Chương 20

Ánh rạng đông của buổi sớm cắt qua hắc ám, mưa rốt cuộc ngừng lại.

Nhánh cây và lá cây trên cao vẫn còn nhỏ nước tí tách, nước mưa vui sướиɠ chạy dọc theo khe rãnh chảy xuống đất.

Trong balo của Trương Tịch Nhan có hai bộ quần áo dự phòng, dùng túi chống nước bao bọc kín mít, nhưng mà sau trận mưa lớn này, nơi nào trong núi cũng sũng nước, cho dù nàng thay quần áo khô thì đi một lúc cũng sẽ bị cọ quẹt ướt trở lại ngay.

Di chuyển trong rừng cây căn bản không cần dùng đến dù, nàng đành phải cất cây dù đi, cởϊ áσ mưa ra rồi tiếp tục lên đường.

Nàng bị ướt từ đầu đến chân. Vạt áo của đạo bào có thể ngăn cản nước mưa rơi từ trên cao xuống không làm ướt giày của nàng, nhưng lại không ngăn được những giọt nước bị rơi xuống đất bắn ngược lên, đây là bộ đạo bào mùa hè, chất liệu mỏng nhẹ dễ khô, nhưng dướt dầm dề như thế này dính vào người cũng không dễ chịu chút nào, khó chịu nhất là nội y và qυầи ɭóŧ cũng bị ướt, ẩm ướt dính vào nơi không thể nói là nơi nào đó, tư vị thật sự khó nói nên lời. Nàng do dự một lát, nghĩ phụ cận cũng không có ai, cho nên vươn tay rút miếng mυ"ŧ của áo ngực ra vắt khô rồi nhét trở lại.

Trong hoàn cảnh này, miếng mυ"ŧ áo ngực dính nước hay không dính nước, kỳ thật cũng không có khác biệt gì lớn.

Buổi sáng, ánh mặt trời chiếu rọi xuống rừng cây khiến cho độ ấm tăng cao, hơi nước trong đám cành lá khô dưới đất bị bốc hơi, mang theo mùi vị mục nát ẩm thấp tràn ngập khắp khu rừng, hình thành mây mù chướng khí thường gặp ở vùng núi, ẩm ướt oi bức không nói, nó còn mang theo cả vi khuẩn mầm bệnh. Trương Tịch Nhan sâu sắc cảm nhận được, vì sao triều đình thời cổ đại mang quân đi thảo phạt man di, luôn nói Nam Cương nhiều chướng khí, nhiều độc trùng, khí hậu ác liệt, binh lính không thể thích nghi được khí hậu nơi đây, bệnh chết tha hương thiệt hại thảm trọng. Kia đúng là chưa đả thương địch thủ được nửa tấc, trước tự làm tổn hại hết 8000.

Nàng thật sự tưởng nhớ những ngày tháng đi làm ở tòa nhà 5A office building ngồi máy lạnh mát mẻ, nhưng sau đó lại nghĩ tới công ty mà nàng đi làm là công ty của gia đình Liễu Vũ, nàng coi như là đi làm công cho cô ta, tức khắc trong lòng tràn đầy ác cảm, nàng thà rằng ở trong rừng rậm nguyên sinh làm bạn với chướng khí và độc trùng còn hơn. Nhưng mà hiện tại địa phương nàng đang đi cũng coi như là địa bàn của Liễu Vũ a. Trương Tịch Nhan nghiến răng nghiến lợi, trong lòng tràn đầy tất cả đều là ác ý.

Trước mặt có một bụi cây gai chặn đường, hoặc là dùng tay đẩy ra, hoặc là đi vòng qua nó, nhưng cái cây này làm cho nàng vừa nhìn liền cảm thấy da đầu tê dại, bên trên nó toàn là con vắt, mỗi phiến lá cây, mỗi nhánh cây, chỗ nào cũng có.

Nàng nhìn quanh bốn phía, phát hiện không chỉ có cái cây trước mặt này, những cái cây khác xung quanh đều bò đầy sâu trùng.

Tất cả những con sâu này đang bò lên chỗ cao hơn.

Nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, không thấy có ánh sáng động đất*, cũng không nhìn thấy chim chóc kinh hoàng bất an bay tán loạn, có thể loại trừ khả năng xảy ra động đất. Nàng nghĩ hẳn là do bản thân đã bước vào bên trong Phục Hy đại trận, mà đêm hôm qua mưa to hình thành nên những dòng nước, nước chuyển hóa thành động lực, rất có thể đã dẫn phát trận thế nào đó. Tới sâu cũng leo hết lên cây, hiển nhiên đứng trên mặt đất rất không ổn, nàng nhanh nhẹn dùng cả tay lẫn chân leo lên cây, dùng phấn đuổi trùng đuổi đi đám sâu, thành công chiếm được một khối địa phương khá to giữa đám sâu, ngồi xổm trên cây. Dưới lòng đất không ngừng có cuồn cuộn sâu trùng bò ra leo lên cây, chúng nó cơ hồ chen đầy thân cây, Trương Tịch Nhan nhìn thấy mà nổi hết cả da gà, quyết đoán rải một lớp phấn đuổi trùng dưới gốc cây.

*Theo Wikipedia, ánh sáng động đất (Earthquake Light) là một hiện tượng phát sáng trên không. Nó thường xuất hiện trên bầu trời hoặc gần các khu vực ranh giới mảng kiến tạo, phun trào núi lửa hoặc hoạt động địa chấn. Nó có dải quang phổ từ trắng đến xanh lam, cường độ sáng không nhất thiết phải tỷ lệ với quy mô, năng lượng hay cường độ của trận động đất; thời gian xuất hiện thông thường là vài giây đến hàng chục giây.

Bỗng dưng, mặt đất nổi lên một tầng sương trắng. Sương trắng kia có điểm giống với băng khô thường dùng để tạo hiệu ứng khói trên sân khấu, từ trong lòng đất chảy ra, lúc đầu nó chỉ bao trùm một mảnh đất nhỏ, nhưng rất nhanh nó càng ngày càng nhiều lên, không bao lâu, núi rừng trong tầm mắt của nàng đã bị bao phủ bởi một lớp sương trắng dày nửa thước, những con sâu trùng bị dính vào sương trắng kia điên cuồng quay sang cắn xé lẫn nhau, đánh nhau tưng bừng, những con không bị dính phải sương thì giống như gặp phải cái gì đó vô cùng đáng sợ, sôi nổi bỏ chạy.

Đột nhiên từ trong sương trắng có một con trăn Miến Điện to bằng bắp đùi của nàng ngẩng đầu lên, há mồm hướng về phía nàng phát ra âm thanh xì xì, sau đó uốn éo bò đến dưới gốc cây, dùng thân mình quấn lấy thân cây bò về phía nàng. Tốc độ của nó rất nhanh, thế tấn công hung mãnh, hành vi vô cùng khác thường.

Trương Tịch Nhan không chút do dự hắt cho nó một mớ phấn đuổi trùng.

Phấn đuổi trùng rơi đầy trên đầu con trăn, khiến cho đầu nó trắng toát, thế nhưng nó dường như không hề cảm giác được, tiếp tục nghiền nát đám sâu trên thân cây bò về phía nàng.

Trương Tịch Nhan rút kiếm ra khỏi vỏ, tụ khí đan điền, nhìn chằm chằm con trăn Miến Điện kia hai giây, nghĩ đến kết cục của con người nếu không đánh thắng được mãng xà, chung quy nàng vẫn thiếu một chút dũng khí, bất chấp việc dẫm lên mấy con sâu, thả người nhảy lên cái cây bên cạnh. Trời mưa làm thân cây trơn trượt, thiếu chút nữa bị té chổng cẳng, may mà nàng phản ứng nhanh, tay trái ôm lấy thân cây, tay phải dùng kiếm đâm vào trong thân cây ngừng lại giây lát mới khiến cho bản thân đứng vững vàng. Con trăn Miến Điện kia giống như có thù với nàng, nó bò xuống đất tiếp tục đuổi theo. Bỗng nhiên, thân thể của nó quay cuồng trong sương trắng, giống như bị cái gì cắn.

Trương Tịch Nhan: "..." Con trăn kia cũng có thể xem là bá chủ của khu rừng này đi! Nàng chăm chú nhìn kỹ, chỉ thấy một đám độc trùng như nhện, rết, bọ cạp rậm rạp đang cắn lên thân thể con trăn Miến Điện. Hình thể của nàng lớn, trăn Miến Điện là hướng về phía nàng tấn công, nhưng mà thân thể con trăn kia cũng rất lớn, những độc trùng bị dính sương trắng đều hướng về nó gặm cắn. Nàng nghĩ lại mà sợ hãi không thôi, may mắn trên người nàng có phấn đuổi trùng và phấn diệt trùng, hơn nữa ba năm tắm thuốc tắm có hiệu quả, bằng không lúc này bị sâu cắn không phải là con trăn Miến Điện kia, mà là nàng. Trương Tịch Nhan thật sự rất muốn dẹp đường hồi phủ.

Nếu chỉ là tới tìm Liễu Vũ tính sổ thì lúc này nàng đã quay đầu đi trở về rồi, việc xả giận so với cái mạng nhỏ hoàn toàn không đáng nhắc tới, nhưng anh họ của nàng vẫn còn kẹt ở bên trong, cần nàng đến cứu. Nói thẳng một câu, nàng chỉ vừa mới xuất sư xuống núi mà để cho nàng đối mặt với loại khiêu chiến này, thật sự là đánh giá nàng quá cao rồi. Nhưng nói đi nói lại, anh họ của nàng xảy ra chuyện, người có thể tới cứu anh ấy cũng không còn ai khác.

Ông nội và bà nội ba của nàng đều đã lớn tuổi, sợ kí©h thí©ɧ đến bọn họ nên việc anh họ xảy ra chuyện cũng không dám để cho bọn họ biết. Trong bốn người anh em cùng thế hệ với ba nàng, thì bác cả Trương Trường Phúc và bác ba Trương Trường Sinh đã qua đời, bác hai Trương Trường Quý thương bệnh khắp người, đi đường còn phải chống gậy, chỉ có ba nàng là còn có thể tới đây. Đến thế hệ của nàng, anh cả Trương Hi Đường trốn trong nhà tổ, cửa phòng còn không dám bước ra, chị ba Trương Tịch Nguyệt không làm trong nghề này, những thứ học được đã trả lại hết cho tổ sư gia, lóng nga lóng ngóng tới nỗi lúc nàng khảo thí để xuất sư, chị ấy còn phải lật sách để xem lại xem nên khảo vấn nàng cái gì, thiếu chút nữa đã bị ông cố đánh cho một trận, anh tư Trương Hi Chính... à ừm, khi anh ấy khảo thí để xuất sư chỉ vừa đạt đủ mức thấp nhất để được thông qua, lúc nàng khảo thí còn quật ngã anh ấy trên mặt đất, anh ấy suýt chút nữa đã bị người lớn trong nhà bắt về núi học lại một phen, còn thế hệ sau nữa, chỉ có một cháu trai đã thành niên đang học đại học năm nhất, học ngành kiến trúc, đi theo con đường mà nàng đã đi trước 24 tuổi, những đứa cháu còn lại đều đang đi học nhà trẻ và tiểu học.

Rốt cuộc cùng thế hệ với nàng, trừ bỏ anh hai Trương Hi Minh, chỉ còn lại có một mình nàng xen ngang đi học giữa chừng là có tiền đồ nhất, ngẫm lại chỉ cảm thấy thê lương vô cùng. Càng thê lương hơn chính là, bản lĩnh của nàng kém xa anh hai, nếu nói những sóng gió mà anh hai đã trải qua là đại dương mênh mông biển rộng, thì nàng nhiều nhất cũng chỉ được tính là con rạch trước nhà, đi cứu anh hai, nàng sợ chính mình cũng té vào chung.

Trương Tịch Nhan ôm kiếm, nơm nớp lo sợ ngồi xổm trên cây, lòng tràn đầy kháng cự không nghĩ leo xuống.

Tầng sương trắng dưới mặt đất kia được gọi là sương bạch cốt, là do xác chết của người và động vật hư thối tạo thành, đem loại sương này cùng với cương thi trùng thừa dịp người vừa mới tắt thở tế bào thần kinh còn chưa chết hẳn phong ấn vào cùng nhau đặt trong quan tài, chờ đến lúc khai quan là có thể khiến cho xác chết thi biến trở thành cương thi lông trắng nhào lên cắn người.

Sương bạch cốt thông thường đều là từ thi thể động vật phân hủy thành chất dinh dưỡng ngấm vào trong đất, nơi này có thể hình thành nên màn sương như vậy, còn bao phủ cả một diện tích lớn, chứng tỏ bên dưới lớp lá khô cành gãy trên mặt đất kia là chồng chất vô số xác chết đang phân hủy của động vật. Những con sâu bò lên từ lòng đất phần lớn cũng là loài ăn xác thối, điều này càng thêm chứng thực suy đoán của nàng.

Nàng tưởng tượng tới cảnh bên dưới lớp lá khô kia đột nhiên có con cương thi lông trắng bật dậy, sợ tới mức giật mình thon thót, lông tơ trên người và tóc con sau gáy dựng đứng hết cả lên.

Nàng cầm chặt kiếm, đứng ở trên nhánh cây, lớn tiếng gọi: "Ba ơi mau ra đi." Tiếng hô của nàng còn mang theo âm rung, lộ ra sợ hãi. Núi rừng chỉ có tiếng vang vọng lại khi đám sâu trùng dày đặc kia hoạt động, không có lấy một tiếng bước chân nào khác.

Gió núi từ từ thổi đám sương bạch cốt được tạo ra từ xác thối phân hủy kia bay lên không trung, hình thành một đoàn nhàn nhạt mỏng manh bao phủ khắp núi rừng. Đêm qua mưa to một hồi, hôm nay mặt trời lại chói chang, càng tới gần giữa trưa, nhiệt độ không khí càng cao, vừa ẩm ướt vừa nóng nực, còn sinh ra số lượng lớn chướng khí, đến lúc đó toàn bộ vùng núi rừng này sẽ chìm vào bên trong chướng khí.

Trương Tịch Nhan không dám ở lại đây, cũng không muốn vứt hết mặt mũi dẹp đường hồi phủ, nàng đành phải lấy khẩu trang đã được tẩm thuốc đề phòng chướng khí mang vào, sau đó bám vào nhánh cây và dây leo, một đường đu nhảy về phía trước giống như con khỉ.

Trên cây đều là sâu trùng, một chân dẫm xuống thường xuyên sẽ dẫm nát một đám khiến cho chất dịch của chúng bắn khắp nơi. Lúc nàng chụp nhánh cây hoặc là dây leo cũng không tránh được việc chộp phải đám sâu trùng kia, bao tay leo núi dơ đến không ra hình dáng, dịch nhầy hòa lẫn với rong rêu trên cây, ghê tởm tới mức muốn ói. Nàng mang khẩu trang, nếu ói thì sẽ ói ra khẩu trang, việc này làm cho nàng nhớ tới một đoạn hồi ức không tốt đẹp chút nào kia.

Nàng trèo qua cái khe núi nhỏ, bò lên trên sườn dốc, nhìn thấy phía trước là một thác nước lớn đổ xuống một con suối, bờ bên kia của con suối là vách đá dựng đứng. Vách đá này rất dài, xa xa còn có một con suối khác đổ xuống, đi về phía thượng nguồn thì không biết sẽ đi đến chỗ nào, đi về phía hạ nguồn thì phỏng chừng có thể bơi ra tới Nộ Giang. Nàng đi tới bên con suối, ngâm nửa người vào nước, cởi đạo bào, bao tay và giày hung hăng giặt giũ một phen, sau đó cứ để ướt nhẹp như vậy mặc trở lại, nàng tìm một nơi dòng nước nhẹ nhàng và hơi cạn để đi qua bờ bên kia, đến bên dưới vách núi, bám vào đá tiếp tục leo lên trên.

Khi nàng leo đến đỉnh của vách đá thì đã giữa trưa. Quay đầu nhìn lại khe núi phía sau, chỉ thấy toàn bộ đã bị sương trắng bao phủ, loe hoe vài ngọn cây mờ mờ ảo ảo hiện ra trong màn sương, thoạt nhìn có chút giống như tiên cảnh, nhưng khi nàng nghĩ tới những thứ bên trong màn sương kia, cơ thể không rét mà run.

Trương Tịch Nhan vừa đói vừa khát, nhưng một chút ham muốn ăn uống cũng không có, thật sự ăn không vô. Nàng đi dọc theo sườn núi xuống núi, càng đi xuống thì cây cối càng rậm rạp, tảng đá lớn nhỏ nằm rải rác khắp nơi, chỉ có thể cầm dao phát cây vừa đi vừa mở đường. Nàng đi đến gần chạng vạng, chặt một nhánh cây nhỏ trước mặt bỗng nhiên nhìn thấy một đường mòn có người đã đi qua, vết đứt gãy trên nhánh cây còn rất mới, dấu giày trên mặt đất cũng là vừa mới dẫm lên không bao lâu. Nàng ngồi xổm xuống xem xét dấu giày, giày nữ size 37, hoa văn đế giày vô cùng quen thuộc, giống y chang giày của nàng.

Trương Tịch Nhan: "..." Cực cực khổ khổ chui trong núi cả một buổi trưa, trời cũng sắp tối, nàng thế mà lại vòng trở về đường cũ.

Nàng tự nhủ với bản thân mình: "Không tức giận, không tức giận."

Nhưng thực sự là rất tức giận nha! Có mê hồn trận mà cũng không ai nhắc nhở một tiếng nữa! Nàng vậy mà cứ cắm mặt đi hết một buổi trưa.

Nàng thừa dịp còn chút ánh sáng của hoàng hôn chiếu rọi trong rừng, vội vàng tính phương vị, tính xong phương vị thì đi tìm mấy hòn đá nằm rải rác, dùng mấy hòn đá này sắp xếp theo trận vị, đánh dấu lên trên đó, tránh đi những tảng đá hoặc cây cối dùng để quấy nhiễu tầm mắt con người, rốt cuộc trước khi trời tối hẳn nàng đã nhanh chân xuống núi. Trước mặt nàng là một thung lũng được dãy núi vây quanh, hình dạng giống như lòng chảo, trong khu rừng ở chỗ này có rất nhiều cây ăn quả, một mạt ánh sáng hoàng hôn cuối cùng chiết xạ qua màn sương mù tạo ra đốm sáng sặc sỡ, thoạt nhìn có chút giống mấy ngọn đèn treo trong công viên. Nhưng nơi này là rừng rậm nguyên sinh, thứ này xuất hiện, không phải có hiệu quả như bóng đèn, mà nó được gọi là thất sắc chướng. Thất sắc cũng không phải chỉ là bảy màu sắc, mà là rất nhiều màu sắc khác nhau. Mưa nhiều cây ăn quả ẩm ướt, sâu trùng bên trong trái cây rất nhiều, trái cây rơi trên mặt đất bị hư thối sau đó hòa cùng với khí thể của độc trùng sau khi chết phát ra, hình thành nên chướng khí có màu sắc rực rỡ nhưng có tính ăn mòn cao. Nơi này bốn phía đều bị núi non vây quanh, không thông gió, oi bức ẩm ướt, chướng khí quanh năm không tiêu tan.

Trương Tịch Nhan thiệt tình cảm thấy nàng hiện tại rất cần bộ quần áo bảo hộ kín mít từ đầu tới chân. Nàng mở đèn pin lên, đi trở lại phía mê hồn trận ở trên núi lúc nãy, quyết định qua đêm ở trên núi, ngày mai sẽ vòng đường khác đi.

Nàng mò mẫm đi xa thật xa đám thất sắc chướng kia, xa tới nỗi cho dù trời ngẫu nhiên nổi gió to thì cũng không thể thổi chướng khí đến chỗ nàng được, lúc này nàng mới tìm một chỗ tương đối bằng phẳng hạ trại.

Trương Tịch Nhan muốn tìm sơn động nhưng tìm mãi vẫn không thấy, nàng vẫn như cũ không muốn hạ trại bên dưới tàng cây, cũng không muốn hạ trại bên trên mấy tảng đá mà lũ rắn, rết, bọ cạp tùy thời có thể bò ra, vì thế nên nàng tìm một chỗ trống trải cách con suối không xa.

Lúc nàng đi đến bên con suối để múc nước, bỗng nhiên phát hiện trên mặt đất có dấu giày, là dấu giày cao gót.

Căn cứ dấy giày và chiều dài tới phán đoán, đôi giày cao gót này cao ít nhất nhất cũng bảy, tám centimet, đế mỏng, ngón chân của người mang giày có vẻ nhỏ nhắn, chỉ lớn hơn ngón tay cái của nàng một chút. Kích cỡ không phải của Liễu Vũ, bà điên kia là chân to, mang giày size 39, mà đôi giày cao gót này là size 36, còn nhỏ hơn nàng cả một size, hơn nữa Liễu Vũ nếu đi chơi ở ngoài thì mới mang cao gót, vào bên trong núi thì sẽ mang giày leo núi chuyên nghiệp, không mang giày cao gót làm gì.

Nàng nhìn về phía phương hướng mà người mang đôi giày cao gót kia đi, cân nhắc một lúc rồi mang theo đồ đạc của bản thân, đi dọc trở về theo con đường mà giày cao gót đã đi qua, sau đó nàng phát hiện người phụ nữ mang giày cao gót này đi một đường thẳng tắp xuyên qua mê hồn trận, phảng phất như mê hồn trận không có một chút tác dụng nào với cô ta. Giày cao gót dừng ở bên vách núi, từ dấu giày cho thấy, đối phương là mang giày cao gót leo núi. Vách đá mà đối phương leo chính là vách đá mà nàng leo mất cả buổi trưa, bất quá vị trí không giống nhau, cách chỗ nàng leo lúc trưa có hơi xa, địa thế cũng dễ leo hơn so với chỗ của nàng, nhưng mà mang giày cao gót leo vách núi....

Nghĩ lại thôi cũng thấy quá quỷ dị quá khủng bố rồi!

Trương Tịch Nhan lại một lần nữa muốn dẹp đường hồi phủ trở về nhà.

*** Trung Thu ấm áp nhé các đạo hữu.