Lúc Cố Trường Sinh vào phòng bếp, các đầu bếp đang nấu ăn khí thế ngất trời, nhóm phụ bếp thì canh giữ ở bàn bên cạnh, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm mấy vò sành, mắt không thèm chớp. Thái độ cẩn thận đến mức như nhìn vàng bạc châu báu.
“Anh Lâm, thịt dê xào bàn số 5 xong chưa?” Bếp Lửa Cố Gia có hạn chế thời gian nấu ăn, khoảng mười lăm phút phải ra món, không được vượt quá nửa tiếng. Thời gian xấp xỉ, nhân viên phục vụ chưa thấy đồ ăn đâu, vội vàng thúc giục: “Khách chờ lâu, sắp hết kiên nhẫn.”
Đầu bếp chính họ Lâm vừa xào món khác, vừa quay đầu nói: “Xong rồi, cậu tự lấy đi, ở đằng kia…” Nói được một nửa, bếp trưởng Lâm phát hiện đĩa thịt dê đột nhiên biến mất, trên bàn chỉ còn dư lại vài cái đĩa trống: “Đồ ăn… Đồ ăn đâu?”
“Tao đệt, đừng nói lại bị chuột tha nhá?” Mặc kệ có phải hay không, đồ ăn cũng không còn, bếp trưởng Lâm bất đắc dĩ nói: “Cậu ra ngoài trấn an khách trước đi, để tôi xào lại lần nữa.”
Đảo món ăn trong chảo thật kỹ, đổ ra đĩa đặt lên bàn phục vụ, bếp trưởng Lâm lấy chảo mới đổ nguyên liệu vào, bắt đầu xào lại thịt dê, động tác liền mạch lưu loát.
Xào được một nửa, phát hiện Cố Trường Sinh đứng trong bếp, nghĩ đến việc lại mất một đĩa thức ăn, bếp trưởng Lâm nhịn không được mở miệng oán giận: “Ông chủ nhỏ, con chuột trong tiệm chúng ta quá đáng lắm rồi, chả biết chui từ đâu ra, vừa thông minh vừa tham ăn. Mỗi ngày có thể dưới mắt chúng tôi trộm bốn năm phần thức ăn, mà chưa bị phát hiện lần nào.”
Nói đến đây, bếp trưởng Lâm ý bảo Cố Trường Sinh nhìn bàn đồ ăn: “Nè, vừa trộm mất của tôi một đĩa thịt dê, ăn sạch thịt chưa tính, còn tha cả đĩa đi mất là sao. Cứ thế này đĩa trong tiệm sớm muộn gì cũng hết.”
“Ông chủ nhỏ, con chuột đó quá kiêu ngạo. Ăn trộm một phần phật nhảy tường, đến cái vò sành cũng mất luôn.” Nhân viên phụ trách canh chừng phật nhảy tường tố cáo tội trạng.
Cố Trường Sinh nghe mà nhói tim. Bát sứ bình thường không còn thì thôi, đẹp đẽ tinh xảo nhưng giá thành không cao, mua chục cái chỉ tốn vài trăm. Nhưng vò sành của phật nhảy tường thì khác.
Phật nhảy tường danh mãn đàn hương, hàng chính tông phải dùng vò từng ủ rượu Thiệu Hưng để chứa, còn phải là loại ủ càng lâu càng tốt, để hương rượu thấm vào vò, khi nấu phật nhảy tường sẽ kích phát tiên vị đến mức cao nhất.
Vò rượu thông thường có đầy, nhưng vò ủ rượu lâu năm số lượng ít ỏi. Vò rượu Thiệu Hưng bằng sành càng ít, có tiền cũng không mua được. Cậu phải dựa vào quan hệ và một ân tình mới quen được một bậc thầy ủ rượu, năn nỉ ỉ ôi mãi mới mua được mười mấy cái vò. Bình thường cậu coi chúng như bảo bối giấu trong nhà, bảo quản cực kỳ kỹ lưỡng. Bây giờ bỗng mất một cái, khiến Cố Trường Sinh đau đến mức máu chảy trong lòng.
Từ tâm lý mặc kệ con chuột nhắt, Cố Trường Sinh mất một vò sành kích hoạt lửa giận. Vì bảo vệ những vò sành còn lại, cậu quyết tâm phải tóm được nó!
Cố Trường Sinh đi một vòng quanh phòng bếp, quan sát từ trên xuống dưới, càng nghĩ càng thấy con chuột ăn vụng quá khôn.
Vấn đề vệ sinh trong tiệm gần như hoàn hảo, không thể có không gian cho chuột sống. Còn nữa, con chuột đó lớn bao nhiêu? Ăn đến béo ú cũng chỉ tầm mèo con hai ba tháng tuổi, sao lại có khả năng dưới nhiều đôi mắt quan sát, lặng yên không tiếng động tha mất đồ ăn?
Không chỉ đĩa trang trí, mà vò sành phật khiêu tường không hề nhẹ. Đặc biệt là vò sành, chắc phải nặng gấp mười một con chuột. Con chuột đó bò vào trong vò rượu còn không chui ra được, chứ đừng nói kéo vò sành biến mất.
Không thể là chuột. Cố Trường Sinh quan sát phòng bếp thêm một lát, nghi ngờ nhìn xuống đất, suy nghĩ: Cũng không phải, không có quỷ.
Theo theo suy đoán, thứ có đủ năng lực làm việc này, hẳn là quỷ hồn có tu vi tinh thâm. Đối phương sau khi chết lưu luyến mỹ thực nhân gian, không chịu đi đầu thai. Ỷ bản thân đã chết biến thành quỷ, không sợ ai thấy, mỗi ngày đến tiệm ăn chầu uống chực.
Động vật không kén ăn, cũng không biết món gì trong quán ăn là ngon nhất, mắc nhất. Chỉ có người chuyên nghiệp mới biết. Cũng chỉ có lão quỷ thực lực mạnh, mới có thể chạm vào đồ vật, ăn cơm như người bình thường. Tiểu quỷ nếu không có ngoại lực trợ giúp, tuyệt đối không thể làm vậy.
Hiện tại cậu cẩn thận kiểm tra mọi ngóc ngách, tuy phòng bếp còn lưu lại âm khí nhàn nhạt, nhưng không thấy bóng quỷ. Chẳng lẽ nó là loại lão quỷ theo trường phái hưởng thụ, giống mấy người giàu ở thành phố A, thích ăn đồ Bếp Lửa Cố Gia, ngủ ở khách sạn xa hoa 5 sao?
Bếp Lửa Cố Gia có tiếng ăn ngon, danh tiếng lan đến các tỉnh xung quanh. Mà khách sạn tốt nhất đều ở thành phố A. Các khách sạn có vị trí nằm ngay trung tâm thành phố, vừa sang trọng vừa có tầm nhìn bao quát thành phố.
Nghĩ vậy, Cố Trường Sinh buồn sầu, cậu không thể chạy đến khách sạn nói muốn bắt quỷ. Hơn nữa đối phương có ở đó hay không còn chưa biết.
Trước mắt, vấn đề lớn nhất không phải cái này. Rõ ràng trong phòng bếp có tượng thần của Tổ sư gia, sao quỷ quái dám vào đây. Dù quỷ gan to muốn ăn cơm bá vương, thấy thần uy Tổ sư gia cũng phải khϊếp sợ không dám vào cửa chứ. Chẳng lẽ Tổ sư gia lại mặc kệ nó, có nguyên nhân gì à?
Nếu thực sự như vậy, liệu quỷ này có thể bắt được không?
Cố Trường Sinh trầm tư, thậm chí muốn thắp nhang hỏi thăm Tổ sư gia, thì phát hiện: “Ai rảnh rỗi dám che tượng thần Táo Vương Gia hả?” Hèn chi đang êm đẹp, tự nhiên quỷ quái dám qua mặt Tổ sư gia vào bếp ăn vụng.
Tượng thần Táo Vương Gia đang bị một tấm vải đỏ phủ kín, trông giống như áo khoác.
Nghe Cố Trường Sinh hỏi, mọi người trong phòng bếp theo bản năng nhìn về phía bàn thờ, phụ bếp thường đi theo bếp trưởng Lâm học tập thốt lên: “Đây là áo của anh Lâm mà, sao lại ở trên đó?”
Dạo này anh Lâm chỉ mặc một cái áo khoác, cậu còn tưởng là trend thời trang mới, tính bắt chước. May mà chưa kịp mua, không thì xấu hổ lắm.
Trưởng bếp Lâm nghe vậy, quay ra nhìn: “Đúng rồi, tự dưng áo của tôi bị thiếu một cái, thì ra nó nằm ở đây.” Trưởng bếp Lâm nhớ ra: “Hai ngày trước lúc tổng vệ sinh, tôi sợ tượng thần bị bẩn nên tiện tay lấy áo che lại, ai biết dọn dẹp xong thì quên mất tiêu. Tôi cứ tưởng làm mất rồi, không để ý mấy.” Hắn còn một cái áo mà, vẫn ổn.
“Không được để đồ linh tinh chạm vào tượng thần.” Cố Trường Sinh cầm áo đỏ trả lại bếp trưởng Lâm: “Lần sau nếu tượng thần dính bẩn, phải dùng vải mềm lau chùi. Tuyệt đối không được làm thế này nữa.” Che tượng thần khiến uy thế bị chặn hơn phân nửa. Đây chỉ là tượng do thợ thủ công điêu khắc, không phải chân thân của Tổ sư gia, cũng chưa được Tổ sư gia ban thần uy, uy lực hữu hạn.
Đã làm rõ một vấn đề, Cố Trường Sinh vẫn không buông tha con quỷ ăn chực. Không cần thanh toán tiền cơm, nhưng ít nhất phải trả bình rượu Thiệu Hưng cho cậu!
Con quỷ đó vừa trộm một đĩa thịt dê, có lẽ trong khoảng thời gian ngắn chưa quay lại ngay. Cố Trường Sinh lười chơi trò ôm cây đợi thỏ, trực tiếp —— làm mồi câu cá. Cậu không tin con quỷ sẽ không cắn câu.
“Nhạc Nhạc, bữa trước không phải anh hứa cho em ăn thật đã sao?” Cố Trường Sinh lấy điện thoại ra gọi Du Tri Nhạc: “Phật nhảy tường em ăn rồi, nếu chiều nay rảnh rỗi thì qua đây, anh nấu cho em súp cải trắng hầm nhé?”
“Được, vậy tối nay qua đây ăn.” Cúp điện thoại, Cố Trường Sinh kêu phụ bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
“Ông chủ nhỏ, lát nữa cậu định làm súp cải trắng hầm?” Cố Trường Sinh gọi điện thoại không tránh người khác, nhân viên xung quanh bếp đều nghe rõ ràng, tất cả mọi người hai mắt sáng rực. Bếp trưởng Lâm đến gần Cố Trường Sinh hỏi: “Ông chủ nhỏ, lúc cậu bắt đầu nấu ăn, tôi có thể ở lại quan sát không?” Tuy hắn cũng biết cách chế biến, nhưng hương vị không chính tông, để người ta ăn chỉ tổ làm trò cười cho thiên hạ.
“Tôi nữa tôi nữa.” Có người thứ nhất mở miệng, còn lại không rảnh ngượng ngùng, vội vàng giơ tay tranh thủ cơ hội học tập.
Tay nghề của ông chủ nhỏ, tuyệt!
Ngay cả trình độ của bếp trưởng Lâm do ông chủ dùng lương cao mời về, thúc ngựa cũng đuổi không kịp. Bếp trưởng Lâm rất có danh tiếng trong giới ẩm thực còn như thế, thì người khác khỏi bàn.
“Muốn xem thì lại đây.” Cố Trường Sinh chưa bao giờ quý trọng cái chổi cùn của mình, huống chi hôm nay cậu có mục đích riêng, càng nhiều người biết càng tốt, tin tức mới có thể đến tai con quỷ kia.
Súp cải trắng hầm khá phức tạp, người biết làm ít, người làm tốt còn ít hơn. Món này yêu cầu kỹ thuật của đầu bếp rất cao. Con quỷ chắc chắn sẽ chú ý.
Được ông chủ nhỏ đồng ý, mọi người lập tức hoan hô. Sau bữa trưa vắng khách, trừ một vài nhân viên phải trông tiệm, tất cả nhân viên đều tụ tập tại phòng bếp, nhón chân mong chờ, cơm cũng không thèm ăn.
Đuổi mọi người đi ăn cơm. Sau khi quay lại, trước khi bắt tay vào làm, Cố Trường Sinh cố ý giấu tượng thần đi, tránh để Tổ sư gia dọa nó không dám vào.
Lỡ nó bỏ chạy thì biết tìm ai đòi vò rượu?!