Chương 33: Thịt gà

Khi Thanh Diên đi theo Hạ Nguyệt đẩy cửa tiến vào sân thì nhìn thấy cảnh tượng như này, bên cạnh Linh Chiêu là hai cái sọt lớn, bên trong đựng toàn quả vải chín đỏ.

Hạ Nguyệt ‘ôi’ một tiếng, vội vàng đi tới bên cạnh Linh Chiêu, “Linh Chiêu sư thúc, ngài ăn hết nhiều như vậy sao? Sao hái nhiều thế?” Hắn nhìn hai sọt vải lớn dưới đất, vẻ mặt đau khổ.

Linh Chiêu bị hắn lên tiếng ngăn cản, nàng nghiêng đầu nhìn hai sọt lớn trên đất, sau đó giơ tay biến cây sào dài lại thành một chiếc quạt.

Nàng xấu hổ cười, “Ăn hết mà, ta ăn hết được mà, đừng lo, sẽ không lãng phí đâu.”

Thanh Diên nhìn Linh Chiêu bằng ánh mắt u ám, hỏi nàng, “Sao ngươi lại ở chỗ này?”

Linh Chiêu xòe quạt ra, phẩy phẩy, lúm đồng tiền như hoa trả lời, “Bởi vì đây là phòng của ta, làm sao?”

“Hạ Nguyệt, chuyện này là thế nào? Để ta phải ở chung với người khác hơn nữa còn là ở chung với yêu nữ này? Ngươi cho rằng ta dễ bắt nạt như thế à?” Thanh Diên không thèm tranh cãi với Linh Chiêu, trực tiếp nhắm vào Hạ Nguyệt, giọng nói sắc nhọn chất vấn hắn.

Hạ Nguyệt lùi lại nửa bước, co rúm lại run giọng, “Là, là sư phụ sắp xếp, chuyện này không liên quan đến ta.”

“Ta mặc kệ là ai sắp xếp, ngay bây giờ lập tức đuổi yêu nữ này ra khỏi đây, ta muốn ở một mình!” Giọng điệu Thanh Diên lành lạnh.

Hạ Nguyệt trốn sau lưng Linh Chiêu, hắn sắp khóc đến nơi rồi.

Linh Chiêu bật cười, nàng khua quạt, cà lơ phất phơ nói, “Con phượng hoàng mới mọc lông kia, ta còn chưa phản ứng lớn như ngươi đâu, ngươi sợ cái gì? Ta không ăn thịt người…”

Nàng dừng một chút, quay đầu hỏi Hạ Nguyệt, “Nhưng mà hồ ly lại rất thích ăn gà, phượng hoàng có thuộc họ nhà gà không nhỉ?”

Hà Nguyệt nhất thời ngơ ngác, sửng sốt không biết nên trả lời thế nào, giây tiếp theo, Thanh Diên tức hộc máu dữ tợn hét lên, “Yêu nữ ti tiện! Ngươi dám nhục mạ ta lần nữa, ta sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết!”

Linh Chiêu cười liên tục, “Được thôi, ngươi muốn khiến ta sống không bằng chết như thế nào?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Thanh Diên bị nàng chọc tức trở nên vặn vẹo, lộ ra vẻ hung ác, nàng ta thở hổn hển trừng mắt nhìn Linh Chiêu, xoay người đá văng cửa rồi rời đi.

Linh Chiêu thấy nàng ta đi rồi liền ngồi xổm xuống ôm hai cái sọt, cười đến mi mắt cong cong.

Giọng nói yếu ớt của Hạ Nguyệt nhỏ bé vang lên, “Linh Chiêu sư thúc, không phải Thanh Diên sư thúc đi cáo trạng chứ?”

“Ừm, chắc là thế rồi, làm sao vậy? Đừng lo lắng, nàng ta chỉ còn con hổ giấy thích cáo mượn oai hùm thôi.” Linh Chiêu ngẩng đầu thấy sắc mặt Hạ Nguyệt không tốt lắm, thuận miệng an ủi hắn.

“Ta phải đi theo xem xem, Linh Chiêu sư thúc, ngài nhất định phải ăn hết số vải này đấy, không được lãng phí đâu!” Hạ Nguyệt không yên tâm dặn dò Linh Chiêu.

Linh Chiêu gật gật đầu.

Cửa sân ‘sầm’ một tiếng đóng lại, được một lúc lại bị đẩy ra.

Linh Chiêu đưa lưng về phía cửa sân, cao giọng nói, “Hạ Nguyệt, đừng làm phiền ta nữa!”

Tiếng bước chân khác hoàn toàn với tiếng bước chân của Hạ Nguyệt, lỗ tai Linh Chiêu vểnh lên, lập tức mặt mày hớn hở.

Nàng ngồi xổm trước sọt vải, không quay người lại nhìn.

Người đó đi tới sau lưng nàng, dừng bước, cũng không mở miệng nói chuyện.

Linh Chiêu đợi một hồi cũng thấy Giang Sùng Ngọc nói lời nào, liền chẹp miệng quay đầu, ngẩng mặt nhìn về phía hắn, “Sao ngươi không nói gì thế?”

Giang Sùng Ngọc cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm Linh Chiêu đang ngồi xổm bên dưới, nàng vẫn giữ khuôn mặt thiếu niên môi hồng răng trắng kia, tuy khóe miệng xụp xuống nhưng mặt mày lại mang theo ý cười, hắn cúi người, đưa tay vén sợi tóc đen bên sườn mặt nàng ra sau tai. “Không biết phải nói gì.”

“Nói chuyện cũ xong chưa?” Linh Chiêu đứng dậy, nhìn Giang Sùng Ngọc.

Giang Sùng Ngọc gật đầu, “Khương gia sẽ tổ chức lễ trưởng thành vào ngày kia, chúng ta tính toán ngày mai sẽ cử người đến ở trong đó, trong vòng ba ngày tổ chức lễ trưởng thành, nếu yêu vật xuất hiện thì có thể trong ngoài phối hợp bắt nó.”

“Thật sự là đại yêu sao?”

Linh Chiêu có chút lơ đãng hỏi, không biết tại sao nhưng sau khi nhìn thấy Giang Sùng Ngọc, trong đầu nàng lại tràn ngập suy nghĩ về chuyện đó, hiện tại chỉ muốn lôi kéo hắn lên giường.

Giang Sùng Ngọc lại gật đầu, “Nếu không phải đại yêu thì đám Thẩm Ngọc Bạch cũng sẽ không truyền tin trở về Thượng Thanh Cung.”

“Được rồi, thế còn ta thì sao? Ngày mai làm gì?” Linh Chiêu tiến lên một bước, vươn tay ôm lấy eo Giang Sùng Ngọc, vùi mình vào trong ngực hắn, ngửa khuôn mặt nhỏ lên hỏi hắn.

Giang Sùng Ngọc bị ánh mắt nhìn chăm chú của nàng làm cho nóng mặt, yết hầu hắn lăn lộn, dời mắt đi không nhìn Linh Chiêu nữa, nhẹ giọng nói, “Nàng có thể tự sắp xếp, nhưng ngày mai ta sẽ đến Khương gia điều tra, nàng có muốn đi cùng không?”

Giọng của hắn nhẹ nhàng, thái độ thản nhiên, như thể Linh Chiêu có đi theo hay không hắn cũng có thể chấp nhận, nhưng bàn tay đặt trên eo Linh Chiêu lại vô thức siết chặt lại, gắt gao ôm nàng vào trong lòng.

Linh Chiêu mím môi suy nghĩ một lát rồi lắc đầu.

Trong mắt Giang Sùng Ngọc hiện lên một tầng sương giá, hắn cúi đầu xuống, tựa đầu vào một bên cổ Linh Chiêu, trầm giọng nói, “Được, vậy nàng đừng chạy lung tung, đợi ta trở lại tìm nàng.”

Linh Chiêu giơ tay sờ gáy hắn, cười ranh mãnh, anh bạn nhỏ, còn muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt với nàng à, kỹ năng còn non lắm.

Ai bảo lúc Giang Sùng Ngọc đến không chủ động tới ôm nàng, nàng muốn chỉnh đốn hắn một chút.

Bên này hai người đang ôm ấp, bên kia Thanh Diên lại đang bị Sầm Trường Phong chặn lại trong góc tường.

“Vẻ mặt tức giận này là lại muốn đi cáo trạng à?” Sầm Trường Phong che cánh trước mặt Thanh Diên, giọng điệu lạnh lẽo.

Hắn đã sớm điều tra ra được chuyện xung đột trước đây của Linh Chiêu với Thanh Diên, trong lòng thầm mắng bản thân nhìn lầm, không ngờ nữ tu hắn khống chế được lại là kẻ đối đầu của Linh Chiêu, khó trách nàng ta không thể ngăn cản được Linh Chiêu.

Thanh Diên lắc đầu, gấp gáp nói, “Không phải, ta chỉ muốn tìm Thẩm sư huynh đổi cho ta cái sân khác thôi.”

“Hả? Vì sao muốn đổi sân? Ngươi ở cùng với ai?” Sầm Trường Phong nhìn chằm chằm Thanh Diên không buông.

Thanh Diên cúi đầu, đè xuống lửa giận và địch ý trong mắt, cắn răng trả lời, “Là, là Linh Chiêu.”

“Thì ra là thế, ngươi lại bắt nạt nàng ấy?” Sầm Trường Phong nghiêng đầu, giọng điệu rất lạnh, rõ ràng đang dò hỏi nhưng trong lời nói lại ngầm có ý khẳng định.

Thấy Thanh Diên im lặng không trả lời, hắn lập tức tức giận, giơ tay bóp cằm Thanh Diên, tàn nhẫn nói, “Tiểu công chúa phượng hoàng, ta cảnh cáo ngươi lần nữa, nếu ngươi còn dám ăn nói thô lỗ với nàng, ta sẽ khiến Phệ Hồn Chú trong người ngươi phác tác, đến lúc đó ngươi chết đi sẽ không có ai biết, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.”

Thanh Diên nghe vậy cả người run rẩy, trong mắt đột nhiên dâng lên một tầng hơi nước, sắc mặt trắng bệch, lộ ra vài phần đáng thương nhu nhược, “Ta, ta đã biết.”

Ánh mắt Sầm Trường Phong đối diện với ánh mắt nàng ta, không thèm che giấu sát ý trong mắt, hắn hất mặt Thanh Diên ra, ngón tay chà chà vào quần áo, nói thêm, “Không được chuyển đi, ở cùng một chỗ với Linh Chiêu, nếu nàng ấy có chuyện gì xảy ra thì dù có liên quan đến ngươi hay không ta đều sẽ tính ở trên đầu ngươi.”

Thanh Diên nuốt khan kìm nén tiếng khóc nức nở, nàng ta gật gật đầu, đưa tay lên che ngực, sợ Sầm Trường Phong đột nhiên thúc giục Phệ Hồn Chú gϊếŧ nàng ta.

Sầm Trường Phong cười mỉa mai, lại hạ giọng nói, “Còn nữa, dù muốn hay không ngươi cũng phải chú ý từng động thái của Linh Chiêu cho ta, nếu có gì bất thường thì phải kịp thời báo lại cho ta biết, hiểu chưa?”

Thanh Diên vội vàng gật đầu nói, “Ta đã hiểu.”

“Được rồi, cút đi.” Sầm Trường Phong quay người, không gây áp lực lên nàng ta nữa.

Thanh Diên ôm cánh tay nhanh chóng chạy ra bên ngoài.

Chờ đến khi chạy xa khỏi Sầm Trường Phong, nàng ta mới chống đầu gối nghỉ ngơi.

“Không cho ta bắt nạt nàng ta, lại bắt ta phải theo dõi nàng ta… Rốt cuộc hắn muốn làm cái gì?” Thanh Diên thấp giọng lẩm bẩm, ngón tay nắm chặt lấy váy, lúc thì tức yêu nữ gây chuyện Linh Chiêu kia, lúc lại hận ác ma ‘Lục Nhậm’ gϊếŧ người không chớp mắt kia!

Thanh Diên thầm than: Đời mình thật khổ quá!

Nàng ta rất muốn tìm cô cô cáo trạng nhưng lại phải nhẫn nhịn, không dám đến tìm Thanh Miên.

Tuy tu vi của nàng ta gà mờ thì nàng ta cũng biết Phệ Hồn Chú này không phải thứ tốt, càng không phải thứ dễ dàng phá giải, chỉ có người niệm chú chủ động phá bỏ thì nàng ta mới có cơ hội sống sót.

Thanh Diên thở dài, nện những bước nặng nề trở về.

Còn chưa chờ nàng ta đến gần Giang Sùng Ngọc đã phát hiện ra, hắn vung tay lên, mở ra một kết giới.

Linh Chiêu ngẩng đầu lên, “Sao vậy?”

“Có người tới.” Giang Sùng Ngọc nắm tay nàng, đi lên lầu hai.

Linh Chiêu cẩn thận nghiêng tai nghe ngóng, theo tiếng bước chân phán đoán là con phượng hoàng mới mọc lông kia đã quay lại.

Hai người đi lên lầu hai, kết giới vô thức trải rộng ra toàn bộ lầu hai.