Ba người quỷ đạo tiếp nhận công trình ở thôn Liễu Bình, dựa theo bản vẽ Du Thanh vi đưa cho, cùng với bùa chú và trận tài bày trận, hiện giờ công trình làm xong, nên kết thúc công việc.
Du Thanh Vi nói với bọn họ, sau khi trận thành, có thể nhìn thấy thượng cổ Vu Thần vừa chuyển thế trùng tu thi triển thần thông thủ đoạn mở ra một cây cầu kéo dài suốt tam giới, cây cầu này xuyên qua Quỷ Giới, đi đến thế giới mà Thiên Thần Tộc, Vu Thần Tộc, Quỷ Tộc và Nhân Tộc hỗn cư cùng nhau.
Nói gì mà mơ hồ quá? Chắc là xạo rồi!
Từ trước tới nay lời nói của Du Thanh Vi chỉ nên nghe một nửa chừa một nửa, thường xuyên 1 ngón tay nói thành 3 ngón tay, nhưng ba người bọn họ đã giao thiệp hơn nửa cuộc đời với Du Đạo Pháp, sau lại hợp tác với Du Thanh Vi mới thấy thống khoái hơn ông nội nàng ấy nhiều, con nhóc này tuy hay đào hố, nhưng ở chuyện lớn chưa bao giờ hàm hồ lấy lệ, vẫn rất đáng tin.
Ba người bọn họ nghiên cứu qua trận đồ và bố cục phong thuỷ, nhìn thấy trận trượng này vô cùng to lớn, không hề nhỏ hơn chút nào so với mưu đồ của tổ sư gia lập phái cách đây hơn 1000 năm tại thôn Liễu Bình, vì thế liền đồng ý làm!
Bọn họ vốn dĩ cho rằng bản thân chỉ có ba tấm vé vô xem phim, cho nên chỉ tránh ở xa xa nhìn, không nghĩ rằng trừ bỏ nhìn thấy cảnh tượng Du Thanh Vi miêu tả, thế mà còn có thể chứng kiến thần thông thủ đoạn của các đạo sĩ quỷ trong Bảo An Đạo phái, kinh hỉ hơn nữa là có được cả long khí của thượng cổ thần long tặng kèm cho.
Du Thanh Vi thế nhưng đánh bàn tính dùng long khí của thượng cổ long hồn trọng định phong thuỷ của thôn Liễu Bình, hoàn toàn hoá giải âm sát khí của nơi này, giúp cho hai giới Âm Dương quay về trật tự.
Đạo thống của Bảo An Đạo phái truyền thừa đến Du Thanh Vi là thế hệ cuối cùng, đã đoạn tuyệt truyền thừa, nơi này về sau chính là đạo tràng của ba người bọn họ.
Ba người quỷ đạo đang nghĩ đến đẹp, sau đó bị các đạo sĩ quỷ phát hiện, vây kín đường lui.
Lại nói tiếp, toàn là tình xưa nghĩa cũ, lúc trước ba người bọn họ giúp đỡ Du Thanh Vi và Lộ Vô Quy dùng âm lôi phù trận cho nổ Bảo An đạo quan, số lượng quỷ hiện tại so với năm đó, ước chừng thiếu đi bớt một con số 0.
Ba anh em bọn họ sợ tới mức dán bùa phong cương lên chân, tay trái cầm bùa Thiên Cương thần lôi, tay phải nắm chặt pháp khí của bản thân chuẩn bị gϊếŧ ra một con đường máu bỏ chạy. Sau đó bọn họ nhìn thấy các đạo sĩ quỷ kia hướng bọn họ làm một cái đạo lễ vái chào, rồi mấy trăm quỷ ngược dòng sông Âm đi lên phía thượng lưu.
Ba người quỷ đạo chụm đầu lại, thương lượng với nhau.
Quỷ Nhất hỏi: "Các chú nói xem bọn họ muốn đi đâu vậy?"
Quỷ Nhị đáp: "Ngược dòng mà lên, đến cuối, nghe nói là Quỷ Quốc."
Quỷ Tam nói: "Quỷ Quốc nữ vương và đại tư tế của Quỷ Quốc trấn thủ chỗ đó, hồi xưa từng có xích mích với nhóc Du và nhóc Lộ đúng không?"
Quỷ Nhất và Quỷ Nhị đồng loạt gật đầu, sau đó chỉ về hướng mà các nàng biến mất, nói: "Cho nên tụi nhóc đó mới tránh đường đi ngang Quỷ Quốc, chọn đường khác để đi nè."
Ba người quỷ đạo đồng loạt gật đầu, "ừ nhỉ", cảm thấy suy đoán này rất hợp lý.
Quỷ Nhất nói: "Ý của anh đây là, mấy lão đạo sĩ kia vẫn thường hay mưu đồ chuyện lớn, lúc trước thì tưởng thành tiên, hiện tại... luận về tu quỷ đạo, bọn họ mới là tổ tông nha. Chỗ này vốn dĩ là đạo tràng của bọn họ, giờ bọn họ đều từ bỏ hết, không bằng chúng ta..." Ông vừa nói vừa chỉ về phía các đạo sĩ quỷ vừa rời đi, rồi nhìn nhìn Quỷ Nhị và Quỷ Tam, tựa như đang hỏi: "Các chú nghĩ sao?"
Quỷ Nhị và Quỷ Tam nhìn nhau một cái, gật đầu.
Ba anh em quỷ đạo nhanh chóng đạt thành nhất trí, đuổi theo các đạo sĩ quỷ.
...
Tả Tiểu Thứ, Tiết Nguyên Kiền, Tả Nhàn và Trang hiểu Sanh ở lại một trấn nhỏ cách thôn Liễu Bình không quá xa.
Năm đó Du Thanh Vi mang theo Lộ Vô Quy xuống đường Âm dùng âm lôi phù trận cho nổ Bảo An đạo quan quỷ, đạo quan quỷ bị nổ tung, thi quái và lệ quỷ ngàn năm bên trong ùa ra tới, hai nàng bị vây trong đám thây máu, cùng đường tuyệt lộ, Lộ Vô Quy dùng mạng của bản thân giúp Du Thanh Vi có thời gian trốn chạy. Du Thanh Vi chạy thoát, Lộ Vô Quy vừa chuyển thế đầu thai làm người được 19 năm thì chết ở dưới giếng Âm.
Trang Hiểu Sanh và Lộ Vô Quy là chị em ruột, nàng làm theo di chúc của Hứa Đạo Công đưa Lộ Vô Quy đến cho Du Thanh Vi nuôi dưỡng.
Chuyện Lộ Vô Quy chết, Du Thanh Vi thông báo cho Trang Hiểu Sanh biết.
Buổi tối cùng ngày hôm đó, Lộ Vô Quy biến thành Quỷ Yêu xuất hiện ở nơi bản thân chết đi, tự nhặt lấy hài cốt của mình chạy đi tìm Du Thanh Vi. Từ lúc đó, Trang Hiểu Sanh liền biết em gái của mình không còn là người nữa. Dương khí của nàng quá nặng, Lộ Vô Quy thường không thích tới gần nàng, e ngại nàng nóng làm em ấy không thoải mái, cũng không thích ăn cơm nhà nàng nấu, chỉ thích ăn cơm cúng do Du Thanh Vi làm.
Nàng biết nhà nàng không giữ em gái lại được, em ấy đầu thai đến nhà nàng bởi vì ba mẹ nàng là người trong thôn Liễu Bình, mà thôn Liễu Bình nợ em ấy một cái mạng, phải trả mạng cho em ấy.
Tâm trí của em gái nàng không được bình thường, thường xuyên tỏ vẻ: "Em đã được gửi cho người khác nuôi rồi không còn là người nhà của chị nữa, không có quan hệ gì đến nhà chị nữa, em ở chung với mọi người sẽ đưa đến tai hoạ, mọi người không nuôi sống em được đâu." Nhưng nhiều năm trôi qua em ấy vẫn luôn che chở cho nàng, cho ba mẹ nàng, nhìn thấy nàng sẽ luôn cười híp mắt kêu "chị Hiểu Sanh ơi", tuy rằng luôn luôn gọi thẳng tên của ba mẹ nàng, nhưng lại rất vui vẻ khi gặp họ.
Sau đó em ấy đột nhiên nói với nàng rằng phải rời đi, đến nơi nên đến, không trở lại nữa.
Nàng và mọi người chỉ có thể tiễn em ấy và Du Thanh Vi đến trấn trên.
Đêm nay các nàng sẽ rời đi, từ đường Âm bắt đầu, đi đến một nơi rất xa rất xa.
Buổi tối, hơn mười một giờ, phía thôn Liễu Bình đột nhiên truyền tới tiếng sấm. Thời tiết này nếu là sấm sét mùa xuân thì vẫn có chút sớm.
Lúc sau bên kia tiếng ầm vang không ngừng, không biết là do động đất hay là do sạt lở.
Trang Hiểu Sanh và Tả Nhàn vô cùng lo lắng. Tiết Nguyên Kiền và Tả Tiểu Thứ cũng đứng ngồi không yên.
Trên đường đi đến thôn Liễu Bình, bọn họ gặp phải động đất, lắc lư vô cùng dữ dội, đứng cũng đứng không vững.
Bên trong thôn Liễu Bình tối tới mức duỗi tay không thấy năm ngón, dường như bên trong có thứ gì đó rất đáng sợ đang đấu đá với nhau, thỉnh thoảng còn truyền tới thanh âm vô cùng kinh dị.
Trang Hiểu Sanh không ngừng nói với bản thân đó chỉ là động đất mà thôi, nhưng nàng lại không tự lừa dối được bản thân mình. Mấy người kia nhất định đã làm chuyện gì đó, nàng biết mà, Du Thanh Vi vẫn luôn tâm tâm niệm niệm sẽ trọng định lại phong thuỷ của thôn Liễu Bình, làm nơi này khôi phục sinh cơ, ít nhất không để nơi này biến thành vùng đất nguy hiểm mà người sống tới gần liền có chuyện.
Nàng liên tục tra hỏi, Tả Tiểu Thứ rốt cuộc khai ra.
Nhưng cho dù đã biết, cũng không thể giúp được gì.
Động đất vẫn diễn ra liên tục đến hơn 1 giờ sáng, bỗng nhiên một cỗ cảm giác kỳ dị tràn ngập, tinh thần của mọi người chợt nâng cao lên.
Tả Tiểu Thứ và Tiết Nguyên Kiền đồng thời khoanh chân ngồi đả toạ, trước khi đả tọa Tả Tiểu Thứ còn nói: "Trang Hiểu Sanh, cô ba, ráng hít nhiều thêm vài hơi, rất là bổ."
Trang Hiểu Sanh và Tả Nhàn không quá hiểu ý của Tả Tiểu Thứ.
Khoảng chừng qua hơn mười phút, hai người kia mới thu công đứng dậy.
Tiết Nguyên Kiền lấy từ trong balo ra một hình nhân giấy, trên đó viết tên của Du Thanh Vi và một đạo bùa vẽ bằng máu. Hình nhân giấy này được bỏ trong túi chống thấm nước, sau khi xem qua, Tiết Nguyên Kiền cười đưa cho Tả Nhàn: "Xong rồi ạ. Thanh Vi bình an không có việc gì."
Trang Hiểu Sanh gấp giọng hỏi: "Còn Nhị Nha thì sao?" Nhị Nha, em gái của nàng, Lộ Vô Quy.
Tiết Nguyên Kiền đáp: "Tiểu Lộ đại sư, Đại Bạch và Thanh Vi đều có mệnh lý tương liên với nhau. Thanh Vi không có chuyện gì, mọi người tự nhiên đều ổn cả." Anh ấy chỉ chỉ thôn Liễu Bình: "Đi thôi, vào trong thôn xem thử."
Động đất ở thôn Liễu Bình thực nghiêm trọng, tất cả nhà ở sụp đổ, nhiều nơi còn xuất hiện khe nứt và hố to.
Thôn trang nguyên bản âm khí nặng nề, bây giờ đột nhiên có thể nhìn thấy được không trung thoáng đãng giống như vừa được tẩy sạch, loại cảm giác khiến cho con người cảm thấy không được tự nhiên cũng không còn nữa.
Trang Hiểu Sanh dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Bảo An đạo quan.
Nhà ở vốn chỉ sập một nửa nay đã hoàn toàn sập hết, không có ai ở đây, ba người quỷ đạo hằng năm canh giữ trong thôn cũng không biết đã đi đâu, giếng Âm thì vẫn còn đó. Vẫn giống hệt như trước kia, cứ đến buổi tối sẽ không có nước, thông thẳng xuống âm phủ.
Trang Hiểu Sanh muốn leo xuống giếng, ý đồ đi tìm em gái của mình, nhưng bị Tả Tiểu Thứ và Tiết Nguyên Kiền giữ lại.
Tả Tiểu Thứ nói: "Lúc này không ra ngoài, có nghĩa là đã rời đi rồi." Cô và Tiết Nguyên Kiền lấy la bàn đi khắp nơi xem xét.
Tả Nhàn hỏi hai người: "Các con có nhìn ra gì không?"
Tiết Nguyên Kiền đáp: "Phong thuỷ đã được trọng định, thôn Liễu Bình khôi phục lại bình thường rồi ạ." Anh ấy nói tiếp: "Đi xem khe Lạc Long thử đi." Khe Lạc Long, chính là con rạch vắt qua chính giữa chia phong thuỷ cục của thôn Liễu Bình thành đồ án Thái Cực, năm đó Đại Bạch hóa rồng thất bại, trước khi chết đã nổi điên dùng giao long chi lực dẫn phát hồng thuỷ. Nó chết đi, hồng thuỷ rút, con rạch cũng khô cạn chỉ sau một đêm.
Ban đêm, đường không quá dễ đi, cho dù có phù hoả chiếu sáng thì mọi người di chuyển vẫn có chút khấp khểnh.
Không bao lâu, mọi người tới cạnh bên con rạch, nơi trước đây từng khô cạn phủ đầy lá cây mục ruỗng giờ đã tràn đầy nước trong.
Tiết Nguyên Kiền vốc một ít nước, là nước ngầm bình thường, hẳn là mới chảy ra từ khe nước ngầm, chứng tỏ thuỷ mạch ở địa giới dương gian đã khôi phục.
Thuỷ mạch khôi phục, trong không khí không còn âm khí và sát khí lượn lờ bức người nữa, phong thuỷ của thôn tốt lên, sẽ một lần nữa toả sáng sinh cơ, các thôn dân có thể trở về sinh sống.
Vì đề phòng có người vào nhầm giếng Âm Dương, Tiết Nguyên Kiền và Tả Tiểu Thứ bày trận che lấp đi hai cái giếng trong thôn Liễu Bình, người của Đạo môn dùng la bàn là có thể tìm ra, còn người bình thường khi tới gần sẽ bị pháp trận che mắt, tự nhiên tránh đi.
Trời đã sáng.
Tả Nhàn dạo bước trong thôn. Bố chồng, chồng và con gái của bà đều vì phong thuỷ cục của thôn trang này mà rời đi.
Bà hy vọng con gái và Tiểu Quy Quy vui vẻ sống tốt, trường thọ vô ưu, nhưng nếu có thể, bà nguyện ý dùng quãng đời còn lại chỉ để đổi lấy một ngày cả nhà đoàn tụ cùng nhau.
Bà đang khó chịu trong lòng, phía trước bỗng dưng xuất hiện một người
Đó là một cậu trai trẻ chừng hơn hai mươi, ăn mặc hàng hiệu, thoạt nhìn gia cảnh không tệ. Người trong thôn Liễu Bình, trừ bỏ Trang Hiểu Sanh, không ai có gia cảnh tốt như thế.
Bà hỏi: "Cậu là?"
Trương Kế Bình có thể từ ngũ quan và diện mạo của Tả Nhàn nhìn ra mối quan hệ giữa bà và Du Thanh Vi, anh đáp: "Mẹ của tôi và Du Thanh Vi là bạn của nhau."
Tả Nhàn hỏi: "Cậu đến tìm Thanh Vi à? Con bé không có ở đây."
Trương Kế Bình nói: "Tôi biết."
Thôn này cơ hồ không có người ngoài lui tới, có thể tìm đến chỗ này thì cũng không phải người bình thường, hơn nữa hẳn là có chuyện gì đó. Tả Nhàn hỏi: "Cậu có chuyện gì sao?"
Trương Kế Bình đáp: "Không có việc gì, tôi chỉ đến tuỳ tiện nhìn một chút."
Tuỳ tiện nhìn một chút? Ở nơi này? Thôn này cũng không phải của bà, cho nên Tả Nhàn không muốn lo chuyện bao đồng, bà chỉ nói lời khách sáo: "Tôi rất quen thuộc thôn này, có cần hỗ trợ gì thì cậu đừng khách khí."
Trương Kế Bình gật đầu nói cảm ơn, nhìn về hướng Bảo An đạo quan.
Tả Nhàn nhìn theo phương hướng cậu trai trẻ đang nhìn, nghĩ nghĩ, vốn định đi theo, sau đó phát hiện người tự dưng biến đâu mất. Bà thầm nghĩ: "Ban ngày ban mặt gặp quỷ hả trời?"
Trương Kế Bình đi đến trước giếng Âm Dương trong Bảo An đạo quan, phong ấn mà Tiết Nguyên Kiền và Tả Tiểu Thứ vừa làm bị anh nhẹ nhàng tuỳ tay gạt bỏ.
Anh nhảy xuống giếng, giếng Âm biến mất, khôi phục lại thành giếng Dương.
Trương Kế Bình đi đến bên bờ sông Âm nơi Liễu Vũ biến mất, từ trong tay áo lấy ra một khối mâm ngọc. Mâm ngọc này là do Trương Tịch Nhan giao cho anh, có thể giữ một mạng cho Liễu Vũ. Mâm ngọc sinh biến, lại không thấy hồn Liễu Vũ quay về, hoặc là bị đe doạ, hoặc là có biến cố khác. Mẹ anh rất để ý cô, tổng không thể thấy chết mà không cứu, đạo tụ hồn thuật do bất tử Linh Tộc đặt trong mâm ngọc có thể bảo hộ một mạng cho cô. Anh thi triển huyết mạch truy tung kích hoạt trận bàn, đạo tụ hồn thuật bọc lấy tinh huyết dựa vào pháp trận nháy mắt chấn vỡ mâm ngọc, hóa thành một đạo phù quang bay theo hướng Liễu Vũ rời đi, một gợn nước mỏng manh hiện ra giữa không trung, trong giây lát, gợn nước và phù quang cùng nhau biến mất.
Trương Kế Bình nghĩ: "Sống hay chết, liền xem mạng của cô có lớn hay không." Anh nói xong, xoay người, quay trở về đường cũ.