Chương 66: Hồ ly

“Sùng Ngọc, mấy ngày nữa Giáng Thần Chú trên người đệ sẽ phát tác, lúc này tốt nhất đệ không nên đi thẳng về phía nam.” Trong lời nói của Thanh Miên tràn đầy quan tâm, nhìn như đang thương lượng nhưng thật ra lại hy vọng Giang Sùng Ngọc có thể nể tình sư tỷ sư đệ đồng môn mà nghe nàng ta một lần.

Vẻ mặt Giang Sùng Ngọc hờ hững, hắn lạnh lùng nói, “Không cần sư tỷ nhọc lòng, cho dù Giáng Thần Chú phát tác ta cũng sẽ không làm mọi chuyện chậm trễ.”

Thanh Miên nói thêm, “Sùng Ngọc, tuy rằng đệ và ta không có tình nghĩa sư tỷ sư đệ gì, nhưng Giáng Thần Chú phát tác không phải là chuyện nhỏ, tự đệ cũng hiểu được, nếu phía nam thật sự không xảy ra chuyện gì thì đệ có đi ta cũng sẽ không nói gì, nhưng hiện giờ chưởng môn sư huynh đã truyền tin đến đây, ta đoán có lẽ huynh ấy đã đoán ra được gì đó, chuyến đi này nhất định sẽ có nguy hiểm.”

Nàng ta không nhịn được tiến lên một bước đến gần Giang Sùng Ngọc, lời nói thành khẩn khuyên nhủ hắn.

Giang Sùng Ngọc lùi lại một bước mới nói tiếp, “Sư tỷ, ngày đó ta đã nói qua rồi, sau này sư tỷ không cần quá quan tâm đến ta, chuyện của ta, trong lòng ta tự hiểu rõ.”

Hắn không muốn ở lại thêm, nâng bước vòng qua Thanh Miên đi về phía phòng mình, nhưng Thanh Miên đã duỗi tay chặn đường hắn.

“Giang Sùng Ngọc, chẳng lẽ đệ thật sự muốn ở bên con hồ yêu kia lâu dài?” Nàng ta nghiêng đầu nhìn về phía hắn, mở miệng chất vấn.

Nghe được lời này, khóe môi Giang Sùng Ngọc cong lên, như đang giễu cợt, vẻ mặt lạnh lùng như sương, lời nói thoát ra từ đôi môi mỏng rơi vào tai Thanh Miên như một thanh kiếm sác bén có thể gϊếŧ người không thấy máu.

“Thanh Miên sư tỷ, đúng vậy, Giang Sùng Ngọc ta kiếp này chỉ muốn ở bên Linh Chiêu lâu lâu dài dài, tương lai chết đi ta cũng muốn cùng nàng ấy hợp táng, nếu có luân hồi, ta sẽ đi tìm nàng ấy nối lại tình duyên, lần này ta nói đã đủ rõ ràng chưa?” Hắn liếc sang, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Thanh Miên.

Thanh Miên tức đến bật cười, nàng ta gật đầu, cười nói, “Giang Sùng Ngọc, đệ đừng quên thân phận của đệ là gì! Đệ là đệ tử của Thượng Thanh Cung, những lời đệ hứa với sư phó trước khi ngài ấy qua đời không tính nữa sao?”

Giang Sùng Ngọc im lặng một hồi mới nói, “Đương nhiên có tính, cho nên trước khi xuống núi ta sẽ chuyển toàn bộ tu vi của mình cho chưởng môn sư huynh, hắn so với ta càng thích hợp chấn hưng Thượng Thanh Cung này hơn, năm đó sở dĩ sư phó nói như vậy chẳng qua là vì để khơi dậy ham muốn sống sót của ta, ai lại phó thác Thượng Thanh Cung cho một người mắc bệnh trời sinh chứ?”

Thanh Miên cúi thấp đầu, nàng ta không biết phải trả lời Giang Sùng Ngọc như thế nào, nhưng khi hắn quả quyết cắt đứt mối quan hệ với Thượng Thanh Cung khiến trong lòng nàng ta hoảng sợ, hồ yêu kia rốt cuộc có cái gì tốt? Đáng giá để hắn phải trả giá nhiều như vậy sao? Thanh Miên không hiểu nổi.

“Giang Sùng Ngọc, nhưng đệ đừng quên, hiện tại đệ vẫn là đệ tử của Thượng Thanh Cung! Nếu cùng yêu vật dây dưa không rõ sẽ bị giam vào Sát Tinh Trận trừng phạt!” Thanh Miên ‘có ý tốt’ nhắc nhở.

Giang Sùng Ngọc khẽ gật đầu, “Ta biết, chờ ta trở lại Thượng Thanh Cung sẽ tự đi vào trận pháp lĩnh nhận hình phạt.”

Nói xong hắn không hề dừng lại, để lại Thanh Miên một mình đứng đó sững sờ nhìn theo bóng lưng hắn.

Sắc mặt nàng ta lạnh nhạt, mang theo chút ghen ghét và hận ý, cho dù đáy lòng không ngừng nhắc nhở thân phận tộc Phượng Hoàng của mình cũng không có tác dụng gì nhưng lửa giận và chua chát vẫn quá mãnh liệt.

Lúc này Thanh Miên mới cảm thấy lời Thanh Diên nói có lý, hồ yêu am hiểu mê hoặc, định lực của Giang Sùng Ngọc lại không đủ, mới được bao lâu cơ chứ? Hắn đã bị hồ yêu kia mê hoặc mất đi khả năng phán đoán và lý trí.

Nhưng đầu sỏ gây tội rốt cuộc vẫn là con hồ yêu đáng ghét kia, giờ nàng ta đã hiểu tại sao Thanh Diên lại ghét hồ yêu đến như vậy.

Hồ ly nhỏ Linh Chiêu nhìn Thanh Miên đi xa, trong lòng nàng trào phúng: Quả nhiên là bắt chước Giang Sùng Ngọc! Bây giờ tức quá không bắt chước nổi nữa, đi đường vừa nặng nề lại vồn vã, nào còn có bộ dạng điềm tĩnh lạnh nhạt như thường ngày nữa.

Nàng vung đuôi lên quay người đuổi theo Giang Sùng Ngọc, tâm trạng của Linh Chiêu lúc này rất tốt, rất muốn ôm Giang Sùng Ngọc hôn loạn hai cái.

Đêm tối không trăng, Giang Sùng Ngọc vào phòng cũng không đốt đèn, hắn phất tay niệm pháp tẩy rửa, sau đó lại thay một bộ đạo bào sạch sẽ khác.

Bộ quần áo vừa rồi phảng phất dính mùi của Thanh Miên khiến Giang Sùng Ngọc cau mày, hắn trực tiếp dùng một chưởng hủy diệt áo choàng, lòng bàn tay thả ra, rũ sạch mảnh vụng còn sót lại của áo choàng xuống đất, sau đó mới ngồi ngay ngắn trên giường bắt đầu đả tọa.

Linh Chiêu bước đi cẩn thận, dùng pháp quyết che giấu thân hình và hơi thở hết lớp này đến lớp khác, sợ Giang Sùng Ngọc sẽ cảm nhận được khi nàng bước vào phòng.

Đúng như nàng mong muốn, Giang Sùng Ngọc hoàn toàn không phát hiện ra có một con hồ ly nhỏ đã lẻn vào trong phòng.

Hồ ly nhỏ lắc lắc đôi tai lông mịn như nhung trên đầu rồi lấy đà nhảy lên giường của Giang Sùng Ngọc, bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng không phát ra tiếng động, nhưng cái đuôi đung đưa của nó lại tạo ra gió khiến Giang Sùng Ngọc lập tức mở mắt ra.

Hắn ngưng thần nhìn một vòng quanh phòng, không tìm thấy bất kỳ dấu vết xâm nhập nào, “Ai?”

Giọng Giang Sùng Ngọc lạnh lẽo đến mức hồ ly nhỏ rùng mình một cái, nó nghiêng đầu nhìn về phía Giang Sùng Ngọc, đôi mắt đen bóng quay tròn chuyển động, lộ ra chút xảo quyệt và nghịch ngợm không giấu được.

Giang Sùng Ngọc thở ra, đôi mắt lại lần nữa nhắm lại.

Hồ ly nhỏ duỗi đuôi vẫy vẫy trước mặt hắn, làn gió nhẹ trong không khí khẽ vuốt mặt Giang Sùng Ngọc, nhưng hắn vẫn không mở mắt ra, như thể hắn thật sự đang nhập định tu luyện.

Hồ ly nhỏ bực mình, nó nhấc chân lên đi vòng quanh Giang Sùng Ngọc hai vòng, từ bên trái đi sang bên phải, móng vuốt nhỏ phát ra tiếng vang nhỏ vụn.

Nhưng Giang Sùng Ngọc vẫn bất động, vạt áo đạo bào chồng lên nhau giống như cánh hoa tản ra bốn phía khiến hồ ly nhỏ dẫm lên thiếu chút nữa bị trượt chân.

Nó trợn tròn mắt, không nhịn nổi nữa mà trêu chọc Giang Sùng Ngọc.

Hồ ly nhỏ vung đuôi lên, lập tức biến trở lại hình người.

Linh Chiêu ngồi quỳ bên cạnh Giang Sùng Ngọc, lòng bàn tay đặt lên đầu gối, nửa người trên nhích lại gần Giang Sùng Ngọc.

Ánh mắt nàng nhìn từ đôi mắt nhắm nghiền của Giang Sùng Ngọc đến sống mũi cao thẳng, cuôi cùng lướt qua đôi môi mỏng mím chặt của hắn.

Đôi mắt của Giang Sùng Ngọc rất đẹp, nếu nhìn từ bên cạnh có thể nhìn thấy rõ ràng hàng mi kéo dài từ mí mắt.

Linh Chiêu giơ tay định sờ lên đôi mắt và lông mi của hắn, nhưng khi nàng sắp chạm vào thì đột nhiên bị Giang Sùng Ngọc nắm lấy cổ tay kéo vào lòng.

Nàng còn chưa kịp phản ứng lại Giang Sùng Ngọc đã ôm chặt nàng giống như ôm một đứa trẻ.

“Được lắm, chàng dám lừa ta!” Linh Chiêu vùng vẫy muốn nhảy ra khỏi vòng tay hắn.

Giang Sùng Ngọc lại dùng một bàn tay nắm lấy cổ tay nàng, ấn lên phía sau lưng nàng, sau đó cúi đầu hôn lên đôi môi đang chu lên của nàng.

“Chiêu Chiêu, đừng cử động, để ta ôm nàng một lúc.” Hắn vừa kiềm chế cánh tay Linh Chiêu vừa mở miệng xin phép nàng.

Điều này gần như khiến Linh Chiêu tức đến bật cười, nàng vặn vẹo giãy dụa trong vòng tay Giang Sùng Ngọc, cười nói, “Chàng buông tay ta ra ta sẽ để cho chàng ôm.”