Mì qua cầu* là món ăn đặc sắc của Vân Nam, vừa lúc gần văn phòng của Trương Tịch Nhan có một nhà hàng bán món này hương vị cực tốt. Nàng hỏi qua ý kiến của Liễu Vũ, sau đó kêu La Cự lái xe đến chỗ đó.
*Mì qua cầu gồm bốn phần. Đầu tiên là một bát lớn súp gà đặc biệt, không ít hơn 600 gram mỗi bát. Thứ hai là một đĩa của nhiều lát thành phần thực phẩm khác nhau, bao gồm thịt sống thái lát, thận lợn, gà luộc, cá tươi, đậu phụ, tỏi tây, mầm đậu xanh, rau mùi và hành lá. Thứ ba, một bát mì gạo lớn. Cuối cùng, một quả trứng chim cút nhỏ xíu. Trong khi ăn, trứng, thịt thái lát và cá nên được đưa vào súp gà trước. Sau đó bỏ rau vào. Khi tất cả thịt và rau đều được nấu chín, cho vào tô mì vào và thưởng thức.
Trong lúc chờ nhà hàng làm mì, Trương Tịch Nhan liền phát ngốc, ngẫu nhiên nhìn về phía Liễu Vũ, cảm xúc vẫn như cũ không tốt cho lắm, đến khi mì được bày lên thì chuyên tâm vùi đầu ăn mì, một câu cũng không muốn nói với Liễu Vũ.
Trong mắt Liễu Vũ đều là ý cười, đặc biệt muốn xoa xoa đầu của Trương Tịch Nhan, thầm nghĩ: "Trương Tịch Nhan, nào có ai giống như chị đi ăn với đối tác kiểu đó chứ."
Liễu Vũ không thèm che giấu tiểu cảm xúc một chút nào hết. Tâm tình của cô vô cùng tốt, thần thái phi dương mặt mày hớn hở, làm cho Trương Tịch Nhan có muốn bỏ qua cũng khó.
Trương Tịch Nhan cảm thấy thực kỳ quái, người khác theo đuổi bạn gái gặp phải cự tuyệt khẳng định sẽ khó chịu thương tâm, còn Liễu Vũ kia thì lại vui vẻ vô cùng. Nàng hỏi: "Có cái gì đáng để cô vui vẻ sao?"
Liễu Vũ liều mạng lắc đầu: "Không có, tuyệt đối không có, chị không vui thì làm sao tôi vui được cơ chứ." Nói xong liền cắm đầu ăn mì, khóe miệng tràn ra ý cười.
Trương Tịch Nhan nhìn bộ dáng vui vẻ của Liễu Vũ, trong lòng thầm thở dài một hơi, không biết nên nói cái gì mới tốt. Nàng tổng không thể ngăn cản người ta vui vẻ, đi chọc cho người ta khóc a. Tâm tình của nàng mạc danh tốt hơn vài phần. Nàng nghĩ, dù sao Liễu Vũ cũng đã biết được thái độ của nàng rồi, cứ như vậy đi.
An an tĩnh tĩnh ăn cơm xong, Liễu Vũ chỉ đường cho La Cự, đi về hướng công ty nông mậu Hoa Tập.
Công ty nông mậu không ở gần chợ nông sản, cũng không ở gần trang trại chăn nuôi, nó nằm trên đoạn đường ở khu nội thành, độc môn độc hộ hai tòa nhà xưởng và một tòa nhà ký túc xá dành cho công nhân được xây dựng tường cao bao quanh, tường bên ngoài được sơn mới toàn bộ, cổng lớn rộng mở sáng ngời, thoạt nhìn không hề giống một công ty nông mậu, mà càng giống như xí nghiệp hiện đại.
Xe vừa lái vào bên trong liền nhìn thấy xe vận tải cỡ trung đang vận chuyển hàng hóa ra bên ngoài, còn có xe nâng hàng đang bận rộn không ngừng.
La Cự vừa đến cổng lớn thì bị bảo vệ ngăn lại, Liễu Vũ lấy thẻ của bản thân đưa ra cho bảo vệ làm đăng ký, kêu bảo vệ làm cho cô hai tấm thẻ thông hành VIP, xong xuôi mới tiến vào bên trong xưởng khu, bảo vệ chỉ dẫn cho La Cự đỗ xe ở gần cổng lớn, bên ngoài có để biển 'Khu vực đỗ xe dành cho khách'.
Trương Tịch Nhan xuống xe, nhìn thấy Liễu Vũ đeo thẻ công tác trước ngực viết rõ chức vị 'Tổng Giám Đốc', nàng cũng đeo thẻ khách VIP lên cổ, hỏi: "Quản lý rất nghiêm à?"
Liễu Vũ đáp: "Siêu nghiêm, thẻ nhân viên chứng minh việc ra vào, nhân viên bên ngoài hoặc khách hàng muốn vào bên trong xưởng khu thì nhất định phải có nhân viên công tác bên trong đi cùng, còn nữa, người nào đứng ra bảo lãnh thì khi xảy ra chuyện trực tiếp đi tìm người đó chịu trách nhiệm, rốt cuộc vấn đề an toàn thực phẩm không thể qua loa được a." Cô nói tới đây liền cười đến có chút đê tiện.
Trương Tịch Nhan nghĩ thầm: "Tin cô mới có quỷ!" Nhưng mà cũng có lý, đặc sản bên trong Cổ Sơn chỉ có thể ngầm bán, Liễu Vũ làm ra một công ty như vậy chủ yếu vẫn là vì tìm đường ra cho thôn Hoa Tập, tất nhiên cần phải chính quy hóa.
La Cự đỗ xe xong, bước nhanh tới, đuổi kịp hai người.
Liễu Vũ dắt Trương Tịch Nhan đi đến trước tòa nhà office building: "Lầu một là nhà kho lưu giữ hàng hóa thuận tiện cho việc chuyên chở, nhập kho và trung chuyển đều ở đây, lầu hai là nhà xưởng đóng gói chân không, lầu ba là văn phòng. Tòa nhà phía sau là xưởng gia công, chuyên gia công các loại sản phẩm từ thịt, sản phẩm chính là gà, vịt, ngỗng được vận chuyển từ trong núi ra, vẫn còn sống, sau đó đưa đến đó gϊếŧ thịt đóng túi chân không cấp đông rồi chuyển ra ngoài, còn có một loại khác là vừa gϊếŧ thịt xong đem giao ngay. Gà, vịt, ngỗng này đều là nuôi thả hoang dại và nuôi khá lâu, thích hợp để nấu canh bổ dưỡng, giá cả bán tương đối cao. Chủ yếu cung cấp cho siêu thị và các nhà hàng lớn, à, còn có bán trên shop online nữa.
Trương Tịch Nhan hỏi: "Nhanh như vậy mà đã có thị trưởng tiêu thụ rồi à?"
Liễu Vũ đáp: "Tôi bán giá cao, chịu bỏ tiền ra làm quảng cáo, trích phần trăm hoa hồng tốt, mở ra thị trường đương nhiên không khó."
Trương Tịch Nhan nhướng mày, nói thầm trong bụng: "Tài đại khí thô." Nàng nhìn những chiếc xe vận chuyển, xe nâng bên trong kho hàng và các thiết bị máy móc được trang bị đầy đủ, liền biết Liễu Vũ đầu tư vào không ít tiền.
Liễu Vũ cười tủm tỉm hỏi: "Đi dạo trước nhỉ?"
Trương Tịch Nhan đáp ứng: "Được."
Nàng đi theo phía sau Liễu Vũ, đi vào bên trong kho hàng ở lầu một tham quan. Kho hàng ở lầu một có bảo vệ và gác cổng, tất cả những xe tiến vào đây đều là xe chuyên chở hàng hóa. Hai người các nàng dùng thẻ thông hành quét qua trạm kiểm tra an ninh, tiến vào bên trong.
Toàn bộ kho hàng được bày biện vô cùng chỉnh tề, khu vực nào làm cái gì, vừa nhìn hiểu ngay.
Liễu Vũ hướng Trương Tịch Nhan vẫy vẫy tay: "Tới đây." Cô đưa Trương Tịch Nhan đến một dãy hàng hóa, chỉ vào mã vạch của một món hàng, nói: "Đây là thịt gà, từ lúc bắt đầu nuôi sẽ đánh một số lên chân của nó, dựa vào số thứ tự, bất luận một con gà nào bán đến trong tay khách hàng, tôi đều có thể tra ngược trở lại xem ai là người nuôi nó, trong quá trình trải qua tay của người nào." Cô lại chỉ một cái mã vạch khác: "Cái này giống như mã của chuyển phát nhanh, khi hàng hóa được vận chuyển, thì mã vạch này được gắn lên ngay từ thời điểm nhận hàng, cho nên hàng bị đưa đến nơi nào đều có thể tra được. Cô tiện hề hề dùng tay mình chạm vào cánh tay của Trương Tịch Nhan: "Có thể tiết kiệm thời gian tự mình đi mở từng thùng hàng kiểm tra sản phẩm bên trong xem có xuất hiện vấn đề từ phân đoạn quản lý nội bộ hay không... Tôi chưa nói cái gì hết nha."
Trương Tịch Nhan nhàn nhạt liếc Liễu Vũ một cái, đương nhiên biết được khứa này là đang nói về cái gì. Phương pháp quản lý chuỗi hiệu thuốc của nhà nàng xác thực lạc hậu, ông chủ vắng mặt hai tháng không ở, công ty đều bị dọn trống trơn, thiệt là... có chút quá đáng.
Liễu Vũ nói: "Bên trong kho hàng chỉ có nhân viên của kho hàng, nhân viên vận chuyển thì phải có giấy thông hành, của ai người đó nấy dùng. Những phòng ban khác cũng vậy, người của bộ phận nào thì chỉ có thể đi vào khu vực của bộ phận của người đó, không thể vào bộ phận khác."
Cô đưa Trương Tịch Nhan ra khỏi kho hàng đi lên lầu hai khu đóng gói chân không hàng hóa, hai người đi đến trước cửa thì phải mặc vào quần áo và giày bảo hộ mới có thể bước vào khu vực vô trùng.
Liễu Vũ giới thiệu cho Trương Tịch Nhan: "Mỗi dây chuyền sản xuất đưa vào bao nhiêu con gà thì phải có bấy nhiêu con gà ra tới, khi đi làm mỗi người lãnh bao nhiêu sản phẩm, khi tan tầm phải nộp lên đủ bấy nhiêu sản phẩm. Khi đã tan tầm thì dù chưa gia công xong sản phẩm được giao vẫn phải nộp lên nhập kho. Dây chuyền sản xuất có kho hàng tạm thời cho những sản phẩm chưa gia công xong, sẽ không xảy ra tình huống thời gian nghỉ trưa của công nhân, băng chuyền ngừng mà sản phẩm vẫn còn để nằm trên băng chuyền. Đều là sản phẩm tươi sống hết mà, lỡ hư thì làm sao."
Giám đốc sản xuất vội vàng chạy tới, kêu: "Liễu tổng." Ông ta khẩn trương tới nỗi trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh, nhanh chóng giải thích: "Chúng tôi đang mở họp."
Liễu Vũ đáp: "Không có việc gì, anh bận gì cứ làm đi, tôi đưa khách hàng đi tham quan."
Bà chủ lớn ngày thường lạnh lùng như núi băng đột nhiên hòa khí giống như gió xuân tháng ba, dọa cho giám đốc sản xuất đương trường shock ngang, có chút phản ứng không kịp. Bà chủ lớn của cải dày nhân mạch rộng, tới hội quán Cửu Lê như vậy mà cô còn có thể đá đít nhà cung ứng cũ của nơi đó, đổi thành chính mình làm nhà cung cấp trường kỳ, lợi hại ghê. Có khách hàng đến tham quan đều là do ông ta và phó tổng đưa đi, ông ta chưa bao giờ thấy bà chủ lớn tự mình đi đón tiếp ai. Có thể để cho bà chủ lớn đích thân đưa đi tham quan dây chuyền sản xuất, người kia là khách hàng lớn đến cỡ nào a! Ông ta không dám rời đi, cần thiết phải chăm sóc khách hàng cho thật tốt. Vừa mới chuẩn bị giới thiệu dây chuyền sản xuất hiện đại của nhà xưởng cho khách hàng và bà chủ lớn nghe, thì ông ta đã thấy hai người đi đến phía cuối dây chuyền rồi.
Bà chủ lớn cầm báo cáo sản xuất giới thiệu: "Đây là báo cáo hằng ngày của dây chuyền sản xuất sản phẩm, một giờ nhập dữ liệu mới một lần, mỗi tiến độ làm ra sản phẩm, tình huống sản xuất, công tác bên ngoài như thế nào đều được viết đầy đủ. Đây, chỗ này, có đơn xin nghỉ, đau do kinh nguyệt và các lý do này nọ, sau đó từ bộ phận đào tạo công nhân mới điều động một người tạm thời đến làm việc thay." Cô từ tệp hồ sơ bên cạnh rút ra một tờ giấy A5 đưa cho Trương Tịch Nhan xem: "Đây là đơn lưu chuyển, trong toàn bộ quá trình sản xuất, trải qua tay người nào sẽ được ghi lại trên đơn lưu chuyển. Có sẵn kỹ thuật quản lý, có sẵn hệ thống quản lý chuyên nghiệp, tất cả mọi mặt, chỉ cần nhập dữ liệu vào hệ thống là OK." Cô lấy một túi nấm rừng hoang dại đã được đóng gói chân không đưa cho Trương Tịch Nhan xem: "Cái này rất thích hợp đem đi hầm canh bổ cùng với trung dược, nhà thuốc của chị có muốn nhập thử một ít không? Chỗ tôi có thiết bị sấy khô tiên tiến nhất, bảo đảm có thể giữ được rất lâu."
Giám đốc sản xuất yên lặng đi theo phía sau, không cắm được vào câu nào, ông ta cũng không dám, cho nên chỉ lén lút đánh giá vị khách hàng xinh đẹp mặc đạo bào, tổng cảm thấy có chỗ nào đó quái quái.
Trương Tịch Nhan bỏ túi nấm rừng đã được hút chân không trở lại thùng hàng, nói: "Tôi không có hứng thú với nấm rừng."
Liễu Vũ cười ha hả ôm lấy cánh tay của Trương Tịch Nhan: "Đi, đi dạo khu văn phòng nào." Cô nhìn theo tầm mắt lạnh lẽo như dao nhỏ của Trương Tịch Nhan đang dừng ở cánh tay nơi bị cô ôm lấy, cười tủm tỉm buông tay ra, nói: "Tôi là đang dùng cách thức nhiệt tình để tiếp đãi khách hàng ấy mà."
Trương Tịch Nhan đi ra khỏi cửa của khu vực sản xuất, cởi đồ bảo hộ bằng nhựa và giày dùng một lần ra, đi theo Liễu Vũ lên lầu 3 khu vực văn phòng.
Liễu Vũ từ thang máy bước ra, văn phòng nguyên bản còn có tiếng người đang nhỏ giọng nói chuyện phiếm nháy mắt lặng ngắt như tờ.
Nhân viên tiếp tân cả người căng thẳng đứng lên, cung cung kính kính thưa: "Liễu tổng."
Một nhân viên cầm ly nước trong tay đi ngang qua khẩn trương hành lễ chào hỏi: "Liễu tổng", rồi đứng yên tại chỗ một cử động cũng không dám, chờ bà chủ lớn đi trước.
Không khí trong văn phòng bỗng chốc trở nên khẩn trương nghiêm túc, giống như có BOSS lớn đi thị sát.
Trương Tịch Nhan liếc nhìn về phía Liễu Vũ, chỉ thấy Liễu Vũ cười đến mi mắt cong cong, còn hướng nàng làm động tác 'mời', không có gì bất đồng với ngày thường. Nàng kinh ngạc quét mắt nhìn khắp văn phòng, hỏi: "Ngày thường cô cũng hòa khí như vậy sao?"
Liễu Vũ mỉm cười đáp: "Cần thiết cao lãnh tàn bạo như thế nào thì sẽ làm như thế."
Trương Tịch Nhan nói thầm trong bụng: "Quả nhiên." Đối với một người chủ có bệnh tâm thần như thế này, có thể HOLD được cũng là do công nhân viên có tố chất tâm lý cường đại.
Nàng đi hai bước, bỗng nhiên phát giác không thích hợp: "La Cự đâu rồi?" Giống như từ lúc đi dạo ở phân xưởng thì đã không thấy người đi theo nữa. Nàng xoay người đi đến cửa sổ nhìn xuống vị trí đỗ xe, thấy La Cự đang ngồi trên ghế lái chờ đợi. Nàng liếc Liễu Vũ, nói thầm: "Khứa này lại muốn làm gì?" Lặng yên không một tiếng động cưỡng chế di dời tài xế của nàng đi mất tiêu.
Liễu Vũ thiếu chút nữa không nhịn được cười ra tiếng, nghĩ thầm: "Chị gái, bây giờ chị mới phát hiện ra anh ta không đi theo à? Tài xế nhà chị đã bị cẩu lương đánh bại chạy tán loạn ngay từ lúc hai người chúng ta thay đồ bảo hộ ở cửa phân xưởng rồi a." Cô cười tủm tỉm làm động tác 'mời' với Trương Tịch Nhan.
Trương Tịch Nhan lại lần nữa đề cao cảnh giác: "Khứa này tuyệt đối có hố."
Liễu Vũ nói: "Tôi cũng sẽ không bán chị. Đưa chị đi xem hàng mẫu thôi, ngay trong văn phòng của tôi." Cô lôi kéo cánh tay của Trương Tịch Nhan, sải bước đi về phía văn phòng của mình: "Khu vực làm việc bên ngoài không có gì đẹp hết trơn, giống nhau cả thôi." Bất quá, cô vẫn như cũ đơn giản giới thiệu các bộ môn. Ngoài cửa văn phòng của cô đặt một bàn làm việc, cô gái hơn hai mươi tuổi đứng lên, thưa: "Liễu tổng."
Liễu Vũ nói: "Trợ lý của tôi." Rồi quay sang giới thiệu: "Đây là Trương tổng, về sau nếu nàng tới tìm tôi thì cứ trực tiếp đưa nàng vào văn phòng chờ tôi." Cô nói xong liền lấy thẻ quét mã mở cửa, kêu trợ lý tiếp tục làm việc, còn cô thì đích thân tiếp đãi Trương Tịch Nhan.
Trương Tịch Nhan theo vào văn phòng, tức giận nhìn Liễu Vũ khóa trái cửa, lạnh giọng nói: "Tà tâm bất tử."
Liễu Vũ tiếp tục quét thẻ, mở mã khóa bằng mật mã và mống mắt trước một cánh cửa chống trộm bên trong văn phòng, cũng không quay đầu lại mà nói: "Tôi theo đuổi là chuyện của tôi, cự tuyệt là chuyện của chị." Cô vừa nói vừa đẩy cánh cửa phòng trộm rắn chắc ra, mở đèn, quay lại nói với Trương Tịch Nhan: "Mời vào."
Trương Tịch Nhan rảo bước tiến vào, bên trong là một căn phòng không lớn lắm có nhiều dãy kệ dựa sát vào tường, bên trên chất đầy các loại cổ trùng sấy khô đã được hút chân không.
Nàng ngơ ngác nhìn một loại cổ trùng có tên là 'tham cổ' bị chế biến thành đồ khô, ngẩn người vài giây, lúc này mới khϊếp sợ nhìn Liễu Vũ: "Cái này cũng làm thành hàng khô à? Chất dịch của nó đâu?"
Liễu Vũ đáp: "Yên tâm, nó được thiết bị sấy khô tiên tiến nhất của bên tôi xử lý, bảo đảm không làm xói mòn chất dinh dưỡng, vẫn còn tồn đọng trong thịt của nó kìa."
Trương Tịch Nhan lấy ra một mẫu, lột ra lớp da bên ngoài, thấy nội tạng bên trong chỉ còn lại một tầng màu vàng khô quắt, nàng đi ra ngoài lấy một ly nước rồi bỏ nó vào trong ly khuấy lên, sau đó cho vào miệng nếm thử, thiếu chút nữa nhịn không được phun đầy mặt Liễu Vũ, toàn bộ đều biến chất! Đầu lưỡi của nàng bị đầu độc đến chết lặng, dược liệu dùng để cứu mạng người, giờ chỉ còn lại toàn kịch độc. Nàng dùng Hoa Thần Cô bao bọc lấy đầu lưỡi, giải độc, xong xuôi mới lên tiếng: "Cái này gọi là tham cổ, giá trị lớn nhất dùng để làm thuốc nằm ở dịch cơ thể của nó, cách xử lý thông thường chính là dùng hoa ma độc ngâm nó, trung hòa hết độc tố bên trong, da và thịt của nó không có tác dụng làm thuốc. Có thể dùng để làm thức ăn cho các loại cổ trùng khác, nhưng phần lớn tình huống đều sẽ xem nó như chất thải có độc mà xử lý." Nhà nàng xử lý các loại chất thải có độc bằng cách thu gom lại rồi ném vào bên trong ngục tối cho đám độc trùng trong đó ăn.
Liễu Vũ chớp chớp mắt, hắng giọng nói: "Trương tổng, ở chỗ tôi còn thiếu một cái cố vấn kỹ thuật, ngài xem..."
Trương Tịch Nhan cạn lời nhìn Liễu Vũ: "Kỹ thuật độc môn, không truyền ra ngoài." Nàng xoay người đi kiểm kê hàng hóa bày trên kệ, trong đó phần lớn không có tác dụng làm dược liệu, toàn bộ bị nàng xách ra tới đưa cho Liễu Vũ: "Mấy loại này không cần gia công làm gì, chỉ có thể lấy để luyện cổ mà thôi." Nàng lại lấy ra thêm một mớ: "Những cái này đều gia công không đúng, giá trị làm dược liệu đã bị phá hư hết, không có cách nào dùng được nữa." Nàng đem số còn lại đưa cho Liễu Vũ, phân chia ra loại nào nên xử lý bằng cách phơi khô, loại nào nên xử lý theo cách sấy khô, còn có loại phải dùng lửa để hong khô. Nàng nói: "Đây là cổ trùng đã trải qua giai đoạn biến dị để tiến hóa, không phải rau dưa. Giống như con này, nó sợ nhất là tia tử ngoại, chỉ có thể đem đi sấy khô, nếu đem phơi dưới ánh mặt trời thì tế bào trong cơ thể nó sẽ thối rữa phóng xuất ra sương mù kịch độc, hình thành khí độc trí mạng." Liễu Vũ có thể đem nhiều loại cổ như vậy đều chế biến thành hàng khô, cũng là lợi hại! Nàng ngừng một lúc rồi hỏi: "Cô lấy nhiều đồ vật từ bên trong Cổ Sơn ra ngoài buôn bán như vậy, Lê Vị không tìm cô tính sổ à?"
Liễu Vũ nhún vai: "Không cho người ngoài tiến vào bên trong Cổ Sơn thôi, chứ người tu luyện cổ thuật bên trong bộ lạc Hoa Tế vẫn có thể đi vào." Cô dừng một chút rồi nói tiếp: "Có thể thông qua phương thức mua bán chậm rãi tiêu hao Cổ Sơn, cũng là một cách giải quyết phiền toái. Trời mới biết lỡ như một ngày nào đó lại có một trận động đất hoặc là có biến cố gì khác, Phục Hy đại trận còn có thể phong bế Cổ Sơn được hay không, mấy thứ trong đó mà chạy ra ngoài, thiệt là muốn ra mạng người." Lê Vị đã từng nói với cô, nếu đồ vật bên trong Cổ Sơn bị cô lấy đem ra ngoài mà uy hϊếp đến thế giới bên ngoài, thì thứ đầu tiên bị tiêu diệt chính là cô. Cô có chút ngoài ý muốn khi Lê Vị để ý đến chuyện này, nhưng vấn đề đau đầu nhất là do yêu cầu này của Lê Vị, cho nên phải hạn chế người mua, đầu tiên người mua phải đáng tin cậy, và được cô tín nhiệm tuyệt đối cho nên có chút phiền toái, trước mắt cô chỉ tìm được hai nhà thỏa mãn điều kiện, một cái là vui vẻ giúp đỡ người nghèo thôn Hoa Tập - Lê Vị, một cái chính là Trương Tịch Nhan. Chỉ có bán cho hai nhà này mới không có nguy hiểm. Cô nói: "Bên phía Lê Vị đều là muốn hàng tươi sống, nàng ấy chuẩn bị sẵn rương đặc biệt cho tôi, tôi bắt được đồ vật thì bỏ vào trong đó rồi giao cho người của nàng ấy chuyển đi. Còn bên chị thì sao?"
Trương Tịch Nhan cân nhắc một lúc, hỏi: "Đây chỉ là một bộ phận nhỏ thôi đúng không?"
Liễu Vũ đáp: "Số lẻ thôi, tôi tiện tay bắt mấy loại tương đối xinh đẹp lấy ra làm hàng mẫu cho chị xem ấy mà."
Trương Tịch Nhan nhìn thật sâu vào trong mắt Liễu Vũ, không biết nên bội phục cái đầu óc làm ăn này hay là nên phát biểu cảm tưởng gì đó, nàng nói: "Nếu tôi cần loại dược liệu nào thì tôi sẽ viết một danh sách cho cô, đến lúc đó cô đi bắt sau." Nàng suy nghĩ rồi bổ sung: "Nếu có đặc thù yêu cầu đóng gói hoặc gia công, tôi sẽ ghi chú rõ ràng."
Liễu Vũ tiến lên, cầm lấy tay của Trương Tịch Nhan: "Nhất định phải giúp tôi nói lời hay trước mặt bà nội ba nhen, bà ấy chính là khách hàng siêu cấp VIP. Bà ấy có ý kiến về tôi rất nhiều, chị phải giúp giúp tôi, tôi sẽ cho chị tiền boa."
Trương Tịch Nhan: "..." Nàng dùng sức rút tay lại, nhưng không rút được: "Buông tay."
Liễu Vũ chơi xấu: "Chị phải đáp ứng tôi trước đã."
Trương Tịch Nhan nói: "Hiện tại ba tôi mới là đương gia." Lại giật giật tay, vẫn không rút ra được. Nàng thực hoài nghi Liễu Vũ đây là nhân cơ hội giở trò dê xồm với nàng. Trương Tịch Nhan lạnh giọng nói: "Buông tay."
Liễu Vũ thấy Trương Tịch Nhan muốn nổi giận, nhanh chóng buông tay ra, như suy tư gì đó liếc liếc nhìn Trương Tịch Nhan, nói thầm trong bụng: "Tới đương gia cũng thay đổi, còn đổi thành ông Trương Trường Thọ đã bị phế tu vi nữa chứ." Dưới tình huống bình thường, ông Trương Trường Thọ đáng lẽ phải chuyên tâm điều dưỡng thân thể cho thật tốt mới đúng, thế nhưng lại kêu ông ấy đứng ra đảm đương, khẳng định là người thừa kế có vấn đề gì đó. Tuy cô không rõ đồng lứa với Trương Tịch Nhan có bao nhiêu anh chị em, nhưng thấy Trương Hi Đường và Trương Hi Minh liên tiếp xảy ra chuyện, người dùng được chỉ có Trương Tịch Nhan, Trương Tịch Nhan ở nhà tổ cũng được đãi ngộ tương đối cao, chỉ cần cân nhắc một chút là hiểu được ngay. Cô lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lại lần nữa lôi kéo tay của Trương Tịch Nhan, nhiệt tình hô to: "Trương tổng, khách hàng siêu cấp VIP." Dùng ánh mắt nhiệt liệt đắm đuối tia Trương Tịch Nhan.
Trương Tịch Nhan cảm thấy thật là mệt lòng, nàng cứ tiếp tục giao tiếp với Liễu Vũ như vậy, điên không phải là Liễu Vũ, mà là nàng!