Trương Tịch Nhan thu quẻ, trở lại ghế ngồi xuống, nói: "Thứ nhất, cháu không làm từ thiện; thứ hai, cháu chỉ phụ trách tìm người thôi, mặc kệ những chuyện khác, chữa trị cùng với việc làm sao để mang người trở ra thì mọi người tự suy xét; thứ ba, còn cần phải mời một người, bằng không cả đội ngũ tìm người này của chúng ta có vào núi cũng không trở ra được."
Mẹ của sinh viên mất tích nghe Trương Tịch Nhan nói cái này không thể cái kia không được, còn yêu cầu quá nhiều, bà ta tức giận hỏi: "Không biết tiểu Trương đạo trưởng có thể làm cái gì đây?"
Trương Tịch Nhan nhìn về phía giáo sư Trình, mỉm cười nói: "Tôi là sinh viên tốt nghiệp đại học chuyên ngành tài chính, quỷ mới biết tôi có thể làm được gì." Nàng nói xong, đứng dậy mở cơm hộp ra, cúi đầu ăn cơm chiều.
Giáo sư Trình quay sang nói với mẹ của sinh viên mất tích: "Chuyện quan trọng trước mắt là nhanh chóng tìm được mấy sinh viên mất tích, kéo dài càng lâu, bọn họ càng nguy hiểm."
Mẹ của sinh viên mất tích ngữ khí ôn hòa nhưng thái độ vô cùng kiên quyết: "Giáo sư Trình, chúng ta có nên đến cầu xin Trương đại sư một lần nữa không?"
Giáo sư Trình đứng dậy nói với Trương Tịch Nhan: "Tiểu Tịch Tịch, cháu cứ từ từ ăn, bây giờ chú sẽ đi liên hệ với Liễu Vũ, có khả năng trong tối nay hoặc sáng sớm ngày mai lên đường."
Trương Tịch Nhan biến thân thành gấu mèo nhỏ cúi đầu lau đôi đũa dùng một lần, không thèm ngẩng đầu, đáp: "Đừng nói cho Liễu Vũ biết là cháu kêu chú đi tìm cô ấy, chỉ cần nói với cô ấy là cháu cũng sẽ đi cùng là được." Nàng ngẩng đầu nhìn vào mắt giáo sư Trình: "Bằng không, chú có muốn mời cô ấy tham gia cứu hộ, không tốn mười triệu thì không mời được đâu." Liễu Vũ thật sự có thể cầm máy tính tính cho bọn họ xem chậm trễ một ngày làm việc của cô ấy sẽ tổn thất bao nhiêu tiền, trình độ nguy hiểm yêu cầu thêm bao nhiêu tiền, tìm và cứu được một người giá bao nhiêu tiền, cô ấy nhất định có thể đem giá cả đẩy lên cao tới mức người bình thường có bán nhà cũng không trả nổi. Không phải nàng muốn thay mấy người này tiết kiệm tiền, chỉ đơn giản là không muốn Liễu Vũ kiếm được tiền mà thôi. Lúc đó nàng sẽ đứng nhìn chống tay lên eo cười ha hả!
Giáo sư Trình đưa hai vợ chồng kia ra khỏi đạo quan.
Ba của sinh viên mất tích hỏi: "Giáo sư Trình, tiểu Trương đạo trưởng không nói rõ người muốn mời là ai, sao ngài có thể biết được cô ấy muốn mời Liễu Vũ? Mà Liễu Vũ lại là người nào?"
Giáo sư Trình bước chân nhanh nhẹn, vừa đi vừa nói: "Liễu Vũ là người duy nhất hiểu được ngôn ngữ của bộ lạc Hoa Tế, cũng là người duy nhất nói được ngôn ngữ đó. Thân phận địa vị của cô ấy ở bộ lạc Hoa Tế cực kỳ cao, thông qua cô ấy, chúng ta có thể nhờ người của bộ lạc Hoa Tế đi ra ngoài tìm người, bằng không ở nơi núi sâu rừng già to lớn như vậy, muốn tìm được người mất tích giống như biển rộng mò kim."
Mẹ của sinh viên mất tích không yên tâm, hỏi: "Tiểu Trương đạo trưởng trẻ tuổi như vậy, đáng tin cậy sao?"
Giáo sư Trình nói: "Vương Ngữ Yên, biết không?"
Mẹ của sinh viên mất tích hoàn toàn thất vọng: "Cái bình hoa nha*!" Bà ta không vui, nói: "Kia như thế nào lại đi mời cô ấy cơ chứ, còn làm phách hét giá như vậy nữa."
*Bình hoa: Ý chỉ những người chỉ được cái đẹp chứ không biết gì, không làm gì được.
Giáo sư Trình: "..." Ông vô cùng bực bội. Đó là nữ thần một thời tuổi trẻ của ông, như thế nào lại là bình hoa.
Ba của sinh viên mất tích nhìn bà vợ bình hoa của mình, trước tiên hướng giáo sư Trình nói lời xin lỗi, xong xuôi mới quay sang giải thích cho bà vợ bình hoa của mình: "Vương Ngữ Yên* thuộc làu tất cả các loại võ công bí tịch, chiêu thức gì như thế nào phá giải, nàng chỉ xem một cái liền biết."
*Vương Ngữ Yên là nhân vật hư cấu trong bộ tiểu thuyết kiếm hiệp Thiên Long Bát Bộ của nhà văn Kim Dung, được trời phú cho một vẻ đẹp sắc nước hương trời và một trí tuệ mẫn tiệp hơn người. Cô thuộc làu hầu như mọi kinh sách võ thuật trong thiên hạ (ngoại trừ của Đoàn thị Đại Lý), đến nỗi ai đánh một chiêu một thức cô đều gọi đúng tên chiêu thức đó, đồng thời biết luôn cả cách phá giải. Vô tình cô trở thành quyển từ điển sống võ học, và do cô không hề luyện võ công, nên nhiều thế lực thèm khát muốn bắt cóc cô để làm áp lực với họ Mộ Dung và để cô dạy cho mình những đòn thế võ công thất truyền. (Nguồn Wikipedia)
Bà vợ bình hoa lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, "ừm ừm ừm" mấy tiếng.
Giáo sư Trình: "..." Mệt lòng quá sức.
Giáo sư Trình liên hệ với Liễu Lôi, thông qua Liễu Lôi hỏi số điện thoại để liên hệ với Liễu Vũ, mời Liễu Vũ hỗ trợ.
Liễu Vũ cười lạnh: "Muốn mời tôi hỗ trợ à? Trương đại sư không phải tài giỏi lắm sao, tìm ông ấy đi nha." Cô quyết đoán ngắt điện thoại.
Giáo sư Trình gọi lại một lần nữa: "Chúng tôi đã mời được Trương Tịch Nhan hỗ trợ."
Liễu Vũ hừ nhẹ một tiếng, liên thanh cười lạnh: "Nàng ấy à?" Cô chậc lưỡi, miễn cưỡng nói: "Được rồi, nhắn tin báo thời gian tập hợp và địa điểm cho tôi đi." Cô nói xong liền ngắt điện thoại, nếu không phải đang tiếp khách hàng dùng cơm, cô thật muốn chống nạnh ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng: "Trương Trường Thọ, ông chờ quỳ trên mặt đất gọi tôi là bố đi!"
Cô hung tợn tưởng tượng, trở lại bộ lạc Hoa Tế, nơi đó là địa bàn của cô, cô muốn vuốt ve Trương Tịch Nhan kiểu gì thì vuốt ve kiểu đó, Trương Trường Thọ nếu dám phản kháng thì cô sẽ quất đánh con gái của ông ta!
Cô tưởng tượng đến những hình ảnh tốt đẹp kia, vui vẻ bắt lấy cái móng heo của gã CEO dầu mỡ tuổi trung niên đang tính ôm lấy eo của cô đặt lên trên bàn, kêu phục vụ đổi hai cái ly nhỏ dùng để uống rượu đế thành hai cái ly pha lê to để uống rượu vang, lôi kéo lão ta uống liên tiếp ba ly đầy.
Ông chú CEO vừa mới ngồi vào bàn ăn, đồ ăn còn chưa ăn được hai đũa đã nốc hết nửa lít rượu đế, cả người đều không tốt, nhìn ai cũng thấy bóng chồng.
Hai mắt của Liễu Vũ sáng bừng như mắt sói, hào khí ngất trời hô to: "Còn ai nữa tới luôn đi?" Khà khà!
Trương Tịch Nhan ăn xong cơm chiều thì nhận được thông báo chuyển khoản của ngân hàng, 50 ngàn tệ.
Đây là công việc bán mạng nha!
Nhiêu đây tiền đủ mua cái hòm à? Đủ mua cái hũ đựng tro cốt sao?
Đủ để lo hậu sự chắc? Ha hả, mua một góc đất để chôn cũng không được.
Nàng không nói hai lời, chuyển tiền trả lại ngay lập tức.
Bọn họ vẫn là nên đến từ đâu thì về nơi đó đi thôi, khinh thường nàng à, bố thí cho ăn mày chắc.
Nàng tức muốn thành con cá nóc.
Giáo sư Trình vừa thu phục xong Liễu Vũ, đang tính gọi điện thoại cho Trương Tịch Nhan thì nghe mẹ của sinh viên mất tích nói: "Giáo sư Trình, tiểu Trương đạo trưởng chuyển tiền trở lại." Ông buồn bực nghĩ: Không đúng nha, không phải đã bàn bạc tốt rồi sao? Ông cân nhắc hai giây, hỏi: "Chị chuyển bao nhiêu vậy?"
Mẹ của sinh viên mất tích đáp: "Tôi chuyển 50 ngàn."
Giáo sư Trình yên lặng liếc nhìn túi xách bà ta đang đeo, thầm nghĩ: "Thì ra mạng của con trai bà còn không bằng tiền mua cái túi xách bà đang đeo." Người này thiệt đúng là quá đáng!
Ba của sinh viên mất tích nói: "Việc này vốn dĩ nên là trường học phụ trách, tiền này đáng lẽ cũng phải do trường học ra."
Giáo sư Trình tức giận tới mức suýt chút nữa lòi cả tròng mắt ra ngoài: Vậy thì các người đừng có đi theo nha, có tới cũng đừng có tùy tiện trộn lẫn nha. Trường học ra tiền thì trường học sẽ giải quyết tốt hậu quả, các người ra tiền các người có bao giải quyết hậu quả hay không? Dù cho các người có thể giải quyết tốt hậu quả đi chăng nữa thì chút tiền ấy làm được gì cơ chứ, còn không đủ cho con bé mua trang bị để lên núi nữa là.
Giáo sư Trình nhanh chóng nói: "Trường học có chi ra một quỹ để cứu hộ, các người không cần bỏ tiền." Ông cường điệu nói: "Tính mạng là quan trọng nhất, mời các ngài không cần tự tiệnchủ trương, cũng không cần phải hoài nghi những chuyên gia mà chúng tôi mời đến tham gia cứu hộ. Các người nếu muốn gây sự quấy nhiễu việc cứu hộ thì tôi mời các người về đi cho. Các người không để ý đến chuyện sống chết của con trai mình, nhưng tôi và nhà trường thì để ý an nguy của bảy sinh viên kia." Ông nói xong, mặc kệ phản ứng và sắc mặt của phụ huynh, vội vàng gọi điện thoại cho Trương Tịch Nhan, giải thích cho nàng rằng trường học có chi ra kinh phí vào quỹ dùng để cứu hộ, đã liên hệ với đội cứu hộ chuyên nghiệp cùng với kiểm lâm khu vực đó, tùy thời có thể xuất phát. Phí dụng chi trả cho nàng thuộc về phí cố vấn, trước khi xuất phát nhất định sẽ chuyển vào tài khoản cho nàng, người tham gia cứu hộ đều sẽ được mua bảo hiểm tai nạn toàn phần, tất cả mọi chuyện sẽ được trường học phụ trách đến cùng.
Ông nói chuyện điện thoại với Trương Tịch Nhan xong, quay sang nói với hai vị phụ huynh học sinh kia: "Các người có biết lúc trước Liễu Vũ mất tích, Liễu Sĩ Tắc vì cứu cô ấy mà chi ra bao nhiêu tiền không? Không tính các phí dụng khác, chỉ riêng tiền mời các thôn dân ở đó vào núi tìm kiếm, mấy trăm thôn dân, mỗi người được trả một ngàn tệ một ngày, cộng thêm bảo hiểm tai nạn ngoài ý muốn nữa. Phí bảo hiểm cho công việc có độ nguy hiểm cao như vậy là bao nhiêu, các người tự đi mà hỏi thử xem." Ông ngừng một chút rồi nói tiếp: "Tôi cũng không ngại nói cho hai người biết, địa phương đó vô cùng nguy hiểm, có mấy thôn dân tham gia tìm kiếm bị mất tích đến bây giờ vẫn chưa tìm được, cuối cùng Liễu Sĩ Tắc phải bồi thường dựa theo chi phí tử vong. Lúc trước Liễu Vũ vào núi, đội ngũ phượt thủ mười mấy người chỉ có mình cô ấy sống sót ra khỏi, còn lại sống không thấy người chết không thấy xác. Những sinh viên đó đều biết việc này, nhưng bọn họ vẫn không màng suy xét đến tính nguy hiểm, không thông qua báo cáo mà tự chủ trương hành động. Lần này trường học gánh vác trách nhiệm, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc những sinh viên đó không phạm vào sai lầm cần phải gánh vác lấy hậu quả, chỉ là hiện tại việc quan trọng nhất là tìm được người, còn những chuyện khác để sau rồi tính." Mấy sinh viên này cho rằng cầm một tấm bản đồ là có thể vào núi tìm được cái hàng rào ranh giới kia sao? Đường vào núi vô cùng khó đi, phức tạp và nguy hiểm vô cùng, mây mù và cổ thụ che trời, tới phương hướng cũng không phân biệt được, muốn nhìn sao trời để tìm phương vị đều làm không được. Nếu không có kinh nghiệm phong phú để sinh tồn trong núi sâu rừng già thì đi vào cũng đừng nghĩ đi ra. Tìm không thấy hàng rào ranh giới kia, bị lạc trong núi vẫn còn tính là tình huống tốt nhất. Những bộ lạc cư trú bên kia hàng rào ranh giới sống tách biệt hoàn toàn với xã hội văn minh, bọn họ tuân thủ theo chế độ cổ xưa của chính bộ tộc mình – cúng bái đồ đằng thần linh, hiến tế người sống!
Liễu Vũ là bị bắt đi hiến tế, chẳng qua cô ấy mạng lớn nên sống sót, còn "biến" thành thần linh mà bọn họ thờ phụng.
Mấy người sinh viên kia vào núi tìm hàng rào ranh giới, cùng với việc đi Châu Phi tìm bộ lạc ăn thịt người để làm nghiên cứu có gì khác nhau đâu?
Trình Côn Minh thật muốn chửi má nó!
Trương Tịch Nhan vì cái gì một hai muốn Liễu Vũ phải đi cùng? Nếu Liễu Vũ không đi, bọn họ chỉ có thể cứng đối cứng.
Những bộ lạc đó tuy sống theo chế độ nguyên thủy, nhưng bọn họ không có ngu. Lúc trước Trương Trường Thọ mạnh mẽ xâm nhập một lần, bọn họ hẳn là đã có phòng bị, với lại bọn họ người đông thế mạnh quen thuộc hoàn cảnh trong núi, chỉ cần kéo dài thời gian một chút là có thể kéo cho người của ông chết ở trong núi.
Vì cái gì mời Trương Tịch Nhan? Tiểu nha đầu mới ra hành nghề, giá cả tiện nghi, Trương Trường Thọ lại có suy nghĩ muốn rèn luyện cho con gái nên mới vui vẻ thả con bé ra ngoài!
Ngại Trương Tịch Nhan trẻ tuổi lo lắng con bé không có kinh nghiệm? Muốn có kinh nghiệm, muốn chắc ăn thì đi tìm mấy chú mấy bác của con bé kia kìa, loại việc bán mạng như thế này, bọn họ có hẳn một đoàn đội chuyên nghiệp, nhưng bọn họ sẽ tính giá theo hạng mục, là cái loại hạng mục ba năm không khai trương, khai trương ăn ba năm a. Nếu trường học có số tiền lớn như vậy thì thà đi bồi thường cho phụ huynh học sinh còn có dư nha, còn bớt việc nha. Phụ huynh học sinh tự trả tiền cứu hộ? Có mấy người có lực lượng mạnh mẽ như Liễu Sĩ Tắc? Liễu Sĩ Tắc trả giá cao thuê thôn dân đi vào núi tìm kiếm, nói thuê liền thuê, đôi mắt đều không chớp một cái, Trương Trường Thọ đã muốn thoái ẩn, tưởng mời ông ấy xuất thủ liền mời xuất thủ, có mấy người có thể làm được? Trước lúc giáo sư Trình xuất phát còn có phụ huynh gọi cho ông, hỏi ông có thể không cần cứu người mà trực tiếp trả tiền bồi thường cho bọn họ được không, bọn họ đang kẹt tiền mua nhà cho con trai cưới vợ.
Trình Côn Minh ngăn chặn cơn bực tức muốn chửi thề, ngựa không ngừng vó liên hệ an bài để nhanh chóng vào núi cứu người sớm nhất có thể.
Trương Tịch Nhan nói chuyện điện thoại với Trình Côn Minh xong, nghĩ thầm: "Nói sớm có phải tốt hơn không." Nàng còn tưởng rằng mấy người phụ huynh kia muốn đi cứu người, ai ngờ đâu chỉ là đến trộn lẫn quấy nhiễu.
Nàng gọi điện thoại cho ông Trương Trường Thọ, hỏi rõ ràng vào núi cần chuẩn bị những gì, liệt kê ra danh sách rồi bắt đầu thu xếp hành lý.
Trương Trường Thọ dặn dò nàng một câu: "Cẩn thận Liễu Vũ."
Trương Tịch Nhan đương nhiên biết là phải đề phòng Liễu Vũ cái bà điên có chứng nhân cách phân liệt kia rồi, nhưng mà Liễu Lôi và người nhà đến bây giờ vẫn bình yên vô sự, thuyết minh Liễu Vũ còn chưa tới mức phát rồ. Bọn họ vào núi mà không có Liễu Vũ theo cùng, độ nguy hiểm phải từ bảy phần trở lên, mang theo Liễu Vũ thì chỉ còn lại khoảng ba phần, chỉ có hai yếu tố không yên ổn chính là hoàn cảnh hiểm ác và có khả năng Liễu Vũ sẽ giở trò. Lúc nàng thu thập hành lý xong thì đã qua nửa đêm. Bọn họ cần đuổi kịp chuyến bay sớm nhất nên không có thời gian ngủ, nàng đem theo một cái gối kê cổ, chuẩn bị lên máy bay ngủ một giấc bổ sung.
Chuông cửa vang lên, có người tới thăm. Trương Tịch Nhan nhìn đồng hồ, mới hơn một giờ sáng.
Nàng đi đến cửa trước, cách cánh cửa gỗ đỏ rắn chắc lên tiếng dò hỏi: "Ai vậy?"
Giọng nói của Liễu Vũ từ ngoài cửa vang lên: "Là tôi."
Đêm hôm khuya khoắt, tiếng quỷ lạnh lùng gọi cửa, mạc danh khϊếp người.
Bệnh nhân tâm thần có nhân cách phân liệt xuất hiện trước cửa nhà nàng, hiệu quả hù dọa tương đương với việc nửa đêm xoay người nhìn thấy khuôn mặt của bà nội ba. Trương Tịch Nhan nghĩ thầm: "Không được sợ." Nàng nhẹ giọng, đáp: "Chờ một chút." rồi trở về phòng, từ trong hành lý lôi ra Thất Tinh Kiếm tru tà, nhưng mà cây kiếm này dù sao cũng là kiếm khai phong, nàng do dự hai giây, đổi lại cầm lấy cây phất trần làm vũ khí, đi ra ngoài mở cửa.