Chương 8: Ma bài bạc 2
“Ông trở về làm gì?” Cô bỏ đũa xuống, nhìn thẳng vào mắt Chung Tình.
“Cha nhớ con.” Chung Chính Tín bị con gái nhìn chằm chằm, không thể không cúi đầu.
Chung Tình cười mỉa một tiếng, dứt khoát không lòng vòng với ông ta. Cô cầm lấy di động, chuyển 300 tệ Hạ Lân mới chuyển cho Chung Chính Tín.
“Tôi chỉ còn thừa chút tiền như vậy, ông cầm lấy rồi nhanh đi đi.”
Chung Chính Tín lấy di động ra, nhanh chóng nhận tiền, miệng còn nhắc mãi: “Con xem đứa nhỏ con này, làm gì lại như vậy.”
Nhưng tiền không nhận thiếu một đồng.
Ông ta nhận tiền, nhưng không có ý rời đi. Chung Chính Tín có chút không kiên nhẫn, dùng ánh mắt thúc giục ông ta.
Lúc này Chung Chính Tín mở miệng đứt quãng, nói rõ vì sao lần này lại về.
Hóa ra ông ta vay nặng lãi đánh bạc, thua 10 vạn tệ. Đám đòi nợ tìm ông ta khắp nơi, ông ta đành phải cút trở về.
“Vậy ông trốn ở đây đi.” Chung Tình tức giận trừng ông ta một cái, đôi mắt cô còn sưng, trong lòng khó chịu, không có tâm tư ứng phó người cha không đáng tin.
Tình cảnh của Chung Chính Tín bi thảm: “Không được, Tình Tình, dì Thục Lan của con còn đang ở thành phố đợi cha.”
Trương Thục Lan, bạn gái của Chung Chính Tín, một người phụ nữ nhu thuận nghe lời, Chung Tình không có ấn tượng xấu với bà ta.
“Đòi nợ nói, nếu cha không trả 10 vạn tệ cho bọn họ, sẽ đánh chết Thục Lan.”
Chung Chính Tín còn lải nhải, Chung Tình đã không nghe lọt nữa.
“Ông muốn làm sao bây giờ?” Cô trực tiếp mở miệng.
“Cha, cha…” Chung Chính Tín thực hèn mọn mà cúi đầu, chậm rãi mở miệng: “Cha muốn bán ngôi nhà này.”
Trong đầu Chung Tình trống rỗng.
Chung Chính Tín nói cái gì? Ông ta nói muốn bán nhà cũ này, bán đi thì sau này cô ở chỗ nào?
Sao cha cô không thể suy nghĩ cho cô!
Cuối cùng Chung Chính Tín cũng ý thức được phản ứng của Chung Tình không đúng lắm, ông ta sợ hãi ngẩng đầu nhìn con gái mình.
“Tình Tình, con yên tâm, sau khi bán nhà xong có tiền, con có thể theo cha và dì Thục Lan sống, cha chuyển trường cho con đến thành phố.”
“Chất lượng dạy học ở thành phố rất tốt, thành tích của con lại tốt như vậy, nhất định có thể thi đỗ đại học.”
Chung Chính Tín còn đang mở miệng nói linh tinh.
Cuối cùng Chung Tình cũng có phản ứng, cô nhìn chằm chằm người đàn ông đang khép mở miệng, cuối cùng la to: “Ông đừng nói nữa, câm miệng!”
“Tôi bảo ông câm miệng! Ông cút ra ngoài cho tôi! Vĩnh viễn đừng trở về nữa!”