-"trị thương à? Cô có gì để trao đổi?".
Tùy Tâm biết ngay là sẽ chẵn có gì suông sẻ tới vậy, cả khi suốt trận đường đi cô cũng thừa sống thiếu chết đến nơi. Dù sao người bị thương cũng là Tùy Tâm cô, mà ở đây cũng không phải địa bàn của Lam Bang nên nhân nhượng một chút cũng là đúng.
-"chồng của tôi rất giàu, ông cứu cái chân của tôi lành hẳn sẽ được báo đáp". Tuỳ Tâm nhân nhượng nở nụ cười mà đáp.
Bác Tin đang lựa thuốc cho vào gối giấy cũng không tỏ vẻ gì trên gương mặt ngược lại động tác lựa thuốc của ông sau vài giây liền ngừng hẳn.
-"nếu tôi có đắp thuốc gì bậy bạ khiến cho cô chết thì cũng không ai biết được."
Sắc mặt Tuỳ Tâm đen lại, chân đã đau đến mức muốn tê dại rồi mà phải ở đây đôi co với ông lão không biết là tay nghề đến đâu. Một khắc sau gương mặt liền nở nụ cười một cáh lạnh ngắt rồi xoay người ra hướng cửa chuẩn bị bỏ đi.
Tuỳ Tâm cô không tin một người hành nghề y lại không ra tay cứu giúp.
Bác Tin thấy Tuỳ Tâm quay người bỏ đi bèn ngước mặt lên nhìn một cái rồi trong lời nói có chút thở dài.
-"người trẻ bây giờ sao mà nóng tính thế? Cứ vội vội vàng vàng chẳng đâu vào đâu."
Tuỳ Tâm vừa nghe xong liền đứng khựng người lại, tính tình cô nóng nảy hiếu thắng là thế nhưng mà nghĩ kỹ lại thì quả thật đang cần ông ta chữa vết thương, cứ kéo dài thêm nữa cô nghĩ chắc cái chân này phải cưa đi mất.
Nhẫn nhịn làm nên đại sự, Tuỳ Tâm bấm bụng quay người lại.
-"thật ra tôi chỉ đùa một chút thôi, tôi biết ở đây tay nghề hành y của ngài là tuyệt đỉnh nhất, tuổi trẻ bây giờ là thế xin ông đừng chấp nhất. Ông có thể chữa vết thương cho tôi không?"
Bác Tin đã lựa xong thuốc bỏ vào gối rồi phủi tay đứng lên cho gối lên tủ cao vừa nói.
-"tôi đó giờ làm việc luôn có nguyên tắc trao đổi, mỗi một người dân trong làng được tôi cứu chữa đều đem đến một con gà hay một con heo rừng. Nói xem cô đem đến được con nào?"
Tuỳ Tâm ngắm nghiềng mắt lại cắt chặt răng, cô không có gì để trao đổi cũng như để thương lượng, vết thương vì quá đau ở chân bất giác cô đưa tay xuống đỡ lấy liền mở mắt ra. Phải rồi, Tuỳ Tâm cô có chiếc nhẫn, giơ bàn tay lên chiếc nhẫn rồng mà Lam Tư đeo cho cô, cũng chính là tính vật định tình của cô và anh.
Đánh dấu giá trị cũng như chỗ đứng của cô ở Lam Bang. Rơi vào tình hình thừa sống thiếu chết này Tuỳ Tâm không còn nghĩ nhiều như vậy, cô nhanh chóng dứt khoác gỡ chiếc nhẫn rồng trên tay xuống đưa lên trước mặt Bác Tin.
-"chúng ta trao đổi cái này, cái này là nhẫn rất có giá trị. Nếu ông đưa cho Trấn Khiêm đi đổi lấy hiện kim nhất định sẽ rất nhiều, có giá trị hơn gấp trăm lần mây con gà và heo rừng mà ông đã nhận."
Bác Tin nửa ngờ nửa tin nhận lấy chiếc nhẫn rồi đưa lại gần ánh lửa nến mà xem xét kỹ, ông cũng đưa chiếc nhẫn vào răng cắn thử vài cái xong rồi mới gật gật đầu tán khen.
-"chất liệu này có vẻ rất cứng, nếu đem ra thị trấn trao đổi chắc chắn sẽ đổi được rất nhiều gạo."
Gạo sao? Tuỳ Tâm bật cười thầm trong bụng nghĩ rằng nếu như chiếc nhẫn này rơi vào tay người khác mà bị Lam Tư phát hiện không biết mạng có còn hay không mà lại nghĩ rằng trao đổi.
Nghĩ thì nghĩ vậy thôi nhưng Tuỳ Tâm lại cất giọng van xin.
-"vật trao đổi cũng đã có rồi thế ông bắt đầu trị thương cho tôi được chưa?"
Bác Tin gật đầu, tầm mắt vẫn nhìn vào chiếc nhẫn trên tay, tay còn lại thì chỉ ra ngoài cửa, nói.
-"cô ra ngoài đó lấy vài một rổ lá thuốc tôi phơi bên ngoài rồi vào đây."
Tôi là người bị thương cơ mà? Tuỳ Tâm cam chịu khó khăn đi ra ngoài đem rổ thuốc đi vào.
Cuối cùng cũng được chữa trị, dưới đầu gối một tất, phần thịt đã bị lỡ đến mức làm mũ cả rồi nhưng lại không có chảy máu. Bác Tin thấy vậy liền hỏi.
-"cô đã làm gì vết thương này trước khi đến đây?"
Tuỳ Tâm kể lại.
-"tôi dùng thuốc đạn để cầm máu, tuy là biết có thể sẽ nhiễm trùng nhưng mà đỡ hơn là bị mất máu chết."
-"thuốc đạn sao? Thuốc đạn là cái gì?" Bác Tin tỏ ra không hiểu mà hỏi.
Chính là, Tuỳ Tâm định cất tiếng giải thích nhưng lại nhớ ra ở đây tách biệt với thế giới bên ngoài như vậy, cả máy bay còn không biết nói chi đến súng đạn.
-"nói chung là bằng một biện pháp nào đó tôi đã sơ cứu vết thương để cầm máu."
Bác Tin nhìn sơ một lượt rồi đứng lên đi ra phía sau lụt lội thứ gì đó, một lát sau ông bước ra trong tay cầm một thau nước và một bình thuốc nhỏ.
-"trước tiên làm sạch vết thương cái đã." Bác Tin nói.
Tuy là Tuỳ Tâm cảm thấy y học của Bác Tin thật sự rất không đáng tin nhưng mà dù sao cũng thử một phen, xong pha bao năm cùng với Lam Tư gặp biết bao nguy hiểm nhưng cô vẫn chưa chết chứng tỏ mạng của Tuỳ Tâm cô rất lớn, cô cũng không tin lần này lại chết dưới tay nghề của lão trước mặt.
Gốc quảng cáo: mình có viết truyện trên app này, mọi người hứng thú hãy tải và theo dõi mình. Bên cạnh đó mình đã trao dồi thêm cách viết truyện và những câu truyện tình huống gây cấn. Các bạn có quan tâm đến thể loại Boss-Tổng Tài, hắc bang thì đến với mình😅
Cảm ơn mọi người rất nhiều, thật ra mình rất vui khi có nhiều người quan tâm truyện của mình như vậy.