Chương 30: Hỗn loạn

Mẫu Đơn nghe vậy sắc mặt lập tức trở nên kinh hãi, nàng ấy cứng cổ quay đầu nhìn lại, Giang Sùng Ngọc đi ở cuối cùng, Tạ Tòng đi bên cạnh hắn, không biết hai người đang nói gì mà Giang Sùng Ngọc cau mày lại, vẻ mặt trở nên lạnh lùng hơn.

Nàng ấy quay đầu trở về, run giọng hỏi Linh Chiêu, “…Tiểu sư thúc?”

Đôi mắt hồ ly của Linh Chiêu lóe lên ánh sáng xảo quyệt, nàng nhếch môi mỉm cười, gật đầu với nàng ấy.

Mẫu Đơn hít một hơi, trong lòng không thể tin nổi, nàng thật không ngờ lời nói của Linh Chiêu lại đáng tin cậy như vậy, mới bao lâu chứ? Đã thật sự bắt được rồi.

“Được rồi, đừng làm ầm ĩ lên, sau này có chuyện gì cứ tới tìm ta hoặc Giang Sùng Ngọc là được, hắn rất tốt.” Linh Chiêu đưa tay vỗ vỗ bả vai Mẫu Đơn nói.

Mẫu Đơn vẻ mặt đau khổ không biết nên nói cái gì, bộ dạng ngập ngừng muốn nói lại thôi khiến Linh Chiêu cảm thấy kỳ lạ, liền hỏi nàng ấy, “Làm sao vậy? Có thêm một chỗ dựa ngươi không vui sao?”

Mẫu Đơn vội vàng lắc đầu, nửa người trên dựa vào sát nàng, hạ giọng nói, “Ngươi không biết Thanh Miên sư thúc thích hắn sao?”

“Ta biết, vậy thì sao, Giang Sùng Ngọc không thích nàng ta.” Linh Chiêu vẻ mặt thờ ơ.

“Nhưng nếu Thanh Miên sư thúc với Thanh Diên biết ngươi ở bên tiểu sư thúc thì hai người bọn họ có thể buông tha cho ngươi không? Còn có, người với yêu không thể yêu nhau, tiểu sư thúc chính là người tu đạo đấy! Tương lai nếu bị người khác biết được hai người các ngươi phải làm sao đây?” Trong lòng Mẫu Đơn nôn nóng, hận không thể bổ đầu Linh Chiêu ra xem bên trong đầu nàng đang suy nghĩ cái gì.

Linh Chiêu cười nhạo, nghiêng đầu nói với nàng ấy, “Mẫu Đơn, không nói đến ta và Giang Sùng Ngọc có thể lâu dài hay không, cho dù bị người biết thì có làm sao, ta không quan tâm, hắn cũng không quan tâm, cùng lắm thì ta mang theo hắn rời khỏi Thượng Thanh Cung, chính hắn cũng nói nguyện ý đi cùng ta.”

Mẫu Đơn gấp đến độ dậm chân, nàng ấy nhìn đệ tử Thượng Thanh Cung trước sau, lại lần nữa thấp giọng nói, “Linh Chiêu, chuyện này không đơn giản như vậy đâu! Ôi, cũng do ta, lúc ấy ta còn tưởng rằng ngươi chỉ nói đùa, không ngờ ngươi lại nghiêm túc như vậy, việc hắn rời khỏi Thượng Thanh Cung không phải là chuyện ngươi nói là được đâu.”

Nàng ấy dừng lại, thì thầm vào tai Linh Chiêu, “Nghe nói năm đó khi tiểu sư thúc đến Thượng Thanh Cung chỉ còn lại một hơi tàn, là sư tổ dùng tu vi nửa đời để cứu mạng hắn, cho nên sư tổ mới vẫn thệ nhanh như vậy, tiểu sư thúc và Thượng Thanh Cung không phải là mối quan hệ đệ tử nhập môn đơn giản đâu, hắn gánh vác trọng trách chấn hưng Thượng Thanh Cung đấy.”

Chuyện này Linh Chiêu hoàn toàn không biết, nàng không khỏi cau mày hỏi Mẫu Đơn, “Thượng Thanh Cung không phải vẫn tốt sao? Còn cần chấn hưng làm gì? Làm sao chấn hưng?”

Mẫu Đơn xua tay, “Hàng ngàn năm trước Thượng Thanh Cung rất hùng vĩ, khi đó dù là Long tộc ở Bắc Hải hay là tộc Phượng Hoàng trên Ngọc Dao Sơn đều phải nhún nhường vài phần… Khi Phi Nhan sư tổ. người sáng lập ra Thượng Thanh Cung, phi thăng cũng là lúc Thượng Thanh Cung đang ở thời kỳ đỉnh cao, đáng tiếc, sau khi Phi Nhan sư tổ phi thăng không lâu thì Ma tộc nổi dậy gây náo loạn Tầm Châu, chưởng môn khi đó của Thượng Thanh Cung đã mang theo đệ tử đi chiến đấu chống lại Ma tộc, tổn thất rất nhiều tu sĩ, Thượng Thanh Cung cũng thương vong nặng nề.”

Nàng ấy nuốt nước bọt, nói tiếp, “Cuối cùng vẫn là Phi Nhan sư tổ tự mình hạ phàm treo cổ Quỳ Uyên, tôn chủ của Ma tộc, rồi phong ấn Quỳ Uyên vào Cấm Vực. Trận chiến năm đó có thể nói là đánh đến mức núi sông đảo lộn, thế trận vô cùng lớn, may mắn cuối cùng Phi Nhan sư tổ mạnh hơn, cũng không biết sau khi phong ấn Quỳ Uyên xong ngài có trở lại thiên giới hay không.”

Linh Chiêu nghe vậy trong lòng cảm thấy kỳ quái, “Vì sao lại nói không biết ngài có trở về thiên giới hay không?”

“Bởi vì nghe nói ngài ấy bị thương rất nặng, bọn họ còn nói sở dĩ ngài ấy có thể phong ấn Quỳ Uyên là vì ngài đã dùng chính tu vi và linh thể của mình làm thành trận pháp mới có thể giam cầm Quỳ Uyên.” Mẫu Đơn cũng là nghe người khác tán dóc mới biết được những việc này, cho nên đối với nội tình bên trong cũng cái biết cái không, mơ mơ hồ hồ.

Linh Chiêu gật đầu, nàng lại quay đầu nhìn Giang Sùng Ngọc, hắn không nói chuyện với Tạ Tòng nữa, quy củ đi trên con đường núi, gió thổi qua, vén vạt đạo bào của hắn lên, quả thật giống như một thần tiên.

Mẫu Đơn kéo ống tay áo Linh Chiêu, bảo nàng quay đầu lại, “Linh Chiêu, nói thật với ngươi, lúc trước ta vô tình nghe được một câu khi trò chuyện với đệ tử Thượng Thanh Cung, họ nói rằng sở dĩ tiểu sư thúc được sư tổ thu nhận là bởi vì hắn có vài phần giống với Phi Nhân sư tổ…”

Linh Chiêu nhíu mày, “Có ý gì?”

Mẫu Đơn vội vàng xuy tay, “Không phải ta nói, là bọn họ nói không phải lớn lên giống nhau mà là phong thái giống nhau, có lẽ đây là điểm chung giữa những người tu đạo trời sinh, thoạt nhìn đã cảm thấy hắn nên phi thăng làm thần tiên, khác một trời một vực với đám người phàm trần chúng ta.” Giọng của nàng ấy có chút cảm khái.

Điểm này Linh Chiêu cũng rất tán đồng, Giang Sùng Ngọc quả thật trông lạnh lùng, giống như vị thượng thần trên cao vô tâm vô tình.

Nhưng hiện tại mỗi lần nàng quay đầu nhìn hắn thì tình cảm trong mắt hắn lại không hề giả tạo, không phải hắn không có tình yêu, chỉ là tình yêu của hắn tồn tại trong người Khương Tuy mà thôi.

Khương Tuy phải mất mười năm mới hiểu được rằng mình đã thích nữ tử mặc váy đỏ kia.

Mà Giang Sùng Ngọc phải mất hai trăm năm để chờ đợi được nữ tử mặc váy đỏ đó.

Nữ tử mặc váy đỏ là Linh Chiêu quay đầu nhìn lại thì phát hiện không biết từ khi nào Giang Sùng Ngọc đã đi đến phía sau nàng.

Linh Chiêu vô thức nở nụ cười, nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi Giang Sùng Ngọc, “Sao ngươi không đi ở cuối cùng nữa?”

Giang Sùng Ngọc vẻ mặt ôn hòa nhìn nàng, “Bởi vì nàng đã quay đầu lại nhìn ta hai lần.”

Mẫu Đơn đi bên cạnh Linh Chiêu không chịu nổi, sắc mặt trắng bệch như bị quỷ đánh, nàng ấy nhìn Linh Chiêu, lại quay sang nhìn Giang Sùng Ngọc, đột nhiên rùng mình.

Linh Chiêu cười lớn, vừa đi vừa nhặt một nắm hoa dại mọc bên đường, “Ta không có, ngươi nhìn nhầm rồi.”

Giang Sùng Ngọc bước nhanh hai bước, sóng vai bên cạnh Linh Chiêu, hắn hơi nghiêng đầu liếc nàng, “Đợi lát nữa ngự kiếm phi hành, nàng đi chung với ta.”

“Không, ta muốn đi cùng Mẫu Đơn, tu vi của nàng ấy không cao, thuật ngự kiếm phi hành chưa ổn định, ta phải mang nàng ấy theo cùng.” Linh Chiêu từ chối.

Mẫu Đơn đột nhiên bị cuốn vào hai người, xấu hổ cười một tiếng, sau khi nhận được ánh mắt lạnh lùng của Giang Sùng Ngọc vội vàng nói, “Hiện tại ta đã có thể tự mình ngự kiếm phi hành rồi, rất ổn định, Linh Chiêu, ngươi không cần lo cho ta.”

Linh Chiêu quay đầu tức giận trừng mắt nhìn Mẫu Đơn, ánh mắt như muốn nói: Không phải ngươi kêu ta đừng dính líu đến hắn sao? Sao bây giờ lại đẩy ta cho hắn?

Mẫu Đơn oan ức sắp khóc đến nơi, nàng ấy đáng thương nhìn Linh Chiêu, đáp lại: Ai mà chịu nổi ánh mắt lạnh băng của tiểu sư thúc chứ? Cũng chỉ có ngươi chống đỡ được.

Linh Chiêu trợn trắng mắt, quay đầu lại không nói gì.

Giang Sùng Ngọc đột nhiên mở miệng, “Để Tạ Tòng mang theo.”

Hắn nói với Linh Chiêu.

Linh Chiêu nghe vậy gật đầu có lệ.

Điểm đến đầu tiên của bọn họ trong chuyến đi lần này là thành Vân An, cách Thượng Thanh Cung không xa không gần, ngự kiếm cũng phải mất nửa ngày mới đến nơi.

Chờ đến khi nhóm người sôi nổi rút bội kiếm của mình ra, Linh Chiêu khoanh tay đứng đợi Giang Sùng Ngọc.

Mà Thanh Diên bên kia nhìn thấy tình hình bên này, trong mắt tràn đầy lửa giận.

Nàng ta kéo cánh tay cô cô Thanh Miên nhà mình, bĩu môi, “Cô cô, ngài xem yêu nữ kia thật là đáng ghét, còn chờ tiểu sư thúc ngự kiếm mang theo nàng ta, thật sự cho rằng đi ra ngoài để mua vui à?”

Thanh Miên nhìn bốn phía, sắc mặt không thay đổi, chỉ lạnh nhạt nói, “Được rồi, nói ít vài câu đi, nếu tiểu sư thúc ngươi nguyện ý thì chúng ta có thể nói gì?”

Trong lòng Thanh Diên bất bình, nàng buồn bực cô cô nhà mình chậm chạp lại ra vẻ thanh cao, yêu nữ kia vừa nhìn đã thấy có ý đồ xấu, nếu dạy hư tiểu sư thúc thì làm sao bây giờ?

Cô cô nhà mình thật không biết cố gắng, đã theo đuổi tiểu sư thúc nhiều năm như vậy rồi mà tiểu sư thúc không hề động lòng, bây giờ còn đối xử tốt quá mức với yêu nữ kia, cứ như biến thành một khác vậy.

Nàng ta bĩu môi không nhìn bên kia nữa, nhắm mắt làm ngơ, quay đầu tìm kiếm Tạ Tòng, nào ngờ còn chưa tìm thấy Tạ Tòng đâu đã nhìn thấy ‘Lục Nhậm’ trước.

‘Lục Nhậm’ nhướng mày, lạnh lùng liếc nàng ta, Thanh Diên lập tức co rúm lại, trốn tránh phía sau Thanh Miên, thầm nghĩ trong lòng: Thật là xui xẻo, không ngăn cản được yêu nữ Linh Chiêu, không biết Lục Nhậm này có thật sự gϊếŧ chết nàng ta không?