Chương 70: Núi Nhiêu

Linh Chiêu mở to mắt nhìn hắn, tức giận hỏi ngược lại, “Giang Sùng Ngọc, chẳng lẽ chàng trở thành người phàm thì ta sẽ thay lòng đổi dạ? Chàng nghĩ ta là người như vậy sao?”

Giang Sùng Ngọc vội vàng lắc đầu, hắn giơ tay vuốt ve lông trên đuôi Linh Chiêu, vừa trấn an nàng vừa nhẹ giọng nói, “Chiêu Chiêu, ta chỉ muốn nói trước với nàng, để ít nhất nàng có thể chuẩn bị tâm lý.”

Linh Chiêu thở dài, vẻ mặt nhất thời có chút buồn bã, “Giang Sùng Ngọc, sau khi chàng cùng ta xuống núi vẫn phải tiếp tục tu hành, tuổi thọ của người phàm quá ngắn ngủi, ta không muốn chỉ có thể ở bên chàng vài chục năm, điều ta muốn là lâu dài.”

Nàng đưa tay ôm lấy mặt Giang Sùng Ngọc, thái độ nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt hắn.

Giang Sùng Ngọc gật đầu, “Chiêu Chiêu, ta sẽ làm được!”

Hai người ôm nhau nằm trên giường, Linh Chiêu nghiêng đầu áp vào ngực Giang Sùng Ngọc, nhịp tim đều đặn vang vọng bên tai khiến nàng cảm thấy đặc biệt thoải mái.

Đêm tối có trăng, bầu trời rải rác vài ngôi sao thưa thớt, tỏa ra từng tia sáng.

Trong quán trọ yên tĩnh dường như có âm thanh tranh chấp nhưng lại nhanh chóng biến mất.

Không ai để ý rằng có một luồng khói màu vàng từ cửa sổ của một căn phòng nào đó bay ra hướng thẳng tới Thượng Thanh Cung.

Ngày hôm sau trời nắng, khi Linh Chiêu tỉnh dậy Giang Sùng Ngọc đã không còn trên giường nữa.

Toàn thân nàng trần trụi được một tấm áo đạo bào trắng thuần bọc lại, Linh Chiêu kéo vạt áo, từ trên giường đứng dậy.

“Tỉnh rồi à? Ta làm cao vải thiều ướp lạnh cho nàng, mau tới đây ăn đi.” Cửa phòng bị đẩy ra, Giang Sùng Ngọc bưng chén đi vào.

Sau khi đặt chén lên bàn, hắn dang tay ra đón lấy Linh Chiêu đang tiến về phía mình.

“Dậy sớm thế?” Linh Chiêu ôm lấy eo Giang Sùng Ngọc cọ cọ, lại cúi đầu nhìn chén cao vải thiều ướp lạnh kia, cười hì hì nói, “Hóa ra hai sọt quả vải kia bị chàng lấy mất sao? Ta quên mất không hỏi chàng, còn tưởng rằng có người trộm mất của ta!”

“Ừm, lúc ta thức dậy không đánh thức nàng chứ?” Giang Sùng Ngọc tựa cằm lêи đỉиɦ đầu nàng, giơ tay lấy ra một bộ váy đỏ từ trong không trung, bắt đầu mặc quần áo cho Linh Chiêu.

Linh Chiêu lắc đầu, “Ta ngủ rất say, đúng rồi, ngày hôm qua chàng tới tìm ta dặn ta phải cẩn thận Lục Nhậm với con phượng hoàng xù lông kia là có ý gì?”

Mặc quần áo xong, Linh Chiêu rời khỏi vòng tay Giang Sùng Ngọc, ngồi vào bàn bắt đầu ăn cao vải thiều ướp lạnh.

Giang Sùng Ngọc đứng bên cạnh nàng, nhẹ nhàng nói, “Lục Nhậm có gì đó không được bình thường, chuyến đi này hắn quá mức bình thản, hơn nữa Thanh Diên vẫn luôn có ác ý đối với nàng, nếu như ở phía nam thật sự có chuyện xảy ra thì nàng nên cẩn thận phòng bị một chút.”

Linh Chiêu nuốt miếng cao vải thiều trong miệng xuống, lại hỏi hắn, “Tại sao Lục Nhậm bình thản như thế lại không được bình thường?”

“Trận chiến trăm năm trước đã khiến linh thể của hắn bị tổn thương, tu vi giảm đi một nửa, nếu Ma tộc thật sự ngóc đầu trở lại thì với tính tình của hắn sẽ không có bộ dáng thờ ơ như vậy được, hơn nữa thỉnh thoảng ta cảm nhận được ma khí ở trên người hắn.”

Nghe được Giang Sùng Ngọc nói Linh Chiêu đột nhiên nhớ tới lúc nàng đi hái vải trên ngọn núi phía sau Thượng Thanh Cung quả thật nàng cũng ngửi thấy mùi ma khí như có như không.

Nàng nói chuyện này với Giang Sùng Ngọc, hắn cũng không ngạc nhiên, chỉ suy đoán nói, “Cũng không biết hắn bị Ma tộc khống chế hay bản thân đã quy phục Ma tộc.”

Linh Chiêu hồi tưởng lại vị Lục Nhậm sư thúc kia, phát hiện suốt đường đi hắn vẫn luôn im lặng, không có bao nhiêu cảm giác tồn tại, nếu không phải lần trước hắn chủ động tìm nàng nói chuyện thì nàng gần như đã quên mất có một người như vậy tồn tại.

Sau khi ăn xong cao vải thiều hai người mới lần lượt rời khỏi phòng đi đến tập hợp với mọi người ở cửa quán trọ.

“Linh Chiêu, Linh Chiêu, ở đây!” Mẫu Đơn vẫy tay hô gọi Linh Chiêu.

Sau khi Linh Chiêu đi tới thì bị nàng ấy túm lấy cánh tay, “Mẫu Đơn, làm sao vậy?”

“Tu vi của ta đã tăng một khoảng lớn đó! Vui quá đi mất, hóa ra ra ngoài rèn luyện lại có lợi cho việc tu hành như vậy.” Mẫu Đơn cười tít đến mức không thấy mắt đâu.

Linh Chiêu mỉm cười nói, “Nếu không phải ngươi hấp thụ nhiều linh lực của người ta như vậy thì làm sao ngươi có thể đột phá nhanh như vậy?”

Mẫu Đơn oan ức, nàng ấy ghé sát mặt vào bên tai Linh Chiêu nhỏ giọng nói, “Có lẽ là vì nguyên nhân này, nhưng ta đột phá rất nhanh, nửa đêm đã tỉnh lại rồi… sau đó rất đói, ta liền muốn đi tìm cái gì đó ăn, nào biết trên đường lại đυ.ng phải hai người!”

“Ai?” Linh Chiêu nghiêng đầu hỏi nàng.

“Đầu tiên ta đυ.ng phải Thanh Diên, nàng ta lén lút không biết làm gì, nhưng chắc chắn là đi làm chuyện xấu! Sau đó lại gặp Lục Nhậm sư thúc, hình như hắn ta đang truyền tin, sau đó hắn phát hiện ra ta, may mắn ta nhanh nhẹn nên không bị hắn làm gì cả.” Mẫu Đơn vỗ ngực, vẻ mặt nghĩ mà sợ.

Sắc mặt Linh Chiêu lạnh dần, trong đầu có hàng ngàn suy nghĩ nhưng cuối cùng tất cả đều biến thành một lời cảnh báo, “Chúng ta đi về phía nam có thể sẽ thật sự gặp phải nguy hiểm, ngươi nhớ phải bảo vệ tốt bản thân, nhất định không được tới gần Lục Nhậm và Thanh Diên!”

Mẫu Đơn bị giọng điệu nghiêm túc của nàng làm cho sợ hãi, vội nhỏ giọng hỏi, “Làm sao vậy? Có chuyện gì lớn sắp xảy ra à?”

Linh Chiêu gật đầu rồi lại lắc đầu, “Dù sao ngươi chỉ cần nhớ kỹ lời ta nói là được.”

Thanh Miên và Thanh Diên là những người cuối cùng ra khỏi quán trọ, sắc mặt hai người đều không được tốt, ánh mắt Thanh Miên lạnh lẽo liếc nhìn Linh Chiêu, trong khi Thanh Diên lại cụp mắt xuống, không biết đang nghĩ cái gì.

Đoàn người khởi hành xuống phía nam thành Tam Tần.

Thành Tam Tần là một thành của người phàm gần nhất với núi Nhiêu và Ma giới, sau khi đi qua Tam Tần lại leo qua một ngọn núi lớn nữa là sẽ đến được Ma giới, mà ngọn núi nằm giữa Ma giới và Tam Tần kia chính là núi Nhiêu đã bị phong tỏa.

Núi Nhiêu kia không phải là ngọn núi lớn chói lọi, người ta nói rằng muốn tìm được núi Nhiêu không phải dễ, bởi vì nó đã bị che giấu đi.

Nó ngăn cách người phàm với Ma tộc, vừa là khu vực cấm lại vừa là khu vực được bảo vệ, ngăn chặn Ma tộc không thể tự tiện trốn thoát đến vùng đất của người phàm, đồng thời cũng ngăn chặn không cho người phàm vô tình xâm nhập vào Ma giới.

“Tuy nhiên một trăm năm trước cấm chế của núi Nhiêu đã bị buông lỏng, khi đó có rất nhiều Ma tộc đã trốn ra khỏi Ma giới, vốn dĩ ban đầu yên bình không có chuyện gì cho đến khi thiếu tôn của Ma tộc dây dưa với một nữ tu của Thượng Thanh Cung, trăm phương nghìn kế muốn đưa người đến Ma giới, lúc này Thượng Thanh Cung mới tuyên chiến.” Giang Sùng Ngọc vừa điều khiển bội kiếm bay vừa nhỏ giọng kể lại cho Linh Chiêu nghe chuyện đã xảy ra một trăm năm trước.

Linh Chiêu đã biết chuyện này từ lâu, nhưng nàng không ngắt lời Giang Sùng Ngọc mà vẫn cẩn thận nghe hắn kể xong mới hỏi, “Nếu chỉ có một bộ phận nhỏ Ma tộc trốn thoát thì tại sao Thượng Thanh Cung của chàng lại bại trận?”

Giang Sùng Ngọc im lặng chốc lát, sau đó thở dài, “Thượng Thanh Cung suy yếu là một chuyện, thời điểm khai chiến chúng ta cũng cho rằng bọn chúng chỉ là một đám Ma tộc rải rác, nào biết Ma tộc lại mang tới gần một nửa sức mạnh của tộc.”

Linh Chiêu khoanh tay gật gật đầu, “Ta hiểu, Ma tộc tấn công, bọn chúng vốn dĩ định thôn tính Tầm Châu nhưng lại không nắm chắc thế lực của Thượng Thanh Cung nên mới làm ra một cái cớ để Thượng Thanh Cung nhịn không nổi những Ma tộc đang chiếm giữ Tầm Châu nữa, nếu khai chiến thì Thượng Thanh Cung mới thể hiện ra sức mạnh chân chính của mình.”

Nàng thầm thở dài trong lòng: Đám Ma tộc này thật xảo quyệt, giỏi mưu kế, còn đám người tu đạo này lại quá chính trực, coi thường những âm mưu thủ đoạn này, cho nên nếu là Thượng Thanh Cung của hiện tại lần nữa cùng Ma tộc đối đầu thì có lẽ Thượng Thanh Cung sẽ lại thua.

Cho dù có sự giúp đỡ của Long tộc Bắc Hải và tộc Phượng Hoàng của Ngọc Dao Sơn thì Thượng Thanh Cung cũng khó có thể chống lại Ma tộc.

Linh Chiêu dùng ngón tay vuốt cằm, trong đầu nghĩ làm sao mới có thể bảo vệ được Giang Sùng Ngọc nếu như khai chiến với Ma tộc.