- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Đạo Trưởng Đã Lâu Không Gặp
- Chương 50
Đạo Trưởng Đã Lâu Không Gặp
Chương 50
Liễu Vũ sống không còn gì luyến tiếc nằm liệt trên giường, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ những gì mình học cùng Trương Tịch Nhan học không giống nhau sao?" Lúc cô tu luyện, trong đầu sẽ hiện lên những hình ảnh, giống như dạy học bằng hình chiếu. Còn Trương Tịch Nhan là bằng văn bản sao? Còn có cách đối xử khác nhau như vậy à? Đây là sự khác nhau giữa hàng real và hàng pha ke? Cô nghĩ đến việc những điều Trương Tịch Nhan học được là từ Lê Vị, còn bản thân là học được từ Hoa Thần Cổ, tức khắc không bình tĩnh nổi. Nếu tu luyện theo hàng pha ke, kia sẽ có bao nhiêu thảm a, rủi luyện thành như Âu Dương Phong* thì làm sao bây giờ. Nói không chừng cô có bệnh tâm thần phân liệt là do học phải công pháp pha ke này đây.
*Âu Dương Phong còn có biệt hiệu là Tây Độc, đây là một nhân vật trong tiểu thuyết kiếm hiệp Anh Hùng Xạ Điêu của nhà văn Kim Dung. Ông ta một kẻ độc ác, nhiều mưu mô, nhiều lần giao đấu với Quách Tĩnh để đoạt Cửu Âm chân kinh, sau này bị Quách Tĩnh đưa cho một quyển Cửu Âm chân kinh giả, lại bị Hoàng Dung giải thích sai lệch khiến cho ông ta luyện sai phương pháp, tẩu hỏa nhập ma, nhưng vô tình khiến cho võ công của ông ta tăng lên vượt bậc. Cuối truyện Anh Hùng Xạ Điêu, ông ta bị Hồng Thất Công chọc cho phát điên, đi bằng hai tay, hai chân chổng lên trời, không biết bỏ đi đâu biệt tích. Qua tới bộ truyện Thần Điêu Hiệp Lữ, Âu Dương Phong cũng có xuất hiện, nhưng vẫn điên điên khùng khùng. bạn đọc nào muốn tham khảo thêm thì cứ đọc truyện của nhà văn Kim Dung nhé.
Trương Tịch Nhan tắm xong đi ra ngoài, nhìn thấy Liễu Vũ ôm chăn ngồi trên giường, ánh mắt sáng quắc còn mang theo ủy khuất nhìn nàng chằm chằm. Nàng nhanh chóng cảnh giác lên, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Liễu Vũ chắc chắn không dám dùng sức mạnh cưỡng ép nàng, nàng cũng không có hứng thú với Liễu Vũ, vì thế bình tĩnh leo lên giường. Chăn của nàng bị Liễu Vũ cuộn thành một đoàn ôm trước người, giống như trái banh, nàng đành phải đi đến tủ quần áo lấy ra tấm chăn dự phòng khác.
Liễu Vũ vẻ mặt không vui dài giọng gọi nàng: "Trương Thập Tam." Thanh âm tràn ngập ủy khuất.
Trương Tịch Nhan bị cô dọa sợ run run mấy cái, nói: "Đừng có kêu nữa, tôi không có hứng thú với phụ nữ." Nàng nói xong liền nghe được một tiếng nghẹn ngào, nhìn lại thì thấy Liễu Vũ vùi đầu trong chăn, mơ hồ có tiếng nức nở truyền đến.
Giả bộ? Diễn tinh này lại diễn trò gì đây? Nàng buồn bực đứng nửa ngày, phát hiện tiếng nức nở vẫn không dừng lại, có vẻ càng ngày càng nghiêm trọng thêm, đành phải tiến lên xem xét, thình lình phát hiện Liễu Vũ đã khóc ướt một góc chăn.
Trương Tịch Nhan đương trường há hốc mồm. Liễu Vũ nếu nháo sự gây chuyện bất kỳ việc gì, nàng đều sẽ không cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng khóc a? Khó có thể tin được. Cho dù Liễu Vũ sẽ khóc, cũng là trộm khóc mới phải chứ, lúc này vô cùng ủy khóc ngồi khóc cho nàng xem, khổ nhục kế chăng?
Liễu Vũ tức giận kêu lên: "Quá khi dễ người rồi." Cô dùng sức quăng xấp giấy A4 lên trên giường, hỏi: "Dựa vào cái gì chị học là bản real, còn tôi lại học phải bản pha ke?"
Trương Tịch Nhan sửng sốt vài giây, mới đem tư duy chuyển từ "Liễu Vũ muốn rù quến mình, không thành công, lòng tự trọng bị đả kích, khóc" thành "Liễu Vũ học cổ thuật nhưng lại học phải bản pha ke nên mới khóc". Tuy rằng nàng không biết Liễu Vũ là từ nơi nào tham khảo đưa đến kết luận như vậy, nhưng xác thật đáng để khóc một trận nên thân. Nàng lấy một tờ khăn giấy đưa cho Liễu Vũ, nói: "Hiện tại cô còn chưa nhập môn, bắt đầu luyện lại từ đầu là được." Nàng liếc Liễu Vũ một cái, hỏi ra nghi hoặc của chính mình: "Cô từ đâu mà nhìn ra được bản của tôi là bản real, bản của cô là bản pha ke vậy?"
Liễu Vũ biết gia tộc của Trương Tịch Nhan thật sự có bản lĩnh về phương diện này, vừa vặn cô cũng cần thiết nói ra để nàng giúp cô tham khảo xem luyện sai những chỗ nào, vì thế đem những 'hình ảnh' mà cô nhìn thấy được trong đầu mô tả cho Trương Tịch Nhan nghe, còn thuận tay vẽ một bản sơ đồ nhân thể kết cấu. Tuy rằng cô vẽ sơ đồ có chút biến dạng, nhưng nhìn thấy Trương Tịch Nhan xem xong gật gật đầu, nên nghĩ rằng nhiêu đây cũng đủ để Trương Tịch Nhan hiểu rõ.
Trương Tịch Nhan nhìn sơ đồ nhân thể kết cấu, nghĩ thầm: "Nhà cô có tiền như vậy, sao ba mẹ cô không đăng ký cho cô đi học một lớp mỹ thuật thế?" Phàm là có chút năng khiếu hội họa thì sẽ không đem hình người vẽ thành cái củ cải, cô còn dám vẽ ra cho người khác tham khảo, nhân thể tỉ lệ một chút cũng không đúng. Con nít ba tuổi còn vẽ được hình dáng con người, còn cô thì suýt vẽ thành người có ba đầu sáu tay luôn rồi... Nàng thấy Liễu Vũ dùng đôi mắt đỏ hoe vừa mới khóc xong đáng thương nhìn mình, tựa như đang hỏi: "Xem có hiểu không?" Nàng mặt không cảm xúc gật gật đầu, nghĩ thầm trong bụng: "Đoán mò thì phỏng chừng có thể hiểu."
Nàng chờ Liễu Vũ miêu tả xong, xé bỏ tờ giấy mà Liễu Vũ vừa vẽ cho nàng tham khảo, sau đó dựa theo tỉ lệ nhân thể kết cấu chính xác và kinh mạch huyệt vị vẽ lại một lần nữa, phối hợp với Vu Thần bảo điển đem những chỗ quan trọng nhấn mạnh ra tới, hỏi Liễu Vũ: "Cô học chính là cái này à?"
Liễu Vũ cẩn thận xem qua một lượt, đáp: "Đại khái là vậy, không khác nhiều lắm, bất quá không có rõ ràng được như chị vẽ." Cô hỏi: "Tôi học cũng là bản real à?"
Trương Tịch Nhan vẽ thêm những đường kinh mạch mà lúc nãy Liễu Vũ không có vẽ ra, hỏi: "Mấy cái này, có không?"
Liễu Vũ đáp: "Mấy cái chuyện nhỏ này không đáng kể, không có."
Trương Tịch Nhan liếc Liễu Vũ một cái: "Kỳ kinh bát mạch, thiếu một cái, không tàn cũng phế." Nàng nói với Liễu Vũ: "Cái cô học không phải là bản pha ke, mà là bản đơn giản hóa, hoặc cũng có thể là bản tàn khuyết."
Liễu Vũ: "..." Tôi nên vui vẻ hay là nên khóc thêm một hồi nữa? Cô hỏi Trương Tịch Nhan: "Có bản đơn giản đầy đủ không? Bản có phiên dịch ấy, tốt nhất là viết bằng chữ Tống hoặc chữ Khải."
Trương Tịch Nhan nói: "Tôi có thể giúp cô phiên dịch, một chữ mười đồng, ý tôi là tôi sẽ dịch thuật ra."
Liễu Vũ mỉm cười: "Tôi sẽ trả tiền cho chị bằng giá với một văn bản một trăm nghìn chữ." Chị đây có tiền, lòng tự trọng của chị đây đã được bù đắp trở lại! Hừ!
Trương Tịch Nhan nhàn nhạt liếc nhìn bộ ngực và cặp chân không bị chăn che khuất của Liễu Vũ: "Mặc đồ vô."
Liễu Vũ cười khanh khách dựa sát vào người Trương Tịch Nhan: "Chị không làm cái gì gì sao?" Ánh mắt vũ mị như tơ nhìn Trương Tịch Nhan, câu dẫn: "Tôi trả tiền mời chị làm gì gì tôi cũng được nha." Sau đó tôi sẽ bắt chị phải chịu trách nhiệm!
Trương Tịch Nhan: Bệnh thật sự không nhẹ. Nàng thu dọn những tờ giấy trên giường, giũ chăn nằm xuống rồi nói: "Tôi vừa rồi nói muốn lấy tiền, không phải nói giỡn với cô đâu. Cô đừng nhìn chỉ có mấy nghìn chữ, nhưng bên trong đó bao gồm kỳ kinh bát mạch của thân thể, lục phủ ngũ tạng cùng với 720 huyệt vị, đây chỉ là cơ sở để cô hiểu biết nhân thể kết câu, biết nên tu luyện từ vị trí nào, sử dụng ra làm sao. Trong quá trình tu luyện, còn cần kết hợp với đúng công pháp. Nếu không có chú giải, đừng nói là lĩnh hội ý nghĩa trong đó, thậm chí còn có thể bỏ qua..." Nàng nói tới đây, giọng nói ngập ngừng: "Kết quả chính là tẩu hỏa nhập ma. Kết cục của tẩu hỏa nhập ma là gì chắc tôi không cần phải giải thích thêm cho cô đi?"
Liễu Vũ hỏi: "Chị đang dọa cho tôi sợ à?"
Trương Tịch Nhan rất là bình tĩnh: "Dù sao thì bản thân tôi cũng đã được chuẩn đoán chính xác rằng không bị tâm thần phân liệt."
Liễu Vũ: Cái đệt! Lại bị thọc kim vào tim! Cô nhẹ nhàng nói: "Còn không phải là vấn đề tiền bạc sao, chị đây trả nổi, nhiều ít gì cũng trả nổi hết. Tiền của tôi, và cả bản thân tôi, đều cho chị hết." Cô vừa nói xong thì thấy Trương Tịch Nhan lạnh lẽo nhìn cô chằm chằm, tức khắc túng quẫn, nói: "Tôi biết rồi, tôi biết rồi, quan hệ không tới mức độ nào đó, thì dù cho tôi có đưa bao nhiêu tiền chị cũng sẽ không giúp tôi phiên dịch viết chú giải." Cô mơ mộng nghĩ: "Tịch Nhan nhà mình vẫn rất để ý mình nha."
Trương Tịch Nhan nhắm mắt lại, lạnh lùng phủi sạch quan hệ: "Do ba của cô ngày thường thắp hương nhiều, thời điểm mấu chốt vẫn có chút dùng."
Vu cổ thuộc về âm tà chi thuật, người tu luyện hằng năm phải làm bạn với độc vật, thực dễ dàng luyện đến không ra hình người, nếu có vật chí dương hoặc công pháp phụ trợ điều hòa, duy trì âm dương cân bằng thì sẽ có tác dụng rất lớn tránh xảy ra trường hợp xấu. Nhưng mà, công pháp truyền thừa của các gia tộc liên quan đến bát cơm của nhiều đời sau, muốn học, hoặc là thầy trò, hoặc là có quan hệ huyết thống, không phải quan hệ gần gũi thân cận thì có bỏ tiền ra cũng không có chỗ để học. Chính thống công pháp của gia tộc nàng tất nhiên sẽ không truyền cho Liễu Vũ, nhưng những công pháp đơn giản tu tâm dưỡng tính, củng cố tâm thần thì không sao. Liễu Vũ có bộ Vu Thần bảo điển hoàn chỉnh thì sẽ không thiếu công pháp tu luyện, chỉ thiếu công pháp củng cố tâm tính tôi luyện ý chí mà thôi, nếu cô có tâm chí kiên định thì đã không dễ dàng bị Hoa Thần Cổ và Lê Vị ảnh hưởng.
Trương Tịch Nhan muốn thay cô làm phiên dịch, còn phải bổ sung thêm một chút công pháp phụ trợ, dựa theo mười đồng một chữ thu phí, dạy một kèm một, thật đúng là giá hữu nghị, Dựa theo sự hiểu biết của Trương Tịch Nhan đối với Liễu Vũ, thứ này tâm tính không kiên định, nếu là không thu tiền, không chừng mới vừa nhìn đến sơ đồ kinh mạch thôi là cô nàng đã xỉu lên xỉu xuống không chịu học nữa, chờ Liễu Vũ nghĩ đến muốn bỏ cuộc không học, ngẫm lại phải tốn mất mười đồng cho một chữ thì có thể sẽ cắn răng tiếp tục học. Nàng kiếm được tiền, Liễu Vũ học được bản lĩnh, một công đôi việc! Trương Tịch Nhan lén lút thả một like cho bản thân mình.
Liễu Vũ giống như một con lươn trơn trượt chui vào trong chăn của Trương Tịch Nhan, ôm lấy cánh Trương Tịch Nhan, õng a õng ẹo, dùng giọng điệu yêu tinh nói: "Trương đạo trưởng có gái đẹp ngồi trong lòng mà vẫn không loạn nha."
Trương Tịch Nhan hờ hững "ừm" một tiếng, đáp: "Tôi còn biết đá người lọt giường nữa kìa." Nàng nói xong, quay đầu nhìn sang, vẻ mặt cạn lời nói với Liễu Vũ: "Đừng có lấy ngực của cô đi cọ tay tôi nữa, cô có ngực, tôi cũng có, không hiếm lạ gì."
Liễu Vũ bị Trương Tịch Nhan hung hăng làm cho nghẹn họng, không tìm được lời nào phản bác, cô chán nản ghé vào bên người Trương Tịch Nhan, hỏi: "Chị suy nghĩ kỹ chưa? Không muốn thử yêu đương gì đó sao?"
Trương Tịch Nhan thầm nghĩ: "Cũng chờ tới lúc tôi có thời gian và đối tượng mới được chứ." Nàng nhìn Liễu Vũ, tưởng tượng thứ này trở thành đối tượng của mình, sợ tới mức nhanh chóng dời đi tầm mắt: Quá đáng sợ!
Liễu Vũ hừ hừ hai tiếng, ôm chặt cánh tay của Trương Tịch Nhan không chịu buông ra, nghĩ thầm: "Chị không có đá tôi xuống giường, còn để tôi tiếp tục ôm, chứng tỏ tôi vẫn còn có chút mị lực." Cô tự thả một like cho bản thân, cổ vũ bản thân, chị đây sẽ không ngừng cố gắng, một ngày nào đó nhất định sẽ bắt được Trương Thập Tam.
Cô bỗng nhiên nhớ ra một việc, bản thân thua Trương Thập Tam ở mọi mặt đã đủ quê xệ, bây giờ còn muốn theo đuổi nàng, có phải quá mất mặt hay không a?
Liễu Vũ nghĩ như vậy xong, buông cánh tay của Trương Tịch Nhan ra lăn về chăn của mình.
Trương Tịch Nhan trở mình đưa lưng về phía Liễu Vũ: Cuối cùng cũng có thể thả lỏng thoải mái dễ chịu mà ngủ rồi.
Liễu Vũ quay đầu, nhìn bóng lưng của Trương Tịch Nhan, nghĩ nghĩ, tức quá đi nha, chị không thèm để ý gì tới tôi! Cô tính nhấc chân đá cho Trương Tịch Nhan lọt giường, nhưng không dám, vì thế xoay người dán sát lên lưng Trương Tịch Nhan, chân dài gác lên eo của Trương Tịch Nhan, kẹp chặt, hừ!
Trương Tịch Nhan: "..." Nàng tránh vài cái, tránh không thoát, từ bỏ, lại một lần nữa làm gối ôm hình người cho Liễu Vũ. Lần này còn là trên chính cái giường của mình. Nàng có thể bắt Liễu Vũ đi làm gối ôm hình người cho nàng sao? Ha hả! Nàng càng vui hơn khi lấy Liễu Vũ làm bao cát.
Ban đêm ngủ trễ, ngày hôm sau thức dậy cũng trễ.
Trương Tịch Nhan nghe thấy tiếng ba mẹ rời giường ở phòng kế bên cũng không tỉnh lại nổi, đẩy đẩy Liễu Vũ đang dán sát người nàng ra, kết quả thứ này hóa thành bạch tuộc gắt gao ôm chặt lấy nàng, hai tay ôm sát, hai đùi kẹp eo, bẻ cũng bẻ không ra. Nàng đẩy vài cái, buồn ngủ tới nỗi không mở mắt ra nổi, tiếp tục chịu đựng không thoải mái, lại ngủ rồi.
Tiếng đập cửa vang lên, giọng nói của mẹ nàng truyền đến: "Tịch Nhan, không thấy Liễu Vũ đâu hết." Trương Tịch Nhan nói thầm trong bụng: "Đang nằm đè trên người con nè." Nàng cũng mặc kệ mẹ nàng kêu gọi.
Bà Trương kêu vài tiếng nhưng không thấy phản ứng, lại nghĩ Liễu Vũ có bệnh tâm thần, lo lắng con bé nửa đêm phát bệnh đi lạc, trong lòng sốt ruột vội vàng mở cửa tính đem Trương Tịch Nhan đang ngủ nướng dựng dậy, sau đó liếc mắt nhìn thấy cảnh tượng trên giường — Liễu Vũ đang ôm con gái của bà, hai người tựa hồ đang làm chuyện gì đó đó không thể nói rõ.
Bà nhanh tay đóng cửa lại, đứng trước cửa phòng mặt mũi dại cả ra: Hai đứa nhỏ này... khi nào... ở bên nhau?
Khó trách Tịch Nhan về tới Côn Minh mà không chịu về nhà, chạy ra ở khách sạn với Liễu Vũ, đây là muốn cùng nhau trải qua thế giới của hai người đi? Khó trách bình thường Tịch Nhan luôn dậy lúc năm, sáu giờ, hôm nay lại không dậy nổi ra tới ăn cơm sáng, nguyên lai...
Chị dâu đi lên lầu, nhìn thấy bà Trương liền lên tiếng hỏi: "Hai nàng đã dậy chưa ạ? Xuống ăn cơm thôi."
Bà Trương ngẩn người, ho khan mấy cái, giống như không có việc gì đáp: "Người trẻ tuổi thích ngủ nướng, để hai đứa ngủ thêm một lúc nữa đi. Chúng ta cứ ăn trước, mặc kệ tụi nó." Bà ra vẻ như không có việc gì đi xuống lầu, nhân lúc không ai để ý chộp lấy ông Trương Trường Thọ, nhỏ giọng hỏi: "Con gái của ông và con gái của lão Liễu đến với nhau khi nào vậy?"
Trương Tịch Nhan bị tiếng mở cửa và đóng cửa của mẹ nàng đánh thức. Nàng nhìn chằm chằm cánh cửa, sửng sốt vài giây mới dời tầm mắt đến trên người Liễu Vũ đang quấn chặt lấy nàng giống như bạch tuộc. Tư thế ngủ của Liễu Vũ cũng không có vấn đề gì đáng nói, nhưng mấu chốt chính là thứ này ngủ không mặc đồ!
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Đạo Trưởng Đã Lâu Không Gặp
- Chương 50