Chương 156

Sau khi tiếng hét của Trương Tịch Nhan vang lên, đám quỷ vật thi quái nhiều đến đếm không hết đang công kích xung quanh các nàng đột nhiên thoái lui như thuỷ triều.

Nhóm Du Thanh Vi lúc này mới phát hiện ra Liễu Vũ không chỉ tuột lại phía sau, mà còn không biết đã làm chuyện tự huỷ gì, cả người từ trong ra ngoài bắt đầu hôi hoá, ấn ký giữa trán do Cổ Thần Thụ gieo lên đang thiêu đốt chân thân và nguyên thần của cô.

Hơi thở của Trương Tịch Nhan vô cũng hỗn loạn, nhưng thương thế không nặng, được rễ cây của Cổ Thần Thụ quấn lấy, còn có rễ cây nhẹ nhàng chạm chạm vào người nàng, tựa như đang an ủi.

Thông đạo đã đóng lại, trước mắt các nàng không còn là sông Âm bên dưới thôn Liễu Bình nữa.

Các nàng đang treo giữa không trung, phía trên nhìn không thấy trời, phía dưới nhìn không thấy đáy, chung quanh gió âm lượn lờ sát khí nồng đậm, nơi các nàng bám vào chính là những rễ cây già nua đỏ như máu không biết đã sống bao nhiêu năm. Này đúng là rễ của Cổ Thần Thụ, bên trên mọc đầy các loại quỷ vật và thi quái.

Trương Tịch Nhan không chớp mắt nhìn chằm chằm cửa thông đạo vừa biến mất, miệng hơi há ra, nước mắt tuôn như mưa, nhưng một tiếng cũng không khóc ra được. Nàng không còn cảm ứng được Liễu Vũ nữa, phảng phất như thể Liễu Vũ đã hóa thành tro bụi tiêu tán trong thiên địa.

Nàng dự đoán được Canh Thần sẽ chó cùng rứt giậu, cho nên kêu nhóm Du Thanh Vi cứ liều mạng bò lên trên tạo ra biểu hiện giả dối, khiến cho gã nghĩ rằng các nàng nóng lòng bỏ rơi gã để đoạn tuyệt con đường về quê của gã, bức cho Canh Thần không còn đường để đi, gã tất nhiên sẽ lựa chọn đồng quy vu tận với các nàng. Nàng thân ở trong trận, có sự bảo hộ nghiêm mật nhất, trả giá nhỏ nhất, đổi lấy cái chết hoàn toàn của Canh Thần. Tiếp dẫn chi thuật với Cổ Thần Thụ sẽ đứt đoạn, mà lúc đó nhóm Du Thanh Vi và bà nội ba đã leo được lên trên, lấy bản lĩnh của các nàng, tự bảo vệ mình là không thành vấn đề.

Cho dù khi Canh Thần tự bạo lực lượng sẽ phá huỷ phòng ngự đại trận, thì nàng nhiều lắm cũng chỉ bị rơi vào bên trong sông Âm, sau đó dưỡng tốt thương thế, muốn khi nào thi triển tiếp dẫn chi thuật rời đi đều được, nhưng nàng không đoán được Liễu Vũ sẽ dùng chút đạo hạnh mỏng manh thậm chí không tiếc lấy mạng trả giá mạnh mẽ thi triển tiếp dẫn chi thuật đưa nàng đi lên.

Hơn nửa ngày, Trương Tịch Nhan phục hồi lại tinh thần, hai tay nắm chặt lấy rễ của Cổ Thần Thụ. Vu Thần Tộc thu hoạch lực lượng tu luyện từ Cổ Thần Thụ, chỉ cần thần hồn chưa diệt, sau khi chết hồn tất quay về đây.

Liễu Vũ có ấn ký do Cổ Thần Thụ để lại, cô sẽ về lại nơi này.

Trương Tịch Nhan nhắm mắt, liều mạng đi sưu tầm bóng dáng của Liễu Vũ.

Huyết dịch chảy xuôi bên trong dây đằng của Cổ Thần Thụ chứa vô số hồn quang, những hồn quang này có mạnh có yếu, có chút còn có thể bảo trì hình dạng vốn có, hoặc là hình người, hoặc là hình cổ, hoặc nửa người nửa cổ, có chút chỉ còn nhấp nháy ánh sáng chớp tắt không chừng mỏng manh như thể sắp tận diệt, còn có chút rơi vào trạng thái trầm miên, một số khác đang tái tạo tân sinh, bên trong trái tim của Cổ Thần Thụ đã dựng dục thành hình một đứa bé đang nằm ngủ say, đó là Lê Vị.

Nàng mệt đến sức cùng lực kiệt cũng không tìm được Liễu Vũ.

Hồn quang quá nhiều, như biển rộng tìm kim. Nàng gỡ chiếc nhẫn cầu hôn Liễu Vũ tặng nàng trên ngón áp út xuống, thi triển chiêu hồn thuật triệu hoán Liễu Vũ. Dựa vào tình cảm mà Liễu Vũ dành cho nàng, nhận ra chiếc nhẫn này, cô sẽ theo thuật pháp tiếp dẫn tìm được tới. Nhưng... không có gì cả...

Không có một chút hồn quang nào phản ứng lại thuật chiêu hồn của nàng.

Trừ phi cô không còn ở nơi này.

Liễu Vũ đã thân tử, hồn không quay về Cổ Thần Thụ, khả năng lớn nhất chính là hôi phi yên diệt.

Nếu hồn của Liễu Vũ quay trở lại mệnh bàn, nàng sẽ cảm ứng được, nhưng là không có.

Liễu Vũ không chết, sẽ không, khứa đó là con mèo có chín mạng a, nhất định sẽ không có việc gì.

Lộ Vô Quy ngồi xếp bằng trên rễ cây của Cổ Thần Thụ, mờ mịt nhìn chằm chằm Trương Tịch Nhan. Người này thật là kỳ quái, lúc thì nắm lấy rễ của Cổ Thần Thụ thi triển thuật pháp như thể đang tìm cái gì, lúc thì dùng chiêu hồn thuật như thể đang chiêu hồn cho ai, sau lại bộ dáng thoạt nhìn vô cùng buồn bã khó chịu.

Đợi nãy giờ lâu quá trời luôn rồi, nàng không tiếp tục lên đường à? Cô ăn quỷ ăn tới no năng, không muốn ở lại chỗ này thêm làm gì.

Cô nhỏ giọng hỏi Du Thanh Vi: "Khi nào chúng ta mới tiếp tục đi vậy?"

Du Thanh Vi nhìn tâm trạng của Trương Tịch Nhan liền biết Liễu Vũ có tám phần là... không còn nữa. Nàng ấy nhẹ giọng nói: "Chờ một chút đi."

Lộ Vô Quy 'ờm' một tiếng, hỏi: "Nàng bị làm sao vậy?"

Du Thanh Vi cạn lời nhìn Lộ Vô Quy, sau đó nhớ ra lúc Liễu Vũ xảy ra chuyện thì khứa này còn đang vội vàng lén ăn quỷ, phỏng chừng không hề chú ý tới chuyện bên ngoài, cho nên nàng ấy nhỏ giọng đáp: "Lúc nãy chúng ta leo lên, Liễu Vũ bị tuột lại, cô ấy có khả năng đã tao ngộ bất trắc..."

Chèn ạ vậy thì phải chờ tới khi nào! Lộ Vô Quy kích động kêu lên: "Chờ Liễu Vũ hả! Kia... kia..." Cô có chút nóng nảy, tới lời cũng nói lắp.

Du Thanh Vi kéo cô ngồi xuống, dịu dàng nói: "Trương Tịch Nhan đang khó chịu, chúng ta đợi tâm tình nàng tốt hơn rồi đi."

Không phải là chờ Liễu Vũ, chỉ là chờ cho tâm tình của Trương Tịch Nhan tốt lên. Lộ Vô Quy thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Vậy chờ cho tâm tình nàng tốt hơn, chúng ta có thể đi tiếp rồi."

Trương Kiều Nghiên nhìn Lộ Vô Quy, theo thói quen nhét một viên hồn châu vào trong mồm Giò Heo, chờ Trương Tịch Nhan lấy lại tinh thần. Các nàng nếu rời khỏi Trương Tịch Nhan thì sẽ bị đám quỷ vật và thi quái trên Cổ Thần Thụ nhào lên chôn sống, nếu không muốn vừa đi vừa đánh nhau, thì phải chờ. Chuyện người yêu chết đi kiểu này, bà đã từng trải qua, hiểu rõ tâm trạng, người khác không cách nào khuyên nhủ hay an ủi gì được.

Lộ Vô Quy không nghĩ tiếp tục chờ ở chỗ này, vì thế chạy đến an ủi Trương Tịch Nhan: "Dù sao cô cũng sống được rất lâu, chờ 1000 năm thì chờ 1000 năm đi, lỡ như cô ấy vận khí tốt, giống như tôi nè, nói không chừng chỉ cần mấy năm đã tụ xong hồn quay trở lại ngay í mà."

Trương Tịch Nhan bỗng nhiên mở bừng mắt ra nhìn Lộ Vô Quy, nghênh đón đôi con ngươi trong suốt và nụ cười vô cùng xán lạn, cơ hồ còn mang theo chút lấy lòng: "Trương Tịch Nhan, tâm tình của cô có tốt hơn chút nào không, có được an ủi chưa?"

Trương Tịch Nhan giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, gần như hấp hối giãy giụa hỏi: "Cô nói đạo tụ hồn thuật mà cô phong ấn trong mệnh bàn đã cứu mạng Liễu Vũ à?"

Lộ Vô Quy gật đầu, đáp: "Đúng rồi. Cô đưa mệnh bàn đó cho ai vậy? Người nọ thật là lợi hại, thế mà cũng có bản lĩnh giống như cô, nhưng là... nhưng là..." Cô suy nghĩ cả nửa ngày mới tìm được từ chính xác để diễn đạt: "Chính là cách quá xa, người nọ đem lực lượng trong mệnh bàn cùng tinh huyết mạnh mẽ phá không, đuổi tới nơi Liễu Vũ chết đi, đem những hồn đã tản ra tụ lại với nhau. Nhưng là quá xa, tôi... chỉ có thể liếc mắt nhìn một cái lúc mệnh bàn vỡ nát, mệnh bàn là do tôi khắc, nên tôi có thể biết được nha."

Trương Tịch Nhan hỏi: "Cô có thể tìm được Liễu Vũ không?"

Lộ Vô Quy lắc đầu như trống bỏi: "Lúc đạo bùa tôi phong ấn trong mệnh bàn đuổi theo Liễu Vũ, tôi chỉ liếc nhìn một chút, bên cạnh cô ấy có một cái cây rất lớn, còn có sương mù, hình như có độc, màu xanh lục."

Trương Tịch Nhan nắm chặt tay Lộ Vô Quy, kích động hỏi: "Cây to cỡ nào? Trông ra làm sao?"

Lộ Vô Quy lắc đầu, đáp: "Không thấy rõ, tôi chỉ là liếc nhìn một cái thôi hà."

Trương Tịch Nhan vẻ mặt vội vàng nhìn Lộ Vô Quy: "Cô nhớ lại tình huống lúc đó đi, tôi có thể dùng ảo thuật đem những gì cô nhìn thấy hiển thị ra tới."

Lộ Vô Quy 'ờm' một tiếng: "Được rồi." Cô nhắm mắt lại, nhớ lại hình ảnh kia, rất là mơ hồ, liếc mắt một cái thôi hà, chỉ thấy đạo hồn quang kia rơi xuống dưới một gốc cây to thật là to.

Cô nói: "Rồi đó, tôi nhớ xong rồi." Cô nói xong liền thấy mọi người đang nhìn chằm chằm lêи đỉиɦ đầu của mình, cô tò mò ngẩng đầu nhìn lên, thấy bên trên có một đám sương mù cổ, bên trong sương mù hiển thị hình ảnh, giống như máy chiếu chiếu phim.

Đó là một khu rừng nguyên thuỷ rộng lớn, trên không có con chim lớn dài hơn mười mét kéo cái đuôi đủ sắc màu bay ngang, trong rừng sương mù dày đặc, toàn bộ đều có màu xanh lục, thoạt nhìn có vẻ như có độc. Cây cũng rất lớn, đường kính ít nhất cũng phải hai mét.

Lộ Vô Quy nói: "Nhìn xem, tôi không có lừa cô nha, cái cây lớn cỡ vậy đó."

Trương Tịch Nhan nhìn chằm chằm cái cây, nói: "Không phải là chủng loại trên trái đất." Nàng rõ ràng nhìn thấy được ánh sáng phù quang bí thuật của bất tử Linh Tộc bọc lấy tinh huyết của Liễu Vũ rơi xuống trong bùn đất dưới tàng cây, nơi đó có hơi thở của một sinh cơ hoàn toàn khác với những thứ xung quanh.

Sương mù cổ tan đi, hình ảnh biến mất, Trương Tịch Nhan thoát lực dựa vào bộ rễ của Cổ Thần Thụ, cảm kích nói với Lộ Vô Quy: "Cảm ơn." Tuy thân xác của Liễu Vũ đã chết đi, nhưng để lại một đường sinh cơ có thể tụ hồn trọng sinh. Cái cây và loài chim bay ngang qua kia chính là manh mối để nàng đi tìm Liễu Vũ.

Lộ Vô Quy cười hì hì: "Không cần khách sáo." Cô quay sang nói với Du Thanh Vi: "Em đã an ủi nàng ấy xong rồi nè, chờ Trương Tịch Nhan nghỉ ngơi tốt rồi chúng ta có thể tiếp tục xuất phát."

Trương Tịch Nhan nắm lấy một đoạn rễ cây nhỏ của Cổ Thần Thụ, xua tan hồn quang bên trong, dùng một cỗ lực lượng nhu hoà bao trùm lên rễ cây, huyết đằng căn tách ra rơi xuống tay nàng.

Nàng chia đoạn huyết đằng căn ra làm hai, một dài một ngắn, đưa cho Lộ Vô Quy đoạn dài rồi nói: "Có thể ăn." Đoạn ngắn còn lại thì đưa lên miệng chậm rãi nhấm nháp.

Đoạn mà Trương Tịch Nhan lưu lại cho bản thân chỉ dài chừng ngón út, còn đoạn đưa cho Lộ Vô Quy thì dài bằng cả một bàn tay.

Lộ Vô Quy cẩn thận đánh giá đoạn rễ cây trong tay, nó vừa rời ra khỏi Cổ Thần Thụ liền có chút khác biệt, máu bên trong giống như trầm xuống, màu sắc thâm hơn, nơi bị cắt đứt không có mặt cắt vỡ, thoạt nhìn vừa có chút giống rễ cây vừa có chút giống con sâu. Cô thử cắn một cái, hương vị ngọt lành mang theo chút mùi máu tươi, ăn vào còn đại bổ hơn cả long lươn.

Cô nhìn về phía Cổ Thần Thụ hai mắt sáng rỡ! Cái cây bự chà bá vậy, cô có thể ăn hết kiếp luôn a. Không cần vội vã lên đường làm gì, không sao hết trơn, chậm rãi leo cũng được.

Trương Tịch Nhan thấy Lộ Vô Quy nhìn chằm chằm Cổ Thần Thụ suýt rớt cả nước miếng, nàng nhắc nhở: "Đây là Cổ Thần Thụ, thần thụ có linh, chỉ có Vu Thần nhất mạch tương thừa với Cổ Thần Thụ mới có thể lấy được rễ của nó, không thôi sẽ bị nó cắn nuốt."

Lộ Vô Quy hỏi: "Kia muốn thế nào mới có thể là nhất mạch tương thừa? Bái sư hả? Tôi có thể bái sư nha."

Du Thanh Vi vỗ trán: Đây là vì ăn, mặt mũi cũng từ bỏ a. Muốn ăn rễ của người ta mà chạy đến bái sư, em hỏi thử xem Cổ Thần Thụ có thèm thu nhận em không đã.

Trương Tịch Nhan đáp: "Trái tim hóa thành Hoa Thần Cổ, tu tập Vu Cổ chi thuật trở thành Vu Thần."

Lộ Vô Quy chớp chớp mắt, nghĩ nghĩ: "Vậy thôi chờ khi tôi thèm, tôi đem thứ khác đến đổi với cô." Vấn đề đã được giải quyết, cô đưa đoạn rễ cây chỉ mới cắn một ngụm cho Du Thanh Vi, nhìn thấy Đại Bạch đưa đầu tới, liền dùng tốc độ nhanh nhất giấu vào bên trong balo của Du Thanh Vi: "Tớ còn tiếc không dám ăn đây này."

Đại Bạch tức khắc càng thèm, nó tìm đến Trương Tịch Nhan, quấn lên cánh tay nàng, tiếp đó Giò Heo cũng leo lên vai Trương Tịch Nhan ngồi chầu chực.

Trương Tịch Nhan yên lặng bẻ thêm một đoạn rễ cây nữa, chia làm ba phần cho Đại Bạch, Giò Heo và bà nội ba.

Huyết đằng căn của Cổ Thần Thụ bỗng dưng chấn động lên, quỷ vật và thi quái xung quanh sôi nổi chạy trốn, một cỗ lực lượng cường đại đánh úp lại, các nàng bị huyết đằng căn cuốn lấy rồi ném ra ngoài rơi theo hình parabol. Một trận trời đất quay cuồng, cảnh tượng xung quanh xẹt qua như tia chớp, tiếp đó, không hề có dự triệu nào, các nàng cùng đại địa tiếp xúc một cách thân mật, cả đám té lăn quay tới mức ngũ tạng lục phủ đau đớn, xương cốt muốn gãy lìa.

Một hồi lâu qua đi, các nàng mới hoà hoãn lại, sau đó nhìn thấy bên trên toàn là cổ thụ che trời.

Trương Tịch Nhan nhìn thấy cổ thụ trước mặt có chút giống với chủng loại nơi Liễu Vũ rơi xuống, kích động bò dậy tính đi tra xét xem có phải là cái cây nơi Liễu Vũ đi lạc không, sau đó nhận ra nơi này có rất nhiều loại cây như vậy, xem như là loại thường gặp nhất trong rừng rậm.

Trương Kiều Nghiên, Du Thanh Vi và Lộ Vô Quy choáng váng bò dậy, sau đó, cả nhóm trợn tròn mắt.

Không khí thực tươi mát, ánh mặt trời xuyên thấu qua những tán cây cổ thụ cao lớn rọi xuống đất, làm người có loại cảm giác mỹ diệu đắm chìm giữa rừng thiên nhiên.

Chung quanh tiếng côn trùng điểu thú vang lên không dứt, thỉnh thoảng còn có vài con bướm bay qua bay lại, chim nhỏ mang trên người một tầng ánh sáng, mỗi khi bay bay sẽ để lại một quang ảnh kéo dài, xinh đẹp cực kỳ. Còn có những động vật nhỏ dùng tốc độ cực nhanh phi nhảy qua những nhánh cây, nhanh tới mức chỉ để lại tàn ảnh, căn bản không nhìn ra được hình dạng của chúng.

Không còn Cổ Thần Thụ ở đây, âm khí và sát khí cũng biến mất.

Cỏ xung quanh mọc rất cao, trên mặt đất trải đầy rong rêu và lá cây cành khô mục ruỗng, làm cho người ta có cảm giác như đang đứng giữa rừng Amazon.

Cảm giác bị nhìn trộm truyền đến, giữa các nhánh cây, trong bụi bỏ, một đám người khoác lá cây và bôi thứ chất lỏng gì đó trên người đang rình trộm các nàng.

Trên cổ bọn họ đeo vật lớn chừng bàn tay có hình dạng giống như răng của dã thú, trên tay cầm thanh gỗ tước nhọn một đầu, gắn thêm lông vũ bên trên, cả đám đều có thân hình vạm vỡ cường tráng. Bộ dáng bọn họ vô cùng khẩn trương, toàn thân vận sức chờ phát động.

Tiếng rít vang lên, càng ngày càng có nhiều người tới gần.

Bọn họ chạy nhanh xuyên qua rừng cây, tốc độ này đã vượt qua loài báo trên trái đất, có thể nhảy đến năm, sáu mét xa, bám vào nhánh cây nhảy tới nhảy lui còn lưu loát hơn cả khỉ, không bao lâu, xung quanh các nàng đã tụ tập mấy trăm người, nam nữ đều có.

Du Thanh Vi kéo Lộ Vô Quy, đi đến gần bên cạnh Trương Tịch Nhan: "Sao tôi có cảm giác chúng ta đã tiến vào địa bàn của người nguyên thuỷ vậy kìa."

Một ông lão tay cầm quyền trượng treo đầy xương khô, thân khoác da thú hoa lệ đầu cắm đầy lông chim đủ màu sắc đeo vòng cổ làm bằng xương cốt được một nhóm thanh niên trai tráng vây quanh đi ra khỏi đám người. Ông lão này có dáng người khôi vĩ, chân đạp trên mặt đất, cả người phóng xuất ra lực lượng thổi bay lá rụng cành khô dưới chân. Ông lão đi đến trước mặt các nàng, quyền trượng trong tay đâm mạnh xuống đất, một cỗ uy thế cường đại bức người phóng thích ra ngoài.

Những người đang vây quanh nhìn thấy ông lão này, sôi nổi quỳ xuống đất hành lễ. Ông lão há mồm dùng loại ngôn ngữ cục cục tác tác, Du Thanh Vi, Lộ Vô Quy và Trương Kiều Nghiên đều nghe không hiểu, ba người các nàng há hốc mồm ra nhìn, sau đó nghe thấy Trương Tịch Nhan dùng thổ ngữ vô cùng lưu loát nói chuyện với dân bản xứ, không hề có chướng ngại giao lưu. Cả ba đồng thời cảnh giác nhìn chằm chằm Trương Tịch Nhan, khứa này có phải bị đánh tráo hay làm giả không thế?

Giò Heo ngẩng đầu, trừng lớn đôi mắt hạt đậu nhìn chằm chằm quần áo của ông lão kia, sau đó chuyển lên nhìn khuôn mặt, rồi buồn hiu.

Ông lão cục cục tác tác hỏi gì đó, Trương Tịch Nhan thả ra một đoàn Hoa Thần Cổ điều khiển chúng bay quanh bản thân.

Chiêu thức của nàng vừa lộ ra, ông lão lập tức cúi người quỳ xuống, quyền trượng cầm trong tay cũng đặt ngang người, hai tay đặt trước mặt, dập đầu xuống đất, cơ hồ hành đại lễ cúng bái. Những người khác cũng sôi nổi leo xuống khỏi thân cây hoặc từ trong bụi cỏ chui ra, tất cả đều quỳ hướng về phía Trương Tịch Nhan, đồng dạng hành đại lễ.

Trương Tịch Nhan trong lòng tràn đầy khó chịu, nếu bây giờ Liễu Vũ có mặt ở đây thì người tiếp nhận sự cúng bái của mọi người chính là Liễu Vũ.

Nàng kêu bọn họ đứng dậy, nói với nhóm Du Thanh Vi: "Phục sức, ngôn ngữ và thần chỉ mà bọn họ thờ phụng giống như bộ lạc Hoa Tế 5000 năm trước."

Du Thanh Vi và Trương Kiều Nghiên thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Có tầng quan hệ này, không cần lo lắng trời xa đất lạ hai mắt tối đen. Các nàng theo nhóm người đi không xa liền tới một thôn lớn. Thôn này lớn hơn bộ lạc Hoa Tế năm xưa rất nhiều, chừng mấy ngàn người, tường cao được xây dựng từ cây gỗ, trên tường còn có trạm canh gác đứng mấy xạ thủ tuần tra liên tục qua lại. Bên ngoài tường gỗ đầy vết cào của dã thú, mặt đất rải rác vết máu khô cạn, có xương cốt và thịt nát khắp nơi, ruồi bọ vo ve bay vòng quanh những thứ này.

Khi bọn họ tới cổng, thủ vệ kéo tường rào lên, chờ bọn họ đều vào hết mới hạ tường rào xuống.

Vừa vào bên trong là một quảng trường rộng lớn, chính giữa quảng trường có một trụ đồ đằng hình cây cổ thụ cực to, trên đó điêu khắc chính là Cổ Thần Thụ. Từ bộ rễ cho đến tán cây và Quỷ Tộc Thánh Sơn cùng với sông Âm đều được điêu khắc rõ ràng.

Cổ Thần Thụ đỏ rực có quang hoa âm thầm lưu chuyển bên trong, cho dù đứng rất xa cũng có thể cảm nhận được uy thế mà nó phóng xuất ra tới. Trụ đồ đằng còn có những cột hiến tế, trên đó dính máu tươi, tựa như vừa được hiến tế không bao lâu. Treo phía trên cùng của đồ đằng là trái tim của loài dã thú nào đó, máu chảy cạn và đang dần khô lại.

Đại tư tế sợ hãi hỏi Trương Tịch Nhan, có phải do bọn họ hiến tế tế phẩm không tốt hay không, vì sao sứ giả của thần lại đích thân tới đây.

Trương Tịch Nhan không có khả năng nói cho ông ta rằng, các nàng bẻ huyết đằng căn ngồi ăn khiến cho Cổ Thần Thụ nóng nảy, ném các nàng tới nơi này. Nàng nói với đại tư tế, các nàng tới tìm một vị thần của bộ lạc Hoa Tế tên gọi Liễu Vũ.

Lộ Vô Quy nhìn về phía trụ đồ đằng, nó thoạt nhìn giống như được điêu khắc từ cây gỗ, nhưng lại cho cô cảm giác rằng nó có mối liên kết với Cổ Thần Thụ mà các cô leo lên lúc nãy, bên trong trụ đồ đằng tựa hồ còn có một đạo hư ảnh. Cô nhìn vào bên dưới lòng đất, phát hiện dưới đó chỉ có đất và đá, nhưng giống như có thể liên kết với một thế giới khác. Cô cảm thấy rất kỳ quái, vì thế đi đến gần xem cho kỹ.

Cô vừa mới tới gần trụ đồ đằng, trụ đồ đằng đột nhiên sáng lên, một đạo hư ảnh của huyết đằng căn độ nhiên ngưng tụ thành vật thật vươn ra, đem Lộ Vô Quy tát bay. Cô đánh vào trên tường rào rồi té xuống mặt đất, đau đến ngũ quan vặn vẹo, kêu không ra tiếng.

Du Thanh Vi la to: "Tiểu muộn ngốc", rồi chạy nhanh tới chỗ Lộ Vô Quy, đỡ cô đứng dậy.

Đại tư tế và người trong bộ lạc sợ tới mức quỳ sát trên mặt đất dập đầu, chờ đến khi ánh sáng trên trụ đồ đằng ảm đạm xuống, khôi phục lại bộ dáng như lúc trước, bọn họ mới nơm nớp lo sợ đứng dậy, trợn mắt giận nhìn Du Thanh Vi và Lộ Vô Quy. Nếu không phải Trương Tịch Nhan còn ở đây, hai người có lẽ đã bị đám người vây công.

Đại Bạch vốn dĩ tưởng thò đầu lên xem náo nhiệt, thấy thế lập tức thành thật lui về bên cạnh Du Thanh Vi.

Đại tư tế thấy Đại Bạch quấn lên người Du Thanh Vi, biểu tình có chút vi diệu, cung kính hỏi Trương Tịch Nhan: "Các nàng là Linh Tộc ạ?"

Trương Tịch Nhan nhẹ nhàng gật đầu, nói với đại tư tế: "Các nàng và ta đều được Cổ Thần Thụ đưa đến nơi này." Nàng nhìn nhìn trụ đồ đằng, sợ bị ăn quất, không dám đi lên phía trước, vì thế lên tiếng: "Chúng ta sẽ ở lại bộ lạc một thời gian." Trước tiên cần quen thuộc hoàn cảnh, rồi nghĩ cách đi tìm Liễu Vũ, nói cách khác việc này không khác gì với chuyện ruồi nhặng không đầu chui vào trong biển rộng tìm kim cả.

Lộ Vô Quy bị quất đau, uỷ khuất ngồi xếp bằng dưới tường rào, chu mỏ ra, vẻ mặt oán niệm nhìn Cổ Thần Thụ, hầm hừ nói: "Tôi không thèm để ý tới bà nữa." Cô làm mặt quỷ, tính bỏ chạy nhưng nhận ra không có nơi nào để đi, chỉ đành nhìn về phía Du Thanh Vi.

Du Thanh Vi nhỏ giọng nói với Lộ Vô Quy: "Đến địa bàn của người khác, em ngoan một chút."

Lộ Vô Quy mới 'dạ' một tiếng.

Đại Bạch cũng rất phối hợp gật gật đầu.

Vu Thần đến ở, đại tư tế tự nhiên không dám có ý kiến. Chỉ là thức ăn hạn hẹp, cần phải cung phụng cho Cổ Thần Thụ, rồi phải cung phụng cho Vu Thần, sợ là không cung cấp nổi. Đại tư tế nhanh chóng sắp xếp chỗ ở cho các nàng, sau đó chợt nghe thấy tiếng còi cảnh báo reo vang.

Du Thanh Vi, Trương Tịch Nhan và Lộ Vô Quy cùng Đại Bạch đồng thời cảm giác được có dị thường, các nàng chạy ra xem thì thấy có một con mãng xà khổng lồ thời tiền sử xuất hiện bên ngoài bộ lạc.

Đó là một con rắn cực lớn toàn thân đen nhánh, đường kính chừng hơn một mét, trên đầu có xương nhô lên, khiến cho nó thoạt nhìn có chút giống giao, nhưng tuyệt đối không phải giao.

Đại Bạch là rồng, nhìn thấy rắn, tức khắc bay lên không trung, uy phong lẫm lẫm hướng con rắn kia gầm rống rít gào, giống như đang uy hϊếp xua đuổi.

Con rắn lớn ngẩng đầu, há mồm phun vào mặt Đại Bạch một lượng lớn sương mù màu xanh lục, sương mù này có tính ăn mòn rất mạnh và vô cùng tanh tưởi.

Đại Bạch sợ tới mức lập tức co lại bằng chừng chiếc đũa bay về quấn lên tay Du Thanh Vi.

Người trong bộ lạc nhìn thấy rắn lớn tập kích, không dám tiến lên, tất cả đều hướng về phía trụ đồ đằng, bắt đầu hát ca dao và nhảy vũ điệu hiến tế.

Trụ đồ đằng lập loè hồng quang, sau đó trở nên yên tĩnh.

Đại tư tế nhìn thấy trụ đồ đằng không có tác dụng, sợ tới mức run rẩy tiếp tục liều mạng hát ca dao và nhảy nhót cúng tế.

Trương Tịch Nhan nghe thấy tiếng Cổ Thần Thụ truyền âm cho mình: "Lại không cúng hiến tế phẩm thì đừng có hòng mà lấy huyết đằng căn." Nàng lập tức dẫn động sát khí dưới lòng đất cuốn về phía con rắn lớn. Sát khí hoá thành xiềng xích khóa con rắn lại, kéo nó nằm bẹp trên mặt đất.

Trương Tịch Nhan giơ tay lăng không hư nắm, sát khí trong không trung ngưng tụ thành một bàn tay to, đột nhiên chui vào trong trái tim của con rắn, móc trái tim của nó ra đặt trước đồ đằng của Cổ Thần Thụ.

Rắn lớn bị móc tim, liều mạng giãy giụa, nhưng nửa thân mình bị kẹp chặt trên mặt đất không cách nào tránh khỏi.

Qua chừng hai phút, nó không còn nhúc nhích nữa, máu thịt nhanh chóng khô khốc, không bao lâu chỉ còn dư lại da rắn bọc lấy xương cốt bên trong.

Trương Tịch Nhan mở bàn tay ra, trong đó xuất hiện một viên huyết tinh còn muốn lớn hơn cả bàn tay của nàng. Nàng nhìn chằm chằm viên huyết tinh, nhớ tới Liễu Vũ không biết bây giờ đang ở nơi nào, trong lòng khó chịu không thôi.

Người trong bộ lạc vốn còn đang nhảy nhảy hát hát hiến tế quanh trụ đồ đằng của Cổ Thần Thụ, tất cả đồng loạt ngừng lại, sau đó cùng nhau hướng về phía Trương Tịch Nhan quỳ bái.

Cổ Thần Thụ vươn ra một cái rễ cây cuốn lấy viên huyết tinh mà Trương Tịch Nhan vừa bắt được từ con rắn lớn, sau đó ném một đoạn rễ lại cho nàng.

Trương Kiều Nghiên và Du Thanh Vi thật sự cạn lời. Vu Thần Tộc đều thực dụng như vậy sao?

Các nàng đột nhiên hối hận vì quyết định đi định cư này.

Nếu các nàng biết nơi mình đến định cư có trình độ còn lạc hậu hơn cả Trung Quốc 5000 năm trước, thì có đánh chết các nàng cũng không đi.

Các nàng cho rằng sẽ đi đến một thế giới nơi nơi đều là thần tiên, kết quả... thứ nhìn thấy được toàn là dân bản xứ nguyên thuỷ... thờ cúng đồ đằng cầu sự che chở từ thần minh. Mới vừa tiêu diệt một con Canh Thần sống dựa vào trụ đồ đằng và sự cung phụng của con người, lúc này lại quay về thời đại hiến tế, cái đệt!

Trương Tịch Nhan nhận lấy đoạn huyết đằng căn, quay đầu nhìn về phía trụ đồ đằng rồi nhìn lại đám người đang quỳ dưới đất.

Nàng đột nhiên hiểu ra tại sao Kiến Mộc thần thụ liên thông với Bất Chu Sơn trên núi Côn Luân lại bị phá huỷ, vì sao con đường đi thông Bất Chu Sơn của Nhân Tộc lại bị chặt đứt.

Quỳ gối một chỗ dựa vào thần linh che chở sống qua ngày, vĩnh viễn sẽ không bao giờ phát triển được. 5000 năm, trái đất không có thần linh che chở đã tiến vào xã hội văn minh, nơi này vẫn còn sống ở thời kỳ 5000 năm trước, không hề tiến bộ.

Nàng nhìn Cổ Thần Thụ, đi đến trước mặt nó, thả đoạn huyết đằng căn xuống, nói: "Làm giao dịch đi. Tôi muốn sáng lập Vu Đạo Tông truyền xuống đạo thống, tôi và bà không can thiệp chuyện của nhau, nếu có nguy nan, lẫn nhau viện thủ."

Một nhánh huyết đằng căn hiện ra giữa không trung, tưởng quất nàng một phát.

Trương Tịch Nhan nói: "Cổ tính thuần âm, gặp phải Thiên Thần Tộc sẽ bị khắc chế. Đạo thuật công chính bình thản, Đạo - Cổ song tu có thể hoá giải chuyện này."

Cổ Thần Thụ hồng quang rực rỡ, khiến cho bầu trời cũng đỏ rực, lực lượng hủy diệt ập về phía Trương Tịch Nhan, như thể vô cùng bất mãn với việc Trương Tịch Nhan muốn tự lập môn hộ cướp đi giáo đồ.

Trương Tịch Nhan biểu tình bình tĩnh mặt không đổi sắc. Nàng nói: "Nếu bà có thể che chở cho Nhân Tộc thì bộ lạc Hoa Tế đã không vong, Lê Vị cũng sẽ không chết, chúng ta cũng không bị Canh Thần đuổi gϊếŧ hơn 5000 năm. Trảm Long Đài, là bản lĩnh của Đạo môn." Nàng ngừng một chút rồi nói tiếp: "Như Âm Dương Đạo phái, như Thành Hoàng âm ty cùng sinh linh ở dương gian, Âm Dương hai giới, mỗi bên tự thủ hộ."

Khí thế của Cổ Thần Thụ càng tăng lên, hiển nhiên không đồng ý.

Vì thế Trương Tịch Nhan đành bổ thêm cho Cổ Thần Thụ một đao sâu tới tim: "Một vị thần mà tới chính con của mình còn không bảo vệ được thì không thể là tương lai của Nhân Tộc."

Hồng quang đang bạo động bỗng dưng ngừng trệ, qua vài phút, đồ đằng của Cổ Thần Thụ đột nhiên không hề dự triệu bay ra một cái rễ cây quất bay Trương Tịch Nhan, sát khí bên dưới lòng đất hình thành một cái xoáy nước thật lớn, tiếp đó mặt đất giống như bị sụp lún, 'rầm' một phát trụ đồ đằng biến mất không thấy đâu nữa, chỉ còn lại tế đài trống rỗng.

Trương Tịch Nhan: "..." Nên nói Cổ Thần Thụ da mặt quá mỏng hay là do nó quá keo kiệt đây?

Ở một nơi rất xa rất xa, cây cổ thụ khổng lồ che trời tự nhiên khô héo.

Một đoạn huyết đằng căng đột nhiên xuất hiện, cuốn lấy Hoa Thần Cổ bé xíu như hạt đậu nành khiến cho hồn quang trong đó toả sáng lên, nó nhanh chóng xoá sạch ký ức về Trương Tịch Nhan trong hồn quang này, rồi chuyển Hoa Thần Cổ đến một cái sơn cốc lệ chướng lan tràn cách đó không xa, lúc sau, nó giống như ăn trộm lén lút bỏ chạy khỏi nơi này.

Hoa Thần Cổ vừa bị dời ổ chui ra khỏi mặt đất, nhìn quanh bốn phía, cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng lại nghĩ không ra chỗ nào không thích hợp.

Hoa Thần Cổ chớp chớp mắt, đột nhiên vặn vẹo toàn thân, sau đó bay lên rồi phát ra một tiếng hét thảm thiết!

Xuyên qua! Mà còn xuyên thành... cái thứ quỷ gì thế này? Bộ dáng như hoa bồ công anh, mà lại biết bay như chim! Cô thật vất vả mới viết xong luận văn lấy được bằng tốt nghiệp, đang chuẩn bị quay về nhà kế thừa gia sản tiền tỷ a.

Tôi xuyên qua rồi à? Vậy tên Liễu Lôi kia sẽ được thừa hưởng một mình nguyên cái xí nghiệp Liễu thị của ông Liễu Sĩ Tắc sao?

Tôi đã đắc tội thần thánh phương nào thế này? Cho tôi về nhà có được không? Tôi hứa sẽ đốt nhang cảm tạ a.

Cô còn đang chụp ảnh tốt nghiệp, như thế nào có thể xuyên qua cơ chứ? Chỗ này là chỗ nào vậy? Cô còn có thể quay về không? Cứu mạng với.

Con sâu có chút xíu thế này, chắc đứng cuối cùng trong chuỗi thức ăn quá... Có thể sống qua một ngày không đây trời?

...

Một ngày sau, cô phát hiện ra, tuy bản thân rất nhỏ, nhưng mà, cô là con sâu dữ dằn nhất trong cả sơn cốc, quả thực là sâu sát thủ trời sinh, nữ hoàng của các loài sâu! Mà con mẹ nó chứ, rốt cuộc vẫn chỉ là con sâu, hơn nữa, trong sơn cốc này trừ bỏ sâu trùng thì chỉ có hoa hoa cỏ cỏ cùng với cổ chướng, không có con vật nào khác.

Trong đầu cô, thực thần kỳ xuất hiện hai quyển tu luyện cổ pháp, một quyển tên là "Vu Thần huyền linh kinh", quyển còn lại là "Vu Thần bảo điển". Còn về việc đã học hai quyển này ở đâu thì cô không nhớ rõ, đại khái cũng không có lời đáp như việc vì sao cô xuyên đến nơi này. Bà đây đâu có coi tiểu thuyết xuyên thư đâu mà biết!

HẾT PHẦN 2