Chương 1: Hải đảo 1

Chương 1: Hải đảo 1

Tiểu Hải Đảo là một đảo nhỏ ở phía nam thành phố Nam Hải, diện tích cả đảo chỉ có ba kilomet vuông, dãy núi phập phồng, xanh um tươi tốt, gió biển sớm chiều thổi vào, dịu dàng lại dã tính. Hạt cát trên bờ cát vùng duyên hải tinh mịn, là một đảo nhỏ rất thoải mái.

Nhà Chung Tình chính là ở trên đỉnh núi Lục Sơn trên đảo, ông cha truyền lại nhà cửa, hoàn cảnh thanh tịnh và đẹp. Tính ra thực sự quá yên tĩnh, dù sao trên đỉnh núi chỉ có mình nhà cô.

Sáng sớm mỗi ngày, Chung Tình sẽ đi xe đạp xuống núi, lại đi bộ 10 phút đến trường cấp ba duy nhất trên đảo đi học.

“Sau đây sẽ công bố thành tích thi tiếng Anh tháng này, đọc đến bạn học nào thì lên bục giảng lấy bài thi.” Giáo viên tiếng Anh cau mày, không kiên nhẫn đọc một đống tên, phát bài thi theo thứ tự tới tay học sinh lên đài.

“Chung Tình, 145 điểm.”

Khi đọc tới tên Chung Tình, cuối cùng trên gương mặt nghiêm túc của giáo viên tiếng Anh cũng lộ ra tươi cười.

Chung Tình đỏ mặt rời khỏi ghế, bước nhanh đi tới bục giảng, lấy bài thi từ trong tay giáo viên. Cô thực sự dễ thẹn thùng, đối với ánh mắt xung quanh rất mẫn cảm, càng không muốn trở thành tiêu điểm trong đám người.

Đáng tiếc, không như mong muốn.

Khi cô ngồi xuống, giáo viên tiếng Anh cố ý nói: “Nhà nghèo sinh ra con quý, các em đều học theo đi.”

Chung Tình không tự giác được cúi đầu.

Giáo viên tiếng Anh tiếp tục đọc tên.

“Hạ Lân, 147 điểm.”

Nghe thấy tên và điểm của người này, mấy bạn học trong lớp bắt đầu nói nhỏ.

“Tiếng Anh thi cao như vậy có tác dụng gì, nói không chừng tổng điểm không được 300.”

“Người ta lớn lên ở nước Mỹ, điểm tiếng Anh tốt như vậy có gì kỳ lạ.”

Nhưng Hạ Lân không thèm để ý, anh duỗi người trên ghế, chậm rãi đứng dậy.

Hạ Lân cao gần 1m9, vai rộng chân dài, mặc áo thun đồng phục màu trắng, phía dưới là quần đùi vận động rộng màu đen. Bởi vì thường xuyên chơi bóng rổ, làn da trên cánh tay anh đều bị cháy thành màu đồng cổ, mà đường cong cơ bắp phần chân rắn chắc rõ ràng, đôi chân dài phá lệ thon dài có lực.

Hạ Lân ngồi ở vị trí phía sau cùng Chung Tình, bởi vậy đúng lúc đi ngang qua chỗ Chung Tình ngồi. Khi đi ngang qua, anh chỉ lơ đãng nhìn điểm trên bàn học Chung Tình.

“…”Chung Tình không tự chủ được rụt người lại, giống như bị dọa sợ, vốn cúi thấp đầu càng cúi thấp hơn.

Hạ Lân đi lên bục giảng, nhận lấy bài thi trong tay giáo viên tiếng Anh.