Chương 131

Bỗng dưng, không khí rung động, một tiếng rồng gầm phẫn nộ vang lên bên tai, thanh âm kia mờ ảo đến nỗi khiến cho người nghe cơ hồ theo bản năng hoài nghi bản thân mình gặp ảo giác.

Trương Tịch Nhan cực kỳ nhạy cảm bắt giữ được thanh âm kia đến từ một nơi ẩn nấp vô cùng xa xôi — Động Đình ẩn sơn. Canh Thần và thanh đao đầu rồng của gã quả nhiên có liên hệ cảm ứng, không biết gã có thể thừa nhận thêm việc bản mạng pháp khí bị tổn hại dẫn đến tổn thương nặng nề mà kìm nén không ra tay hay không. Nếu gã không ra tay, bản mạng pháp khí bị tổn hại, không chỉ thiếu đi một kiện vũ khí hữu lực, mà tự bản thân cũng sẽ lại lần nữa bị hao tổn, thực lực không hẳn sẽ rớt mất một nửa, nhưng ít nhất cũng bị cắt giảm đi hai phần tới bốn phần. Nhưng nếu gã ra tay muốn cướp lại bản mạng pháp khí, thì mức độ nguy hiểm sẽ còn lớn hơn lúc trước nàng cách không đoạt đao.

Trương Tịch Nhan nhìn về phía Du Thanh Vi, thấy nàng ấy đã khoanh chân ngồi nhập định. Du Thanh Vi chịu sự ảnh hưởng của Đại Bạch và Lộ Vô Quy, ánh sáng nhàn nhạt như sương mù từ trong xương cốt nàng ấy chảy ra ngoài, khiến cho làn da trắng nõn nà không tỳ vết như thể được bao bọc thêm bởi một tầng nguyệt hoa thánh quang. Chu sa ấn ở giữa mày nàng ấy lóa lên linh quang phù văn, nhưng cũng không cách nào áp được xoáy nước giữa trán, cũng không thể trấn trụ thuần âm chi khí trên người Du Thanh Vi, đồng thời hơi thở giữa Du Thanh Vi, Lộ Vô Quy và Đại Bạch bắt đầu gắt gao kết nối với nhau, rõ ràng là ba thân thể bất đồng nhưng lại liên kết chặt chẽ như là nhất thể.

Trương Tịch Nhan kinh sợ không thôi. Đạo phù văn chu sa ấn giữa trán Du Thanh Vi không chỉ giúp nàng ấy che lấp đi thân thể thuần âm, mà còn che cả thiên nhãn, trời sinh thiên nhãn thân thể thuần âm! Phong thủy cục thôn Liễu Bình không chỉ dưỡng ra một bất tử linh tộc, một con âm xà hóa rồng, mà còn dưỡng ra một trời sinh thiên nhãn thân thể thuần âm. Nguyên lai con người cũng có thể đoạt thiên địa tạo hóa!

Du Thanh Vi công lực thấp tu vi không đủ, còn chưa đủ năng lực để vận dụng thiên nhãn, bởi vậy nên chỉ có thể phong ấn lại, bằng không nếu tùy tiện vận dụng sẽ không thể chịu nổi, khả năng thân tử hồn tiêu là rất lớn.

Bên trong trận bàn bát quái bất chợt truyền ra khác thường, tiếp đó không gian phía trên thanh đao đầu rồng bỗng nhiên bị mạnh mẽ tách ra khe hở, hư ảnh của một dàn tế cổ xưa xuất hiện trong khe hở đó, phía trên là bàn long trụ, hư ảnh hình rồng của Canh Thần đang quấn quanh bàn long trụ. Cự long màu vàng uy phong lẫm lẫm, râu và bờm rồng không gió tự động đong đưa, hơi thở cường đại khủng bố tản ra, cách pháp trận cũng có thể cảm nhận được uy thế trên người nó. Ánh mắt của nó gắt gao nhìn chằm chằm Trương Tịch Nhan, vô cùng tàn nhẫn, lệ khí mười phần.

Nó vận dụng thủ đoạn, khiến cho Trương Tịch Nhan chỉ có thể nhìn thấy trụ đồ đằng và long ảnh, không thể nhìn rõ được cảnh tượng khác xung quanh. Nề hà Trương Tịch Nhan mắt sắc, phát hiện tư thế của nó có chút quỷ dị, nhìn như phẫn nộ muốn nhào tới, nhưng tứ chi lại dính cứng trên bàn long trụ, chỉ có thể duỗi cổ về phía trước, cho nên cổ và đầu nó chiếm phần lớn khoảng không gian. Theo lý thuyết bình thường, nó như thế nào cũng phải duỗi móng vuốt thử túm thanh đao về mới đúng. Thượng cổ thần linh, còn là Long Tộc sinh vật cường đại như vậy, không có năng tới sức duỗi móng vuốt cũng không có, cho dù bây giờ nó chỉ là linh thể, thì móng vuốt có bị chặt mất cũng chỉ suy yếu một chút, không có chuyện lớn gì.

Trương Tịch Nhan nhẹ giọng nói: "Canh Thần, tư thế bàn long không đúng, có muốn đổi kiểu nằm khác không?"

Một thanh âm truyền đãng ra tới, dừng trong tai Trương Tịch Nhan: "Điều kiện."

Trương Tịch Nhan cười đáp: "Ngươi đã cùng đường bí lối rồi."

Thanh âm của Canh Thần lại lần nữa vang lên bên tai Trương Tịch Nhan: "Ta là thiên thần Long Tộc, nếu ta chết, vô luận ngươi đi đến nơi nào cũng sẽ bị Long Tộc đuổi gϊếŧ, không chết không ngừng. Con cháu đời sau của ngươi, cũng khó thoát khỏi nguyền rủa."

Trương Tịch Nhan đạm nhạt nói: "Nhờ ngươi ban tặng, mà bộ lạc Hoa Tế tao ngộ bảy lần diệt thôn tàn sát, sau này còn có cả thôn Hoa Tập và Trương gia thôn. Cái gọi là long hồn nguyền rủa, bộ lạc Hoa Tế đã phải thừa nhận hơn 5000 năm."

Canh Thần há mồm, phun ra tiếng người: "Ngươi là muốn cho ta và bộ lạc Ứng Long gϊếŧ hại lẫn nhau."

Trương Tịch Nhan nghe nó nói như vậy liền biết bên cạnh bàn long trụ còn có người của bộ lạc Ứng Long đứng dự thính, nàng vẫn đạm nhạt lên tiếng: "Các ngươi không có lựa chọn. Con đường sống duy nhất của ngươi chính là lấy người của bộ lạc Ứng Long ra huyết tế, nhưng bộ lạc Ứng Long tất nhiên sẽ không ngồi chờ chết. Bị chính bộ lạc cung phụng mình hơn 5000 năm dùng khóa long liên trói trên bàn long trụ, tư vị không dễ chịu đúng không."

Canh Thần nói: "Ta có thể mang theo toàn tộc Ứng Long phi thăng." Nó vừa dứt lời, khe hở bên trên thanh đao đầu rồng liền biến mất.

Trương Tịch Nhan: "..." Câu nói kia rõ ràng không phải nói cho nàng nghe.

Du Thanh Vi mở mắt ra, hỏi Trương Tịch Nhan: "Côn Luân Kiến Mộc đã bị chặt đứt rồi phải không?"

Trương Tịch Nhan đáp: "Trong truyền thuyết là do Cộng Công đâm gãy. Côn Luân Kiến Mộc bị hủy hoại, thông đạo mà Nhân Tộc dùng để đi tới Bất Chu Sơn hoàn toàn bị chặt đứt là điều có thể xác định."

Du Thanh Vi hỏi: "Nguồn tin có đáng tin cậy không đó?"

Trương Tịch Nhan đáp: "Chính miệng Ô Huyền nói, có đáng tin không?" Nàng nói xong, sửng sốt nghĩ thầm: "Ủa mình nghe Ô Huyền nói lúc nào vậy kìa?" À ừm, chắc là do ký ức truyền thừa trong huyết mạch hoặc là Lê Vị đã từng gieo ký ức trong đầu nói cho nàng.

Thanh đao đầu rồng chấn động không thôi, thanh âm kia tựa như than khóc. Nếu đao có linh, đại khái nó cũng ý thức được bản thân cùng đường bí lối.

Trương Tịch Nhan nhìn về phía thanh đao đầu rồng, thanh đao này đã gϊếŧ qua quá nhiều người của Vu Thần tộc, uống qua quá nhiều máu người.

Du Thanh Vi liếc nhìn thanh đao kia một cái, nhắm mắt lại tiếp tục hấp thu long khí và thần lực của Thiên Thần tộc bên trong.

Trương Tịch Nhan mơ hồ có chút bất an. Nàng đoạt đao của Canh Thần, bộ lạc Ứng Long hẳn phải có hành động mới đúng, phản ứng của Canh Thần lúc nãy hơi có chút bình tĩnh quá mức.

Ban đêm tuyết rơi phủ trắng xóa núi đồi, mọi âm thanh đều tắt, phảng phất như thiên nhiên cũng lâm vào trạng thái ngủ đông.

Đỉnh núi sáng lên vầng sáng mênh mông nhàn nhạt, hình như có ánh trăng vừa sái lạc nơi đó.

Liễu Vũ không ngủ được, ngồi trên tuyết uống bia lạnh, thưởng thức ánh trăng. Vị ngồi bên cạnh nàng giống như được khắc từ băng, nhưng mỗi ngày đều sẽ rớt xuống từng mảng da sừng, đỉnh núi đối diện có ánh sáng mênh mang kia là vị trí của Tịch Nhan bảo bảo nhà cô. Hơn nửa đêm, vốn dĩ phải úm trong lều trại ôm vợ ngủ ngon mới đúng, kết quả hai người đều phải đi hộ pháp cho người khác.

Hộ pháp a! Bế quan hộ pháp trong truyền thuyết, nghe thì thật vô cùng cao thượng, trên thực tế thì chính là ngồi bên cạnh bầu bạn sẵn tiện làm vệ sĩ.

Bỗng nhiên, trong đầu cô vang lên tiếng chân giẫm lên nền tuyết, cùng với tiếng cổ trùng bị nổ mạnh, thanh âm vang lên cùng một lúc, cổ trùng mà cô thả dưới chân núi đột nhiên biến mất một con. Những âm thanh đó thực nhẹ, tốc độ rất nhanh, thẳng về phía đỉnh núi. Bất quá nơi nơi đều là tuyết đọng, nhánh cây lại nhiều, người tới khó tránh khỏi làm cho tuyết đọng trên nhánh cây rớt xuống, khiến cho tiếng sàn sạt khi tuyết rơi xuống đất vang lên không ngừng. Những tiếng vang đó thông qua cổ trùng canh gác khắp núi đồi truyền đến trong đầu Liễu Vũ, phóng đại lên vô số lần, Liễu Vũ thiếu chút nữa đã bị ồn chết. Bọn chúng tránh đi tuyến đường chính do xe xúc đất đào ra, mò mẫm trong rừng cây leo lên núi.

Liễu Vũ nghe âm thanh kia liền biết đối phương người đông thế mạnh, cô ném lon bia trong tay, trực tiếp vận dụng chuông hoặc âm đeo trên cổ thả ra tạp âm đánh thức những người còn đang say giấc nồng trong doanh trại, trước tiên dựa theo lời Trương Tịch Nhan dặn dò triệu tập nhóm cổ thi tổ tông ra hộ pháp, tiếp đó, cô lấy ra súng báo hiệu, bắn một viên về phía nhóm người đang từ dưới chân núi leo lên, tinh chuẩn tỏa định vị trí của bọn chúng.

Đêm khuya, đạn tín hiệu cắt qua bầu trời đen đặc, Trương Tịch Nhan ngồi trên đỉnh núi bên cạnh cũng có thể thấy rõ.

Du Thanh Vi mở mắt ra, nói: "Tới rồi. Bọn chúng rất có thể sẽ chia bình làm hai đường, một đường đánh vào chỗ yếu, một đường thẳng đảo hoàng long." Nàng ấy nhìn thanh đao đầu rồng đã xuất hiện vết nứt: "Hoàn toàn hấp thu xong cũng phải tới hừng đông, hiện tại bỏ dở cũng không sao."

Trương Tịch Nhan nói: "Thân đao đã nứt, khó có thể khóa lại linh khí và long khí, hiện tại bỏ dở, linh khí và long khí tan đi, uổng lắm. An tâm bế quan, đây là đại bản doanh của Trương gia chúng tôi. Các người che lỗ tai lại đi."

Du Thanh Vi nghe vậy nhanh chóng lấy hai ngón trỏ bịt lỗ tai lại.

Lộ Vô Quy mở mắt ra, cầm lấy thước phép, muốn đứng dậy đi ra ngoài đánh nhau.

Du Thanh Vi chỉ chỉ cô ấy, ý bảo cô ấy ngồi xuống thành thật làm mắt trận đi hấp thu long khí và linh khí.

Lộ Vô Quy không phản đối 'dạ' một tiếng, ngoan ngoãn ngồi trở lại, che kín lỗ tai.

Đại Bạch quay đầu nhìn các nàng, có chút nôn nóng vẫy vẫy cái đuôi, nhìn thấy Du Thanh Vi không hề hoang mang tí nào, vì thế yên tâm tiếp tục hấp thu long khí và linh khí, nhưng là tốc độ nhanh hơn không ít.

Trương Tịch Nhan cảnh báo các nàng xong, đứng dậy hai chân dùng sức dậm xuống đất, dẫn động địa sát chi khí bên dưới lòng đất, đồng thời hé miệng phát ra tiếng huýt gió bén nhọn.

Tiếng huýt gió kia là dùng nội lực hồn hậu phát ra nên vô cùng tiêm lệ, đồng thời thiên nhãn giữa trán của nàng cũng bắt đầu xoay chuyển, thanh âm do nàng tạo ra biến thành tiếng gầm một tầng tiếp một tầng chồng điệp lên nhau rồi khuếch tán ra khắp núi rừng xung quanh.

Du Thanh Vi đứng gần Trương Tịch Nhan, suýt chút nữa bị thanh âm chói tai kia chấn cho đứng không vững té ngã. Nàng ấy thầm mắng trong bụng: "Cái đệt."

Lộ Vô Quy và Đại Bạch cùng nhau trợn trắng mắt liếc nhìn Trương Tịch Nhan đang kêu đến vô cùng khó nghe, tự bịt kín lỗ tai của mình. Hai chân trước của Đại Bạch quá ngắn, vì che kín lỗ tai, cho nên đầu phải cúi xuống tới ngực, nhìn y như một con hải mã.

Theo tiếng huýt gió mà Trương Tịch Nhan truyền ra, núi rừng nguyên bản đang ồn ào náo động phảng phất giống như vỡ tổ, vô số cổ thi từ trong núi rừng và dưới nền tuyết nhảy lên, nhào về phía đám người đang tiến tới doanh trại giữa sườn núi và hướng về phía đỉnh núi của các nàng.

Đống phế tích ở Trương gia thôn vốn bị cổ thi đào thành tổ ong vò vẽ cũng vang lên tiếng huýt gió ầm ĩ.

Nhóm cổ thi từ trong địa đạo, sơn động nhảy ra ngoài, vô số cổ thi hội tụ lại cùng nhau dùng khí thế vạn mã lao nhanh ùa về hướng doanh trại ở sườn núi.

Liễu Vũ còn chưa quá quen thuộc với thao tác điều khiển nhóm cổ thi tổ tông, đang cùng từng con liên lạc cảm tình, sau đó đột nhiên nghe thấy tiếng huýt gió từ đỉnh núi đối diện, kia quả thực giống như nữ vương khởi xướng hiệu lệnh xung phong, chấn cho cô đầu váng mắt hoa, cảm xúc mênh mông, chiến ý nùng liệt từ trong tim tràn ra, truyền tới não bộ. Trong đầu cô còn hiện lên một hình ảnh, kêu gọi phải bảo vệ tốt cho những người trong doanh trại, xé nát kẻ đến đánh lén, đồng thời, trong đầu cô còn hiện lên rất nhiều đốm sáng lập lòe, mỗi một đốm sáng chính là một cổ thi, giống như đang nói với cô rằng không cần phải sợ, có rất nhiều chiến hữu đang ở bên cạnh cùng cô chiến đấu. Thiếu chút nữa cô đã nhào ra ngoài, cũng may là bản mạng linh cổ của cô rất cao cấp, đạo hạnh cũng sâu, không bị âm thanh kia mê hoặc, còn đứng ổn định tại chỗ.

Cô sợ hãi nhìn về phía đỉnh núi, nghĩ thầm: "Trương Tịch Nhan, chị có tin em báo cáo chị chơi hack game không hả?" Bất quá cô càng muốn ôm chặt đùi của đại lão hơn, càng thêm tự hào vì đó là vợ của cô, còn là người bị cô ấn ngã dưới thân nữa chứ.

Cô còn đang thất thần, bỗng nhiên cảm giác có gì đó khác thường truyền đến, theo bản năng lăn qua một bên né tránh, đồng thời đẩy vị cổ thi tổ tông đang ngồi như tượng điêu khắc xuống cái hố rác bên cạnh, thuận tiện ném luôn cái bàn vô trong hố. Sát khí tới gần, cô không chút do dự hóa thành sương mù cổ, bản mạng linh cổ và chân thân trực tiếp chui xuống nền tuyết.

Một thanh kiếm sắc bén lấy tốc độ tia chớp phá không đánh úp tới, chém bản mạng linh cổ của Liễu Vũ ra làm hai, tiếp đó, kiếm khí kích động, giảo toái một nửa đoàn sương mù cổ đang tính chui vào trong tuyết, trực tiếp đâm trúng một bộ xương người màu đỏ rực. Khung xương này quấn đầy mạch máu có hình dạng như đá kết tinh, đầu lâu cũng cùng một loại vật chất. Nhát kiếm lúc nãy đâm vào xương sống của khung xương kia, sau đó dọc theo xương sống cắt lên trên, chém vỡ đầu lâu, long khí từ bên trong thân kiếm tràn ra, trong chớp mắt thiêu đốt những con Hoa Thần Cổ bên trong đầu lâu thành tro tàn.

Thanh kiếm sau khi chém rớt chân thân của Liễu Vũ, quay đầu ý định tấn công những người trong doanh trại, bỗng nhiên, một bàn tay thon dài trắng nõn bắt lấy mũi kiếm.

Thanh kiếm run rẩy kịch liệt, tựa như muốn trốn chạy, nhưng lại bị một cỗ lực lượng cường đại bám trụ chặt chẽ.

Dưới đáy hố rác, một người trẻ tuổi chừng hai mươi mấy ba mươi giơ tay phải nắm chặt thanh kiếm kia, tay trái đẩy rớt mấy thùng bia cùng với mớ đồ nhắm và vỏ đậu phộng trên người, sau đó người này dùng tay trái mò vào trong bùn đất nắm lấy một đoàn Hoa Thần Cổ to chừng nửa cánh tay trẻ con đang run bần bật rồi đặt nó lên ngực của mình, dùng bản mạng linh cổ của bản thân bảo vệ đoàn Hoa Thần Cổ kia.

Người trẻ tuổi ăn mặc quần áo thời thượng nhưng nhăn dúm dó, da thịt trên người có chút non mịn như trứng gà bóc vỏ, tuy nhiên vẫn còn có vài chỗ trên cơ thể lộ ra lớp da sừng hóa dày cộm. Một bàn tay của anh ta chặt chẽ nắm lấy mũi kiếm, bàn tay còn lại thì xé những lớp da sừng hóa trên cơ thể lôi ra khỏi lớp quần áo, không bao lâu, anh ta liền biến thành một người trẻ tuổi có khuôn mặt tuấn tú trên đầu cột búi tóc kiểu Đạo gia.

Một bóng người từ trong rừng cây bay vụt ra, rất nhanh đã tới bìa rừng, hắn đứng trên một nhánh cây đại thụ, một tay ôm lấy thân cây nhìn xuống doanh trại bên dưới. Hắn liếc mắt một vòng liền chú ý đến người trẻ tuổi đang đứng trong hố rác, trên tay còn nắm lấy long phi kiếm. Hắn lớn giọng: "Nhóc con, mày từ chỗ nào chui ra vậy, tao nhớ Trương gia không có người nào giống mày cả."

Giọng nói nghẹn ngào phát ra từ trong miệng người trẻ tuổi đang đứng dưới hố: "Trương Kế Bình." Anh ta vặn vặn cổ, hoạt động gân cốt, sau đó đột nhiên ném thanh kiếm đang nắm trong tay về phía gã đàn ông đứng trên cây.

Kiếm bay nửa đường, xoay một vòng trong không trung rồi rơi vào trong tay gã đàn ông kia.

Gã đàn ông cười nói: "Công phu không tệ. Tự giới thiệu một chút, đại tư tế của bộ lạc Ứng Long, họ kép Ứng Long, tên một chữ Dực." Hắn vừa dứt lời, bỗng nhìn thấy những con Hoa Thần Cổ bé xíu từ khắp các nơi bay về tụ lại trước ngực Trương Kế Bình, ngay cả khung xương bị hắn chém lìa cũng tán thành vô số Hoa Thần Cổ tí hon, sau đó tụ thành hình người trước ngực Trương Kế Bình.

Nói là hình người, nhưng toàn thân lại đỏ rực, như được tạo thành từ vô số sâu, những con sâu kia còn đang nhanh chóng phân chia, từ một biến thành hai, hai biến thành bốn, bốn biến thành tám cấp tốc sinh trưởng, sâu càng ngày càng nhiều, hình dáng của người nọ cũng càng ngày càng rõ ràng hơn, ngũ quan và thân thể cũng mọc ra, thậm chí lớp sâu bên ngoài còn biến thành quần áo. Chỉ trong một hai phút ngắn ngủi lúc Ứng Long Dực thất thần, Liễu Vũ vừa mới bị hắn dùng một kiếm chém chết đã sống lại trước mặt hắn. Tức khắc, trong đầu hắn xẹt qua một câu thô tục: "Đệt mẹ nó, thiên hạ đồn Lê Vị là cổ thần bất tử bất diệt, nhưng không có ai nói thần của bộ lạc Hoa Tế cũng bất tử bất diệt a." Bản mạng linh cổ bị chặt làm hai đoạn, vẫn còn có thể sống.

Liễu Vũ nhặt về nửa cái mạng, cũng bị dọa cho sợ quá mức. Nếu không phải tổ tông đời thứ hai đột nhiên phát uy, thì cô đã quyết định trốn trong đất giả chết rồi. Bất quá, cô vẫn luyến tiếc không bỏ được những Hoa Thần Cổ đã tản ra ngoài, vì thế tụ lại thành hình người, nhưng mà, giận quá đi à. Liễu Vũ trốn ra sau lưng Trương Kế Bình, kêu to: "Lão tổ tông đánh hắn đi!" Chuông hoặc âm khởi xướng công kích, năm ôn thần cổ dùng dây xỏ thành vòng tay cũng được phóng ra, đồng loạt nhào về phía Ứng Long Dực tiếp đón hắn.

Trương Kế Bình một lời khó nói hết nhìn Liễu Vũ. Nhưng nếu không phải nhờ cô đẩy anh ta một phen, thì cô cũng không tới nỗi bị người một kiếm chém thành hai đoạn, vốn dĩ nghĩ cô sẽ bị thương nặng, anh ta còn chưa biết nên giao đãi với người mẹ chuyển thế của mình như thế nào, thì vừa quay đầu lại đã thấy cô tung tăng nhảy nhót, còn rất kiêu ngạo, có chút gợi đòn. Trương Kế Bình làm bộ không chú ý tới phía sau mình còn có người, giơ tay hất Liễu Vũ, lực đạo mạnh mẽ trực tiếp đâm Liễu Vũ thân kiều thể nhuyễn bay ra ngoài.

Liễu Vũ không sai lệch chút nào ngã vào một cái hố rác khác, hình người vừa mới tụ lại lại lần nữa bị quăng tán thành sương mù cổ.

Trương Kế Bình đột ngột nhảy ra khỏi hố, nhào thẳng về phía Ứng Long Dực khởi xướng công kích.

Ứng Long Dực nhìn thấy Trương Kế Bình đánh úp lại, long phi kiếm trong tay hắn lập tức hóa thành một đạo cầu vồng đâm về phía chỗ yếu hại nơi trái tim của đối phương.

Nhưng mà, Trương Kế Bình đột nhiên dừng lại lơ lửng giữa không trung, hai tay nắm chặt, làm tư thế súc lực, trong nháy mắt khi long phi kiếm sắp đâm tới, anh ta liền bùng phát. Một cỗ lực lượng long trời lở đất từ bên trong cơ thể anh ta tràn ra ngoài, áo khoác và áo len lông cừu anh ta đang mặc trên người đều bị chấn nát, để lộ ra bộ ngực rắn chắc và hai cánh tay che kín cơ bắp vô cùng hữu lực. Lực lượng cường đại trực tiếp chấn vỡ long phi kiếm.

Trương Kế Bình phát ra tiếng rống to nghẹn ngào, chân dài giẫm một cái trong không trung, giống như mũi tên rời khỏi dây cung lao thẳng về phía Ứng Long Dực đang hộc máu vì bản mạng linh kiếm vừa bị phá hủy.

Ứng Long Dực thấy tình thế không ổn, giơ quyền ngăn cản, hai bên cứng đối cứng, hắn bị đánh bay ngược ra ngoài, thế nhưng, Trương Kế Bình vẫn đuổi theo không bỏ, nắm đấm bùm bùm không ngừng đấm lên trên ngực Ứng Long Dực, đánh đến lục phủ ngũ tạng của hắn muốn nát nhừ, mồm không ngừng phun ra vô số máu tươi và vụn thịt. Hắn đột nhiên nhớ tới Hoa Hướng Minh tộc trưởng tiền nhiệm của Hoa Thị bị Trương Tịch Nhan dùng hai quyền đánh chết.

"Đùng" một tiếng do lưng đập trên mặt đất vang lên, trước mắt Ứng Long Dực biến thành màu đen, rất nhiều máu trào ra khỏi miệng. Hắn lấy lại bình tĩnh, nhìn người trẻ tuổi đang đứng trước mặt chỉ mặc mỗi cái quần dài. Người này nhìn trẻ tuổi hơn hắn rất nhiều, nhưng công phu lại thâm hậu hơn không biết bao nhiêu lần. Hắn rõ ràng đã được Long Thần chúc phúc, mạnh mẽ tăng lên công lực. Có thể dùng một kiếm chém... chém thần của bộ lạc Hoa Tế thành hai mảnh. Hắn phun ra một ngụm máu, hỏi: "Mày... mày... rốt... rốt cuộc là ai?"

Trương Kế Bình nhấc chân đạp lên đầu Ứng Long Dực. Ủng leo núi nhấn xuống, đầu người nổ tung như quả dưa hấu.

Trương Kế Bình quay đầu nhào về phía những kẻ đang săn gϊếŧ nhóm cổ thi. Hai tay của anh ta bén nhọn như câu, đến gần người nào, móng vuốt sắc bén liền trực tiếp bóp lấy đầu lâu, sinh sôi bóp nát đầu người đó.

Vạn Quan Trận sụp đổ, anh ta bị núi quan tài chôn xuống sâu bên dưới lòng đất, trơ mắt nhìn Canh Thần đuổi gϊếŧ người mẹ chuyển thế của mình, nhìn bà bị buộc vào tuyệt cảnh phải hạ đoạn long thạch. Đoạn long thạch bị hạ xuống, núi sụp đất hãm, con cháu Trương gia trong Vạn Quan Trận mười không còn một, hoàn toàn đoạn tuyệt tất cả sinh cơ của bọn họ, không hề có khả năng sống lại nữa.

Anh ta đào xuyên qua quan tài, đào xuyên qua nham thạch, đem một đám con cháu đời sau bị chôn vùi đào ra, phần lớn bọn họ đều đã thối rữa, may mắn còn sống cũng không nhìn ra được hình người, càng có rất nhiều bởi vì thương thế quá nặng mà mất đi tia nhân tính cuối cùng, hoàn toàn bị kích khởi cổ tính, vì thế anh ta phải thân thủ chấm dứt bọn họ.