Chương 35

Trương Tịch Nhan bị Liễu Vũ làm cho sợ tới mức giống như con mèo xù lông nhưng lại không chịu nhận bản thân mình nhát cấy, nàng phát ra tiếng hừ lạnh từ xoang mũi, lạnh lùng nói: "Cô bớt nói mấy chữ đi."

Giường nhỏ, hơn nữa Liễu Vũ còn cố ý tới gần Trương Tịch Nhan, hai người cơ hồ kề sát vào nhau. Liễu Vũ hóa thân thành già dê, hít sâu một hơi, hít lấy hít để mùi hương trên người Trương Tịch Nhan, ngữ khí mờ ám đến không được: "Bớt nói mấy chữ gì nha?" Trương Thập Tam thật là thơm, da thịt tỏa ra mùi sữa tắm hòa lẫn với dược vị, làm Liễu Vũ thèm đến muốn cắn một ngụm lên bả vai của Trương Tịch Nhan, khẳng định sẽ giống như cắn vào khối kem tươi ngon.

Trương Tịch Nhan lạnh lẽo nói: "Cô thích hố tôi."

Liễu Vũ thấy phủ nhận cũng không tốt cho lắm, vì thế giải thích: "Làm vậy tương đối có cảm giác thành tựu." Cô nhẹ nhàng cách lớp quần áo bên ngoài liếʍ một chút đầu vai của Trương Tịch Nhan, nhưng không dám có thêm hành động gì khác, cô sợ Trương Tịch Nhan dùng bùa lam dọng lên đầu mình.

Trương Tịch Nhan hoàn toàn không cảm nhận được hành vi đáng khinh của Liễu Vũ, thấy cô đã an tĩnh lại, nàng tiếp tục nhắm mắt đếm cừu để đi vào giấc ngủ.

Thời tiết giữa hè, cho dù ở trên núi nhưng ban đêm vẫn có chút nóng, nhiệt độ cơ thể của Liễu Vũ lạnh lẽo giống như loài rắn không có một chút độ ấm nào, có thể tạo ra tác dụng giải nhiệt rất tốt. Đây là cái giá phải trả cho việc tu luyện cổ thuật. Cổ được luyện chế từ độc trùng, mà phần lớn độc trùng đều thích sống ở những nơi âm u lạnh lẽo. Tu luyện cổ thuật, yêu cầu phải luyện hóa cổ thành bản mạng linh cổ, người và cổ hòa hợp thành nhất thể, thể chất sẽ bị cổ làm cho thay đổi. Nàng từng xem qua bức ảnh khi còn trẻ của bà nội ba, tướng mạo có ít nhất bảy phần tương tự với nàng, nhưng bà nội ba có vẻ ngoài anh khí tươi đẹp hơn rất nhiều, cho dù là ảnh trắng đen cũng không che giấu được phong thái khí chất của bà. Hiện giờ bà nội ba gầy ốm chỉ còn da bọc xương, đùi còn không to bằng cánh tay của nàng, mặc đạo bào vào cũng không căng nổi quần áo, giống như cái giá treo đồ hình xương khô biết đi, càng đáng sợ hơn chính là khi ngủ không hề nghe thấy hơi thở và tiếng tim đập của bà, lạnh băng giống như một cái xác chết, mỗi ngày còn đặc biệt đúng giờ bất ngờ mở mắt ra, giống như gọi hồn mà kêu: "Tịch Nhan, dậy đi thôi..." Mỗi lần nàng mở mắt ra đều vĩnh viễn sẽ nhìn thấy bộ xương khô đầu đầy tóc bạc. Đáng sợ nhất chính là câu nói mà bà nội ba thường treo ở cửa miệng: "Con lớn lên nhìn rất giống bà."

Trương Tịch Nhan yên lặng nhích nhích vào bên trong, nỗ lực cách Liễu Vũ xa một chút: Thứ này tương lai già rồi, phỏng chừng cùng bà nội ba không sai biệt lắm.

Nàng bỗng nhiên nghĩ đến Lê Vị. Tuổi tác chân thật của Lê Vị tuyệt đối không có nhỏ như vẻ bề ngoài, có lẽ tương lai Liễu Vũ cũng sẽ giống Lê Vị chăng? Nhưng mặc kệ tương lai Liễu Vũ giống bà nội ba hay là giống Lê Vị, đều thực đáng sợ.

Trương Tịch Nhan lại lần nữa nhích nhích vào bên trong, nỗ lực cách Liễu Vũ xa một chút, nếu có thể, nàng thật muốn dán một lá bùa vàng vào chỗ nằm chính giữa hai người.

Liễu Vũ nhìn Trương Tịch Nhan nghiêng người đưa lưng về phía mình, một chút buồn ngủ cũng không có, ừm hửm, nỗi lòng phập phồng, thật sự muốn làm một chút chuyện quá phận điểm tô nhan sắc, nhưng cô không dám.

Trương Thập Tam thứ này tính tình táo bạo lắm a. Ba năm trước, cô lôi kéo Trương Tịch Nhan lấy danh nghĩa của ông Trương Trường thọ đi tuyên truyền tẩy trắng cho một tòa nhà bị đồn thổi là có vấn đề về phong thủy, cô và Trương Tịch Nhan đi xem qua tòa nhà kia, Trương Tịch Nhan cũng được ông Trương Trường Thọ xác nhận là tòa nhà kia không có vấn đề gì hết, cô và nàng ấy đi tuyên truyền tẩy trắng cũng không phải là lừa gạt gì, nhưng bởi vì trước đó cô không trải qua sự đồng ý của Trương Tịch Nhan, cho nên Trương Tịch Nhan từ bỏ luôn cả phần trăm hoa hồng vô cùng phong phú, nàng ấy cho cô vào danh sách đen rồi bỏ của chạy lấy người, đi lên núi tu tập làm đạo sĩ.

Cô đi qua rất nhiều đạo quan tìm Trương Tịch Nhan nhưng không tìm thấy, trước tiên là đi đến những đạo quan lớn, về sau cô nghe người ta nói rằng cao nhân thường chỉ tu trong những đạo quan trên núi cao, những đạo quan đó chưa hề được người ngoài biết đến, mà là do những phượt thủ đi thám hiểm tình cờ tìm thấy, vì thế cô bắt đầu ra ngoài du lịch, sau lại loáng thoáng nghe được Liễu Lôi nói rằng ông Trương Trường Thọ lúc còn trẻ đã đi lang bạt đến vùng Vân Nam giáp biên giới với Miến Điện, luyện ra một thân bản lĩnh, Trương Tịch Nhan còn có một người anh họ rất có tiền đồ lập nghiệp làm ăn ở Vân Nam, hơn nữa người anh họ kia còn giúp Trương Tịch Nhan thu thập dược liệu này nọ, cô liền chạy tới Vân Nam. Sau khi đến Vân Nam, người dẫn đầu của một nhóm phượt mời cô tham gia khai thác một lộ tuyến phượt mới, trèo lên núi cao, cô nhận lời tham gia... Tiếp sau đó, bọn họ đều điên rồi, nổi điên mà chết. Cô nhờ vào túi bùa bình an mà ba của cô tốn ba triệu tệ cầu được ở chỗ ông Trương Trường Thọ nên sống sót, bên trong túi bùa là lá bùa vàng mà Trương Tịch Nhan vẽ, còn có một bức Minh Tưởng Đồ. Lúc còn đi làm Trương Tịch Nhan trọ ở một nơi rất gần công ty, cô có đi qua ở ké mấy ngày, khi đó Trương Tịch Nhan cứ có thời gian rảnh liền ngồi đọc những quyển sách cổ mà ông Trương Trường Thọ đưa đến, cô hỏi, Trương Tịch Nhan sẽ đáp lại vài câu, nàng nói về 'chấp niệm' và việc vì 'chấp niệm' mà biến thành quỷ, cô thế nhưng lại nhớ kỹ điều đó, thời điểm tính mạng gặp nguy hiểm, đó lại trở thành thứ duy nhất khiến cho cô thành công dung hợp Hoa Thần Cổ, trở thành người sống sót, trở thành thần của bộ lạc Hoa Tế.

Liễu Vũ nghĩ thầm: Đây là loại duyên phận thâm sâu gì a, tất nhiên là muốn hai người trở thành một đôi rồi.

Cô nghĩ đến đẹp mà dán tới sau lưng Trương Tịch Nhan, ôm eo nàng.

Trương Tịch Nhan bừng tỉnh, gỡ tay Liễu Vũ ra, Liễu Vũ lại bám riết không tha để tay lên, Trương Tịch Nhan lại gỡ tay cô ra, Liễu Vũ lại đặt lên lại. Hai người cô tới tôi đi, sau cùng lấy việc Liễu Vũ hù dọa Trương Tịch Nhan: "Cô mà không cho tôi ôm eo thì tôi sẽ kể chuyện ma cho cô nghe" giành được thắng lợi.

Trương Tịch Nhan không rõ vì cái gì Liễu Vũ lại thích ôm cô ngủ? Trở thành thần của bộ lạc Hoa Tế nên thiếu cảm giác an toàn?? Nàng không muốn đi suy xét mạch não không giống người bình thường của Liễu Vũ, ngủ. Nàng cần phải dưỡng đủ tinh thần, không chỉ có muốn ngáng chân thủ hạ của Lê Vị, mà còn phải trèo đèo lội suối quay trở về nữa.

Sáng sớm 5 giờ, Trương Tịch Nhan theo thói quen tỉnh giấc.

Mùa hè, trời mau sáng, bên ngoài đã có ánh rạng đông.

Liễu Vũ đang nằm bên cạnh nàng ngủ ngon lành. Tư thế của Liễu Vũ không quá lịch sự, váy ngủ gợi cảm súc thành một đoàn, lộ ra cặp chân dài trắng như tuyết và bộ ngực no đủ, ngay vị trí trái tim của cô là một đoàn màu lửa đỏ to cỡ nắm tay, thoạt nhìn có chút giống hình xăm đóa hoa, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện ra đóa hoa kia hình dạng giống như một trái tim, màu sắc của nó lan tràn từ mạch máu của trái tim chảy ra ngoài. Mạch máu của người bình thường có màu xanh lá, nhưng mạch máu của Liễu Vũ lại nghiêng về màu đỏ hồng, ngay cả môi của cô cũng giống như được thoa son đỏ hồng rực rỡ, hơn nữa làn da của Liễu Vũ rất trắng, cộng với màu môi tươi đẹp kia làm cho cô trông xinh đẹp đến bức người.

Đột nhiên, khóe miệng của Liễu Vũ cong lên một nụ cười ngọt ngào, sau đó đôi mắt hãy còn mê man buồn ngủ mở ra, ánh mắt lười biếng dừng trên người Trương Tịch Nhan: "Cô em nhìn lén người ta ngủ nha, nhất định là cô em thích người ta thích đến vô cùng."

Trương Tịch Nhan: "..." Tự mình đa tình. Nàng đứng dậy, nói: "Đang thưởng thức xem Hoa Thần Cổ trông như thế nào."

Liễu Vũ đáp: "Tôi và Hoa Thần Cổ là nhất thể, cô xem nó cũng chính là đang xem tôi."

Trương Tịch Nhan nhướng mày không tỏ ý kiến. Nàng leo qua người Liễu Vũ đi xuống giường, mới vừa mang dép lê vào thì nghe được Liễu Vũ nói: "Từ khi ý thức của Hoa Thần Cổ biến mất, tôi liền có thể dùng thị giác của nó nhìn xem thế giới. Thế giới thông qua đôi mắt của sâu không giống với thế giới thông qua đôi mắt của con người."

Trương Tịch Nhan một trận não bổ, cảm thấy kinh sợ: "Cô không cần nói nữa, tôi không có hứng thú nghe."

Liễu Vũ đáp: "Không có hứng thú mà còn nhìn lén làm gì nha."

Trương Tịch Nhan bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, nàng hỏi: "Cô đã luyện hóa nó thành bản mạng linh cổ?" Luyện hóa bản mạng linh cổ có nghĩa là làm cho ý thức của sâu biến mất, cho dù sẽ lưu lại một ít ký ức và tình cảm của nó, nhưng sẽ không còn cổ tính nữa, sẽ không tái xuất hiện nhân cách của sâu, chỉ còn ý thức và nhân cách của người tồn tại, chính là nói bệnh tâm thần phân liệt đã tốt rồi.

Liễu Vũ "ừm hửm" một tiếng, đắc ý hỏi: "Có phải tôi là thiên tài không?"

Trương Tịch Nhan nghĩ thầm: "Nếu không có Lê đại lão hỗ trợ thì mới xem như là."

Nàng đi ra sân phơi ngồi đả tọa một giờ, luyện kiếm thêm một giờ, sau đó mới cùng Liễu Vũ ăn bữa sáng, nàng không nhắc đến chuyện mua dược liệu, chỉ đi tản bộ một vòng quanh thôn, xem cách các thôn dân phơi nắng và gia công dược liệu. Nàng không cần thiết phải đi đến khu nuôi thả độc trùng trong núi hoặc là đi đến nhà kho xem hàng hóa, chỉ cần đi xung quanh nhìn xem cách gia công là đã có thể biết được tỉ lệ của thành phẩm.

Cổ có thể được xem là trùng vương, trong trại chăn nuôi cổ, nếu khống chế không tốt thì một con cổ thôi cũng có thể làm cho toàn bộ những con độc trùng khác xong đời, chẳng làm gì chỉ dọa một cái thôi là đã có thể hù chết đám kia, nhưng nếu chăn nuôi tốt thì có thể sẽ làm cho chất lượng của độc trùng tăng lên mấy lần. Thôn Hoa Tập có khí hậu và điều kiện địa chất được trời xanh ưu ái, những thứ được dưỡng ra tới không cần so với thị trường chi cho xa, chỉ cần so với nhà tổ của nàng thôi, rõ ràng có thể thấy được dược liệu ở đây tốt hơn rất nhiều. Trương Tịch Nhan đi dạo một vòng, vừa lúc gặp được đại tư tế mang theo mấy người trong xí nghiệp dược Cửu Lê đi xem hàng, nàng cũng đi theo qua đó.

Tay giày da nhìn thấy Trương Tịch Nhan đi đến, cười ha hả nói với đại tư tế: "Trong thôn có bao nhiêu dược liệu chúng tôi đều mua hết, giá cả dễ bàn, chúng tôi nhất định sẽ mua với giá cao." Anh ta nhìn nhìn Trương Tịch Nhan rồi bồi thêm: "Nhất định giá cả sẽ cao hơn so với Trương đạo trưởng."

Trương Tịch Nhan rất là đạm nhiên, lười đi tranh cãi với tay giày da kia, nàng đi theo bọn họ dạo một vòng thôn, thấy bọn họ muốn ra khỏi thôn đi lên núi thì nàng mới quay trở về.

Tay giày da hỏi: "Trương đạo trưởng không đi xem à?"

Trương Tịch Nhan đáp: "Không đi." Những trại chăn nuôi khác cần phải xây chuồng trại và ao hồ để nuôi dưỡng, còn phải phỏng theo môi trường hoang dã, nhưng thôn Hoa Tập là nuôi thả hoàn toàn tự nhiên, hoàn cảnh cũng rất hoang sơ, là địa phương thích hợp cho sự sinh trưởng của độc trùng, chỉ cần định kỳ cho thêm thức ăn đảm bảo chúng nó có nguồn thức ăn sung túc là được, tùy tùy tiện tiện là có thể đem chúng nuôi rất tốt. Có Liễu Vũ và đại tư tế nắm rõ cổ thuật, phạm vi trăm dặm xung quanh chỉ có một cái thôn của bọn họ, hoàn toàn không cần lo lắng bọn chúng chạy mất. Nàng quay trở lại nhà trúc, gọi Liễu Vũ cùng đi đến một ngôi nhà trong thôn đang gia công độc trùng, nói cho cô biết một số chi tiết cần chú ý khi xử lý dược liệu trung y.

Gia công không tốt sẽ làm cho phẩm chất dược liệu suy giảm rất nhiều. Cho dù là phơi nắng cũng cần phải chú ý, ví dụ như thằn lằn có bản năng tự rụng đuôi để tránh nguy hiểm, khi phơi nắng nếu không cẩn thận sẽ làm rớt đuôi của chúng, thành phẩm ra tới sẽ toàn là phế phẩm. Phương pháp gia công của thôn Hoa Tập là phương pháp vô cùng bình thường dễ gặp, hơn nữa phương pháp sản xuất của đại tư tế cung cấp cũng khá đơn giản, nói như thế nào đâu, là có hơi thô ráp.

Trương Tịch Nhan chưa từng chủ động tham gia việc gia công bất kỳ loại dược liệu nào, nhưng lúc còn ở nhà tổ nàng thường hay đi kiểm kê dược liệu, ông cố ở cạnh luôn miệng lẩm bẩm lèm bèm rằng loại dược liệu nào dùng cho trường hợp nào thì nên gia công như thế nào, cần phải chú ý những gì, những loại dược liệu thường thấy trên thị trường người ta xử lý ra sao, nơi nào sẽ có vấn đề, và xử lý như thế nào sẽ càng tốt hơn. Ở một nơi muốn nghe được bài hát thì cũng là do chính bản thân tự hát, ông cố luôn ở bên cạnh lải nhải, nàng chỉ có thể nghe, ngẫu nhiên lão nhân gia còn cho thi vấn đáp đột xuất, đáp đề không được sao, ha hả...

Liễu Vũ chớp chớp mắt, nói với Trương Tịch Nhan: "Cô đừng nghĩ dùng một chút kỹ thuật là có thể hối lộ được tôi, cô không chịu nằm trên tôi, muốn mua dược liệu à, không có cửa đâu."

Trương Tịch Nhan hỏi Liễu Vũ: "Cô có nghe hay là không?"

Liễu Vũ cười hì hì: "Không nghe." Rồi quay sang nhìn tùy tùng mặt mày nghiêm túc nói: "Đi gọi thiếu tư tế đến đây, cho ông ấy học hỏi." Nói giỡn cái gì nha, nhà người ta mở công ty thuốc, luận về sự hiểu biết đối với các loại dược liệu, như thế nào cũng bỏ xa đám người vừa mới mở trại chăn nuôi như các cô mười khu nhà tám dãy phố. Kỹ thuật miễn phí được đưa tới cửa, không học chính là ngu.

Trước khi bắt đầu dạy học, Trương Tịch Nhan còn nhấn mạnh lại một lần rằng nàng chỉ biết cách làm là như thế như thế, nhưng chính bản thân nàng sẽ không làm.

Liễu Vũ đáp: "Biết rồi, đọc sách đến ngốc... Khụ, cái này gọi là biết cách giải đề."

Trương Tịch Nhan cố ý đi sang phía bên kia của Liễu Vũ, không cẩn thận đạp mấy đạp lên chân Liễu Vũ.

Liễu Vũ đau đến nhíu cả mày, hung tợn nói: "Tốt, cô không có muốn mua dược liệu nữa chứ gì."

Trương Tịch Nhan đầy mặt mờ mịt: "Làm sao vậy, cái gì cơ?"

Liễu Vũ tức giận tới nỗi muốn hướng nàng "gâu gâu" một tiếng, bày tỏ phẫn nộ!

Chỉ trong chốc lát, một người đàn ông trung niên cường tráng đi đến, ông ấy ăn mặc trang phục Miêu tộc, cổ, cổ tay và cổ chân đều đeo trang sức làm từ xương, không chỉ có trên đỉnh đầu cắm lông gà rừng mà trên người còn có một kiện áo choàng làm từ lông gà, có thể nói đây là cây chổi lông gà biết đi. Ở thôn Hoa Tập, muốn biết một người có thân phận địa vị cao hay không vô cùng dễ dàng, đầu tiên chính là chiều cao, phần lớn thôn dân đều bị suy dinh dưỡng từ nhỏ, lớn lên vừa lùn vừa ốm, chỉ có một số ít người có thân phận cao và tài giỏi mới có thể được ăn no bụng từ nhỏ, lớn lên có chiều cao bình thường. Thứ hai chính là trang phục và trang sức bên ngoài, ăn mặc càng rườm rà cầu kỳ hoa hòe lòe loẹt thì thân phận càng cao. Người đàn ông trung niên cường tráng vừa đi đến, những người thôn dân xung quanh lập tức quỳ xuống, cúi thấp đầu, tứ chi chấm đất, thái độ cực kỳ kính cẩn, người đàn ông kia cũng quỳ xuống trước mặt thần của bộ lạc Hoa Tế, tư thế giống hệt những người còn lại.

Trương Tịch Nhan nhỏ giọng hỏi: "Sao cô không bỏ cái nghi thức quỳ bái này đi?"

Liễu Vũ kêu thiếu tư tế hơn bốn mươi tuổi kia đứng dậy, ném cho Trương Tịch Nhan một cái ánh mắt "là cô bị ngu hay tôi bị ngốc". Cô nếu phế bỏ cái nghi thức quỳ bái này thì độ trung thành của thôn dân có còn hay không a? Đây là bộ lạc theo chế độ thần quyền, cô nếu để mọi người đối xử bình đẳng với nhau thì không có cách nào ra lệnh cho bọn họ nghe lời được nữa. Cô nói với Trương Tịch Nhan: "Đây là thiếu tư tế, Lê Trọng. Hậu nhân của đại tư tế không nuôi sống được người nào, cho nên từ trong tộc chọn ra mấy cái thông minh để bồi dưỡng, sống được tới bây giờ cũng chỉ có một người này. Điều kiện sinh hoạt quá kém, có đôi khi chỉ cần bị thương một chút, vết thương nhiễm trùng là người liền không còn." Cô nói xong, lại chỉ về phía một thiếu nữ đang vội vàng chạy tới. Thiếu nữ này bộ dáng chừng mười bốn, mười lăm tuổi, cũng đính lông gà rừng đầy người, trình độ long trọng chỉ đứng sau Lê Trọng. Liễu Vũ nói: "Đây là Lê Thần, con gái đầu của thiếu tư tế. Con bé còn có mấy người anh chị em khác, đều là người được chọn dự bị cho chức thiếu tư tế. Không có biện pháp, tỉ lệ chết non quá cao."

Hai cha con thiếu tư tế đều nói được tiếng phổ thông, tuy rằng giọng nói còn rất ngọng nghịu, rất nhiều từ không biết, cũng nghe không hiểu, nhưng có thần của bộ lạc Hoa Tế đứng bên cạnh làm phiên dịch nên mọi chuyện đều không thành vấn đề. Hai cha con ông ấy bị đãi ngộ này làm cho khẩn trương đến nỗi mồ hôi đổ đầy đầu, chặt chẽ ghi nhớ thật kỹ từng lời thần của bộ lạc Hoa Tế nói, ngay lập tức làm theo.

Người của xí nghiệp dược Cửu Lê đi vào núi xem môi trường chăn nuôi độc trùng xong quay trở về, tiết học giúp cải tiến công nghệ gia công của Trương Tịch Nhan cũng tạm thời hạ màn. Nàng chỉ có thể chỉ điểm những vấn đề mà nàng nhìn thấy được rõ ràng nhất, có thể cũng cấp thêm chút phương án nào liền cung cấp, cái nào nàng không biết thì cũng chỉ có thể để cho bọn họ tự tìm hiểu.

Đại tư tế mang khách hàng lớn đi tìm hiểu dược liệu, nhưng muốn định giá như thế nào và bán ra làm sao thì vẫn phải nghe theo thần của bộ lạc Hoa Tế.

Ở Độc Long Giang và Bính Trung Lạc đều có cửa hàng bán hàng hóa của thôn Hoa Tập, cũng có thương lái đến xem qua hàng hóa, nhưng bọn họ ra giá thấp hơn nhiều so với mức giá mà Liễu Vũ đưa ra, vì thế Liễu Vũ kiên quyết không bán. Mấy người trong xí nghiệp dược Cửu Lê ra giá còn cao hơn với mức mà Liễu Vũ đưa ra, đại tư tế liền hỏi Liễu Vũ: "Có phải trừ bỏ những thứ cấp cho Trương đạo trưởng ra, toàn bộ đều đem bán hết không?"

Liễu Vũ nhàn nhạt liếc mắt nhìn đại tư tế: "Ông có phải bị ngốc hay không? Nếu Trương Tịch Nhan không tới đây, ông nghĩ bọn họ sẽ đưa ra mức giá này chắc." Trương Tịch Nhan vừa đến liền hố hai người nuôi cổ một phen, vẫn là để cho cô tự mình ra tay, lúc sau lại cùng cô cùng ăn cùng ngủ, lực cạnh tranh mười trên mười. Ưu thế duy nhất mà xí nghiệp dược Cửu Lê có được cũng chỉ có giá cả, bọn họ nếu không ra giá cao thì cũng chỉ có thể tới như thế nào thì về như thế đó mà thôi.

Đại tư tế hiểu rõ đạo lý này, lại xem xét thân phận khách quý của thần của bộ lạc Hoa Tế, mới có thể chưa nghe thấy Trương đạo trưởng ra giá hay báo về số lượng hàng hóa muốn lấy mà đã dự lưu lại cho nàng một phần. Ông nói: "Trong kho có rất nhiều hàng dự trữ, không bán cho bọn họ, bỏ lại trong kho cũng chỉ là để không, không thu được tiền."

Liễu Vũ đáp: "Trong kho, loại hàng thượng đẳng cực phẩm, mỗi loại lấy mấy cái đưa cho bọn họ làm hàng mẫu, trước câu bọn họ một lúc. Lần đầu giao hàng chỉ đưa một phần mười, lần thứ hai giao hàng thì đưa một phần năm. Còn phía Trương Tịch Nhan, bất luận là hàng loại nào, chỉ cần nàng muốn mua thì lập tức giao một phần năm cho nàng." Cô ngừng một chút rồi nói tiếp: "Trương Tịch Nhan hẳn là không mang theo tiền đặt cọc, các người cõng hàng đi xuống núi cho nàng, lo liệu xong xuôi thì đưa tài khoản ngân hàng để nhận tiền hàng cho nàng. Còn xí nghiệp dược Cửu Lê bên kia, trước tiên lấy tiền hàng của một năm làm tiền đặt cọc."

Đại tư tế thầm nghĩ: "Ngài đây đãi ngộ khác biệt cũng quá lớn đi." Bất quá, Trương đạo trưởng là khách quý của thần của bộ lạc Hoa Tế, đãi ngộ không giống người khác cũng là chuyện bình thường. Khó có dịp gặp được khách hàng lớn tới cửa, ông hận không thể đem tất cả hàng hóa bán hết đi, nhưng thần của bộ lạc Hoa Tế chỉ muốn bán ra một chút, làm ông rất là đau lòng nhưng lại không dám vi phạm ý chỉ của thần. Rốt cuộc, thần của bộ lạc Hoa Tế đã mở miệng, đừng nói là giữ lại không bán, cho dù thần nói đem tất cả vứt hết đi thì ông cũng cần thiết phải làm theo. Ông vẫn chưa chết tâm hỏi thêm một câu: "Vậy hàng hóa còn dư lại thì làm sao?"

Liễu Vũ đáp: "Để đó chờ lái buôn khác đến, giá cả tăng lên mới bán." Cô nói với đại tư tế: "Hàng hóa nếu chỉ cung cấp cho một nhà, thì mua bán như thế nào cũng sẽ do người bỏ tiền mua định đoạt. Hàng hóa chất lượng tốt thì không cần phải lo chuyện không có nguồn tiêu thụ, đều sẽ do người bán quyết định. Chờ số hàng hóa mà Trương Tịch Nhan và xí nghiệp dược Cửu Lê mua về bán ra thị trường, khiến cho người trong ngành chú ý thì tự nhiên sẽ có khách hàng tìm đến cửa, giá cả còn có thể theo nước lên thì thuyền lên." Cô ý vị thâm trường nhìn đại tư tế: "Nếu bây giờ bán hết rồi, về sau ông lấy cái gì để bán? Cho dù giá cả có được đẩy lên cao cũng không còn phần của ông trong đó nữa." Cô còn dặn dò thêm mấy câu: "Khống chế số lượng hàng hóa bán ra, những nguyên liệu đã đủ năm mới được lấy tới gia công, chưa đủ năm thì tiếp tục nuôi, loại nào không lớn nổi thì đem chúng nó làm thức ăn chăn nuôi. Có hàng thì bán, không có hàng thì thôi, không thể lấy hàng kém chất lượng thay cho hàng tốt làm hỏng danh tiếng, con đường kinh doanh mà chúng ta đi là con đường lâu dài làm cho thị trường cung không đủ cầu." Vấn đề thường thức trong kinh doanh mà còn phải dạy lại một lần, thiệt là mệt lòng.

Đại tư tế có chút rối rắm: "Nhưng bên ngoài còn có rất nhiều trại chăn nuôi."

Liễu Vũ lé mắt liếc một cái: "Bọn họ là có có nhiều đỉnh núi lớn như chúng ta hay là có được thần lợi hại hơn thần của bộ lạc Hoa Tế."

Đại tư tế nghĩ nghĩ: "Đúng nha, chúng ta là nuôi thả trong môi trường hoang dã, lại không cần bỏ tiền thuê cả ngọn núi, đất nhà mình mà, tiện nghi, thức ăn chăn nuôi cũng từ trong đất mình mà ra, phí tổn thấp, bọn họ làm gì có cửa cạnh tranh với chúng ta chứ."

Tôi là muốn đánh mạnh vào chất lượng, còn ông thì muốn đánh vào giá cả, ông đây là muốn về hưu để tôi cho thiếu tư tế lên thượng vị sao? Liễu Vũ lười đến phản ứng đại tư tế, kêu ông ấy chạy nhanh đi chuẩn bị hàng hóa. Cô thật ra rất muốn ở lâu thêm mấy ngày với Trương Tịch Nhan, nhưng lo lắng Trương Tịch Nhan cần phải dùng hàng hóa gấp, sợ làm chậm trễ chuyện của nàng.

Thôi không sao, tương lai còn dài.