Chương 7: Không yêu

“Đạo trưởng, chỉ cần ngài đồng ý cho ta vào Phồn Hoa Lâu, ta sẽ để ngài tỉnh lại, thế nào?” Linh Chiêu dán môi lên vành tai Giang Sùng Ngọc, nhẹ giọng nói nhỏ.

Dứt lời, nàng hôn lên vành tai Giang Sùng Ngọc, dọc theo vành tai tinh xảo đi xuống phía dưới, hôn lên dái tai hắn.

Đôi môi mỏng của Giang Sùng Ngọc khẽ mở, hơi thở nông sâu dần dần thoát ra, hắn hơi cúi đầu nhìn Linh Chiêu, sau đó chậm rãi gật đầu.

Linh Chiêu thấy thế mặt đầy ý cười, tay nàng không buông được lần nữa xoa nắn mông Giang Sùng Ngọc, tay khác nắm lấy cổ tay hắn vuốt ve, “Đạo trưởng, ngài thật là đẹp mắt.”

Nàng hạ đùi xuống, không tra tấn gậy thịt nửa cứng của Giang Sùng Ngọc nữa, chỉ hơi nâng eo lên, để tiểu huyệt cách mấy tầng quần áo đâm đâm gậy thịt hắn.

Nàng thật muốn "đè" Giang Sùng Ngọc ra.

Nhưng nàng vẫn tuân thủ nguyên tắc tự nguyện, người phàm đã từng nói, ép buộc người khác là không đúng!

Linh Chiêu thổi một hơi vào mặt Giang Sùng Ngọc, mùi hương mát lạnh lướt qua, khiến hắn lập tức tỉnh táo lại.

Trong mắt Giang Sùng Ngọc tràn đầy băng giá, hắn giơ tay đẩy mạnh Linh Chiêu ra, “Không biết xấu hổ.”

Linh Chiêu cười lớn, nàng cong eo sửa sang lại váy áo có chút tán loạn, cười nói, “Đạo trưởng, ngài đã đồng ý với ta rồi, không thể đổi ý!”

Sắc mặt Giang Sùng Ngọc trở nên tái nhợt, hắn nghiến răng nghiến lợi tức giận trách mắng Linh Chiêu, “Cút đi!”

Linh Chiêu khẽ hừ một tiếng, xoay người đi ra ngoài, vừa đi vừa nhắc nhở, “Đạo trưởng, ta chỉ là muốn đùa với ngài thôi mà, sao ngài lại keo kiệt như vậy? Đừng quên chuyện ngài đã đồng ý với ta đấy.”

Giang Sùng Ngọc nhìn bóng dáng nàng đã biến mất ngoài cửa, hắn nặng nề thở ra một hơi, cụp mắt xuống, nhìn áo bào hơi phồng lên của mình, sự chán ghét đối với hồ yêu Linh Chiêu này tràn ra từ đáy lòng.

Thật là một con yêu hồ không biết xấu hổ!

Chờ đến khi Linh Chiêu trở về phòng không được bao lâu thì Tà Tòng liền đi tới.

“Linh cô nương, chưởng môn mời ngươi đi đến Thanh Tâm Điện, có lẽ có chuyện muốn hỏi ngươi.” Tạ Tòng nhẹ nhàng nói với Linh Chiêu, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp.

Linh Chiêu liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó gật đầu, đứng lên đi theo Tạ Tòng đến Thanh Tâm Điện.

“Tạ Tòng, ta vào Thượng Thanh Cung của các ngươi nhất định phải mặc đạo bào sao?” Linh Chiêu vừa nghịch một chùm tóc đen vừa dò hỏi Tạ Tòng.

“Đúng vậy, Linh cô nương, lát nữa xin hãy đi theo ta nhận đạo bào cùng những đồ lặt vặt, sau đó chờ phân phó sư phó và nơi ở.” Tạ Tòng nhẹ nhàng đáp lại nàng.

Linh Chiêu thở dài trong lòng, nàng không muốn mặc bộ đạo bào quy củ cũ kỹ đó.

Nhìn Giang Sùng Ngọc mặc là được.

“Linh cô nương, mời vào, ta ở bên ngoài chờ ngươi.” Tạ Tòng đứng bên ngoài Thanh Tâm Điện, chỉ mở cửa cho Linh Chiêu còn hắn lại không đi vào.

“Được.” Linh Chiêu vén váy cất bước đi vào Thanh Tâm Điện.

Trong lòng nàng âm thầm suy đoán, chưởng môn tìm nàng có phải là đánh chủ ý lên viên yêu tâm này của nàng không?

Tuy rằng từ lúc vào Thượng Thanh Cung Linh Chiêu vẫn luôn che giấu tu vi của bản thân nhưng nàng biết dù có che giấu cũng không được bao lâu, sớm hay muộn cũng sẽ bị người trong Thượng Thanh Cung phát hiện ra.

Nhưng giấu được bao lâu thì giấu.

Khi Vệ Thương Xuyên đối mặt với Linh Chiêu, vẻ mặt hắn nghiêm túc hơn so với lúc nói chuyện với Giang Sùng Ngọc, ánh mắt hắn tự do đánh giá Linh Chiêu một vòng, “Ngươi chính là Linh Chiêu?”

Linh Chiêu gật đầu.

“…Ta gọi ngươi tới đây là vì nghe nói ngươi thiên tư xuất chúng, muốn thu nhận ngươi vào tông môn của ta, sau này ngươi đi theo ta tu hành đi.” Vệ Thương Xuyên bình tĩnh nói.

Linh Chiêu nghe vậy nhướng mày, nói với Vệ Thương Xuyên, “Chưởng môn, ta có thể vào Phồn Hoa Lâu không? Ta cảm thấy Giang đạo trưởng càng có lợi cho việc tu hành của ta hơn.”

Vệ Thương Xuyên không thích hành vi cò kè mặc cả của Linh Chiêu, hắn cau mày, nghiêm nghị nói, “Cho ngươi vào điện đã là phá lệ khai ân rồi, ngươi còn dám đòi hỏi như vậy? Giang đạo trưởng tinh lực có hạn, hắn không thu nhận đồ đệ.”

Bị Vệ Thương Xuyên từ chối, Linh Chiêu đành bĩu môi đồng ý trở thành đệ tử của hắn.

Tạ Tòng dẫn Linh Chiêu đi nhận đồ đạc, dọc đường đi có nói cho nàng biết quy củ trong nội điện Thượng Thanh Cung, “Tiểu sư muội, còn một chuyện quan trọng nhất, đó là ban đêm không thể đi lung tung, càng không thể đi đến gần Phồn Hoa Lâu, sẽ làm phiền tiểu sư thúc thanh tu, nếu muội phạm vào quy tắc này sẽ bị sư phó quở trách.”

Vẻ mặt hắn có chút trịnh trọng, sợ Linh Chiêu không cẩn thận phạm phải lỗi sai.

Linh Chiêu gật đầu có lệ, trong Thượng Thanh Cung này nhiều quy củ muốn chết, nàng không thích chút nào!

Nếu không phải Giang Sùng Ngọc ở đây thì nàng không thèm đến đây đối phó với đám đạo sĩ này đâu.

Linh Chiêu ngẩng đầu nhìn về phía Phồn Hoa Lâu, trong lòng chửi rửa Giang Sùng Ngọc, rõ ràng đã đồng ý với nàng, kết quả lại đổi ý, còn giao nàng cho sư huynh nhà mình.

“Linh Chiêu, cuối cùng ngươi cũng về rồi, ta ở đây chờ mãi mà không thấy ngươi quay lại, gấp muốn chết, ngươi đã đi đâu vậy?” Mẫu Đơn chạy như bay lao thẳng đến Linh Chiêu.

Linh Chiêu nâng đồ vật đang cầm trong tay cho nàng ấy nhìn, “Đi lấy đạo bào, ngươi đã sắp xếp xong chưa?”

“Rồi, nghe nói ngươi được vào nội điện, thật tốt quá! Tạ Tòng không lừa gạt ta.”

“Tạ Tòng làm cái gì?” Linh Chiêu đẩy cửa phòng, để Mẫu Đơn vào trong, vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi nàng ấy.

“Ta nói với hắn ngươi có thiên phú dị bẩm, nếu không vào nội điện tu hành thì sẽ lãng phí một hạt giống tốt, hắn nói hắn sẽ đi xin chỉ thị của chưởng môn, không ngờ lại nhanh như vậy.” Mẫu Đơn rất vui mừng.

Linh Chiêu nghe thế khịt mũi một tiếng mới nói, “Vậy sao, thế thì thật sự phải cảm ơn hắn rồi.”

Trong thâm tâm nàng biết thừa bản thân được tiến vào nội điện chẳng qua là vì nàng là một con hồ yêu có tu vi cao.

Thấy nàng không có hứng thú, Mẫu Đơn không nhịn được hỏi, “Linh Chiêu ngươi không vui à?”

“Vui chứ, đương nhiên là vui rồi, nếu có thể tiến vào Phồn Hoa Lâu thì càng vui hơn.”

Mẫu Đơn an ủi nàng, “Không sao mà, vào được nội điện không phải tương đương vào được Phồn Hoa Lâu sao.” Nàng ấy nhìn Linh Chiêu, cẩn thận hỏi, “Linh Chiêu, có phải ngươi ái mộ Giang đạo trưởng không?”

Linh Chiêu vẻ mặt ngơ ngác, hỏi ngược lại, “Sao ngươi lại nói như vậy?”

“Ngươi quá để ý tới Giang đạo trưởng, lại một lòng muốn tiến vào Phồn Hoa Lâu, còn không phải là ái mộ Giang đạo trưởng sao?”

Linh Chiêu cúi đầu nhìn chằm chằm đôi giày thêu của mình, một lúc sau mới nói, “Ta không ái mộ hắn, ta chỉ muốn ngủ với hắn.”

Mẫu Đơn nghe vậy thì sửng sốt, vội vàng ngẩng đầu nhìn xung quanh, sợ có người nghe được ý nghĩa đại nghịch bất đạo của Linh Chiêu, “Linh Chiêu, ngươi điên rồi à? Người ta là đạo sĩ, sao có thể… để ngươi, ngủ?”

Nàng ấy khó khăn khuyên bảo Linh Chiêu, “Linh Chiêu, ngươi đừng ngớ ngẩn nữa, người tu đạo đều đoạn tuyệt tình ái, sẽ không có phản ứng của nam tử bình thường đâu, đến lúc đó ngươi đừng để bản thân bị cuốn vào.”

Linh Chiêu mỉm cười, không phải đâu, rõ ràng hắn có phản ứng mà!

Mẫu Đơn nhìn Linh Chiêu mỉm cười, có chút khó hiểu, “Ngươi cười cái gì?”

“Không có gì, chỉ là ta muốn ngủ với hắn thôi! Không ngủ được thì ta không cam lòng.” Giọng điệu Linh Chiêu có chút nhẹ nhàng, như thể nàng lập tức có thể ngủ được với Giang Sùng Ngọc vậy.

Mẫu Đơn vội vàng lắc đầu, “Linh Chiêu, ngươi là hồ yêu sắp đắc đạo thành tiên, nếu bởi vì mối ràng buộc này mà thất bại thì rất đáng tiếc, ngươi chỉ nghĩ đến việc tu hành mà, sao bây giờ lại muốn ngủ với hắn?”

Trong lòng Mẫu Đơn thấy rất khó hiểu.

“Ta cũng không biết nữa, ai da, ngươi đừng lo, ta có chừng mực.” Linh Chiêu vẫy vẫy tay, ngăn cản lời khuyên can của Mẫu Đơn.

Trong lòng Linh Chiêu rất rõ ràng, nàng không ái mộ Giang Sùng Ngọc, nàng chỉ đơn thuần muốn ngủ với Giang Sùng Ngọc thôi.