Chương 11: Yêu tâm

Giang Sùng Ngọc cụp mắt xuống nhìn thoáng qua đồ vật trong tay nàng, vẻ mặt không chút lay động, “Sư tỷ, cảm ơn ý tốt của tỷ, nhưng đệ không cần.”

Thanh Miên mím môi, sự xấu hổ cùng bối rối trong lòng như sắp phun trào.

“Không sao, ta tặng cho đệ, đi ra ngoài một chuyến thì cũng phải mang chút quà về cho sư đệ chứ.” Thanh Miên dường như đã quen với thái độ này của hắn, tự mình đặt Tương Tư Giảo lên lan can ở hành lang, sau đó xoay người rời khỏi Phồn Hoa Lâu.

Nàng sợ nếu ở thêm một lúc nữa thì biểu cảm trên mặt sẽ suy sụp tan vỡ không thể chịu nổi.

Tuy nàng chưa bao giờ nói rõ tình cảm của mình với Giang Sùng Ngọc nhưng trong sáng ngoài tối không biết bao nhiêu lần nàng để lộ ‘sơ hở’, cho dù là đầu gỗ thì cũng phải hiểu rồi chứ?

Nhưng Giang Sùng Ngọc từ đầu đến cuối đều thờ ơ, như thể trái tim hắn trời sinh đã không có tình yêu.

Ánh trăng soi như nước trên hoa tử đằng ngoài sân, gió thổi qua, hoa lay động theo gió.

Giang Sùng Ngọc bị Giáng Thần Chú tra tấn, cơ thể hắn bắt đầu run rẩy vì đau đớn,

Hắn xoay người, muốn đi đến hồ nước phía sau, nhưng mới đi được hai bước đã vô lực dựa vào hành lang.

Hương lạnh di động, Linh Chiêu đến gần hắn.

“Giang Sùng Ngọc, vì sao ngài không đồng ý song tu với nàng ấy? Nói không chừng thật sự có thể giảm bớt được Giáng Thần Chú trên người ngài.”

Linh Chiêu đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt vô cảm, bởi vì nàng đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Giang Sùng Ngọc và Thanh Miên.

Hóa ra nàng không phải là người duy nhất muốn ngủ với Giang Sùng Ngọc!

Giang Sùng Ngọc ngước mắt, lạnh lùng liếc nhìn Linh Chiêu, “Ngươi phơi nắng chưa đủ sao?”

Linh Chiêu bị giọng điệu của hắn chọc tức, “Giang Sùng Ngọc, ta thấy từ trên xuống dưới thì cái miệng ngài là cứng nhất đúng không?”

Rõ ràng bộ dáng như sắp chết đến nơi rồi mà còn buông lời hung ác được, Linh Chiêu không tài nào hiểu được hắn.

Nàng vốn tưởng rằng Giang Sùng Ngọc mắc bệnh hiểm nghèo, nhưng không ngờ tới lại trúng chú, cũng khó trách tu vi hắn cao thâm như vậy mà lại không thể làm gì được.

“Giang Sùng Ngọc, không bằng ngài song tu với ta đi.” Linh Chiêu tiến lên một bước, lôi kéo vạt áo Giang Sùng Ngọc, kéo đầu hắn cúi xuống.

Bốn mắt nhìn nhau, Linh Chiêu thấy rõ băng lạnh trong ánh mắt hắn.

“Thật là một tảng băng kiên quyết.” Linh Chiêu thở dài, giọng điệu buồn bã.

Giang Sùng Ngọc giơ tay, muốn đẩy Linh Chiêu ra, nhưng với sức lực kia của hắn lại bị Linh Chiêu đảo khách thành chủ nắm lấy.

Nàng nhéo ngón tay Giang Sùng Ngọc, nghiêng người đỡ lấy cánh tay hắn, ”Có phải muốn đi đến hồ nước bên kia không? Ta đưa ngài qua đó, rõ ràng khó chịu như vậy mà bên cạnh lại không có ai hầu hạ ngài sao?”

Giang Sùng Ngọc muốn bỏ nàng qua một bên nhưng Linh Chiêu lại gắt gao ôm chặt lấy eo hắn khiến hắn hữu tâm vô lực.

Chờ đến khi hai người đi đến hồ nước, Linh Chiêu có chút luyến tiếc buông hắn ra.

Người hắn có mùi thơm rất dễ chịu, có lẽ vì tu đạo nhiều năm nên trên người Giang Sùng Ngọc có mùi hương cổ mộc, hương vị nhàn nhạt, xen lẫn một chút thuốc đắng.

Linh Chiêu giơ tay muốn cởi bỏ đai lưng Giang Sùng Ngọc.

Giang Sùng Ngọc đẩy nàng ra, bước sang một bên.

Linh Chiêu bĩu môi, “Đạo trưởng, khi tắm không phải cần cởϊ qυầи áo ra sao? Ngài mặc quần áo thì có tác dụng gì chứ?”

Giang Sùng Ngọc lười trả lời nàng, chỉ lạnh lùng nói, “Đi ra ngoài.”

Linh Chiêu lại càng không nghe theo, nàng ngồi xổm xuống, khoanh chân bên mép hồ, định đợi sau khi Giang Sùng Ngọc xuống nước rồi mới nhảy xuống.

Nàng đã lên kế hoạch rất tốt, nhưng không ngờ Giang Sùng Ngọc lại không xuống nước, hắn đứng bên cạnh hồ, lạnh lùng nhìn chằm chằm Linh Chiêu.

“Giang Sùng Ngọc, đừng keo kiệt như vậy, này, đề nghị vừa rồi của ta, ngài thử cân nhắc đi.” Nàng cởi giày tất, thả đôi chân trắng nõn mềm mại vào trong hồ, ngẩng đầu nói với Giang Sùng Ngọc, “Đạo trưởng, song tu với ta ngài sẽ không có hại, hơn nữa ta có tu vi ngàn năm, không phải so với Thanh Miên càng tốt hơn sao!”

Giang Sùng Ngọc cười lạnh, vô cảm nói, “Hồ yêu, cho dù ta muốn cùng người khác song tu thì cũng sẽ không phải là cùng với ngươi.”

Linh Chiêu nghe vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống, nàng bĩu môi, nhẹ giọng nói, “Thật không? Nếu ta càng muốn song tu với ngài thì sao?”

Giang Sùng Ngọc dời mắt, nhìn vào hồ nước, giọng nói thấm hơi lạnh, “Hồ yêu, gác lại chuyện song tu, chi bằng ngươi giao yêu tâm của ngươi cho ta.”

Linh Chiêu lập tức ngây ngẩn, nàng khó có thể tin được Giang Sùng Ngọc sẽ nói ra những lời này.

Nàng ngước mắt nhìn vẻ mặt của Giang Sùng Ngọc, không hề có chút đùa giỡn, hắn cũng không tránh ánh mắt của nàng, trên nét mặt mang theo vài phần nghiêm túc.

“Cái gì? Giang Sùng Ngọc, ngài đang nói đùa à?” Linh Chiêu miễn cưỡng cười cười.

Giang Sùng Ngọc lại nhìn thẳng vào nàng, nhếch khóe miệng hờ hững cười cười, “Không hề, không phải vì ngươi thích ta nên mới bám lấy ta sao? Như thế nào, kêu ngươi đưa yêu tâm ngàn năm cho ta, ngươi liền không muốn?”

Hắn thấy Linh Chiêu im lặng, lại nói, “Hồ yêu, nếu ngươi thích ta thì tại sao lại do dự? Có lẽ yêu tâm ngàn năm thật sự giải được Giáng Thần Chú…”

Trong điện nhất thời im lặng, Linh Chiêu không mở miệng nói chuyện, nàng nhấc chân đang ngâm trong hồ nước lên, xỏ giày, đứng dậy đi ra ngoài.

Đến cửa, Linh Chiêu dừng lại, “Giang Sùng Ngọc, chẳng lẽ ngài không biết ăn tim là tà đạo sao? Ta còn tưởng rằng ngài hiểu nên ngày hôm đó mới cự tuyệt sư huynh ngài… Ta còn tưởng rằng ngài và sư huynh ngài không giống nhau, nhưng hóa ra các ngài đều giống nhau cả…”

Linh Chiêu không dừng lại, bước đi ra ngoài.

Yết hầu Giang Sùng Ngọc lăn lộn, hắn nuốt xuống, ngẩng đầu nhìn trường minh đăng bên cạnh hồ nước đang sáng lên, ngón tay buông thõng bên cạnh bất giác nắm chặt lại.

Giáng Thần Chú theo lương tâm cắn rứt của hắn lại lần nữa tra tấn Giang Sùng Ngọc.

Hắn quỳ xuống mép hồ, đưa tay nắm lấy trái tim thở hổn hển.

Linh Chiêu sải bước ra khỏi Phồn Hoa Lâu, trong lòng nàng có chút buồn bã, lại không biết tại sao mình lại buồn.

Một mình nàng đi về phía sau núi, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn trăng tròn.

“Sư muội?” Tiếng Tạ Tòng từ phía trước truyền đến.

Linh Chiêu ngước mắt nhìn lại, “Tạ sư huynh? Sao huynh lại ở đây?”

Tạ Tòng chỉ vào một con nai con bên dưới chân mình, “Nó bị bệnh, mẹ nó tới tìm ta nên ta tới đây xem.”

Linh Chiêu gật đầu, nàng không muốn nói chuyện.

Hình như chỉ có ở trước mặt Giang Sùng Ngọc, Linh Chiêu mới nói không ngừng.

Tạ Tòng thấy sắc mặt nàng không tốt lắm, không khỏi quan tâm hỏi thăm.

“Không sao, chỉ là tâm trạng ta có chút không tốt.” Linh Chiêu kéo khóe miệng cười cười.

Tạ Tòng đi tới đứng trước mặt nàng, dịu dàng hỏi, “Có chuyện gì thì cứ nói cho ta biết, có lẽ ta có thể giúp được muội. Dù sao muội mới đến Thượng Thanh Cung, ta phải chăm sóc muội hơn.”

Tạ Tòng rất dịu dàng, khi nói chuyện vừa bao dung vừa chiều chuộng.

“… Tiểu sư thúc là người như thế nào? Hắn luôn lạnh lùng xa cách như vậy sao?” Linh Chiêu im lặng hồi lâu mới mở miệng hỏi hắn.

Tạ Tòng mỉm cười, hắn đã sớm nhìn ra Linh Chiêu có hứng thú với tiểu sư thúc, chỉ là hai trăm năm qua những nữ tử để ý đến tiểu sư thúc của hắn quá nhiều, nhưng phần lớn đều đã chết non.

“Thúc ấy từ trước đến nay đều như vậy, là người tu đạo trời sinh.” Tạ Tòng thu ý cười, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm con nai bị bệnh, “Trước kia khi sư tổ còn sống, điều tâm đắc nhất chính là nhận tiểu sư thúc làm đồ đệ, ông từng nói: Giang Sùng Ngọc là người được trời chọn.”

Tạ Tòng lại nói, “Nhưng ta lại cảm thấy tiểu sư thúc không thích tu đạo, nếu không phải bị Giáng Thần Chú ảnh hưởng, được cao nhân chỉ điểm thì thúc ấy sẽ không bao giờ đến Thượng Thanh Cung của chúng ta… Nhưng Thượng Thanh Cung cũng không cứu được thúc ấy, thời điểm sư tổ vẫn thệ, chuyện hối hận nhất chính là không thể tìm được cách phá giải Giáng Thần Chú, sư tổ vốn muốn truyền chức vị chưởng môn cho tiểu sư thúc, nhưng thân thể thúc ấy không tốt, không đảm đương nổi nên mới đưa cho sư phụ, trước lúc sư tổ lâm chung đã giao trách nhiệm cho sư phụ, dù phải dùng biện pháp gì cũng phải giải được Giáng Thần Chú trên người thúc ấy.”

Trong lòng Linh Chiêu sáng tỏ, cho nên ngày hôm đó chưởng môn Vệ Thương Xuyên mới nói rằng chức vị chưởng môn vốn là của Giang Sùng Ngọc, điều này giải thích tại sao Vệ Thương Xuyên lại bị ám ảnh việc phá giải Giáng Thần Chú như vậy.

Tạ Tòng giơ tay chỉ Phồn Hoa Lâu, “Thật ra tiểu sư thúc rất cô đơn, toà lâu kia là sư tổ đặc biệt xây dựng cho thúc ấy, bên trong chỉ có hoa, không có người. Tâm huyết một đời của sư tổ đều đặt hết lên người tiểu sư thúc, nhưng chỉ cần một ngày tiểu sư thúc còn chịu gáng nặng của Giáng Thần Chú thì thúc ấy không thể đắc đạo thành tiên được, Phồn Hoa Lâu có phồn hoa, nhưng lại không có tự do.”

Ngón tay Linh Chiêu cuộn lại thành nắm đấm, trái tim nàng đập rất chậm, từng chút từng chút một, đập vào l*иg ngực phát đau.

Tạ Tòng lại nở nụ cười, “Mấy năm nay có rất nhiều nữ tử thích tiểu sư thúc, nhưng không mấy người có thể ở lại, các nàng đều bị sự thờ ơ của tiểu sư thúc đánh bại.”

“Hình như huynh rất thích tiểu sư thúc?” Linh Chiêu rất ngạc nhiên khi Tạ Tòng lại biết nhiều về Giang Sùng Ngọc như vậy.

Tạ Tòng gật đầu, “Ta vào Thượng Thanh Cung trước cả tiểu sư thúc nhưng tu vi của ta lại kém xa thúc ấy, khi tiểu sư thúc cùng ta tu hành không bao giờ bủn xỉn chỉ điểm cho ta, thúc ấy là một người rất tốt.”

Hắn giơ tay chỉ chỉ vào đàn nai, “Đàn nai này đến từ vùng núi sâu bên kia, lãnh thổ của chúng đã bị thú dữ chiếm cứ, chúng không còn cách nào khác mới phải đến đây, chưởng môn ghét bỏ đàn nai này, nói muốn để chúng trở về tự sinh tự diệt… Là tiểu sư thúc ngăn cản, để đàn nai ở lại đây, còn mỗi ngày đến đây cho chúng nó ăn.”

Ngón tay Linh Chiêu nhéo đạo bào trên người, cắn cắn môi, “Cảm ơn sư huynh, ta còn có việc đi trước, huynh đi xem nai con đi.”

Tạ Tòng gật đầu, nhìn Linh Chiêu rời đi.