- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Đạo Thiên
- Chương 99: Bái Sư. Chuyện Cũ
Đạo Thiên
Chương 99: Bái Sư. Chuyện Cũ
Đứng trước một quảng trường lớn trong Đại La Thư Viện, lúc này là toàn bộ bốn mươi người có đủ tư cách gia nhập, xếp hàng đúng theo thứ tự từ cao xuống thấp. Mà người đứng đầu không ai khác ngoài Lăng Thiên, trong khi Lưu Giang Sở ra tay diệt mạng mấy chục người Viêm gia, thì hắn đã dẫn dụ được không ít những tên khác, mỗi lần đều quét sạch, khiến cho người đến sau không nhận ra được bất kỳ điều gì lạ lẫm về thực lực của hắn.
Lưu Giang Sở chỉ đứng thứ hai, thế nhưng không có nghĩa là nàng kém hơn. Nguyên nhân bởi một số chuyện nên mới như vậy. Còn lại Đoạn Ngọc do lười biếng, lại muốn cố chấp cảm ngộ các loại thần thông khác nhau dẫn đến chậm trễ, chỉ đứng thứ bảy.
Lúc này, lão giả tóc trắng xuất hiện đứng trước bọn hắn, cầm trên tay một tấm danh sách, giọng nói ôn tồn đọc lên, kèm theo phần thưởng từng người.
“Thứ nhất Lăng Thiên, ban thưởng một trong tam đại chân truyền công pháp, Thần Phù Bảo Điển!”
“Thứ hai Lưu Giang Sở, ban thưởng một trong tứ đại thần thông, Phong Quỷ Thuật!”
“Thứ ba Lạc Vân Tiêu, ban thưởng thiên cấp thần thông, Thiên Thủy Hóa Long Thuật!”
…
Lần lượt những người được ban thưởng cùng với phần thưởng đầy kinh ngạc vang lên. Sau đó, mười người xếp hạng đầu tiên có được tư cách bái nhập một trong thập đại cường giả chỉ dạy, mà tất cả đều là Thần Cảnh nhị biến trở lên.
Lăng Thiên theo học chính là lão giả tóc trắng này, danh xưng là Bạch Phù, chuyên tu phù văn chi đạo hoàn toàn phù hợp dạy hắn.
Lưu Giang Sở đi theo một vị nữ tử khác, khí chất thoát phàm, giống như một vị băng sương tiên tử, danh xưng Tuyết Tiên, chuyên tu kiếm đạo cùng băng sương chi đạo.
Đoạn Ngọc nhận một vị danh xưng Diễm Yêu, mỹ nhân yêu tộc mị hoặc vô song, huyết mạch Chu Tước thượng cổ còn sót lại mấy phần. Nàng sau khi thấy Đoạn Ngọc, trực tiếp ra tay thu nhận, không cho bất cứ ai có cơ hội phản đối, mà cũng không ai dám tự tin sẽ dạy dỗ Đoạn Ngọc tốt hơn nàng cả.
Sau khi gia nhập Đại La Thư Viện, việc đầu tiên mà ba người làm chính là tu luyện bước đầu muốn thực sự học hỏi từ những vị đại năng Thần Cảnh kia. Sau đó mới nghĩ đến chuyện tìm hiểu thông tin như lời Đế Đạo Thiên.
Ngày qua ngày, cuối cùng ba tháng trôi qua, dưới sự chỉ dẫn cũng rèn luyện của các gia sư, Lăng Thiên cùng Đoạn Ngọc cũng đã đột phá đến Địa Quân cảnh. Mà Lưu Giang Sở vẫn đang tích cực lĩnh ngộ kiếm đạo, dần dần tiếp xúc với pháp tắc chi lực cao thâm huyền bí kia.
Tiếp tục qua đi hết một năm, Lăng Thiên cùng Đoạn Ngọc đều đột phá Thiên Quân cảnh, ngưng tụ ra Chân đan khiến cho toàn bộ đại năng trong Thư viện kinh hãi. Dù là tại m Dương đại lục trần ngập cường giả như thế này, nhưng chuyện ngưng ra Chân đan hơn Đế phẩm cũng cực kỳ hiếm thấy, ít nhất là xưa nay chỉ thấy trên người đám Thần n Giả kia, hơn nữa cũng chỉ có một số kẻ may mắn mà thôi.
“Hai đứa trẻ này đều không phải Thần n Giả, nhưng thiên phú cỡ này, có lẽ Thần n cũng không hơn được bao nhiêu! Ngươi nghĩ có nên cho bọn hắn tư cách hay không?” Đứng bên trong một tòa sơn phong, Bạch Phù quay sang nói chuyện với lão giả tóc đỏ dữ dằn kia, hắn có danh xưng là Huyết Nộ.
Cả hai đang nhìn đến Lăng Thiên đang ngồi an tĩnh tu luyện, xung quanh phát ra từng cái phù văn ẩn hiện, câu thông các loại thiên địa chân ý vào cơ thể.
Huyết Nộ gật đầu, nhưng lại lắc đầu nói: “Muốn cho bọn hắn tư cách cũng không phải chuyện khó. Nhưng các thế lực ngoài kia, đặc biệt là Thiên Tinh Các cùng với Băng Long Cung sẽ không để mặc như vậy! Sẽ nhắm vào bọn hắn!”
Lúc này, bộ dạng Huyết Nộ giảm đi mấy phần bá đạo, lời nói lại có chút lo lắng.
Bạch Phù hừ lạnh: “Bọn hắn dám ra tay lần nữa, chúng ta lập tức đến đo tiêu diệt tất cả. Để xem lần sau có còn kẻ nào dám phá hoại nữa hay không?”
Huyết Nộ chỉ lặng lẽ không nói gì, ánh mắt nhìn về phía Lăng Thiên như có chút sâu xa nào đó. Mà Bạch Phù thấy thế cũng lặng im không nói, như thể nhớ đến chuyện xưa, một hồi ký ức huyết tinh cùng u buồn hiện lên trong đầu bọn hắn.
Đúng lúc đó, hai người đồng thời giật mình quay ra, ánh mắt kinh hãi nhìn tới phía Tuyết Phong, là nơi thuộc về Tuyết Tiên, lúc này đã bao quanh bởi hắc ám cùng huyết quang, đan xen là kiếm khí sắc bén cuồng loạn phát ra ngoài.
“Đây là…ba loại pháp tắc? Không, đến bốn loại pháp tắc!” Bạch Phù không thể tin mà nói ra.
Bên cạnh hắn, Huyết Nộ lúc này chợt âm trầm xuống, nhìn ra các phía xung quanh, tức giận nói: “Những tên chuột nhắt kia vẫn luôn nhắm đến nơi này. Để ta xem lần này bọn chúng giở thủ đoạn bỉ ổi nào ra!”
Nói xong, hai lão đồng thời biến mất, hóa thành hai luông hào quang xuất hiện xung quanh bảo hộ Tuyết Sơn.
Lăng Thiên cũng chợt mở hai mắt ra nhìn đến, tâm tình vui vẻ lại chờ mong, đồng thời cũng có quyết tâm: “Nhất định ta cũng sẽ bước vào Thần Cảnh!”
Bên trong Tuyết Sơn, sau khi khí tức bộc phát khiến cho toàn bộ Đại La Thư Viện kinh hoảng, cuối cùng các vị trưởng lão cũng ra tay trấn an học đồ, đồng thời dựng lên trận pháp hộ sơn, bao phủ toàn bộ thư viện bên trong, không có bất kỳ ai lọt được ra ngoài.
Tuyết Tiên lăng không đứng phía trên Tuyết Sơn, ánh mắt bình tĩnh như mặt hồ nhìn xuống, không lộ ra chút lo lắng nào, ngược lại hoàn toàn tự tin.
“Sở nhi, vi sư tin tưởng ngươi sẽ làm được! Chỉ cần đột phá Thần cảnh, sau đó ta sẽ tự tay giành lấy cho ngươi một tư cách!” Tuyết Tiên dường như hạ xuống quyết tâm nào đó, tiếp tục quan sát xuống phía dưới.
Qua thời gian ở cùng nàng chỉ dạy tu luyện, Tuyết Tiên nhận ra được Lưu Giang Sở vốn dĩ không phải con người lãnh đạm như thế. Tuyết Tiên truyền cho nàng Tuyệt Tình Kiếm đạo, nhưng không muốn nàng đi theo con đường đó, ngược lại muốn nàng khôi phục con người trước kia, làm ra bước đột phá mà Tuyết Tiên không thể làm được.
“Tuyệt Tình vẫn là cần có tình mới được!” Tuyết Tiên thở dài.
Phía dưới, Lưu Giang Sở ngồi bên trong cung điện, xung quanh toát lên các loại pháp tắc chi lực mờ nhạt, tuy còn trong giai đoạn lĩnh ngộ thế nhưng đến bốn loại cùng hiện cũng gây ra xung kích mãnh liệt.
“Tuyết Tiên, đồ đệ ngươi sao rồi! Có nắm chắc hay không?” Sau đó hai người Bạch Phù cùng Huyết Nộ cũng đã tìm tới hỏi chuyện sau khi đã an bài toàn bộ Thư Viện xong xuôi.
Phía sau đó tiếp tục xuất hiện thêm những người khác, đều là thập đại cường giả bao gồm Chu Tước Diễm Yêu, Bất Bại Kim Cang Chủ, Đan Thánh Quân Dao tiên tử, Kiếm Thánh Bạch Vô Song, Nghệ Vương Dương Đỉnh, Thanh Tiên Lãng Du Tử và cuối cùng là người đứng đầu Đại La Thư Viện lúc này, Tửu Thần Đông Phương Tiêu.
Nhìn thấy viện trưởng cũng xuất hiện, đám người còn lại liền nhanh chóng cúi chào, nghe Đông Phương Tiêu nói: “Đồng thời lĩnh ngộ đến bốn loại pháp tắc, lần này không thể nào để cho bọn người kia lấn tới nữa! Xem ra danh ngạch tiến vào Đại La Bí Địa cần phải phân bổ lại một lần nữa!”
Đông Phương Tiêu luôn luôn một bộ đạn say sỉn, khắp người nồng nặc mùi rượu nhưng lại luôn giữ được phong phạm bất phàm, tiêu dao tự tại.
Nghe hắn nói vậy, những người còn lại đều tinh thần phấn khởi, rốt cuộc bọn họ cũng không cần phải ẩn nhẫn nữa.
Bên ngoài nhìn vào Đại La Thư Viện luôn luôn là một hình tượng thần thánh cao cả, nhưng mấy ai biết, bọn họ, những vị cường giả nơi này khi trước còn không thể lên mặt bảo vệ danh dự của thư viện, không phải là bọn hắn không dám, mà không có được cái cớ để ra tay.
“Hai mươi năm trước hai bên bọn chúng tới đây gϊếŧ hại đệ tử chân truyền của chúng ta. Hai mươi năm sau, chúng ta đem người đến gϊếŧ sạch đệ tử chân truyền của bọn hắn!” Đông Phương Tiêu nói một câu, sát khí lan tràn khắp nơi, thậm chí khiến cho chín người kia run rẩy.
“Thần Cảnh tam biến!” Trong đầu bọn hắn chỉ có thể một từ để hình dung như vậy. Cuối cùng thì viện trưởng của bọn hắn cũng chịu ra tay, một lần nhổ cỏ tận gốc, khiến cho không kẻ nào dám nghi kỵ.
“Viện trưởng, lần này không chỉ có Lưu Giang Sở, còn có hai thiếu niên khác đi cùng với nàng. Mà theo như ta được kể lại, cả ba đều là thuộc hạ của một người khác, tên gọi Thiên công tử!” Tuyết Tiên bỗng dưng nói ra.
Quan hệ sư đồ giữa nàng và Lưu Giang Sở vừa gặp đã bền, Lưu Giang Sở cũng không ngại mà nói ra chuyện này với sư phụ. Hơn nữa, cũng không có việc gì phải giấu giếm cả.
“Thiên công tử? Chưa từng nghe qua danh tự này bao giờ. Nhưng chỉ cần bọn hắn không phải người của các thế lực kia, không quan trọng!” Đông Phương Tiêu hờ hững nói ra.
“Viện trưởng có thể an tâm! Nàng cũng đã nói, vào đây cũng chỉ vì cầu đạo, không hề có ý xấu!” Tuyết Tiên tiếp tục nói ra, sự tin tưởng đối với đồ đệ của mình, giống như một vị sư tỷ nhiều hơn là sư phụ.
“Có lẽ nàng còn cần rất nhiều thời gian mới kết thúc! Tạm thời quay về làm việc của mình đi. Có ta ở đây, không kẻ nào dám bén mảng đến!” Đông Phương Tiêu gật đầu, sau đó ra lệnh cho đám người rời đi, hạn chế gây đến sự chú ý là tốt nhất.
…
Bên trong Phù Phong, Bạch Phù quay lại đã thấy Lăng Thiên đứng trước như đang chờ đợi mình, lão nghi hoặc hỏi: “Lăng Thiên, ngươi có chuyện muốn nói sao?”
Lăng Thiên gật đầu, sau đó cùng nhau đi tới cạnh hồ, Bạch Phù ngồi đó thưởng trà, còn lại Lăng Thiên đứng nói ra: “Lão sư, ta muốn học tập phần sau của Thần Phù Bảo Điển!”
“Khục…” Bạch Phù vội sặc, ánh mắt trợn lên nhìn hắn, giọng nói có vẻ run run: “Ngươi đã luyện thành tầng đầu tiên rồi? Không thể nào!”
Nhưng ngay khi đó, quanh người Lăng Thiên hiện lên từng đường phù văn huyền diệu, câu thông đến lực lượng thiên địa xung quanh, khiến cho dị tưởng sản sinh, hiện lên một mảng không gian lấy hắn làm trung tâm, diễn hóa ra vô số cảnh sắc tự nhiên.
“Thần Phù Bảo Điển tầng đầu tiên, Phù Giới!”
Loại thần thông mà Lăng Thiên học được khi tham gia khảo hạch cũng chỉ là một phần của loại công pháp này tạo ra mà thôi. Sau khi tu luyện Thần Phù Bảo Điển, hắn mới có thể chân chính phát huy ra Phù Giới thực sự, bên trong có đủ cảnh tượng thiên địa tự nhiên, kẻ bước vào sẽ bị hắn nắm trong tay.
“Được, được được! Tốt lắm! Từ giờ không cần hạn chế nữa, đây là ngọc bài cho phép ngươi đến tầng ba Tàng Kinh Các, ở đó thoải mái học tập Thần Phù Bảo Điển cho ta! Không đột phá Thần Cảnh tốt nhất đừng nên ra ngoài!” Bạch Phù dường như phấn khích quá mức.
Bản thân hắn cũng tu luyện Thần Phù Bảo Điển, thế nhưng nhớ lại khi xưa luyện đến hai mươi năm mới coi đại thành. Mà đại thành của hắn so với đại thành của Lăng Thiên lại một trời một vực, không khác gì so hồ với biển.
“Đa tạ lão sư! Tất nhất định không khiến ngài thất vọng!” Lăng Thiên nhận lấy ngọc bài, chuẩn bị rời đi nhưng chợt khựng lại, tiếp tục hỏi: “Lão sư, Đại La Thư Viện năm xưa đã xảy ra chuyện gì?”
Bạch Phù sửng sốt, nhìn ánh mắt Lăng Thiên nghiêm túc như vậy, hắn cuối cũng đành thở dài. “Trước sau gì ngươi cũng biết, hiện tại nói ra cũng không sao.”
Sau đó Bạch Phù nói: “Đại La Thư Viện truyền thừa từ Thượng Cổ, vốn dĩ cũng là một nơi hưng thịnh, có được khắp phương thiên kiêu tài tuấn tìm đến cầu đạo. Nhưng sau Hỗn Thế, thư viện mất đi phần lớn căn cơ, duy chỉ có được một phần phúc địa được lão tổ phong ấn, trở thành Đại La Bí Địa!”
“Nhưng sau nhiều năm truyền thừa, thế lực Đại La Thư Viện cũng không còn được như xưa. Các thế lực ngoài kia liên tục cho người vào đây thăm dò với cái cớ cầu đạo, nhưng cuối cùng lại không may để bọn hắn phát hiện ra Bí Địa.”
“Lúc đó, Thiên Tinh Các cùng với Băng Long Cung tìm đến đây, Lấy lí do người nhà bọn hắn thiên phú trác tuyệt gia nhập thư viện, cớ sao lại không cho bọn hắn một phần vào Bí Địa tu luyện? Mà Bí Địa là truyền thừa quan trọng nhất của chúng ta, làm sao có thể để cho người ngoài lấy được?”
Bạch Phù nói đến đây, tậm trạng dường như ảm đạm hơn mấy phần, ánh mắt lại nhìn xa xăm hơn.
Lăng Thiên thấy vậy tiếp lời: “Sau đó bọn hắn đã tấn công Thư viện, ép buộc mọi người cho những tên thiên kiêu đó tiến vào?”
“Đúng vậy. Lúc đó vốn dĩ là không thể. Nhưng bọn chúng đứng ra khiêu chiến đệ tử chân truyền của thư viện, mà cũng phải nói bọn hắn có đủ thực lực, một đường đánh bại tất cả chân truyền của chúng ta lúc đó!” Bạch Phù thở dài, nghĩ lại lần đó, một tên đệ tử của lão cũng vì vậy mà vong mạng.
“Nhưng Lăng Thiên ngươi khác biệt. Bọn người kia là Thần n Giả, có được hai Thần điện ban phúc, cơ duyên cùng thực lực không kém. Nhưng ngươi cũng không hề thua kém bọn hắn, đến lúc đó một khi bước vào Thần cảnh, giống như Lưu Giang Sở kia, chém gϊếŧ bọn chúng cũng chỉ như chém rau!” Bạch Phù lại nói, tràn ngập tin tưởng đối với Lăng Thiên.
“Ta sẽ cố gắng!” Lăng Thiên lẳng lặng nói một câu như vậy, sau đó liền rời đi mất.
Bạch Phù nhìn theo hắn, lại không chịu được mà thở dài.
“Ngươi không cố gắng khuyên bảo hắn sao?” Đúng lúc này, một người mặc bạch bào xuất hiện phía sau lưng lão, mở miệng chậm rãi nói ra.
Bạch Phù lắc đầu: “Mọi sự không thể ép buộc. Chung quy hắn cũng chỉ gia nhập chúng ta được một năm, lại trước đó nghe nói cũng đi theo một người khác!”
“Cần gì phải nghĩ nhiều như vậy? Hắn giúp chúng ta cũng sẽ được bước chân vào phúc địa, coi như là trao đổi không phải tốt hơn sao?” Người kia nói ra. Tính cách hắn vẫn bộc trực như vậy, kiếm tu không thường xuyên dài dòng, nói chi Bạch Vô Song hắn còn là Kiếm Thánh.
…
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Đạo Thiên
- Chương 99: Bái Sư. Chuyện Cũ