Tổ trưởng của nhóm cứu viện tiến lên xem xét tình huống của cậu sinh viên, sau đó lập tức an bài bốn đội viên nâng cậu ta quay trở về nơi cắm trại để tiến hành cấp cứu khẩn cấp.
Dưới tàng cây vẫn còn một sinh viên đang nằm, tình huống xem ra lành ít dữ nhiều. Bọn họ sợ hãi vật ở trên cây, đành phải thỉnh Trương Tịch Nhan đi xem.
Xung quanh nơi nơi đều là nhện mặt người, chúng nó có vẻ rất sợ hương vị trên người Trương Tịch Nhan, nàng đi tới đâu chúng liền sôi nổi trốn nhảy tứ tán đi chỗ khác.
Trương Tịch Nhan cầm theo kiếm đi đến bên dưới tàng cây, đèn pin chiếu lên những cái bóng trắng treo trên cây, phát hiện ra đó là những cái vỏ rỗng hoặc chứa xương cốt của những loài như khỉ, chim, thỏ và mấy loài thuộc họ mèo bên trong, bị tơ nhện bao bọc thành một cái kén bên ngoài, trong đó xương cốt của khỉ là chiếm đa số.
Theo lý thuyết thông thường, hình thể của khỉ lớn hơn rất nhiều so với nhện mặt người, đáng lẽ ra không nên nằm trong danh sách thức ăn của lũ nhện mới phải.
Trương Tịch Nhan mang theo lòng hiếu kỳ trèo lên trên cây tìm tòi thực hư. Nàng nhìn kỹ vào bên trong những cái kén bao bọc đám động vật kia, thấy bên trong chứa đầy vỏ trứng nhện đã nở, ngay lập tức nhận ra, mấy con nhện này chính là "cổ nhện". Người ta thường đem những con vật có độc tố như rắn, rết, nhện, bọ cạp bỏ vào trong một 'vật chứa', để cho chúng cắn gϊếŧ lẫn nhau, con còn sống sót cuối cùng chính là cổ. Những con nhện mặt người này bắt lấy con mồi rồi bọc con mồi thành kén treo lên trên cây, đẻ trứng vào bên trong cơ thể của con mồi, cái kén chứa xác con mồi sẽ biến thành 'vật chứa' để tạo cổ nhện, con mồi sẽ trở thành thức ăn nuôi dưỡng những con nhện con, sau khi ăn hết sạch con mồi, lũ nhện con sẽ bắt đầu quay sang ăn thịt lẫn nhau, chỉ còn lại một số ít con nhện mặt người sống sót, chúng sẽ đu theo sợi tơ treo cái kén rời đi.
Nàng trèo xuống khỏi cây hòe, nắm lấy hai chân của thi thể nằm trên mặt đất, đem cậu ta kéo về phía đội cứu hộ.
Sinh viên bị chết đi này, ngực bị đâm nát, trên mặt và đỉnh đầu bị một con nhện mặt người bám vào, nó cũng đã bị đâm chết, trên mặt cậu ta che kín vết thương, máu hòa với dịch nhầy của con nhện mặt người, trông vô cùng khủng bố thê thảm.
Trương Tịch Nhan dùng kiếm chọt con nhện mặt người bám trên đỉnh đầu cậu sinh viên, phí rất lớn sức lực mới đẩy nó ra.
Con nhện mặt người bị lôi ra kéo theo một mảnh da đầu và tóc của cậu sinh viên, lộ ra hộp sọ bị tơ nhện giăng kín, Trương Tịch Nhan dùng bùa hỏa đốt hết tơ nhện, lộ ra hộp sọ bên dưới đã thủng lỗ chỗ vỡ nát giống như tổ ong. Trương Tịch Nhan nói với nhân viên cứu hộ: "Cậu ta bị nhện mặt người gϊếŧ chết." Cậu sinh viên sống sót lúc nãy, nếu trên lưng gánh một cái mạng người thì đời này của cậu ta chắc chẳng còn hy vọng gì nữa.
Sinh viên bị chết này, trên ngực là vết thương trí mạng, trên đầu cũng đồng dạng như thế. Nàng dùng kiếm cắt phía sau cổ của cậu ta, lộ ra xương sống phía trong, cũng bị phủ đầy tơ nhện.
Trương Tịch Nhan nói: "Hình thể của nhện mặt người quá nhỏ, chúng nó không thể kéo được con mồi quá lớn, vì vậy nên phương thức đi săn của chúng là xâm chiếm và khống chế thần kinh của con mồi, điều khiển con mồi tự trèo lên cây, sau đó dùng tơ nhện bọc con mồi lại thành kén, treo lên trên cây làm thức ăn và nơi để chúng nó sinh sản. Cho dù cậu sinh viên này thân thể nhìn như người sống có thể cử động, nhưng thực tế não của cậu ta đã chết."
Đội cứu viện nhìn tử trạng vô cùng thê thảm của cậu sinh viên, cả đám cảm thấy da đầu tê dại, không ai dám đi dọn thi thể.
Trương Tịch Nhan lấy ra bột phấn đuổi cổ rắc lên thi thể, làn da bên dưới thi thể lập tức có cái gì đó chuyển động, dọa cho đội cứu hộ và hai nhân viên kiểm lâm sợ tới mức sôi nổi lui về phía sau. Nàng lại lấy ra phấn diệt cổ rắc lên thi thể một lần nữa, chờ đến khi đám sâu bên dưới làn da không còn động đậy nữa, lúc này mới lên tiếng: "Được rồi."
Nếu có thể, bọn họ thật muốn hỏa táng thi thể này ngay tại chỗ, ai mà dám đem ra ngoài cơ chứ. Một đám người vô cùng cẩn thận, vì đề phòng có sơ sót xảy ra nên dùng hẳn hai cái túi đựng xác bọc thi thể của cậu sinh viên kia lại, lúc này mới nâng cái xác trở về.
Bảy sinh viên vào núi, hiện tại đã tìm được năm người, hai chết ba bị thương, vẫn còn hai người mất tích.
Không khí nơi hạ trại vô cùng nặng nề.
Giáo sư Trịnh không nuốt nổi cơm chiều, sau khi xem qua thi thể của cậu sinh viên kia, ông đến tìm Trương Tịch Nhan, nói: "Chúng ta nên mau chóng tìm ra hai người còn lại." Hai sinh viên chịu đủ kinh hoảng đã chạy loạn đi đâu mất, rất có khả năng tùy thời gặp phải uy hϊếp đến tính mạng.
Trương Tịch Nhan đã nhận tiền, đương nhiên phải tận lực đem người cứu trở về, nhưng ở nơi núi sâu rừng già này, đêm dài sương mù nặng nề, ánh sáng đèn pin chiếu cũng không xa được mấy mét, tầm nhìn cực kém, con đường phía trước có phải là vực thẳm hay không cũng không nhìn thấy được, nàng thật sự không có cái bản lĩnh tìm người xuyên màn đêm. Nàng hơi suy tư, quyết định đi tìm Liễu Vũ thử xem.
Liễu Vũ đang ngồi nướng khoai bên đống lửa, đối với thảm trạng của mấy sinh viên kia phảng phất như không thấy.
Đại trưởng lão và đại tư tế chia ra ngồi cạnh hai bên Liễu Vũ, giống như hai tôn thần hộ pháp, hai người bọn họ thấy Trương Tịch Nhan đi đến, ánh mắt nhìn nàng tràn ngập cảnh giác và kiêng kị. Trương Tịch Nhan cúi đầu, nói với Liễu Vũ: "Đến địa bàn của cô rồi, cô nên phát huy tác dụng."
Liễu Vũ giả ngu: "Không hiểu cô đang nói cái gì hết trơn."
Trương Tịch Nhan không có hứng thú cùng Liễu Vũ loanh quanh lòng vòng, xoay người bỏ đi. Nàng có thể bảo đảm làm mọi chuyện trong phạm vi năng lực của bản thân, còn ngoài phạm vi năng lực a, không miễn cưỡng. Liễu Vũ nguyện ý đi cứu người, tất nhiên là tốt, không muốn, cũng không nên miễn cưỡng. Mấy sinh viên kia vô luận tạo ra hậu quả gì, thì cũng nên tự làm tự chịu, người khác có thể cứu hay không, có nguyện ý cứu hay không lại là một chuyện khác.
Giáo sư Trình thấy Liễu Vũ không chịu hỗ trợ, muốn kêu Trương Tịch Nhan đi cùng ông và đội cứu hộ ra ngoài tiếp tục tìm kiếm.
Thái độ của Trương Tịch Nhan vô cùng kiên quyết cự tuyệt: "Ở địa phương như thế này, buổi tối ra ngoài tìm kiếm bọn họ, tới an toàn của chính bản thân cháu cháu cũng không thể bảo đảm được." Nàng nói xong, lấy túi ngủ từ trong balo ra bắt đầu thổi cho túi ngủ phồng lên, hoàn toàn không hề có ý thay đổi quyết định.
Liễu Vũ thấy thế, cười tủm tỉm đi đến bên cạnh Trương Tịch Nhan, nói: "Tôi còn tưởng rằng Trương Tịch Nhan cô có pháp lực vô biên chứ." Vậy mà dám nhận túng nha.
Trương Tịch Nhan vùi đầu sửa sang lại túi ngủ, đáp: "Cô và tôi đều biết hai sinh viên kia đi đâu, chẳng sợ tìm không thấy người sống, tìm được thi thể thì cũng coi như tôi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi." Nàng quay đầu nhìn Liễu Vũ: "Chỉ là tìm được thi thể rồi, một ít bí mật gì đó của cô sẽ không giấu được nữa, thần của bộ lạc Hoa Tế à." Nàng hơi hơi mỉm cười, lộ ra vài phần ý tứ sâu xa khó hiểu.
Liễu Vũ xì một cái, nhanh chóng phủi sạch: "Có liên quan gì tới tôi đâu chứ."
Trương Tịch Nhan thổi xong túi ngủ sắp xếp gọn gàng rồi nói với Liễu Vũ: "Cô đi theo tôi một chút."
Nàng dắt Liễu Vũ đến một góc, nhỏ giọng nói: "Vào thời nhà Hán, ở khu vực Ba Thục có ba người thờ phụng Vu giáo nguyên thủy tác loạn, tổ sư gia đã đến đó dẹp loạn sau đó sáng lập ra đạo phái hiện tại của gia tộc chúng tôi. Điển tịch từ những năm đó truyền lại có ghi chép liên quan đến thần của bộ lạc Hoa Tế, nói rằng thần của bộ lạc Hoa Tế là thần hộ pháp..." Câu nói kế tiếp, nàng không nói ra nhưng Liễu Vũ lại rõ ràng.
Liễu Vũ đột nhiên giống như biến thành một người khác, ánh mắt trở nên sắc bén, khí chất cường thế bén nhọn, giọng nói lạnh băng không có chút tình cảm nào: "Cô đang uy hϊếp tôi?"
Trương Tịch Nhan vô cùng bình tĩnh đáp lại: "Nhiệm vụ của tôi là tới tìm sinh viên, tìm được rồi thì sẽ trở về."
Liễu Vũ nhìn chằm chằm Trương Tịch Nhan một hồi lâu, lúc sau mới lên giọng cảnh cáo: "Cô tốt nhất nên biết giữ lời." Cô nói xong lại khôi phục thành bộ dáng lúc trước, không chút để ý nhẹ nhàng gặm khoai lang nướng, đi trở về lều trại ngồi bên đống lửa.
Ban đêm, trong khu hạ trại trừ bỏ tiếng nhỏ giọng nói chuyện với nhau cùng với tiếng hít thở thì không hề có một tiếng côn trùng kêu hay tiếng động vật hoang dã trong khu rừng phát ra âm thanh, có vẻ vô cùng u tĩnh quỷ dị.
Trương Tịch Nhan trong lúc ngủ say thì cảm nhận được tiếng bước chân nặng nề thong thả tới gần, nàng tức khắc bừng tỉnh. Nàng nhìn về phía tiếng bước chân truyền tới, quá tối, không nhìn thấy gì cả.
Một lúc sau, có hai cái bóng người một trước một sau dùng tư thế cực kỳ quỷ dị chậm rãi bò đến chỗ hạ trại.
Đó là hai người trẻ tuổi chừng hơn hai mươi, quần áo vừa dơ vừa rách, dùng tứ chi bò chấm đất giống như con khỉ, đi được rất chậm. Hai mắt của bọn họ đăm đăm, động tác máy móc cứng đờ, bọn họ vẫn luôn bò đến giữa nơi hạ trại mới ngã quỵ xuống đất, nhắm hai mắt lại.
Mấy nhân viên đội cứu hộ gác ca đêm mặt đầy kinh sợ nhìn bọn họ đi vào bên trong, không dám phát ra một chút âm thanh nào. Bọn họ không phải lo lắng cho an nguy của mình, mà là sợ hai người này xảy ra chuyện.
Những người từ nhỏ sinh ra và lớn lên trong núi đều có nghe qua không ít truyền thuyết, loại tình huống giống như hai người này gọi là "bị mê" hoặc là "mộng du", gặp trường hợp như vậy thì không thể quấy nhiễu hoặc đánh thức bọn họ, nếu không sẽ rất dễ dàng dọa cho người đó bị điên hoặc bị hù chết.
Bọn họ nhìn thấy hai sinh viên kia ngủ rồi, hô hấp vững vàng, lúc này mới kêu những người khác đến, chờ mọi người có mặt đông đủ mới đi đến đánh thức hai sinh viên kia dậy.
Hai sinh viên kia tỉnh lại nhưng trở nên ngu si, hỏi cái gì cũng không phản ứng.
Bọn họ muốn nhờ Trương Tịch Nhan cứu chữa, nhưng Trương Tịch Nhan tỏ vẻ nàng không phải là bác sĩ, không giúp được gì.
Đội cứu hộ giúp hai sinh viên kia xử lý vết thương trên người, kêu mấy nhân viên gác đêm trông chừng bọn họ cho kỹ, rồi từng người trở về lều trại của mình nghỉ ngơi.
Bảy sinh viên, cuối cùng cũng tìm được, hừng đông ngày mai là có thể trở về, mọi người đều cảm thấy nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Nhóm nghiên cứu khoa học mở một hội nghị nhỏ, quyết định ngày mai sẽ mời Trương Tịch Nhan làm cố vấn, tiếp tục đi theo Liễu Vũ đến bộ lạc Hoa Tế. Bọn họ nghĩ rằng Liễu Vũ muốn xin chính sách giúp đỡ hộ nghèo, cho nên sẽ vô cùng phối hợp giúp bọn họ công tác. Tiểu Trương đạo trưởng tuy rằng tính tình lãnh đạm, nhưng nàng chịu cầm tiền làm việc, cũng có thể thương lượng.
Trương Tịch Nhan đang ngủ ngon lành, chợt thấy có dị, bừng tỉnh dậy.
Chung quanh an tĩnh vô cùng, nguyên bản có tiếng nói chuyện khe khẽ cũng đã biến mất, nơi hạ trại đột nhiên yên lặng đến không có một tiếng động.
Bỗng nhiên, Liễu Vũ nói một câu Trương Tịch Nhan nghe không hiểu, nhưng nàng lại theo bản năng cho rằng Liễu Vũ nói: "Đã ngất hết rồi sao?" Tiếp đó nàng nghe thấy tiếng bước chân đi về phía nàng, tựa hồ tính làm chuyện gì đó bất lợi với nàng. Nàng nằm trên mặt đất, đối với tình huống đột xuất gây bất lợi cho bản thân, nhanh chóng xoay người bật dậy, rút kiếm khỏi vỏ, bày ra thế phòng ngự. Nàng nhìn chằm chằm Liễu Vũ, đồng thời dư quang khóe mắt cũng bắt lấy cử động của đại tư tế và đại trưởng lão, sau đó nhanh chóng liếc mắt đánh giá tình huống nơi hạ trại — lều trại an an tĩnh tĩnh, người nằm trong túi ngủ và người gác đêm đều bất tỉnh nhân sự.
Liễu Vũ bước đến cách Trương Tịch Nhan mấy mét thì dừng lại, giọng nói lạnh lùng vang lên: "Thế này mà còn chưa làm cho cô ngất đi ha." Đại trưởng lão và đại tư tế cầm dao phát cây, một trái một phải tấn công Trương Tịch Nhan. Dao trong tay bọn họ múa may đến uy vũ sinh phong, thế công vừa nhanh vừa mạnh, hoàn toàn không nhìn ra đây là động tác của hai ông lão bảy, tám chục tuổi, động tác của bọn họ mạnh mẽ giống như một con báo. Liễu Vũ nhàn nhã khoanh tay trước ngực, nói: "Tôi khuyên cô vẫn là nên ngoan ngoãn đầu hàng sớm một chút đi theo chúng tôi, thiếu chịu tội..." Lời nói còn chưa dứt, kiếm trong tay Trương Tịch Nhan đã phất qua cổ của đại tư tế, lôi ra một đường máu tinh tế, không sâu, nhưng cũng đủ dọa người.
Trương Tịch Nhan cầm kiếm cực ổn, lưỡi kiếm va chạm với lưỡi dao, tiếp đón vô cùng vững chắc, sức lực không hề yếu hơn hai ông lão kia nửa phần. Chất liệu làm nên thanh kiếm của nàng rất tốt, lưỡi kiếm đánh vào lưỡi dao, lưỡi kiếm không có việc gì, nhưng lưỡi dao thì bị mẻ ngay.
So binh khí, Trương Tịch Nhan thắng! So nhân số, hai đánh một, Trương Tịch Nhan không hề rơi xuống hạ phong.
Động tác của nàng uyển chuyển nhẹ nhàng như nước chảy, giống như con bướm bay xuyên qua vô số đao quang kiếm ảnh, mỗi lần cắt hoặc chém đều có thể để lại những vết thương nho nhỏ nơi yếu hại của đại tư tế và đại trưởng lão.
Liễu Vũ nhìn ra được, nếu không phải Trương Tịch Nhan không dám đả thương tánh mạng của người khác thì đại tư tế và đại trưởng lão đã gục từ lâu.
Trương Tịch Nhan nhìn bộ dáng thấy chết không sờn của hai ông lão này, không muốn dây dưa nữa, quyết định cắt gân tay gân chân của họ để cho bọn họ mất khả năng công kích.
Bỗng nhiên Liễu Vũ lại hô lên một câu nàng nghe không hiểu, Trương Tịch Nhan tức khắc nâng cao cảnh giác, dư quang khóe mắt nhìn thấy Liễu Vũ đột nhiên chạy về phía lều trại của giáo sư Mã, hiển nhiên là tính toán bắt giáo sư Mã làm con tin tới uy hϊếp nàng.
Đó chính là con nợ a!
Nếu ông ấy xảy ra chuyện, tiền ông ấy thiếu nàng lấy ai trả đây, sẽ ném đá trên sông hết!
Trương Tịch Nhan nhanh chóng bứt ra khỏi vòng vây của đại tư tế và đại trưởng lão, thi triển một chiêu "chuồn chuồn lướt nước", cơ hồ chỉ trong giây lát đã đuổi tới phía sau Liễu Vũ, nhưng đột nhiên chân nàng giẫm phải thứ gì đó, đau đến đầu gối nàng mềm nhũn, nếu không phải kịp thời dùng kiếm chống đỡ thân mình, chỉ sợ đã té ngã trên mặt đất.
Liễu Vũ nhìn thấy Trương Tịch Nhan giẫm trúng bẫy rập, cười lạnh: "Cô nhảy đi nha, tiếp tục nhảy đi nha."
Trương Tịch Nhan đau đến đổ mồ hôi lạnh.
Cái mà nàng giẫm trúng là một cái kẹp bẫy thú loại nhỏ đường kính khoảng hơn 10cm, bên cạnh đó còn bày sẵn mấy cái bẫy thú khác cùng loại, và một cái sọt lớn đựng nông cụ: Đám người Liễu Vũ không phải đi mua nông cụ sao? Như thế nào còn mua cả bẫy thú? Loại này không bị cấm bán hả trời?
Đại tư tế và đại trưởng lão lại tấn công tới, Trương Tịch Nhan vội vàng vung kiếm ngăn cản, nhưng nàng hành động không tiện, đỡ bên trái hở bên phải, cực kỳ nguy hiểm.
Liễu Vũ dùng dây thừng leo núi thắt thành một cái thòng lọng, lợi dụng Trương Tịch Nhan sơ ý, vung dây trói Trương Tịch Nhan lại từ phía sau rồi kéo mạnh một phát, kéo đến Trương Tịch Nhan té lăn trên mặt đất. Tay phải của Trương Tịch Nhan vô ý bị một cái bẫy thú kẹp trúng, đau đến nỗi nàng kêu lên thảm thiết, tay không còn chút sức lực nào buông kiếm rơi xuống đất.
Liễu Vũ dùng một chân đạp lên trên người Trương Tịch Nhan ngăn không cho nàng ngồi dậy, cười lạnh: "Cô giãy giụa nha, cô giãy giụa nữa đi nha."
Đại tư tế và đại trưởng lão đang đứng gần đó tiến lên, nhanh chóng di chuyển những cái bẫy thú còn lại đi chỗ khác, rồi dùng dây thừng leo núi trói chặt Trương Tịch Nhan lại, xác định rằng nàng không thể tránh thoát dây trói, lúc này mới tuân theo chỉ thị của Liễu Vũ gỡ mấy cái bẫy thú ra khỏi tay và chân Trương Tịch Nhan, lục soát tịch thu hết tất cả đồ vật mà Trương Tịch Nhan mang theo.
Liễu Vũ cột Trương Tịch Nhan lên một khúc cây, nắm cằm nàng, nói: "Chờ về tới bộ lạc Hoa Tế rồi tôi sẽ từ từ thu thập cô sau." Khi nói chuyện, tầm mắt của cô dừng ở miệng vết thương trên cổ tay của Trương Tịch Nhan do bẫy thú gây ra, "chậc chậc" lưỡi mấy cái: "Tôi còn cố ý tìm mấy cái bẫy nhỏ nhỏ dành riêng cho cô, thế mà còn có thể làm bị thương tới thấy xương."
Trương Tịch Nhan đau tới mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhịp thở cũng không đều, nghe thấy Liễu Vũ nói như vậy, mồ hôi lạnh càng chảy nhiều hơn, nàng nói: "Mục đích của cô không phải là mớ chính sách hỗ trợ người nghèo kia, mà là tôi."
Liễu Vũ búng tay một cái, nói: "Thông minh." Cô vỗ vỗ mặt Trương Tịch Nhan: "Ai kêu cô có ông bố thần ghét quỷ hờn làm chi, tội cho cô rồi, tiểu Trương đạo trưởng."
Bên này Liễu ác ma - thần của bộ lạc Hoa Tế đang ra sức khi dễ Trương gặp nạn - tiểu đáng thương, thì bên kia, đại tư tế và đại trưởng lão lại giống như hai con kiến chăm chỉ hì hục ra sức vơ vét vật tư của đội cứu hộ. Bọn họ không chỉ lục soát lấy đi vật tư của đội cứu hộ, tới đồ của vệ sĩ và tài xế Liễu Vũ mang theo vào núi cũng không buông tha, tới tới lui lui dọn từng chuyến một, vẫn luôn dọn đến không trung mơ hồ dâng lên ánh sáng, đại tư tế lúc này mới đi đến khiêng Trương Tịch Nhan lên, bước nhanh đi về phía núi sâu rừng già.
Trương Tịch Nhan bị trói đến chỉ còn có cái cổ là hoạt động được, nàng ngẩng đầu nhìn nơi hạ trại bị vơ vét tới nỗi mấy cái túi đựng xác cũng không buông tha, người nằm bất tỉnh đầy đất, sau đó vô lực cúi đầu, nhìn chằm chằm máu tươi nhỏ giọt từ trên người mình rơi xuống đất, trầm mặc thật sâu.
Nàng hy vọng ba của nàng không chơi cái trò gì gì "Tôi không thể đến quá gần để tránh bị con gái phát hiện ra", bằng không nếu kéo dài thêm mấy ngày, vết thương trên người nàng có khả năng không phải là lưu lại sẹo, mà sẽ thật sự tàn phế.