Liễu Vũ ra khỏi tòa nhà văn phòng, dựa theo tàn lưu khí vị của đám người kia đi tìm, phát hiện bọn chúng chia làm hai đường, một nhóm đông rời đi, một tên còn lại thì ngồi ở trong xe nhìn chằm chằm cổng lớn, tựa như đang đợi người.
Cô còn đang buồn bực thì nhìn thấy La Cự lái xe riêng của Trương Tịch Nhan dừng trước cổng lớn, không bao lâu, Trương đạo trưởng mang theo balo kiểu dáng mới và kiếm trảm thi bước ra khỏi tòa nhà văn phòng, nàng vừa kéo cửa sau của xe ra thì giống như có sở giác gì đó quay đầu nhìn lại, làm cho gã đang nhìn chằm chằm cổng lớn sợ tới mức làm bộ cúi người xuống nhặt đồ để tránh đi.
Trương Tịch Nhan tầm mắt vừa lúc chạm trúng Liễu Vũ.
Liễu Vũ hơi hơi mỉm cười: Thân ái, chị bị theo dõi kìa.
Trương Tịch Nhan liền cái ánh mắt dư thừa cũng không thèm cấp cho Liễu Vũ, nhanh chóng lên xe đóng cửa lại, nói với La Cự: "Lái xe đi."
Liễu Vũ nhìn xe của Trương Tịch Nhan và chiếc xe theo dõi nàng một trước một sau rời đi, cũng lái xe đuổi theo, cô mang tai nghe bluetooth lên, gọi điện thoại cho Trương Tịch Nhan, không kết nối được, bèn gọi cho La Cự.
La Cự nhìn tên người gọi, nói: "Cô chủ, Liễu tổng gọi."
Trương Tịch Nhan nhàn nhạt đáp lại: "Tùy anh."
La Cự sớm nhìn ra giữa hai người có gì đó không bình thường, chỉ nghĩ là hai người đang giận dỗi nhau, lập tức bấm nhận cuộc gọi: "Liễu tổng."
Giọng nói của Liễu Vũ từ trong điện thoại truyền ra: "Các người bị theo dõi. Một gã cả người tanh mùi bùn đất, còn dính hương vị của cương thi cổ đang đi theo phía sau."
La Cự hô thanh: "Cô chủ."
Trương Tịch Nhan nói: "Cứ để bọn chúng theo."
Liễu Vũ nghe được giọng nói của Trương Tịch Nhan truyền ra từ điện thoại, tức khắc cười nở hoa, dài giọng õng ẹo nói: "Tịch Nhan bảo bảo, bên tôi hiện có một đống đặc sản trong núi nè, toàn là thứ chị cần gấp không đó." Cô suốt đêm chạy trở về đi gom dược liệu cho Trương Tịch Nhan, cần thiết tạo cảm giác tồn tại trước mặt nàng.
Trương Tịch Nhan nghĩ đến tâm tư xấu xa của Liễu Vũ, cả người từ trong ra ngoài đều tỏa khí lạnh, đừng nói là Liễu Vũ lấy cổ tài đi dụ hoặc, cho dù có dọn nguyên cái Cổ Sơn ra tới đi chăng nữa thì nàng cũng bắt cô cút được bao xa thì cút cho thật xa. Giọng nói của nàng cực kỳ lãnh đạm: "Liễu tổng, không cùng chí hướng khó lòng hợp tác, sau này tôi sẽ không mua bất kỳ loại dược liệu nào của cô hết, chuỗi hiệu thuốc cũng vậy." Nàng tỏ ý kêu La Cự tắt điện thoại.
Liễu Vũ nghe vậy liền ngây ngẩn của người, đây là mấy cái ý tứ? Cô há mồm tính hỏi có phải đã hiểu lầm cái gì hay không, điện thoại đã ngắt. Cô gọi lại, bên kia tắt máy. Liễu Vũ ngây ngốc hết cả người: Cô chỉ là trêu ghẹo Trương Tịch Nhan một chút thôi mà, không phải thật sự muốn cái gì, như thế nào liền... không chỉ bị cho vô sổ đen, mà còn... Chuyện làm ăn cũng bị kéo theo, này thật sự không phải là nói giỡn.
Sự tình có chút lớn rồi.
Liễu Vũ phân tâm suy nghĩ, không chú ý tới xe phía trước đang thắng lại, 'rầm' một tiếng tông vào đuôi xe đối phương, làm cho xe đối phương bị đẩy văng lên vỉa hè. Cô vội vàng ngừng xe lại, ngẩng đầu quan sát, một tên đàn ông lực lưỡng nhảy xuống xe, hùng hổ lao tới chỉ vào mặt Liễu Vũ mắng mỏ: "Mày làm sao vậy hả, có biết lái xe hay không, không có mắt à, xe tao mới mua, vừa xin xong biển số đã bị mày đυ.ng rồi."
Cô nhìn về con đường phía trước, xe của Trương Tịch Nhan và chiếc xe theo dõi đã không thấy đâu nữa.
Gã đàn ông thấy Liễu Vũ làm lơ hắn, duỗi tay tính nắm lấy tóc của cô, ý đồ muốn đem người kéo ra khỏi xe, gã vừa chồm tới, người trên xe đột nhiên quay đầu sang, ánh mắt cực kỳ hung ác, rõ ràng là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp nhưng bây giờ lại đáng sợ như ác quỷ, làm gã sợ tới mức giữa ban ngày ban mặt mà khí lạnh lại chạy từ lòng bàn chân theo xương sống lên tới cái gáy.
Liễu Vũ sốt ruột đuổi theo Trương Tịch Nhan, không kịp chờ cảnh sát giao thông và người của công ty bảo hiểm đến, vì thế đưa danh thϊếp của chính mình cho gã đàn ông kia, kêu gã sau khi sửa xe xong thì đem biên lai đến gặp cô, cô chuẩn bị đuổi theo nhưng xe lại không nổ máy, cô thử vài lần đều không được. Xe của cô chết máy ở trên đường lớn, bây giờ có muốn đổi chiếc khác cũng không được, cho dù có muốn bắt taxi đuổi theo cũng không biết đi hướng nào. Liễu Vũ chỉ phải thành thành thật thật chờ cảnh sát giao thông và người của công ty bảo hiểm đến, tường trình giải quyết xong mọi chuyện rồi chạy đến chỗ ở của Trương Tịch Nhan canh me sau.
Chỗ ở của Trương Tịch Nhan chỉ có người giúp việc ở nhà. Cô tìm đến văn phòng, Lão Lỗ thẳng thắn nói với cô rằng cô chủ đã phân phó không được nói hành tung của nàng cho cô biết. Cô tìm đến nhà thuốc, nhờ chị dâu Quách Yên gọi điện thoại cho Trương Tịch Nhan, trừ bỏ câu trả lời rằng đang đi ra ngoài vài ngày nữa sẽ về, thì chính là dặn dò từ nay về sau chuỗi nhà thuốc sẽ không lấy bất kỳ dược liệu nào từ thôn Hoa Tập và Liễu Vũ nữa.
Liễu Vũ hỏi mượn điện thoại của Quách Yên, vừa mới gọi "Trương Tịch Nhan" thì bên kia đã tắt máy. Cô tức giận tới mắt trợn trắng: "Tốt xấu gì cũng phải nói cho rõ ràng chứ."
Quách Yên hỏi: "Đây là làm sao vậy?"
Liễu Vũ vừa bất đắc dĩ vừa có chút ủy khuất: "Em chỉ là giỡn một chút, nàng lại cho là thật."
Quách Yên ném một ánh mắt 'đáng đời' cho Liễu Vũ, hỏi cô: "Em nhìn chỗ nào thấy được Tịch Nhan là người có thể nói giỡn vậy?" Tính tình của cô em chồng này vừa lớn vừa thẳng vừa không kiên nhẫn, cô ấy là chị dâu mà khi có việc tìm cô em chồng nói chuyện còn phải tìm trọng điểm để nói, chứ mà nói vòng vo làm bộ làm tịch, từ chỗ nào chui ra thì chạy về chỗ đó đi thôi. Nhà họ Trương chắc không tìm ra được người nào tính tình lớn hơn nàng nữa đâu.
Liễu Vũ thật sự sợ bị cái khứa lòng dạ hẹp hòi kia ghi hận, vội vàng đổi cách nói: "Chị dâu, chị xem, em có một ít dược liệu muốn tặng cho Trương Tịch Nhan."
Quách Yên hỏi Liễu Vũ: "Em cảm thấy chị dám nhận sao?"
Liễu Vũ cười tủm tỉm đáp: "Đại sư Trương Trường Thọ dám nha. Những loại dược liệu này đều là cần dùng gấp, tổng không thể chỉ vì tức giận mà trì hoãn việc cứu người, có đúng không nè?" Cô thiệt tình cảm thấy bản thân mình đã hết thuốc chữa rồi, rõ ràng Trương Tịch Nhan mới là người cần đi cầu xin cô, bây giờ ngược lại cô phải chạy đi nơi nơi cầu người.
Quách Yên không biết những loại dược liệu mà Liễu Vũ đưa đến, nhưng chị biết Trương Tịch Nhan đang tìm dược liệu ở khắp nơi, nhưng Trương Tịch Nhan đã lên tiếng, việc này chính là đã định rồi. Chị nói với Liễu Vũ: "Tìm ai cũng không làm gì được, chuyện Tịch Nhan đã quyết định thì trừ bỏ bản thân con bé, không ai có thể thay đổi." Tuy hiện tại đương gia là chú Trương Trường Thọ, nhưng cả nhà trên dưới đều biết ông chỉ là người tạm thời quản lý thay, người khơi mào đại lương đỉnh môn lập hộ làm chủ đương gia chính là Trương Tịch Nhan. Mặc kệ là vì cái gì, Trương Tịch Nhan là bằng bản lĩnh lên làm đương gia, không phải người hay làm bậy, hành sự đều tự có chủ trương suy tính, chị không có năng lực đi làm chủ thay Trương Tịch Nhan.
Liễu Vũ bất lực trở về, phiền muộn đến không được.
Tại sao cô lại đi thích con lừa xấu tính cứng đầu kia vậy trời?
Đi Cổ Sơn tìm dược liệu vất vả lắm có biết không? Đường núi không dễ đi, tới tới lui lui cũng mất hết vài ngày có biết không, những loại cổ tài kia vận chuyển ra bên ngoài cũng rất phiền toái. Vậy mà còn không cảm kích! Cho nhau một chút sắc mặt tốt bộ khó lắm hay sao? Cao lãnh như vậy thì tiền sẽ từ trên trời rớt xuống, vợ từ dưới đất mọc ra chắc? Liễu Vũ tức giận mắng: "Trương Tịch Nhan, tôi mà để ý đến chị nữa thì tôi là con heo. Thích làm gì thì làm đi. Người có chuyện cần đi cầu người khác lại không phải là tôi." Cô cũng đâu có kém cỏi gì đâu cơ chứ, muốn tiền có tiền, muốn sắc có sắc, muốn bản lĩnh có bản lĩnh, có chỗ nào thua người khác? Vì sao cứ phải đi theo nhìn sắc mặt của Trương Tịch Nhan.
Quách Yên đợi Liễu Vũ đi rồi, mới gọi điện thoại cho Trương Tịch Nhan, đem việc Liễu Vũ muốn đưa tặng dược liệu và chuyện nói giỡn gì đó kể cho Trương Tịch Nhan nghe, uyển chuyển khuyên Trương Tịch Nhan không cần phải nháo lên gây ra hiểu lầm.
Trương Tịch Nhan trầm mặc hai giây, nói: "Em biết rồi." Nàng dừng lại một lúc rồi giải thích: "Thiên kim dễ trả, nhân tình khó bồi, đặc biệt là nhân tình của Liễu Vũ, chúng ta không gánh nổi cái giá quá lớn và nguy hiểm phải trả." Nàng nói xong liền cúp điện thoại.
Vô luận Liễu Vũ có phải là nói giỡn hay không, nói đến cùng thì nàng thật sự không tin được nhân phẩm của Liễu Vũ. Liễu Vũ tuy không phải là loại người đại gian đại ác gì, nhưng phẩm hạnh lại không tính là tốt, không biết khi nào cô tâm huyết dâng trào sẽ lại hố nàng một phen, có lẽ Liễu Vũ chỉ là nhất thời hứng khởi, nhưng nàng cũng không rảnh đi thừa nhận chuyện này. Người nói giỡn làm trò đùa dai này nọ có lẽ chỉ muốn chọc cười vui vẻ, nhưng đối với người bị chọc thì chưa chắc là vui. Vết sẹo trên người vẫn còn đó, bị nhốt trong l*иg như một con thú không có chút tôn nghiêm, sự sỉ nhục kia có tẩy cỡ nào cũng không tẩy đi được, bị nhét vớ thúi vào miệng tởm đến mức nôn mửa nhưng bị vớ chặn lại khiến cho chảy ngược hết vào bên trong xoang mũi nuốt ngược vào bụng trở thành bóng ma tâm lý cả đời khó phai. Thích một người, lấy thiệt tình đổi thiệt tình, đem chữ 'theo đuổi' treo bên miệng, đến sự tôn trọng cơ bản cũng không có, thì thiệt tình có bao nhiêu phần. Tự cho là đúng đi trêu chọc, tự mình cảm động bám riết không tha, lại không thèm nghĩ đến việc người khác vui hay không vui.
Những loại dược liệu đó có thể chữa trị cho vài người trong nhà của nàng, những người đó đều là người có quan hệ huyết thống với nàng, nàng nhận lấy chính là thiếu Liễu Vũ một cái nhân tình rất lớn, đối với một người hở một chút là đem nhược điểm của người khác ra để áp chế, nói thật ra, nàng đem mạng của nàng ra trả cũng trả không hết, rốt cuộc thì một cái mạng của nàng đều không thể so với mạng của những người trong gia đình nàng.
Trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, làm ăn là làm ăn, nhân tình là nhân tình, nếu đem cả việc làm ăn đắp vào mà cũng không trả nổi nhân tình thì chuyện làm ăn đó không làm cũng được.
Xe ngừng ở cuối con đường đất cạnh một thôn nhỏ ở chân núi, không còn đường để đi về phía trước nữa.
La Cự biết bản lĩnh của cô chủ, nhưng một người vào núi, lỡ như có chuyện gì thì không có ai có thể trợ giúp được, vì thế anh ta rất lo lắng. Anh ta nói: "Cô chủ, tôi và cô cùng vào núi đi."
Trương Tịch Nhan lấy balo và kiếm bước xuống xe, nói với La Cự: "Anh đi lên trấn trên chờ tôi."
La Cự hỏi: "Còn đám người Trình Hổ kia thì sao đây?" Bọn chúng nhất định sẽ đi vào theo. Núi sâu rừng già hoang tàn vắng vẻ mất tích vài người căn bản cũng không phải chuyện lớn, trời mới biết bọn chúng sẽ làm cái gì.
Trương Tịch Nhan đáp: "Không cần phải xen vào bọn chúng." Nàng quay đầu nhìn lại, thấy La Cự không giấu được vẻ lo lắng, vì thế trấn an: "Cho dù bọn chúng muốn ngáng chân tôi, cũng phải đợi đến khi bọn chúng đuổi kịp tôi mới được. Không mang anh theo là bởi vì anh
quá chậm, kéo chân sau." Nàng nói xong, đeo balo vào kiếm lên lưng, dọc theo đường nhỏ leo lên núi.
La Cự đi theo Trương gia lâu như vậy, trước nay chưa từng bị ghét bỏ là kéo chân sau bao giờ, nửa ngày sau anh ta mới phục hồi lại tinh thần, lẩm bẩm tự hỏi: "Mình kéo chân sau?" Ở trong văn phòng, không nói top 3, nhưng anh ta ít nhất cũng xếp ở top 5 a. Anh ta mà kéo chân sau à? Nếu người nói lời này không phải là cô chủ, thì anh ta nhất định phải kéo lại hỏi cho rõ ràng một phen. Nhưng đối với cô chủ, anh ta không dám. Với tính tình của nàng, đừng nói là ở văn phòng, ngay cả những quản lý cao tầng của chuỗi nhà thuốc cũng không có ai là không sợ nàng.
La Cự nhận mệnh lái xe đi lên trấn trên, trên đường đi anh ta còn cố ý vòng đến một con đường nhỏ gần đó, tìm được xe của thủ hạ đám người Trình Hổ, anh ta bụm tay làm loa hét lên với gã kia: "Người anh em, theo một đường, vất vả rồi." Sau đó không quay đầu lại lái xe đi mất.
Trên đường có thôn dân, Trương Tịch Nhan không muốn gây sự chú ý, cho nên đi đến chỗ không người nàng mới bắt đầu tăng tốc độ.
Tốc độ trước kia của nàng vốn không chậm, sau lại song tu Đạo - Cổ sờ đến 'khí', không chỉ có ngũ cảm càng thêm nhạy bén phản ứng càng thêm nhanh nhẹn, mà khí cảm cũng trở nên giống như gió khiến cho cả người uyển chuyển nhẹ nhàng rất nhiều, thân thủ càng thêm mạnh mẽ linh hoạt, rất nhiều động tác cực kỳ khó nhưng hiện giờ nàng lại có thể nhẹ nhàng thi triển. Nàng chạy vội trong rừng, tốc độ nhanh như một con khỉ linh hoạt, ăn mặc bộ đạo bào màu nguyệt bạch khiến cho thân ảnh của nàng chợt lóe lên bên trong rừng cây giống như bóng câu qua khe cửa, nhanh đến nỗi những động vật nhỏ trong rừng cũng không kịp phản ứng lại. Trình Hổ đã nói vị trí cho nàng biết, nàng căn cứ theo mặt trời và ngôi sao để định vị, một đường thẳng tắp chạy tới.
Ở trên đường nàng còn phát hiện không ít dấu vết đám người Trình Hổ để lại, lấy này suy đoán ra lộ tuyến của bọn chúng, hừm, đi đường vòng. Nếu thuận lợi, chờ nàng vào trong cổ mộ lấy dược liệu chạy ra ngoài, bọn chúng phỏng chừng còn chưa đi được tới chỗ.