Chương 18: Tiện nhân

Thanh Diên thấy Linh Chiêu nhìn chằm chằm mình mà lại không nói lời nào, lập tức tức giận, “Ta hỏi ngươi đấy, bị điếc à?”

Giọng nói của nàng ta sắc bén, nghe vào tai rất khó chịu.

Linh Chiêu cong môi cười, nói, “Nói ta mặc màu sặc sỡ, không phải chính ngươi cũng đang mặc màu hồng sao?”

Đừng tưởng rằng mặc màu hồng nhạt thì nàng không nhìn ra.

Thanh Diên khinh thường cười cười, nâng mặt tới gần Linh Chiêu, giọng điệu khinh khỉnh, “Ngươi là người mới tới Thượng Thanh Cung đúng không? Ta mặc màu này đương nhiên đã được chưởng môn sư thúc đồng ý rồi, còn ngươi cho rằng bản thân ai, dám ở đây chất vấn ta!”

“Ta là hồ yêu.” Linh Chiêu cười đáp lại nàng ta.

Thanh Diên bị tức giận không nhẹ, nàng ta giơ tay định hung hăng tát Linh Chiêu một cái, “Yêu vật đê tiện, ngươi có tư cách lên tiếng ở đây sao?”

Linh Chiêu giơ tay kiềm chế cổ tay nàng ta, dùng sức kéo mạnh, Thanh Diên lảo đảo bị kéo tới trước mặt Linh Chiêu.

“Vậy xin hỏi ngươi là thứ đồ cao quý nào?” Linh Chiêu hất Thanh Diên ngã xuống đất, cong eo ghé vào bên tai nàng ta dò hỏi.

Trong mắt Thanh Diên tràn đầy tức giận, nàng ta giơ ngón tay chỉ vào mặt Linh Chiêu, “Đánh sư tỷ, không biết phân biệt tôn ti, chờ bị trừng phạt đi!”

Thanh Diên đẩy đệ tử bên cạnh đang đỡ nàng ta dậy, hung hăng trừng mắt nhìn Linh Chiêu, bước chân nặng nề nện bước rời đi.

Linh Chiêu vẻ mặt thờ ơ ôm cánh tay nhìn nàng ta rời đi.

“Sư muội hà tất gì đi chọc giận nàng ta, nàng ta không phải là đệ tử bình thường đâu.” Một giọng nữ dịu dàng truyền vào tai Linh Chiêu.

Nàng quay đầu nhìn lại thấy một khuôn mặt vô cùng mềm mại, đôi mắt sáng và nhu hòa, giống như một đóa hoa trắng nhu mì.

“Ta tên Lâm Diệu Ngôn, sư muội chắc là Linh Chiêu nhỉ? Ta đã nghe Mẫu Đơn nói về ngươi rồi.” Lâm Diệu Ngôn nở một nụ cười dịu dàng.

Linh Chiêu nghe vậy nhướng mày, cười đáp lại, “Ngươi biết ta sao?”

“Ta đã từng nhìn thấy ngươi từ xa, ngươi rất xinh đẹp, khiến người ta đã gặp qua là không quên được.” Giọng nói của Lâm Diệu Ngôn ẩn chứa chút hâm mộ.

Linh Chiêu thản nhiên nhận lấy lời khen ngợi của Lâm Diệu Ngôn, nàng hất cằm về phía Thanh Diên biến mất, “Nàng ta không phải là đệ tử bình thường, vậy nàng ta có thân phận gì?”

“Đó là cháu gái của Thanh Miên sư thúc, tiểu công chúa của tộc Phượng Hoàng, tương lai sẽ kế tục chức vị Tôn chủ tộc Phượng Hoàng.” Lâm Diệu Ngôn nhẹ nhàng giải thích cho nàng.

Linh Chiêu gật đầu, “Ồ, nói đi nói lại thì là người có thân phận lại có chỗ dựa, khó trách lại kiêu ngạo như vậy.”

Lâm Diệu Ngôn nhìn Linh Chiêu như không có chuyện gì, không khỏi nhắc nhở thêm, “Linh Chiêu, tính tình nàng ta không tốt, hôm qua mới từ Ngọc Dao Sơn trở về, ngươi không quen biết nàng ta là chuyện bình thường, nhưng ngươi không nên xảy ra xung đột với nàng ta, nếu nàng ta đi cáo trạng với chưởng môn và Thanh Miên sư thúc, ngươi nhất định sẽ bị trừng phạt!”

Linh Chiêu tỏ vẻ không sao cả, dù sao bộ váy này cũng là do Giang Sùng Ngọc mặc cho nàng, cho dù nàng có bị phạt thì Giang Sùng Ngọc có thể thấy chết mà không cứu sao?

“Linh Chiêu, ngươi hãy nghe ta đi, mau đi nhận lỗi với nàng ta, sau đó thay bộ váy đó ra…” Trên mặt Lâm Diệu Ngôn có chút lo lắng, nàng ấy thật sự rất thích Linh Chiêu.

“Vậy ngươi nói xem, ta mặc bộ váy đỏ này có đẹp không?” Linh Chiêu ghé sát mặt vào Lâm Diệu Ngôn, nở nụ cười quyến rũ, đôi môi đỏ mọng khẽ mở ra, như muốn dụ dỗ người khác.

Lâm Diệu Ngôn nhất thời ngừng thở, nàng ấy liếʍ môi, lắp bắp nói, “… Đẹp, rất xinh đẹp.”

“Vậy là được rồi, đừng bận tâm nữa.” Linh Chiêu lùi lại, quay người đi về phòng.

Dù sao nàng cũng đã ngủ với Giang Sùng Ngọc rồi, cho dù Thượng Thanh Cung có trục xuất nàng cũng chả sao.

Nàng không thích nơi này, không phải mặc đạo bào màu trắng cũ kỹ im lặng thì chính là kẻ đạo đức giả khoác cái mác người tu đạo.

Một người hai người, toan tính trong lòng còn nhiều hơn đám yêu các nàng.

Lâm Diệu Ngôn ngơ ngác nhìn Linh Chiêu đi xa, mím môi, trong đầu nhớ lại khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm kia.



Khi Mẫu Đơn nghe Linh Chiêu nói mình vừa chọc tức Thanh Diên thì kinh ngạc đánh rơi cả trái cây, “Linh Chiêu, ngươi nói ai cơ?”

“Thanh Diên.” Linh Chiêu lặp lại một lần nữa, nàng lấy hết váy đỏ trong tủ ra, sau đó nhét hết mấy bộ đạo bào trắng được gấp gọn gàng vào tận cùng bên trong.

“Sao ngươi lại gặp rắc rối với nàng ta vậy, nàng ta chính là cháu gái của Thanh Miên sư thúc đó! Ngươi có còn muốn ở lại Thượng Thanh Cung không?” Mẫu Đơn thở ngắn than dài, vẻ mặt như đưa đám.

“Không thể ở thì không ở nữa, hiện tại ta cũng không muốn ở lại Thượng Thanh Cung.”

“Nhưng tu hành ở Thượng Thanh Cung so với tự mình bên ngoài lăn lộn tốt hơn nhiều, Linh Chiêu, mấy ngày nữa chúng ta sẽ đi ra ngoài rèn luyện đó! Nếu giờ ngươi bị Thanh Diên ghi hận thì còn có thể được đi ra ngoài rèn luyện sao?” Mẫu Đơn sắp khóc đến nơi rồi, vẻ mặt đau khổ nói thêm, “Giang đạo trưởng cũng sẽ đi mà.”

“Ngươi nói cái gì? Giang Sùng Ngọc cũng muốn đi ra ngoài rèn luyện?” Linh Chiêu lập tức dừng việc đang làm trên tay lại, quay đầu hỏi Mẫu Đơn.

Mẫu Đơn gật đầu, “Không chỉ có ngài ấy, còn có Thanh Miên sư thúc với Lục Nhậm sư thúc nữa, hộ tống chúng ta, điều này chứng minh chưởng môn coi trọng chúng ta đến mức nào! Đi ra ngoài rèn luyện còn được ba vị sư thúc hộ tống.”

Linh Chiêu cười lạnh, phản bác, “Ba vị sư thúc thì hai con ma ốm rồi, một người mắc bệnh tự nhiên, một người thì do con người gây ra.”

Mẫu Đơn không còn lời nào để nói.

“Đúng rồi, các nàng họ Thanh, rốt cuộc có địa vị gì vậy?” Linh Chiêu mơ hồ biết Thanh Miên và Thanh Diên là người tộc Phượng Hoàng, nhưng cụ thể thế nào thì không rõ, nàng không thích giao lưu qua lại với những gia tộc như vậy, rất phiền phức.

“Các nàng là huyết mạch chính thống của tộc Phượng Hoàng, quê quán ở Ngọc Dao Sơn, cha của Thanh Diên là huynh muội cùng mẹ khác cha với Thanh Miên sư thúc, Phượng Hoàng Tôn chủ hiện tại vẫn là Thanh Vũ mẹ của Thanh Miên, bà ấy vốn dĩ muốn truyền lại chức vị Tôn chủ cho Thanh Miên nhưng Thanh Miên cự tuyệt, hơn nữa kiên quyết muốn ở lại Thượng Thanh Cung tu đạo, nhưng mà ta cảm thấy Thanh Miên không muốn làm Tôn chủ cho nên Thanh Vũ hiện tại thích Thanh Diên nhất, mọi người đều nói Thanh Diên chính là Tôn chủ đời kế tiếp của tộc Phượng Hoàng.”

Sau khi nghe Mẫu Đơn nói xong, Linh Chiêu hỏi, “Vì sao Thanh Miên không muốn làm Tôn chủ tộc Phượng Hoàng?”

Mẫu Đơn lắc đầu, suy đoán, “Ta nghĩ có lẽ liên quan đến tộc quy của tộc Phượng Hoàng, Tôn chủ kế nhiệm phải tuân theo sự sắp đặt của gia tộc gả cưới, không được cãi lời… Hơn nữa không phải tộc Phượng Hoàng bọn họ chia làm Phượng và Hoàng sao, điều đó có nghĩa là Tôn chủ chỉ có thể kết hợp với Phượng hoặc Hoàng để đảm bảo huyết mạch Phượng Hoàng thuần khiết.”

Nói xong, Mẫu Đơn vội vàng bổ sung, “Chuyện này ta nghe được từ Tiên Thư, không biết có phải là sự thật hay không.”

Linh Chiêu gật đầu, “Được rồi, ta hiểu mà, Phượng Hoàng thì sao chứ, ta còn là hồ ly đấy.”

“Sai rồi, ngươi là hồ ly tạp, không phải hồ ly có huyết thống thuần chủng.” Mẫu Đơn cười hì hì nói móc Linh Chiêu.

Linh Chiêu trợn mắt nhìn nàng ấy.

“Linh Chiêu sư muội, muội có ở trong phòng không?” Có người gõ cửa, tiếng Tạ Tòng từ bên ngoài truyền đến.

Sự xuất hiện của Tạ Tòng đã làm gián đoạn mấy vấn đề trong lòng chưa kịp hỏi của Linh Chiêu.

Nàng quay người mở cửa, dựa vào khung cửa, “Có chuyện gì vậy?”

Tạ Tòng mang vẻ xin lỗi nói với nàng, “Chưởng môn gọi muội đến Thanh Tâm Điện.”

Hắn cau mày liếc nhìn bộ váy đỏ nàng đang mặc, nhẹ giọng khuyên nhủ, “Sư muội, muội nên đi thay váy đi, Thanh Diên sư muội ở trước mặt chưởng môn nói rất nhiều lời không tốt, nếu muội mặc váy đỏ đến đó thì chẳng phải chứng thực lời nói của Thanh Diên hay sao.”

Linh Chiêu xì một tiếng, nở nụ cười, nghiêng đầu nói, “Nói lời không tốt? Có phải nàng ta bịa đặt nói ta đánh nàng ta không? Đi thôi, ta đi theo huynh một chuyến.”

Tạ Tòng lo lắng, chần chừ không nói, cuối cũng cũng từ bỏ mở miệng nói tiếp.

Linh Chiêu khoanh tay đi theo hắn đến Thanh Tâm Điện.

Mẫu Đơn không yên tâm nên cũng đi theo ra ngoài.

Khi đi đến ngoài cửa điện đã nghe thấy giọng Thanh Diên bên trong truyền ra, “Cô cô, ngài nhất định phải làm chủ cho cháu! Một hồ yêu hèn mọn cũng dám làm thế với cháu, sau này cháu còn mặt mũi gì ở lại Thượng Thanh Cung nữa?”

Thanh Miên thấp giọng an ủi nàng ta, “Được rồi, đừng làm ầm ĩ mất thân phận mất giáo dưỡng như thế, cô cô sẽ thay ngươi làm chủ.”

Khi Tạ Tòng mang Linh Chiêu đi vào, Thanh Diên lập tức thay đổi ánh mắt, đầu tiên liếc nhìn Tạ Tòng đi phía trước, sau mới đặt ánh mắt lên người Linh Chiêu.

“Chưởng môn sư thúc, ta không có lừa gạt ngài, tiện nhân này ăn mặc như vậy đi rêu rao khắp nơi trong Thượng Thanh Cung, thật không có phép tắc!” Thanh Diên lạnh giọng chỉ trích Linh Chiêu.

Thanh Miên nhíu mày, giơ tay vỗ nhẹ vào cánh tay Thanh Diên, ý bảo nàng ta thu liễm lại.

Vệ Thương Xuyên nhìn Linh Chiêu mặc váy đỏ, vẻ mặt có chút khó coi, nghiêm túc hỏi nàng, “Linh Chiêu, vì sao không mặc đạo bào?”

Khóe miệng Linh Chiêu kéo lên một nụ cười, nàng đứng giữa đại điện rộng lớn, ngước mắt nhìn Vệ Thương Xuyên đang ngồi phía trên, lại quay đầu liếc nhìn Thanh Miên đang ngồi ngay ngắn ở bên cạnh và Thanh Diên đứng phía sau, mới chậm rãi nói, “Ta không thích màu trắng.”

Nhưng lại thích màu trắng trên người Giang Sùng Ngọc, trong lòng nàng âm thầm bổ sung.