Chương 71

Trương Tịch Nhan cảm thấy đầu óc choáng váng vô cùng, bên tai luôn có giọng nói như có như không vang lên, hình như có người kêu nàng "Trùng Trùng", là giọng nói của một người đàn ông trung niên, lộ ra vẻ quan tâm. Nàng mở mắt ra, đập vào trong mắt là một khối xác ướp cổ khô khốc, làm nàng sợ tới mức giật mình thon thót, thanh tỉnh được hai phần.

Trong mông lung, nàng thấy trong lòng ngực của xác ướp ôm một cái cổ đỉnh, trên nắp đỉnh có một con sâu béo tốt mập mạp toàn thân màu vàng rực. Sâu mập ngẩng đầu mở to hai mắt hạt đậu màu xanh mình chằm chằm nàng, còn tỏ vẻ đáng yêu lúc lắc thân mình, ra sức rướn người về phía nàng.

Trương Tịch Nhan choáng váng đến lợi hại. Thân thể giống như khi say rượu không chịu nàng chi phối, nàng chỉ đành dựa theo phương pháp trong Vu Thần bảo điển đi câu thông với Hoa Thần Cổ. Hoa Thần Cổ đang vòng quanh đám dây đằng bao bọc xung quanh quan tài ăn đến vui vẻ, không muốn trở về, tảng lớn dây đằng và huyết tuyến cổ bị chúng nó hút thành xác khô.

Trương Tịch Nhan thực sự bất đắc dĩ, đám Hoa Thần Cổ của nàng vẫn chỉ là một đàn tiểu ấu cổ, chưa trải qua luyện hóa, điều khiển chúng nó còn khó hơn đi chăm trẻ học mẫu giáo. Trái tim của nàng đều dựa vào chúng nó để duy trì hoạt động, chúng nó không quay trở lại, trái tim nàng vô lực khiến toàn thân mềm nhũn không có chút sức.

Đầu nàng càng ngày càng nặng, rất nhiều thanh âm và hình ảnh giống như thủy triều tràn vào trong não, tức khắc, nàng cảm giác bản thân như đang ở cảnh trong mơ.

Ở trong mơ, ông ấy là thiếu tư tế của bộ lạc, cha của ông ấy là đại tư tế, ông ấy có một cô con gái đáng yêu tên Lê Trùng Trùng.

Bộ lạc của bọn họ nằm trong liên minh các bộ lạc bị thua trận, đại thủ lĩnh chết trận, liên minh chia năm xẻ bảy, có chút bộ lạc phản bội liên minh đứng ra đầu hàng, có chút bộ lạc bị đánh bại trở thành nô ɭệ. Bộ lạc của ông ấy vô cùng cường đại, chỉ cần có thêm chút thời gian nghỉ ngơi lấy sức, bọn họ nhất định có thể lại quật khởi một lần nữa. Bọn họ không muốn đầu hàng, càng không muốn trở thành nô ɭệ, vì thế rời đi Hoàng Hà dồi dào màu mỡ bỏ trốn về phương Nam.

Nhưng nơi ở mới của bộ lạc lại một lần nữa bị tìm được, phòng ốc bị đốt phá, con dân lọt vào tàn sát, bọn họ bị bắt phải tiếp tục bỏ trốn về phương Nam, số lượng người trưởng thành giảm mạnh, đã đi đến bên bờ diệt vong, cha của ông ấy dùng máu của thanh tráng niên trong bộ lạc huyết tế cho Vu Thần Thụ.

Khuynh toàn tộc chi lực tiến hành hiến tế, dũng sĩ tinh tráng nhất của bộ lạc dùng máu tươi của chính mình tưới Thần Thụ, rốt cuộc, thần tích cũng hiện ra. Vu Thần Thụ phóng xuất ra uy thế vô cùng lớn, nó rõ ràng chỉ cao có một thước, nhưng lại làm cho người nhìn cảm thấy giống như thiên địa cao lớn vạn trượng. Một đứa trẻ được ngưng tụ từ máu tươi của dũng sĩ trong bộ lạc và thần lực của Vu Thần Thụ ra đời, nàng ấy chính là thiếu vu Lê Vị. Ngày mà thiếu vu Lê Vị trưởng thành cũng sẽ là ngày mà bộ lạc của bọn họ quật khởi, nàng ấy là hy vọng của bọn họ.

Nơi ở mới của bộ lạc lại bị tìm được, bọn họ che chở thiếu vu chỉ mới ba tuổi tiếp tục chạy về phương Nam. Bọn họ phát hiện một hang động thật lớn, địa hình dễ thủ khó công. Bọn họ lợi dụng địa hình ngăn trở kẻ địch, quyết định tiêu diệt đám truy binh ngay ở đây, nhằm cho bộ lạc một chút thời gian thở dốc, cũng cấp thời gian cho thiếu vu trưởng thành.

Trong lúc chiến đấu, ông ấy bị thương nặng ngã xuống trên mặt đất, đồng thời nhìn thấy thiếu vu vốn dĩ được Trùng Trùng ôm trong ngực đầy người máu tươi té ngã trên đất, lăn đến cả người toàn bùn đất. Còn Trùng Trùng thì bị một lưỡi dao sắc bén đâm thủng ngực, ngón tay của nàng cắm thật sâu vào đầu của kẻ vừa đâm nàng, vặn đầu của gã đó ra khỏi cổ rồi dùng sức ném trên mặt đất. Đầu lâu kia lăn xa mấy vòng mới dừng lại, trên đỉnh đầu là năm lỗ máu sâu hoắm.

Trùng Trùng ngã xuống đất, vết thương trên ngực ào ạt chảy máu.

Thiếu vu bò đến bên người Lê Trùng Trùng, dùng giọng nói trẻ con hô to: "Trùng Trùng, không chết, Trùng Trùng không chết..." Hoảng loạn nhìn bốn phía xung quanh, nàng ấy gỡ Cổ Thần Thụ đang đeo trên lưng xuống, cắm nó lên một cái thi thể. Thiếu vu nói với Cổ Thần Thụ: "Ăn, ăn, cứu Trùng Trùng..."

Cổ Thần Thụ vươn huyết đằng căn hút khô máu trong thi thể, nó lại lần nữa hiển lộ thần uy, nó lại lần nữa tản mát ra khí thế trời cao vạn trượng, có vật giống như cánh hoa từ Cổ Thần Thụ bay ra chui vào trong ngực của Lê Trùng Trùng.

Ông ấy biết, con gái của ông ấy đã được cứu.

Trương Tịch Nhan phục hồi lại tinh thần từ cảnh trong mơ, nghe được giọng nói của người đàn ông trung niên trong giấc mộng: "Trùng Trùng, con ta, a ba nhìn thấy con, an tâm. Sau này để cho bản mạng cổ của a ba bồi con, bảo hộ con, tựa như a ba bảo hộ con vậy."

Giọng nói biến mất, Trương Tịch Nhan mở mắt ra, nhìn thấy xác ướp cổ kia nhanh chóng hóa thành tro tàn, cảm giác cực kỳ bi ai đột nhiên tràn ngập khắp l*иg ngực của nàng, môi nàng nhẹ nhàng cử động, hàm hồ gọi một tiếng: "A ba." Nàng biết mình là ai, nhưng vào giờ phút này, nàng dường như chính là thiếu nữ đang ôm thiếu vu chạy trốn, nàng dường như chính là Lê Trùng Trùng dùng ngón tay cắm vào bên trong đầu của kẻ địch hăng hái chiến đấu tắm máu. Trong giấc mơ Lê Trùng Trùng có khuôn mặt tương tự nàng, xác thực mà nói, càng giống nàng lúc còn học trung học.

Khuôn mặt tương tự, lại có Hoa Thần Cổ, khó trách bản mạng cổ của 'a ba' sẽ nhận sai người.

Từ tướng mạo của bà nội ba lúc còn trẻ Trương Tịch Nhan có thể nhìn ra tới, gen di truyền của nhà nàng vô cùng cường đại, ít nhất diện mạo bên ngoài đều khá giống nhau. Nhà nàng có liên hệ huyết thống gì với Lê Trùng Trùng không nhỉ?

Nàng thu hồi suy nghĩ, cả người vô lực dựa vào quan tài, nhìn cổ trùng mập mạp đang nằm trên cổ đỉnh, cùng nó mắt to trừng mắt nhỏ.

Chỉ cổ này có thể xem như tổ tông của các loại cổ, tuổi còn lớn hơn cả Vu Thần Lê Vị.

Nàng không biết trước kia nó lớn lên đã như vậy hay là ăn nhiều quá béo phì, rõ ràng là chỉ cổ, thế nhưng trưởng thành tròn vo, đổi cái màu khác đặt lên thớt, nói không chừng sẽ bị mẹ nàng nhìn thành giò heo kho mà cắt ra ăn.

Đám Hoa Thần Cổ tham ăn kia, đem tất cả cổ bên trong lăng mộ đều ăn sạch sành sanh, từ mấy miếng nhỏ như cánh hoa bé xíu một đoàn sinh sôi phát triển nhiều tới nỗi có thể bao phủ cả một người trưởng thành. Nàng mơ hồ cảm thấy chúng nó cũng xem nàng là đồ ăn , chen chúc bay về phía nàng.

Trương Tịch Nhan biết chính mình kế tiếp sẽ gặp phải tình huống gì – cổ trùng phản phệ.

Nàng không mang theo Ôn Thần Mộc nên không thể luyện Hoa Thần Cổ được, chỉ có thể tùy ý chúng nó lớn mạnh, đến khi nàng áp chế chúng nó không được nữa, chúng nó sẽ xem nàng là đồ ăn. Trái tim của nàng vô lực khiến cả người mềm nhũn, nhưng như vậy không có nghĩa nàng sẽ ngồi chờ chết. "Trấn áp linh cổ Vu Thần bảo điển" có pháp môn dùng để trấn áp Hoa Thần Cổ, nàng lấy thân là đỉnh, lấy tu luyện pháp môn làm chất dẫn, luyện hóa Hoa Thần Cổ vẫn được.

Trương Tịch Nhan khoanh chân ngồi hành khí chu thiên, chuẩn bị tốt dẫn đường Hoa Thần Cổ tiến vào khí hải tiến hành luyện chế.

Bỗng dưng, 'Giò Heo' bên cạnh bay lên, hùng hổ xua đuổi đám Hoa Thần Cổ, bộ dáng giống như không cho chúng nó tới gần nàng.

Hoa Thần Cổ có vẻ sợ nó, sôi nôi bay vòng ra tránh né, tình huống lúc này giống như cá mập đang đuổi theo đám cá mòi. Một nhóm Hoa Thần Cổ tránh đi Giò Heo chia làm từng nhóm nhỏ trước sau chui vào trong thân thể Trương Tịch Nhan, theo sự hành khí của Trương Tịch Nhan dẫn đường tiến vào bên trong khí hải, sau đó bắt đầu cắn nuốt lẫn nhau.

Giò Heo truy đuổi một trận, không ngăn được đám Hoa Thần Cổ bay trở về thân thể của Trương Tịch Nhan, tức giận chui vào trong cổ đỉnh đóng nắp lại. Đại khái là do quá tức giận, hoặc là không cam lòng, cho nên nó nâng lên cổ đỉnh bay đến đặt vào trong lòng ngực của Trương Tịch Nhan, lúc này mới cảm thấy thấy mỹ mãn chui vào trong cổ đỉnh.

Hoa Thần Cổ chui vào bên trong khí hải của Trương Tịch Nhan, theo nàng hành khí mà đi khắp toàn thân triển khai ẩu đả. Lớn ăn nhỏ, nhỏ ăn nhỏ hơn, đám cổ yếu ớt nhất chết trước tiên, dư lại chính là đám cổ mạnh hơn tiếp tục chém gϊếŧ lẫn nhau.

Vô số cổ đánh nhau trong thân thể của Trương Tịch Nhan, bên dưới làm da của nàng giống như có vô số sâu đang bò động, cơn đau đớn như kim sắt châm chích toàn thân.

Nàng tắm xuyên tim thấu cốt thảo nhiều năm, đã sớm chịu đựng quen các cơn đau, điểm này đau vẫn không là gì, vì thế nàng như cũ tứ bình bát ổn vận khí, hấp thu Hoa Thần Cổ trong cơ thể, đem chúng nó chuyển hóa thành chất dinh dưỡng mà cơ thể cần.

Cuối cùng, trong cơ thể nàng chỉ còn lại một con Hoa Thần Cổ to bằng nửa ngón tay cái. Hình dáng của nó thon dài hơi cong cong giống như cánh hoa vô cùng xinh đẹp, nhưng sau trận chém gϊếŧ cắn nuốt khiến cho nó trở nên cực kỳ hung hãn, làm duy nhất người thắng, nó vô cùng kiêu ngạo, vì thế nó lại lần nữa đem mục tiêu nhắm ngay cổ chủ.

Trương Tịch Nhan vận chuyển pháp môn đem 'khí' trong cơ thể lấy thế dời non lấp biển áp về phía Hoa Thần Cổ, trước dùng một cái tát trừu bay, sau đó nhốt nó vào kén: Cho nó cảm thụ sự quay cuồng giống như bên trong máy giặt. Nàng thỉnh thoảng lại lấy cường đại khí áp ép xuống, làm cho nó cảm nhận rằng nàng rất mạnh, bản thân nó không thể làm gì được nàng, sau đó lấy 'khí' giảo đến nó không ngừng quay cuồng lăn lộn, cho một chút giáo huấn. Luyện hóa Hoa Thần Cổ không dễ dàng, nhưng chuyện này liên quan đến tánh mạng, nàng có rất nhiều kiên nhẫn chậm rãi chơi với nó.

Không biết qua bao lâu, bỗng dưng trong đầu nàng vang lên tiếng khóc thút thít thực mỏng manh.

Không có thanh âm cụ thể, nhưng nàng tinh tường cảm giác được có ai đó đang khóc, còn đang xin khoan dung. Nàng sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, ai đang khóc nha, Hoa Thần Cổ? Tiếng khóc kia càng rõ ràng, giống như đang gào lên.

Trương Tịch Nhan: ??? Thật là Hoa Thần Cổ?

Nàng dời Hoa Thần Cổ ra khỏi cơ thể, mở lòng bàn tay ra, nhìn thấy Hoa Thần Cổ ở trong lòng bàn tay nàng tụ thành một cánh hoa nhỏ, cuộn lại một đoàn, rất giống cánh hoa bị khô, héo quắt héo queo. Nàng cẩn thận quan sát Hoa Thần Cổ, phân tích âm thanh trong đầu, rốt cuộc có thể xác định, đây là Hoa Thần Cổ cuộn thành một đoàn oa oa khóc nhè. Cổ này có chút mất mặt.

Tiếng khóc đột nhiên im bặt.

Hoa Thần Cổ biến mất khỏi lòng bàn tay của nàng.

Trương Tịch Nhan chấn kinh rồi: Cổ thế nhưng cũng có tôn nghiêm?

Một lúc lâu sau nàng mới phục hồi lại tinh thần, nghĩ thầm: "Đại khái linh cổ cũng giống như mấy loại động vật nhỏ đi?" Vạn vật có linh, huống chi là bản mạng linh cổ tâm linh tương thông với người. Có lẽ có cảm xúc có tôn nghiêm còn cần mặt mũi nữa, hẳn là còn có chỉ số thông minh nha? Cũng không biết chỉ số thông minh tương đương với nhân loại bao nhiêu tuổi.

Nàng cảm giác có cái gì đè ở trước ngực, cúi đầu nhìn xem thì phát hiện là cổ đỉnh.

Nàng mở nắp đỉnh ra, nhìn thấy Giò Heo nằm bên trong, sau đó đậy nắp lại, trong lòng có vài phần suy đoán. Nàng bỏ cổ đỉnh vào trong quan tài, nhảy ra phía sau đẩy nắp quan tài trở về vị trí cũ, cúi người nhặt kiếm của mình mang lên lưng.

Tiếng quan tài chuyển động vang lên.

Nắp quan tài mà nàng vừa đóng lại đã bị đẩy ra, Giò Heo nâng cổ đỉnh từ trong quan tài bay ra ngoài, hai mắt to như hạt đậu nhìn nàng, còn ở trước mặt nàng bay qua bay lại, tựa như đang nhắc nhở: Tôi nữa, mang tôi theo, đừng có quên.

Trương Tịch Nhan nói thầm trong bụng: "Quả nhiên là có chỉ số thông minh."

Nàng nhét cổ đỉnh vào trong balo, nhìn về phía Giò Heo, nghĩ thầm: "Con này ít nhất cũng là cổ vương đi?"

Giò Heo bay ra phía sau lưng nàng, nhìn nhìn balo, quay đầu, lấy tốc độ tia chớp chui vào trong cổ áo của nàng, bò về phía trái tim.

Hoa Thần Cổ đang cuộn trong tim như lâm đại địch, dò ra nửa thân mình, ý đồ ngăn trở Giò Heo chiếm địa bàn.

Hai chỉ cổ mắt to trừng mắt nhỏ, lấy phương thức giao tiếp chỉ hai chúng nó hiểu phát ra uy hϊếp. Giằng co nửa ngày, cuối cùng giống như đạt thành hiệp nghị nào đó nên chúng nó đều thoái lui nửa bước. Hoa Thần Cổ tiếp tục cuộn ở trong trái tim, Giò Heo thì giống như một hình xăm dán lên ngay ngực của Trương Tịch Nhan. Nhưng mà tạo hình của vị này không được mỹ quan cho lắm, liếc mắt nhìn thoáng qua, không biết nên nói đây là cái giò heo màu vàng luộc trong nước trà hay nên nói đây là khúc thịt giăm bông?

Vị trí nó nằm bò có điểm mẫn cảm. Trương Tịch Nhan hơi xấu hổ.

Cổ tượng làm từ người sống đứng hai bên dàn tế bên trong đã không còn cổ ký sinh, thi thể bắt đầu hư thối. Sảnh lớn trong hang động nguyên bản có nhiều hàng quan tài được xếp chỉnh tề đều biến mất, rất nhiều nấm mồ mọc lên tại vị trí của những quan tài trước đó. Tình hình năm xưa, nhiều người chết trận như vậy, không có điều kiện làm quan tài cho bọn họ, cho nên ở trong sảnh lớn của hàng động đào hố chôn xuống, xem như an táng.Từ tình huống trước mắt nàng có thể xác định, lúc nàng vừa vào sơn động thì đã trúng ảo thuật.

Bên cạnh còn có hai cái xác giống như bị dã thú gặm thực, thịt đều bị xé lạn, chỉ còn lại xương cốt, trên xương cốt còn lưu lại lông trắng của cương thi cổ. Hơn mười cái xác của cương thi cổ ngã vào bên cạnh những nấm mồ, phần đầu của chúng nó không còn, thân mình cũng bị ăn đến chỉ còn vỏ rỗng, đây là do Hoa Thần Cổ làm.

Hoa Thần Cổ ăn thi thể không tắm rửa liền bay về trong cơ thể của nàng. Trương Tịch Nhan tức khắc cả người nổi lên một trận ác hàn.

Nàng bước nhanh xuyên qua những nấm mồ đi tới thông đạo, trên mặt đất không phải là lớp đất bẩn hình thành do phân của cổ trùng, nơi đó chỉ là nham thạch bình thường. Trong thông đạo có ba người chết, thi thể đã phân hủy có mùi thối. Từ khuôn mặt của bọn họ tới xem, giống như là đang sống sờ sờ bị hù chết.

Tấm bia đá ngã trên mặt đất lúc trước nàng nhìn thấy, giờ phút này đang đứng thẳng ở giữa lối vào lăng mộ. Trên bia không phải khắc chữ, mà là phù văn cổ xưa màu đỏ sậm.

Nguyên lai ngay từ lúc nàng dùng đèn pin chiếu vào, ánh sáng của đèn pin dừng lại trên phù văn thì nàng đã trúng ảo thuật.

Nàng bỗng nhiên nhớ tới mục đích của chuyến đi này, vì vậy quay đầu đi trở lại quan tài đá đào huyết kiệt.

Dây đằng đã bị Hoa Thần Cổ ăn sạch, trên mặt đất là những lỗ nhỏ rậm rạp, chất đất mềm xốp, nàng thực nhẹ nhàng đào huyết kiệt lên, moi nó từ bên trong lòng đất ra ngoài.

Nó sinh trưởng rất nhiều năm, đường kính gần một mét, cực giống cái tổ kiến.

Huyết kiệt kỳ thật chính là gốc rễ của dây đằng, được huyết tuyến cổ bao bọc thành một cái kén trùng, năm này qua tháng nọ phân bố cổ dịch cho nó, khiến nó dị biến thành như vậy. Màu sắc của nó là màu nâu giống như máu tươi khô lại, ngao chế xong sẽ kết thành từng khối, cực giống một loại trung dược liệu cũng tên là 'huyết kiệt', công dụng cũng tương tự, có tác dụng làm tan máu bầm, cầm máu và khôi phục sinh cơ. Nhưng mà loại huyết kiệt này có kịch độc, dược lực cũng cực kỳ hung mãnh. Nàng cho rằng có thể tìm được một khối to bằng bàn tay thì đã rất không tồi, không nghĩ tới nó thế nhưng lại lớn như vậy.

Trương Tịch Nhan khiêng huyết kiệt đi ra ngoài.

Bên trong huyết kiệt là rỗng, cũng không nặng. Tuy là kén của trùng, nhưng trứng trùng bên trong đã bị Hoa Thần Cổ ăn sạch, nàng khiêng lên cũng không có chút áp lực tâm lý nào.

Lúc đi ngang qua những thi thể kia, nàng có chút do dự, sau đó từ bỏ việc chôn cất bọn họ. Có xác của bọn họ nằm đây, sau này lỡ như có người phát hiện nơi này đi vào, thì cũng xem như là một cái nhắc nhở. Hoa Thần Cổ không có khả năng ăn sạch tất cả cổ trứng ở nơi này, người bình thường nếu lỡ vào nhầm cũng thực muốn mệnh.

Nàng biết ở cửa mộ có bố trí phòng ngừa cổ trùng chạy ra ngoài, nhưng mà đã trôi qua nhiều năm, hơn nữa cổng mộ còn bị dùng thuốc nổ nổ tung, rất có thể sẽ có chỗ hở. Nàng lo lắng sẽ có cổ chạy thoát ra ngoài, vì thế làm thêm chút bố trí phòng cổ, sau lại phí thêm không ít sức lực lấp kín cửa mộ, dùng kiếm khắc lên huyễn phù tạo ra ảo trận đem cửa động giấu đi.

Nàng ra khỏi sơn động, nhìn thấy hoa tươi nở rộ, cây cối đâm chồi, mới phát hiện đã đến đầu xuân.

Nàng không nghĩ tới bản thân sẽ trì hoãn lâu như vậy, không biết người nhà hiện giờ lo lắng cho nàng thành cái dạng gì.

Nàng tăng nhanh tốc độ chạy ra ngoài. Dọc theo đường đi, trong bụi cỏ không ngừng vang lên âm thanh soàn soạt, tựa hồ có ai đó đang theo dõi nàng. Nàng men theo tiếng động đi qua, tìm được không ít cổ trùng nho nhỏ. Nàng nắm trong tay một con sâu nhỏ dễ nhìn thấy nhất, nó vẫn còn đang liều mạng truyền tin tức.

Có người đang tìm nàng?

Trương Tịch Nhan theo bản năng nghĩ đến Liễu Vũ, nhưng lại nhanh chóng đem khứa này vứt ra sau đầu, xua tan đám cổ trùng xung quanh, tiếp tục lên đường.

Nàng vòng qua một cái thôn nhỏ, bỗng nhiên nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.

Liễu Vũ dựa vào thân cây ven đường, âm dương quái khí: "Nha, Trương đạo trưởng, tôi còn tưởng rằng chị trốn vô núi tu tiên, không bao giờ ra ngoài nữa chứ."

Trương Tịch Nhan nói thầm trong bụng: "Quả nhiên là cô, này thật đúng là âm hồn không tán mà."

Editor có chút lời tâm sự: Không biết sao edit đoạn đầu của chương này mình cứ bị nổi da gà liên tục, lúc đọc lại để chỉnh chính tả cũng thế. Nhất là đoạn 'a ba' nói lời sau cùng với Trương Tịch Nhan í. Không biết có đạo hữu nào cũng cảm thấy như vậy không nhỉ, nếu có thì bình luận điểm danh nhé.