Chương 37: Trời mưa

Giang Sùng Ngọc ôm chặt Linh Chiêu một lúc, xúc động trong lòng cuối cùng cũng dịu xuống.

Hắn nắm lấy eo Linh Chiêu rút gậy thịt đang chôn trong cơ thể nàng ra, một dòng chất lỏng ẩm ướt chảy ra giữa hai chân nàng.

“Dính quá, ôm ta đi tắm.” Toàn thân Linh Chiêu mệt mỏi, nàng mềm giọng nói với Giang Sùng Ngọc.

Sau khi tắm lại lần nữa Giang Sùng Ngọc phất tay thay khăn trải giường rồi mới ôm nàng nằm xuống.

Bên ngoài trời bắt đầu mưa, từng hạt mưa tí tách rơi xuống ngói đen, lộp bộp có chút ồn ào.

Linh Chiêu không còn buồn ngủ nữa, nàng lặng lẽ nằm trong ngực Giang Sùng Ngọc, nghiêng tai nghe tiếng mưa rơi bên ngoài.

“Sao không ngủ?” Giang Sùng Ngọc hôn lêи đỉиɦ đầu nàng, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt.

Linh Chiêu lắc đầu, nàng mở miệng nói chuyện, giọng lại trở nên khàn đυ.c, “Không ngủ được, ta luôn cảm thấy thành Vân An này có gì đó không ổn.”

“Nàng phát hiện ra điều gì?”

“Ta chưa phát hiện ra gì, nhưng trực giác mách bảo ta trong thành này có đại yêu.” Linh Chiêu giơ tay che ngực, nàng cảm thấy từ sau khi tiến vào thành Vân An, trái tim nàng vào thời khắc nào đó sẽ đập rất nhanh mà không rõ lý do.

Giang Sùng Ngọc im lặng một hồi mới nói, “Có đại yêu, chỉ là không biết là loại yêu quái gì.”

Mưa kéo dài suốt cả đêm kèm theo sấm sét, cho đến khi tạnh dần thì đã đến bình minh.

Cả đêm qua Linh Chiêu không ngủ được mấy, tim nàng đập rất nhanh khiến nàng cảm thấy bất an.

Đây là cảm giác nhạy bén đối với nguy hiểm của động vật.

“Linh Chiêu, mau tới đây, cơm sáng hôm nay ngon lắm.” Mẫu Đơn đứng ở cửa phòng ăn vẫy tay với Linh Chiêu.

Nàng ấy nhìn thấy Giang Sùng Ngọc cầm một chiếc ô vải dầu màu xanh lá cây, còn Linh Chiêu giống như thê tử đi bên cạnh hắn, trông hai người đặc biệt hài hòa đẹp mắt.

Sắc mặt Linh Chiêu có chút mệt mỏi, nàng đi đến hành lang mới đáp lại Mẫu Đơn, “Ngươi vui vẻ như vậy làm gì? Ngươi là yêu đó, còn cần ăn cơm sáng sao?”

Mẫu Đơn đánh mắt sang một bên, dùng miệng hếch về phía Giang Sùng Ngọc, ánh mắt không cần nói cũng biết, “Ai da, chúng ta chỉ ăn để biết mùi vị thôi, vào nhanh đi, không lúc nữa trời mưa lại thêm gió thổi sẽ làm ướt nhẹp bộ váy đỏ này của ngươi mất.”

“Biến đi, ngươi cứ trêu chọc ta.” Linh Chiêu búng lên trán Mẫu Đơn, mỉm cười.

Hai người cãi nhau ầm ĩ đi vào phòng ăn, Linh Chiêu thấy được Thanh Miên và Thanh Diên đang ngồi ăn cơm ở bên kia, sắc mặt hai người đều có chút tái nhợt, như thể hôm qua không được nghỉ ngơi tốt.

Khi Giang Sùng Ngọc đi phía sau Linh Chiêu tiến vào, Thanh Miên lập tức nhìn sang, trong mắt chất chứa rất nhiều cảm xúc, như tức như oán.

Hắn cụp mắt xuống, chặn hoàn toàn ánh nhìn của nàng ta.

Thanh Diên đang uống cháo, phàn nàn với cô cô nàng ta, “Thời tiết tệ thật, hôm qua thì nóng muốn chết, buổi tối lúc trời sắp mưa oi bức không chịu được, mưa lại còn ồn nữa làm cháu không ngủ được chứ đừng nói là tu hành trong mộng.”

Thanh Miên thu hồi ánh mắt, vẻ mặt lạnh lùng, “Không ngủ được thì không biết ngồi lên thiền định? Còn không biết xấu hổ mà phàn nàn.”

Thanh Diên bị cô cô răn dạy hai câu liền ngoan ngoãn lại, không dám mở miệng nói nữa, nàng ta quay đầu lại nhìn thấy Linh Chiêu ngồi ở bàn bên kia, sắc mặt đột nhiên thay đổi, trở nên cực kỳ khó coi.

Sau khi ăn cơm sáng xong, Thanh Miên bắt đầu phân công nhiệm vụ cho đệ tử.

Một nhóm được phân đi tìm hiểu hoàn cảnh của các gia đình xảy ra chuyện trước đây, một nhóm khác được phân đến ngoại ô tra xét nơi có khả năng xuất hiện yêu vật…

Cuối cùng, nàng ta chỉ vào Thanh Diên nói, “Ngươi đi cùng ta đến Khương gia.”

Nàng ta sắp xếp cho mình, Giang Sùng Ngọc, Thanh Diên và Hoài Quang bốn người cùng đi đến Khương gia.

Trong nhà thỉnh thoảng lại vang lên tiếng của Thanh Diên, không biết lại đang làm loạn cái gì.

Linh Chiêu khoanh tay đứng dưới hành lang nhìn mưa rơi, nàng giơ tay ra là có thể hứng được những giọt nước mưa từ mái hiên nhỏ xuống, có một người đi đến bên cạnh nàng, cùng nàng ngắm mưa.

Nàng quay đầu nhìn lại thì thấy là vị Lục Nhậm sư thúc kia, vẻ mặt hắn vô cảm nhìn chằm chằm màn mưa, như thể chỉ đơn thuần tới ngắm mưa mà thôi.

“Ngươi thích trời mưa không?” Sầm Trường Phong nhẹ nhàng hỏi.

Linh Chiêu nhướng mày, liếc mắt nhìn hắn một cái, lắc đầu, “Không thích.”

Có lẽ những động vật có lông đều không thích trời mưa, vừa ướt vừa bẩn.

Sầm Trường Phong cười cười, hắn nghiêng đầu nhìn Linh Chiêu, “Ta cũng không thích.”

Linh Chiêu cảm thấy khó hiểu, hắn có thích ngày mưa hay không thì liên quan gì đến nàng?

Sầm Trường Phong muốn nói lại thôi, ánh mắt hắn rất sâu thẳm, đôi mắt kia sáng như sói, dường như không tương xứng lắm với khuôn mặt của Lục Nhậm.

Hai người bên này đang im lặng ngắm mưa thì cánh cửa phía sau bị đẩy ra, Giang Sùng Ngọc bước ra ngoài.

Giọng nói sắc nhọn của Thanh Diên vang lên, “Tiểu sư thúc, cô cô ta đã nói để bốn người chúng ta đi, sao ngài có thể đi một mình được? Chẳng may Khương gia gặp nguy hiểm một mình ngài có thể ứng phó được không? Chẳng lẽ những lời ta nói đều là giả sao, hồ yêu vốn thích diễn trò, sư thúc ngài vì sao nhất định phải thiên vị nàng ta như vậy?”

Giang Sùng Ngọc túm cánh tay Linh Chiêu, kéo nàng đi ra ngoài sân, mắt điếc tai ngơ với những lời nói phía sau.

Sầm Trường Phong nhíu mày, cụp mắt xuống, cả người buồn bực, hắn nhìn vào bàn tay của Giang Sùng Ngọc đang nắm cánh tay Linh Chiêu, bàn tay giấu sau lưng nắm chặt thành quyền, phát ra tiếng khớp xương dùng sức.

“Này, Giang Sùng Ngọc, ngươi gấp cái gì? Trời đang mưa mà, ngươi chậm một chút đi.” Linh Chiêu trở tay nắm lấy tay Giang Sùng Ngọc, kéo hắn đi chậm lại.

Giang Sùng Ngọc nghe lời đi chậm lại, nghiêng chiếc ô trong tay về phía Linh Chiêu, khóe môi mím chặt, sắc mặt có chút âm trầm.

“Làm sao vậy? Đã xảy ra cái gì sao?” Linh Chiêu không thích ở cùng một phòng với Thanh Miên, lúc nàng ta phân nhiệm vụ cho đệ tử Linh Chiêu cũng ra ngoài hành lang đứng ngắm mưa.

Cho nên Linh Chiêu hoàn toàn không biết trong phòng đã xảy ra chuyện gì.

Giang Sùng Ngọc lắc đầu, chậm rãi nói, “Từ nay về sau chúng ta là một nhóm, nàng không cần nghe theo Thanh Miên nữa, ta cũng không muốn tách ra khỏi nàng.”

Linh Chiêu nắm tay hắn lắc lắc, cười hì hì hỏi hắn, “Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy? Có phải Thanh Miên nói bậy về ta không?”

Giang Sùng Ngọc im lặng, hắn không muốn nói lại những lời đó, hắn không muốn Linh Chiêu nghe được những lời nói tràn đầy ác ý đó.

Linh Chiêu tự hỏi tự trả lời, “Ta biết, có phải Thanh Miên muốn cùng ngươi đi đến Khương gia nhưng ngươi lại từ chối, nói ngươi muốn đi cùng ta, sau đó Thanh Miên và Thanh Diên hợp sức vu khống chửi bới ta, được rồi mà, ngươi tức giận cái gì chứ, có phải nói ngươi đâu mà.”

Sự an ủi của nàng cũng không khiến sắc mặt Giang Sùng Ngọc khá hơn, hắn không hiểu tại sao Thanh Diên lại có ác ý lớn với Linh Chiêu như vậy? Cho dù không thích Linh Chiêu vì muốn giữ cho cô cô mình thì cũng không thể vu khống Linh Chiêu bừa bãi như vậy được.

Nếu không phải vì nàng ta là cháu gái của Thanh Miên thì Giang Sùng Ngọc đã sớm gϊếŧ nàng ta từ lâu.

Hôm nay Giang Sùng Ngọc cũng đã hiểu rõ Thanh Diên có thể không kiêng nể gì như vậy chính là bởi vì có Thanh Miên dung túng.

Điều này khiến từ đáy lòng hắn sinh ra cảm giác chán ghét, hắn vẫn luôn xem nàng ta như sư tỷ mà đối đãi, đối với nàng ta vẫn có chút tôn trọng, nhưng nàng ta lại càng ngày càng vượt quá giới hạn.

Vẻ mặt Giang Sùng Ngọc lạnh lùng như sương giá, hắn siết chặt ngón tay Linh Chiêu, kéo nàng lại gần hơn, sóng vai đi cùng hắn dưới ô.

Linh Chiêu thấy vậy cũng không nói nữa, tuy nàng ghét Thanh Miên nhưng nàng ta cũng đã làm sư tỷ Giang Sùng Ngọc hai trăm năm, không nể mặt hòa thượng thì cũng phải nể mặt phật, hai người bọn họ vẫn cùng một sư phụ.

Chờ tới khi đến cửa Khương gia, sắc mặt Giang Sùng Ngọc cũng đã khôi phục lại trạng thái ban đầu, hắn nghiêng đầu nhìn Linh Chiêu, nhẹ giọng nói, “Chiêu Chiêu, chờ đến khi rèn luyện kết thúc trở lại Thượng Thanh Cung, ta sẽ nói với chưởng môn sư huynh cho phép ta rời khỏi Thượng Thanh Cung.”

Linh Chiêu nghe vậy sửng sốt, biểu cảm có chút cứng ngắc, không biết nên đáp lại hắn như thế nào.

Giang Sùng Ngọc cũng không chờ nàng trả lời, đi lên gõ cửa.

Đợi một lúc có hạ nhân dầm mưa đi đến mở cửa lớn ra, hắn nhìn một nam một nữ bên ngoài, mở miệng hỏi, “Hai vị là ai?”

Giang Sùng Ngọc lạnh giọng trả lời, “Chúng ta đến từ Thượng Thanh Cung, có việc muốn hỏi, có thể đi vào không?”

Hạ nhân nghe vậy cũng không đáp lại, trực tiếp đóng cửa lại, nhốt Giang Sùng Ngọc và Linh Chiêu ở bên ngoài.

Linh Chiêu cười lớn, trong khi Giang Sùng Ngọc có chút bối rối và bất đắc dĩ.

“Đồ ngốc, Thẩm Ngọc Bạch đến đây nhiều lần như vậy người ta khẳng định đã sớm thấy phiền rồi, ai còn muốn gặp người từ Thượng Thanh Cung nữa? Vừa hỏi ngươi đã tự báo gia môn ra, bây giờ thì không vào được nữa rồi.” Linh Chiêu cười mi mắt cong cong, giọng điệu vui vẻ chế nhạo Giang Sùng Ngọc.

“Vậy bây giờ nên làm gì?” Giang Sùng Ngọc nghiêng đầu hỏi nàng.