Chương 37

Sau khi Liễu Vũ tỉnh ngủ, tinh thần no đủ, đầu cũng không còn đau, lại nghĩ đến việc Trương Tịch Nhan chuẩn bị rời đi, lỡ như cô lại bị thứ này cho vô sổ đen nữa thì phải làm sao đây? Cô quyết định người lớn không chấp nhặt với trẻ nhỏ, tha thứ cho Trương Tịch Nhan, xem như tối hôm qua Trương Tịch Nhan không có dùng pháp linh khi dễ cô.

Hôm nay phải vận chuyển hàng hóa ra ngoài, thanh tráng niên toàn bộ xuất động, trời còn chưa sáng người trong thôn đã tỉnh giấc, các nhà các hộ đều đang làm cơm sáng và lương khô đem theo để dành ăn trên đường đi.

Đối với người trong thôn Hoa Tập mà nói, lần này có thể vì thần của bộ lạc Hoa Tế cõng hàng hóa rời núi, tuyệt đối là một kiện hỉ sự đáng giá cho toàn tộc vui mừng: Việc này có ý nghĩa rằng thần sẽ tiếp tục che chở và ban phúc lợi cho bọn họ! Bọn họ có thể được thần lựa chọn, đó là vinh quang vô thượng và là điều may mắn nhất trần đời.

Nếu bọn họ không có được sự phù hộ của thần thì dù cho là người thợ săn giỏi nhất vào núi đi săn cũng sẽ mang tay không đi về, còn sẽ bị những quái vật đáng sợ và độc trùng khủng bố tập kích, làm cho bọn họ bị thương hoặc thậm chí tử vong; bị thương hay sinh bệnh sẽ không có đại tư tế vì bọn họ chữa trị, sẽ không được thần ban cho dược vật, sẽ không được thần ban thưởng cho bất cứ cái gì, đói khát, bệnh tật và tử vọng sẽ buông xuống trên người bọn họ.

Hiện giờ thần của bộ lạc Hoa Tế hiển linh hiện thân, mang đến cuộc sống tốt đẹp mà trước đây dù nằm mơ bọn họ cũng không thể mơ được. Đồ ăn nhiều tới xếp thành núi, chẳng sợ mỗi ngày đều ăn thả cửa đến căng cả bụng cũng không thể nào ăn hết, bọn họ cũng không cần phải vất vả thu thập thu hoạch sợi đay rễ cây này nọ để làm thành quần áo mà vẫn có được những bộ quần áo xinh đẹp để mặc. Bọn họ làm việc cho thần, thần sẽ vì công sức bọn họ kính dâng lên mà ban lại cho bọn họ loại đồ vật có tên gọi là 'tiền'. Bọn họ cầm theo 'tiền' đi xuống núi sẽ mua được những loại nông cụ càng tốt, quần áo càng đẹp, đồ ăn càng ngon, mà những thứ này đều thuộc về riêng bọn họ. Bọn họ còn có thể vượt qua được khe vực giữa hai ngọn núi mà tới vượn cũng bay qua không nổi bằng cây cầu bằng dây thép, mặt trên còn có thể cưỡi ngựa, người đứng trên cầu có thể nhìn dòng sông giận dữ rít gào chảy bên dưới vực sâu. Cây cầu kia là do thần mang người bên ngoài về xây dựng lên! Nghe nói thần còn mang theo đại tư tế và đại trưởng lão ngồi trên một loại chim thần tên là 'phi cơ', bay đến những đám mây trên trời cao.

Các nhà các hộ còn đang bận rộn làm cơm sáng thì bị tộc trưởng triệu tập đến, nói với bọn họ rằng thần của bộ lạc Hoa Tế vừa ban lệnh, phàm là trẻ nhỏ trong tộc đã có thể đi đường thì đều được mang theo ra bên ngoài trải nghiệm, chuẩn bị tốt lương khô cùng nhau xuất phát. Thần sẽ ban cho mỗi một đứa trẻ đi theo ra bên ngoài 100 tệ để làm phí tiêu dùng, học tập cách cùng ngoại giới tiếp xúc câu thông. Thần còn nói rằng, cô sẽ phái từng nhóm người đi ra ngoài học tập bản lĩnh, đặc biệt là những trẻ nhỏ sẽ được đưa đến trường học đọc sách, nếu thành tích đặc biệt ưu tú thì sẽ có cơ hội được cô dạy cho học tập cổ thuật trở thành thần sử.

Thần sử - sứ giả của thần, thân phận và địa vị tôn quý ngang hàng với tư tế, học được cổ thuật, vào núi sẽ không bao giờ phải sợ độc trùng quái quỷ, còn có thể bảo vệ thôn dân và người nhà. Qua một lúc lâu sau các thôn dân mới tiêu hóa xong tin tức lớn này, mọi người lập tức dập đầu hướng về phía nhà trúc của thần mà tế bái, đầu cúi xuống đặt trên mặt đất nửa ngày không muốn ngẩng lên.

Sau khi Trương Tịch Nhan rời giường, nhìn thấy chính là cảnh tượng các thôn dân đang dập đầu tế bái, bộ dáng thành kính phát ra từ sâu trong nội tâm bọn họ là hình ảnh mà nàng chưa từng gặp qua bao giờ.

Nàng quay đầu nhìn về phía Liễu - thần - kinh đang không có chút hình tượng nào nằm liệt trên giường trúc tiếp thu thôn dân quỳ bái, còn từ phía dưới giường kéo ra một cái két sắt nặng trĩu có ổ khóa mật mã.

Trương Tịch Nhan: ??? Căn cứ theo chức nghiệp và tập tính của Liễu Vũ, cơ bản bài trừ các suy đoán khác, nàng có thể xác định 99% trong cái két sắt này là tiền mặt.

Liễu Vũ mở két sắt ra, lộ ra tiền mặt xếp tràn đầy bên trong, mệnh giá từ 10 tệ đến 100 tệ đều có đủ, nhìn ra đại khái có hơn 500, 600 ngàn tệ.

Trương Tịch Nhan thầm nghĩ: "Quả nhiên." Nàng vì cái gì lại cảm thấy Liễu Vũ sống trong núi sâu rừng già sẽ trở nên đáng thương? Liễu Vũ nếu đáng thương thì trên đời này chắc chẳng còn ai đáng thương nữa.

Nàng hơi chút cân nhắc, ngồi xổm cúi đầu nhìn xuống dưới gầm giường, phát hiện bên dưới còn có ba cái két sắt cùng một loại với cái kia. Nàng hỏi: "Đều là tiền mặt à?"

Liễu Vũ lơ đãng hỏi lại một câu: "Như thế nào? Tính ăn cướp à?" Cô nói xong liền muốn vả miệng mình mấy cái, vội vàng sửa lời: "Kêu một tiếng chồng đi, tiền cho cô hết."

Trương Tịch Nhan ở trong lòng thầm tặng cho cô ba chữ: "Đồ thần kinh." Nàng bước ra khỏi nhà trúc, vừa liếc mắt liền nhìn thấy thôn dân đang quỳ đầy đất cúng bái: Thiệt là muốn diệt trừ tà giáo, đem cái thứ thần kinh kia thu thập.

Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ cùng nhau ăn xong bữa sáng, sau đó đi theo Liễu Vũ đến quảng trường ở giữa thôn nơi các thôn dân thường xuyên cử hành hoạt động có đông người tham gia.

Quảng trường có gần một ngàn người đang tụ tập nói chuyện ồn ào, nhưng khi Liễu Vũ xuất hiện thì đột nhiên lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều quỳ xuống đất dập đầu, thẳng đến khi Liễu Vũ ngồi lên đài cao, đại tư tế ra lệnh cho mọi người đứng dậy, các thôn dân lúc này mới đứng lên dùng ánh mắt kích động và nóng bỏng nhìn về phía Liễu Vũ.

Liễu Vũ đưa tiền mặt cho đại trưởng lão, đơn giản nói vài câu khích lệ các thôn dân rồi mở sổ sách ra thông báo tiền lương mà bọ họ thu được, bắt đầu phát tiền.

Rốt cuộc các thôn dân khó có dịp rời núi, không thể để cho bọn họ vất vả mang hàng hóa leo núi hai ngày trời, cô thì kiếm được đầy bồn đầy chén, còn bọn họ tới tiền mua đồ dùng sinh hoạt hằng ngày cũng không có. Những địa phương nơi thâm sơn cùng cốc thì tiền lương rất thấp, nhưng như thế nào cũng phải giúp cho bọn họ càng ngày càng có cuộc sống tốt hơn.

Hơn 900 người, 180 hộ gia đình, hộ nào nhà nào ai làm nhiều việc, giao nộp lên bao nhiêu đồ vật, tương ứng đổi được bao nhiêu tiền lương thì trên sổ sách đều có ghi chú rõ ràng. Cô đọc tới tên của hộ nào thì chủ hộ sẽ đại diện lên lãnh tiền lương. Cô đọc số, đại tư tế phát tiền, còn người được lãnh tiền thì kích động dập đầu bái lạy cô không thôi.

Liễu Vũ vì duy trì thần cách và độ trung thành của con dân đối với mình, cho nên nhập gia tùy tục tiếp thu việc bọn họ dập đầu hành lễ với cô, nhưng cô vẫn rất tâm lý để thêm một cái đệm để tránh cho bọn họ quá kích động mà quỳ lạy tới tét đầu. Cô nghĩ thầm: "Chưa thấy cái xí nghiệp nào có công nhân trung thành như xí nghiệp thôn Hoa Tập này nha." Cô liếc mắt nhìn về phía Trương Tịch Nhan, phát hiện cái hố kia cư nhiên dùng ánh mắt xem tà giáo nhìn nhìn cô. Có cái gì hiểu lầm không vậy trời? Cô nói: "Tôi chỉ phát tiền lương thôi mà."

Trương Tịch Nhan: Ha hả, tôi tin cô mới có quỷ. Chưa thấy qua công nhân nhà ai lãnh tiền lương mà phải khóc lóc quỳ xuống đất dập đầu như chết cha chết mẹ.

Liễu Vũ phát xong tiền lương, kêu những đứa nhỏ trong thôn bước ra, phát cho mỗi đưa 100 tệ rồi dặn dò người lớn trong nhà chăm sóc tốt cho con cháu của mình, còn những đứa nhỏ mất đi cha mẹ người thân thì đi theo sát thiếu tư tế, chờ cho đại tư tế và tộc trưởng phân công hàng hóa cho những người cõng hàng xong thì bắt đầu xuống núi.

Trương Tịch Nhan một hơi mua hơn ba triệu tệ tiền hàng, vì vận chuyển hàng hóa xuống núi mà phải vận động nam nữ già trẻ của cả thôn.

Tuy nói là thanh tráng niên, nhưng trong thôn Hoa Tập thì 15 tuổi đã được xem là người trưởng thành, 12 tuổi được coi như nửa cái người trưởng thành, còn có rất nhiều nhi đồng, lao động trẻ em hàng thật giá thật. Thôn Hoa Tập thực sự quá nghèo, tất cả gạo thóc và y phục mà bọn họ đang ăn đang mặc đều là từ bên ngoài mua về, thật sự không có điều kiện để nuôi những người rảnh rỗi. Những đứa trẻ tuổi nhi đồng tuy không thể làm được những việc nặng, nhưng cho gà vịt ngỗng ăn, giúp người lớn gieo hạt giống trồng trọt vẫn là có thể, nhiều ít có thể kiếm chút tiền công và vật dụng để giảm bớt gánh nặng trong nhà, còn có thể học thêm một ít kỹ năng sinh hoạt hằng ngày. Một cái thôn lớn như vậy mà cư nhiên không kiếm ra được một người biết đếm số, tính toán hàng hóa, thật đúng là làm tim Liễu Vũ đau đớn không thôi. Cô hạ quyết tâm, như thế nào cũng phải xóa nạn mù chữ thất học cho bọn họ, còn phải đưa những đứa nhỏ đến trường học đọc sách. Cho gà vịt ngỗng ăn cái gì, đào giun cái gì, mấy đứa nhỏ cứ như vậy mà lớn lên thì còn gì tương lai nữa. Trong thôn có hơn hai trăm đứa trẻ vị thành niên, đỉnh núi rộng mấy chục kilomet vuông, cô chỉ cần bồi dưỡng ra mấy người có năng lực thì số tiền mà cô bỏ ra cho tụi nhỏ đi học có thể kiếm hoàn trở về ngay.

Cô muốn cho tụi nhỏ đọc sách xóa nạn mù chữ thì phải mời thầy cô giáo, liên hệ trường học, này đó đều không phải là việc mà người trong thôn Hoa Tập có thể làm được, vì thế nên cô phải đích thân rời núi.

Hai ngày đường núi, Liễu Vũ đều giống như mọi người dùng hai cái đùi đi ra ngoài. Cô có cáng tre, cũng có người sẵn sàng khiêng cô, nhưng mà cho dù thôn dân dám khiêng cô cũng không dám ngồi. Đường núi được tu sửa trên vách núi quanh co ngoằn ngoèo, đường đi còn không rộng bằng cái cáng tre, nội chuyện này thôi cũng đủ để cô và người khiêng cáng có cơ hội trải nghiệm cảm giác bay trong không trung rồi rớt mất xác không bao giờ tìm được.

Trương Tịch Nhan có chút xem không hiểu hành động của Liễu Vũ. Mang mấy đứa trẻ nhỏ xíu đi ra ngoài để làm cái gì? Cho dù những đứa trẻ này lớn lên trong núi có thể chạy có thể nhảy, nhưng đường núi khó đi, không chỉ có thể lực của bọn nhóc không theo kịp mà còn rất nguy hiểm, người trưởng thành tuy đi theo bên cạnh nhưng bọn họ ai cũng bận rộn cõng hàng hóa, căn bản không có dư thừa sức lực đi chăm sóc trẻ nhỏ. Những đứa trẻ này cho dù đi đến nỗi hai chân đau nhức vẫn như cũ cắn chặt răng theo sát bên cạnh người lớn, hỏi bọn nhóc có mệt hay không, bọn nhóc chỉ quay đầu nhìn về phía thần của bộ lạc Hoa Tế, ngay lập tức tinh thần sáng láng hai mắt rạng rỡ, phảng phất như chỉ cần nhìn thần một cái thôi là có thể đạt đến thần lực mãn huyết sống lại. Trương Tịch Nhan không biết Liễu Vũ tẩy não bọn họ bằng cách nào, khiến cho một đám giống như được tiêm máu gà.

Gặp phải những đoạn đường nguy hiểm, nàng thật sự lo lắng thay cho bọn nhóc, chỉ có thể tận lực bảo vệ những đứa trẻ kia. Cũng may những đứa trẻ sinh ra trong núi tay chân vô cùng linh hoạt, hơn nữa vóc dáng nhỏ cho nên những đoạn đường hẹp người trưởng thành khó đi qua, bọn nhóc lại qua được rất nhẹ nhàng. Điều đáng lo duy nhất chính là đường trơn dễ trượt chân, bất quá người lớn đeo dây thừng buộc vào người mấy đứa trẻ, gặp phải đoạn đường nguy hiểm còn dùng thêm dây bảo hiểm, cuối cùng đoàn người hữu kinh vô hiểm đi đến được thôn Độc Long Giang.

Hành động bảo hộ những đứa trẻ của Trương Tịch Nhan thu hoạch được không ít cảm kích của người dân, bọn họ dùng tiếng phổ thông có chút đông cứng biểu đạt lòng biết ơn và gửi lời chúc phúc cho nàng: thần của bộ lạc Hoa Tế sẽ phù hộ ngài.

Trương Tịch Nhan thật rất muốn nói: nàng không muốn Liễu - thần - kinh kia phù hộ gì cho nàng hết.

Bởi vì mang theo trẻ nhỏ nên hai ngày đường bọn họ đi thành ba ngày, bọn họ nghỉ ngơi hai đêm ở trong núi, đến sáng ngày thứ ba mới đến thôn Độc Long Giang.

Liễu Vũ trước tiên giúp Trương Tịch Nhan sắp xếp hàng hóa lên xe tải rồi nói với nàng: "Tiền hàng khi nào có thì chuyển cho tôi, chị đây không thiếu mấy triệu tiền hàng của cô em." Tuy rằng khả năng Trương Tịch Nhan thiếu tiền không lớn, nhưng dù gì nàng cũng mới ra ngoài làm ăn, khó tránh khỏi sẽ bị mất ít tiền này tiền kia, mà tính tình của Trương Tịch Nhan lại lì, lại quật lại trì độn, khả năng có hại khá là lớn. Cô nhiều lời thêm vài câu: "Nếu cô thật sự thiếu tiền thì tìm ba của tôi, dựa theo tính cách fan não tàn lâu năm của ông ấy, chỉ cần cô tìm tới cửa, góp vốn dưới 100 triệu thì ông ấy cũng không thèm chớp mắt đâu."

Trương Tịch Nhan cho dù thiếu nợ ai thì cũng sẽ không thiếu nợ Liễu Vũ. Tuy là ở thôn quê nhưng nơi này vẫn có 4G, thấy Liễu Vũ đã sắp xếp hàng hóa cho mình xong, nàng liền chuyển tiền hàng vào tài khoản công ty của thôn Hoa Tập mà Liễu Vũ đầu tư.

Thôn Độc Long Giang có tổng số dân cư hơn 4000 người, thêm vào người của thôn Hoa Tập vừa đến cộng lại cũng không tới 6000 người, chợ ở thôn trấn càng là nhỏ đến đáng thương. Địa phương nhỏ như vậy đột nhiên có nhiều Dã Miễu ùa đến, tự nhiên bị oanh động không nhỏ.

Chỉ trong chốc lát, người quản lý thôn trấn chạy đến, trong đó còn có nhân viên giúp đỡ hộ nghèo phụ trách thôn Hoa Tập.

Liễu Vũ lo lắng việc các thôn dân rời núi sẽ gây ra khủng hoảng, vội vàng giải thích rằng bọn họ chỉ là đến đưa thổ sản vùng núi và chọn mua vật tư sinh hoạt, cô còn muốn đưa bọn trẻ đến xem trường học, thừa dịp nghỉ hè mượn phòng học và các thầy cô giáo dạy tiểu học đến dạy cho tụi nhỏ xóa nạn mù chữ, chờ đến khi khai giảng năm học mới, mấy đứa nhỏ trong thôn cũng muốn đến đây đi học, cô tính toán để cho những đứa trẻ này đi ra xem thế giới bên ngoài và nơi đọc sách trong tương lai của chúng.

Trương Tịch Nhan ngạc nhiên, không nghĩ tới Liễu gian thương không có lợi ích thì không dậy sớm kia thật sự là ra tới giúp đỡ người nghèo.