Ngày hôm sau, theo như lời của Đế Đạo Thiên, ba người Lưu Giang Sở cùng Lăng Thiên, Đoạn Ngọc đã nhanh chóng rời khỏi Lâm gia phủ, dựa theo chỉ dẫn mà hướng đến Vũ Châu, trung tâm nửa Âm đại lục.
Còn bản thân hắn sẽ ở lại Lâm gia thành một thời gian, sau đó cũng sẽ tự mình đi đến những nơi khác tìm kiếm phận duyên.
“Đáng tiếc, Vũ Hạo bên kia tìm hiểu vận mệnh cũng không nhìn ra được đường đi của bản thân ta sau này. Cuối cùng vẫn là phải tự mình tìm hiểu lấy!” Đế Đạo Thiên nằm trên chiếc ghế dài dưới mái hiên cạnh hồ nước, bên cạnh không có ai khác, chỉ có một mình hắn cùng với chiếc quạt ngọc phe phẩy ngắm nhìn cảnh tượng núi non phía trước.
Đúng lúc này, Bạch Mao Sư Vương quay trở lại, đem theo một tập sách dày đưa cho hắn, bên ngoài bìa sách có đề Âm Dương Kỳ Tuyệt.
Cầm lấy cuốn sách trên tay, hắn muốn nhờ Lâm Hoàng Sơn tìm giúp một thứ như thế này là để hiểu rõ hơn một vài thứ của Âm Dương đại lục. Bên trong liệt kê ra một số danh sách bảng những nhân vật cùng thế lực nổi bật ngoài sáng.
Bao gồm có danh sách những cao thủ hàng đầu từng hiện thế qua, chỉ biết danh xưng không biết tên. Có những thế lực một thời quật khởi, sau đó nhanh chóng lụi tàn. Có thiên kiêu trấn áp một thế, về sau người phi thăng người lại vong mạng.
Vô số những thông tin dạng như vậy bên trong này, cũng không thể nói là chính xác hoàn toàn nhưng ít nhất cũng có thể tham khảo qua một số thứ.
Lúc này, hắn lại hỏi Bạch Mao Sư Vương: “Bạch Sư, thứ gọi Thần Ân Bảng là thế nào?”
Từ lúc tới đây, thỉnh thoảng hắn cũng nghe những người xung quanh nói qua về cái này. Một thứ gì đó mà có thể khiến cho toàn bộ đại lục sôi trào như vậy, hắn khá hiếu kỳ.
“Công tử, Thần Ân Bảng là một thứ kỳ vật, không ai biết nó được nắm giữ bởi kẻ nào, cũng không biết làm sao có xuất hiện. Chỉ biết mỗi lần hai bên Thần điện xuất ra Thần Ân ban cho Thần Ân giả, trong vòng hai năm thì Thần Ân Bảng sẽ hiện lên phía trên thương khung, công bố thứ hạng của các Thần Ân Giả, sau đó ban thưởng cho bọn họ!”
Bạch Mao Sư Vương hiện tại được gọi Bạch Sư, hóa thành nhân dạng là một vị trung niên tóc trắng, bạch bào đạo mạo đứng phía sau Đế Đạo Thiên, hai mắt đen tuyền nhìn đến nói.
“Mà những thứ Thần Ân bảng ban cho cũng đều thuộc dạng kỳ vật. Có vương cấp thậm chí đế cấp công pháp, có pháp bảo cùng linh đan cũng đều thuộc dạng đó. Thậm chí, một số kẻ đứng đầu, Thần Ân hội tụ kinh người, còn có thể nhận được thể chất huyết mạch vô song!”
Nghe Bạch Sư nói vậy, trong lòng Đế Đạo Thiên không khỏi kinh ngạc. Đến thể chất huyết mạch mà cũng có thể ban thưởng sao? Liệu còn thứ gì khác đáng giá hơn nữa hay không? Tỷ như có thể giúp hắn tìm được hướng tu luyện nhanh hơn?
Đế Đạo Thiên vội hỏi: “Vậy làm cách nào để nhận biết Thần Ân giả?”
Lúc này hắn đang nung nấu một loại ý muốn nào đó, hắn muốn nhắm đến Thần Ân bảng để xem rốt cuộc loại kỳ vật này giới hạn đến đâu?
Bạch Sư ngạc nhiên, không hiểu ý định của hắn cho lắm nhưng vẫn nói: “Theo như lão nô biết, Thần Ân giả không thể nhận biết. Trừ một số trường hợp để lộ rõ ràng giống như phế vật quật khởi, nhất phi trùng thiên. Nhưng những kẻ đó thường chỉ có hai con đường một chết sớm một bị thế lực khác khống chế. Còn lại những kẻ biết ẩn nhẫn, chỉ có thể dựa vào đại năng đi quan sát, may ra có thể đoán trúng.”
Nhưng nói đến đây, đột nhiên hắn lại nhớ ra gì đó, vội nói: “Thực ra, mấy năm trước khi ta còn chưa có tu vi như bây giờ, thường xuyên ra bên ngoài thăm thú, cũng nghe được rằng hai bên Thần Điện có được biện pháp nhận biết Thần Ân giả. Lúc này cũng vừa lúc bọn hắn hành động, nếu bắt được, có lẽ công tử sẽ biết!”
Đế Đạo Thiên trầm ngâm, thực sự thì hắn chỉ cần nhìn đến Thần Ân giả một lần, dùng đến Đạo Nhãn liền có thể nhận biết những kẻ khác ra sao. Nhưng vấn đề bây giờ là làm cách nào để nhận ra được bọn hắn.
“Đi ra ngoài thôi! Ta muốn xem xem có bắt gặp được đám người của Thái Âm Điện nữa không?” Đế Đạo Thiên chợt nói.
Bạch Sư hiểu ý, liền hóa trở lại thành thú, đem theo hắn rời đi Lâm gia mà không ai biết đến.
Cùng lúc đó, bên trong Yêu Minh Lâm, thiếu niên quần áo rách rưới, gương mặt nhem nhuốc nhưng vẫn lộ ra nét thanh tú đơn thuần đang chạy thục mạng. Phía sau hắn là một đoàn người đang truy sát, trên tay đều mang theo pháp bảo, sát khí không hề che giấu.
“Đáng chết, Bạch Phong, lần này chạy thoát được, sẽ có ngày ta quay trở lại diệt sạch các ngươi!” Thiếu niên tuổi chừng hai mươi, giọng nói vô cùng oán hận.
“Tạ Đồng, mau giao ra ngọc bội, chúng ta có thể tha chết cho ngươi!” Người phía sau đuổi theo, tên cầm đầu hô lớn.
Bọn hắn là người Hư Linh Môn, mà Tạ Đồng này cũng là người Hư Linh Môn. Chỉ có điều sau khi hắn tìm được một loại bảo vật, khiến cho tu vi tăng tiến nhanh chóng, danh tiếng nâng cao, dẫn đến đại đệ tử Hư Linh Môn là Bạch Phong chú ý đến, ra lệnh cho người truy sát nhằm cướp đoạt.
Còn chuyện nữa chính là, nữ nhân tưởng chừng như thanh mai trúc mã của hắn Linh Tuyền, thế mà lại cấu kết với Bạch Phong âm thầm hạ độc, khiến cho thực lực hiện tại của hắn không còn một nửa như ban đầu.
Chay mãi, cuối cùng hắn dừng chân đứng trước một màn sương trắng xóa mờ ảo, bên trong không ai có thể dò xét được bất kỳ cái gì.
Chỉ có điều bất cứ ai đứng trước nơi này đều sẽ chùn bước, đám người Hư Linh Môn cũng đứng lại, bao quanh Tạ Đồng, một tên nam tử gương mặt chữ điền bước tới, mở miệng nói: “Tạ Đồng, ngoan ngoãn giao ra bảo vật, khi quay về Bạch sư huynh có thể tha chết cho người. Còn nếu không, hiện tại chúng ta liền ở đây gϊếŧ ngươi, đoạt bảo vật!”
Tạ Đồng hiện lên nụ cười lạnh, tự đối với bản thân mình giễu cợt, sau đó nói: “Cuối cùng là do Tạ Đồng ta quá mức ngây thơ đi tin tưởng vào kẻ khác. Hôm nay nếu như không chết, ngày khác quay về Hư Linh Môn diệt Bạch Phong!”
Nói xong, hắn lập tức quay lưng bước vào bên trong màn sương đó, bóng dáng dần dần mất tích không thấy đầu. Khiến cho đám người Hư Linh Môn câm nín, nam tử mặt vuông hằm hằm nói ra: “Chết tiệt, không nghĩ tới hắn lại dám bước vào Tử Mê Vụ. Chúng ta ở đây chờ một thời gian, ta cần phải chắc chắn là hắn đã chết!”
Mà lúc này, phía trên cao kia, bóng ảnh màu trắng xuất hiện, khí tức xung quanh không một ai nhận biết được. Đế Đạo Thiên ngồi trên lưng Bạch Sư nhìn xuống, ánh mắt bạc hiện lên quang mang vạn sắc chiếu xuyên qua tầng mê vụ.
Một lát sau, hắn ra lệnh: “Bạch Sư, tiến vào bên trong đó. Đi theo chỉ dẫn của ta!”
Bạch Sư hơi chút sợ hãi, ấp úng nói: “Công tử, bên trong Tử Mê Vụ đến ta hay thậm chí Yêu Hoàng của Yêu Minh Lâm cũng không dám tiến lại. Chỉ sợ…”
Nhưng hắn lại chợt cảm giác được áp lực nặng nền trên người, Đế Đạo Thiên im lặng không nói một lời, trừng mắt nhìn hắn.
Bạch Sư thầm run rẩy, sau đó lập tức lao xuống phía dưới mê vụ, dần dần cũng biến mất không thấy đâu nữa. Chỉ có đám người Hư Linh Môn đứng bên ngoài canh chừng, chờ đợi Tạ Đồng đến khi xác định hắn không thể sống nữa mới thôi.
“Quên mất, một kẻ quay lại báo tin cho Bạch sư huynh, để hắn suy xét!” Tên mặt vuông bỗng nói, sau đó chỉ tay cho một kẻ sư đệ khác quay lại.
Bên trong Tử Mê Vụ, Tạ Đồng không thể phân biệt được phương hướng ra sao, hắn cứ đi theo bản năng mách bảo, cổ gắng cần thận từng chút một, thả ra hồn lực cố cảm nhận nguy hiểm bất thình lình xuất hiện. Nhưng độc trên người hắn vẫn còn, lúc này sức lực đã không đáng mấy nữa, hai mắt lim dim cuối cùng hộc ra một ngụm máu, sau đó ngất đi.
Ngọc bội đeo trên cố lộ ra, bị máu của hắn thấm vào, phát ra ánh sáng xanh thần bí, dần dần bao bọc xung quanh cơ thể Tạ Đồng.
Trong khi đó, Bạch Sư cùng Đế Đạo Thiên cũng đã vào bên trong mê vụ. Theo hắn dùng Đạo Nhãn quan sát từ phía trên, Tử Mê Vụ bắt nguồn từ một động phủ thần bí nào đó, bên trong có tồn tại cực kỳ cổ lão.
Bạch Sư theo hắn chỉ dẫn, cuối cùng tìm tới được tòa động phủ này, chậm rãi bước vào bên trong quan sát.
Gió lạnh mang theo khí tức tử vong thổi ra ngoài, kèm một loại mùi hương hăng hắc khó chịu. Bạch Sư liền tạo ra màn chắn bảo vệ cả hai, ngăn lại tác động của thứ đó, tiếp tục tiến vào.
“Bên trong này hẳn là nơi của một vị cường giả nào đó vẫn lạc, hoặc cũng có thể là yêu thú mạnh mẽ để lại. Ngươi có cảm giác quen thuộc gì không?” Đế Đạo Thiên hỏi.
Hắn cũng đang dùng Đạo Nhãn quan sát đến bên trong, thế nhưng cũng chỉ thấy một đoàn lửa xanh lục đang lơ lửng, còn lại không có gì khác thường cho lắm. Tử mê vụ cũng từ đoàn lửa đó mà sinh ra, thỉnh thoảng có thể trông thấy hình ảnh linh hồn gào thét.
“Công tử, khí tức bên trong ta cảm thấy cũng đáng sợ, ngươi tự mình tìm hiểu a!” Bạch Sư run rẩy nói ra, thực sự là đến giờ nó vẫn còn sợ hãi.
Đế Đạo Thiên thở dài, sau đó lại nói: “Vậy ngươi ra bên ngoài canh chừng cho ta. Nếu thấy tên kia tìm được đến thì lập tức truyền âm!”
Bạch Sư nhanh chóng gật đầu rồi chạy vội ra ngoài, hắn nào có tâm tư muốn vào bên trong tìm kiếm gì chứ, mạng sống mới là quý giá nhất.
Một mình Đế Đạo Thiên đi tiếp, xung quanh không có cơ quan trận pháp hay bẫy rập nào cả, cứ thế lại càng khiến cho hắn thêm nghi ngờ hơn.
Cuối cùng, Đế Đạo Thiên đứng trước cửa gian phòng đá rộng lớn, ngọn lửa xanh lục ở trước, phía dưới lại là một cái hồ máu sôi sục, bên trong giống như đang có vô số hung thú đang điên cuồng gào thét.
Đế Đạo Thiên lúc này mới có thể nhìn đến cái hồ màu này, rộng khoảng hai xích, chiều sâu một trượng, lượng máu huyết tích trữ bên trong rất nhiều. Mà theo như hắn cảm nhận, ở đây đều là huyết mạch yêu thú cực kỳ cao.
“Từng này huyết mạch, vậy ngọn lửa này hẳn là do oán khí ngưng tụ mà thành, U Minh Viêm!” Đế Đạo Thiên dựa trên những gì bản thân biết, đưa ra suy đoán.
Sau đó Đạo Nhãn lại hiện, tia sáng vạn sắc chiếu ra hình thành nên bàn tay tóm lấy U Minh Viêm. Nó lập tức muốn dãy dụa thế nhưng không được, đối với những vật vô chủ, ảnh hưởng từ Đạo Nhãn là tuyệt đối.
U Minh Viêm cũng chưa đến mức có được linh trí hoàn hảo, nên chưa thể coi là sinh linh chân chính. Hiện tại nó vẫn chỉ là một dạng bảo vật mà thôi, bị Đế Đạo Thiên nắm trong tay rồi bị Đạo Nhãn thu phục.
Thế nhưng cơ thể của hắn lúc này không cách nào tiếp nhận lực lượng đó, đành phải dùng hiệu dụng bản nguyên thiên đạo, truyền tới cho Vũ Hạo, để hắn dung hợp với Độ Thế Ma Hỏa của mình.
Lúc này, Đế Đạo Thiên mở mắt ra, nhìn đến hồ máu đang sôi sục phía dưới, Đạo Nhãn liên tục vận chuyển, tìm đến được vô số căn nguyên bên trong. Có chân long, yêu phượng, kỳ lân, thiên mã, cùng rất nhiều huyết mạch các loài hung thú Thượng Cổ khác ở bên trong.
“Kẻ nào làm ra chuyện này? Rốt cuộc hắn tính làm vậy để làm gì? Chỉ để luyện ra U Minh Viêm thôi sao?” Đế Đạo Thiên nghi hoặc nhưng không hiểu chuyện gì xảy ra.
Đột nhiên, hắn chú ý tới vách đá phía sau còn có ghi mấy chữ, tuy đã mờ nhưng hắn vẫn còn đọc được.
“Hỗn Thế giáng lâm, ta mang theo bí pháp vô thượng của Yêu tộc, muốn luyện chế ra Tổ Yêu huyết mạch. Đáng tiếc thần huyết còn chưa thành, thân ta đã vong. Kẻ nào có thể tìm đến đây là duyên số, thay ta tiếp tục tái hiện huyết mạch Yêu Tổ!”
Đọc xong dòng chữ đó, cuối cùng phía dưới có ghi thêm “Tử Mộng Yêu Đế”, có lẽ chính là kẻ đã để lại tất cả những thứ như vậy.
“Tổ yêu huyết mạch sao? Vậy ra thứ này mới là mục đích chính, U Minh Viêm chỉ là tình cờ mà sinh ra.” Đế Đạo Thiên chợt nghĩ.
Đúng lúc đó, truyền âm của Bạch Sư tới, hắn nói Tạ Đồng đã lành lặn tìm được đến gần đầy, muốn hỏi xem có cần ra tay hay không?
Đế Đạo Thiên nhìn đến hồ máu, miệng hiện lên cười lạnh: “Ha ha, cuối cùng vẫn không thể coi thường khí vận chi nhân, nếu ra không tới đây, có lẽ tất cả những thứ này đã thuộc về hắn. Nhưng ta đã tới, hắn không thể nhận!”
“Giữ hắn ở bên ngoài, chờ ta xong việc hãy cho hắn vào!” Đế Đạo Thiên nói lại với Bạch Sư.
Sau đó, ánh mắt hắn chần chờ một hồi, cuối cùng vẫn cắn răng quyết định, cởi bỏ đi trang phục, lập tức nhảy xuống hồ máu, lại thôi động Đạo Nhãn tràn ra lực lượng quấn quanh tân, kèm với dải lụa bảy màu bao bọc lấy.
Thế nhưng hỗn hợp các loại yêu huyết quá kinh khủng, chưa nói đến sức nóng nó đem lại, cộng thêm lúc này nó cảm nhận được kẻ khác xuất hiện, liền giống như vạn yêu lao đến cắn xé cơ thể Đế Đạo Thiên.
“Ta không thể tu theo nhân loại, vậy chỉ cần hấp thụ huyết mạch này, hóa thân thành Yêu, tu theo Yêu Đạo, cũng có thể thành tựu đỉnh thiên!”
Hai mắt hắn mở trừng, màu bạc trắng hiện lên quang mang vạn sắc, chậm rãi hấp thu lấy lực lượng bên trong, đồng thời bên ngoài cơ thể hắn cũng chậm rãi bị ăn mòn, bốc lên bọt nước nóng bỏng.
Mà Đế Đạo Thiên lại không nghĩ tới, cơ duyên lần này mà hắn may mắn đến trước Tạ Đồng, đã khiến cho bên trong dòng sông vận mệnh phát sinh sai lệch to lớn.
Tại một vùng đất hoang sơ vô tận, xung quanh toàn một màu đen hắc ám, hai người một nam một nữ ở bên trong phi thuyền. Nữ tử xinh đẹp thanh thoát, khí chất lạnh lẽo như nữ thần từ cửu u địa ngục, đứng cạnh nam tử gương mặt trắng nõn, ánh tuấn vô song lại thêm khí chất hạo nhiên đanh nhắm chặt hai mắt.
Đột nhiên, hắn mở mắt ra, vẻ mặt tràn ngập kinh ngạc, khẽ lẩm bẩm: “Không biết thứ huyết mạch đó là gì? Tại sao khi Nguyên Hồn đến cướp nó đi lại gây ra vận mệnh dao động kịch liệt như vậy? Mong sao không quá nguy hiểm!”
Hắn chính là Vũ Hạo, lúc này đang chìm đắm bên trong tìm hiểu vận mệnh, cùng với Thanh Nhi, cả hai đã bước đến một mảnh đại lục hoang sơ, đi mãi vẫn không thấy có một sinh linh nào.