Vân Lam Trấn nằm ở sát rìa phía tây của đại lục, thuộc về một địa phương hẻo lánh, không tính đến những ngôi làng giống như trước đó bọn người Đế Đạo Thiên đi qua.
Nơi này cũng rất bình thường, xung quanh các ngôi nhà thì được xây dựng kiến cố hơn một chút, cũng coi như có được gạch đá cùng gỗ bền, xung quanh cũng được bao lại bởi tường cao năm trượng, người bình thường bắt buộc phải đi qua lối cổng vào có người canh giữ.
Đến đây, Đế Đạo Thiên cũng đã cùng với đám người Đại Phiến từ biệt, bọn hắn một bên cần trở lại gia đình, một bên cần tiếp tục nắm bắt thông tin, tìm đến Huyền Tông.
Bên trong khách điếm nhỏ, lúc này bốn người cùng ngồi tại bàn, khí chất bất phàm khiến cho người khác ở xung quanh phải chú ý đến, nhiều người bắt đầu nghi ngờ bàn luận.
“Có lẽ sắp đến kỳ Huyền Tông xuống núi thu nhận đệ tử, có phải bọn họ chính là tiên gia tới từ đó không?”
“Ta thấy có lẽ không phải. Mấy năm trước, lần nào tiên gia xuống núi cũng đều là những người già tuổi cả, đâu có tiên gia nào trẻ được như thế này?”
“Hừ, ngươi thì biết cái gì? Tiên gia tu luyện là để trường sinh, trẻ như vậy mới chính xác là tiên gia!”
Nghe đám người đó bàn luận, bốn người liền nhìn nhau, xem ra là sắp tới sẽ có người Huyền Tông đến đây tuyển chọn đệ tử.
“Công tử, chúng ta nhất thiết phải làm như vậy sao? Trực tiếp đi về phía đông nhất định sẽ thấy được các thế lực còn lớn hơn nữa, sau đó trực tiếp tới gặp là được!” Đoạn Ngọc có vẻ lười biếng, không kiên nhẫn chờ đợi được như vậy.
“Ngươi biết gì? Công tử chúng ta từ trước đến nay vẫn luôn làm việc điệu thấp, không muốn gây ra tai tiếng quá lớn truyền ra ngoài, mang đến rắc rối!” Lăng Thiên ngồi một bên giải thích cho nàng hiểu. Kỳ thực hắn cũng đồng tình với cách của Đế Đạo Thiên, không muốn dùng đến mấy biện pháp cứng rắn, bởi vì một phần cũng không biết được thực lực tổng thể của mảnh đại lục này ra sao.
Đúng lúc này, từ bên ngoài có người bước vào trong, bao gồm năm tên thanh niên tuấn tú, quần áo lụa là, dẫn đầu bởi một tên mặc lam bào cao ráo, ánh mắt tự cao tự đại nhìn lướt một vòng xung quanh. Bỗng chốc, dừng lại trên người Lưu Giang Sở cùng với Đoạn Ngọc, hiện lên một vòng miệng cười.
“Không nghĩ tới còn có thể bắt gặp được hai vị cô nương xinh đẹp tại đây! Ta là Vương Triệt, không biết hai vị xưng hô thế nào?”
Đồng thời ba tên còn lại đều bước đến, ánh mắt tràn đầy ham muốn hạ lưu nhắm đến hai nàng, lộ ra ý muốn không đứng đắn mấy.
Đế Đạo Thiên ngồi một bên không nói gì, hai nữ cũng không, chỉ có Lăng Thiên đập bàn tức giận: “Các vị không khỏi có chút quá mức, chúng ta không có hứng thú nói chuyện, mời đi cho!”
Hắn nói một cách khá khách khí, thế nhưng khí tức trên người hiện ra, khiến cho bốn kẻ trước mặt run rẩy sợ hãi, tưởng chừng như có thể bị đè ép chết ngay lập tức.
“Ngươi…ngươi biết ta là ai không? Còn dám vô lễ!” Vương Triệt mặt đỏ tía tai nói ra, nhưng cánh tay chỉ đến bọn người lại đang run run.
Bất chợt, trước sự chứng kiến của mọi người, một vệt sáng lướt qua cánh tay Vương Triệt, tiếp sau đó là tia máu phun lên kèm theo tiếng kêu la thống khổ của hắn.
Lăng Thiên trừng mắt lên nhìn hắn, sát khí lúc này tỏa ra nói: “Đừng chỉ cánh tay bẩn thỉu của ngươi về phía công tử. Còn dám nhiều lời, ta đến diệt cả nhà ngươi!”
Xung quanh hắn lộ ra một luồng khí tức sát phạt mạnh mẽ do phù văn hình thành, hóa thành cuồng phong thổi tung bốn tên trước mặt ra bên ngoài, kèm theo uy áp khiến bọn hắn ngất đi.
Xung quanh đám người nào còn dám ngồi đó nhìn nữa? Tất cả đều nhao nhao chạy ra bên ngoài mà không dám phát ra chút thanh âm nào cả.
Bên trong chỉ còn bốn người cùng tên chủ quán đang run lẩy bẩy quan sát, sợ đến mức dường như nước mắt tràn ra, định van xin tha mạng.
“Vậy mà còn nói điệu thấp? Ngươi làm như vậy mà gọi là điệu thấp à?” Đoạn Ngọc lúc này tỏ vẻ khinh thường, muốn khiến cho Lăng Thiên xấu hổ đến chết.
“Đoạn Ngọc nói vậy không đúng. Lăng Thiên vì không muốn ngươi cảm thấy khó chịu nên mới ra tay. Ngươi lại mắng mỏ hắn cái gì?” Đế Đạo Thiên nhắm lại hai mắt, bộ dạng trưởng bối dạy bảo nói với nàng.
“Hừ, hắn mà quan tâm cái gì? Các ngươi chỉ có cùng một giuộc trêu chọc ta!” Đoạn Ngọc khó chịu quay đi, thế nhưng gương mặt lại hơi ửng hồng một chút.
Lăng Thiên ngồi đó, lúc này mới nhìn Đế Đạo Thiên, trong lòng càng thêm kính trọng mấy phần, cũng nhìn Đoạn Ngọc biểu cảm như vậy mà sinh ra chút vui vẻ hiểm có.
“Công tử, lúc này còn muốn ở lại nữa không?” Giọng nói lạnh băng của Lưu Giang Sở lúc này đột ngột phá vỡ bầu không khí. Sau khi luyện thành Thần Phong Sinh Sát công cùng với truyền thừa Tu La, có vẻ nàng trở nên ít thấu hiểu cảm xúc hơn trước, suốt ngày vẫn chỉ một bộ mặt vô cảm như vậy.
Đế Đạo Thiên mở mắt ra thở dài, sau đó nói: “Đi thôi! Nghĩ lại chúng ta cũng không cần quá mức điệu thấp như vậy. Cứ để chuyện đến đâu hay đến đó đi. Dù sao có Giang Sở bên cạnh bảo vệ ta, cũng không mấy lo lắng!”
Hắn vừa nói vừa cười nhìn nàng, trong mắt hiện lên mấy phần trêu chọc. Thế nhưng Lưu Giang Sở lại vẫn một mặt lạnh băng, khẽ gật đầu nói: “Ta sẽ bảo vệ tốt công tử!”
Hai người Đoạn Ngọc cùng Lăng Thiên nhìn thấy cảnh này cũng đành bất lực, có chút hả hê nhìn Đế Đạo Thiên, xem bộ dạng chủ tớ của hai người này lại rất thú vị.
Sau đó, bốn người lại phải dùng phi thuyền rời đi, hướng theo phía đông mà tìm kiếm. Suốt chặng đường, Đế Đạo Thiên vẫn luôn dùng Đạo Nhãn quan sát xung quanh, tránh bỏ qua các loại hình che giấu tông môn như trận pháp chẳng hạn.
Đúng lúc này, bọn hắn đi qua một khu rừng, nhìn từ trên xuống thì thấy được diện tích trải dài vô cùng, dường như là một hàng rào ngăn cách hai cùng đất với nhau, bên trong có tồn tại nhiều khí tức yêu thú cường đại ẩn mình.
Bọn nó dường như cũng cảm nhận được sự hiện diện của đám người, thế nhưng khí tức trên người Lưu Giang Sở quá đáng sợ, khiến cho không một yêu thú nào dám xông ra tấn công.
“Khu rừng này có kỳ quái! Phía trên có màn bích chướng ngăn cách, phi thuyền không thể xông qua được. Xuống dưới đi bộ thôi!” Đế Đạo Thiên nhìn đến, sau đó lại hạ phi thuyền xuống, bắt đầu bước vào bên trong khu rừng này.
Xung quanh chỉ toàn một màu đen ám, đến lá cây cũng chỉ có màu như vậy chứ không có xanh. Thỉnh thoảng sẽ bắt gặp được một vài sinh linh nhỏ yếu rón rén chạy qua, cũng có những cái cây không chịu đứng im một chỗ, cứ thích đợi bọn hắn đi qua rồi lại thi nhau đổi vị trí. Nhưng cuối cùng những cái cây đó vừa di chuyển được một li thì đã bị kiếm của Lưu Giang Sở chém thành hai nửa, đến cuối cùng cũng không còn cái nào di chuyển nữa.
Đúng lúc này, Đế Đạo Thiên ngừng lại, quan sát phía trước một lúc, miệng khẽ nói: “Xem ra lại có khách tới! Các ngươi nhớ đừng tỏ ra sát khí dọa bọn hắn chạy mất, để cho ta nói chuyện!”
Ba người đồng thời gật đầu, sau đó nhìn Đế Đạo Thiên bước lên trước, ung dung mà đứng đó chờ đợi.
Phía xa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, sau đó từ từ hiện ra những người mặc trang phục trùm kín toàn thân, cưới trên lưng hắc mã lao tới, dẫn đầu là một kẻ cầm trên tay trường đao, khí thế hùng hổ vô cùng.
Khi bọn hắn đến gần, trông thấy đám người Đế Đạo Thiên phía trước lập tức chậm lại quan sát, có thêm mấy phần cảnh giác với hắn. Lúc này Đế Đạo Thiên bước tới, gương mặt niềm nở hỏi: “Xin hỏi các vị, đi qua khu rừng này có đến được thế lực tu hành nào hay không? Chúng ta từ xa tới, khó nắm bắt được địa phương ra sao!”
Nhưng còn chưa nói hết, tên cầm đầu trông thấy Đế Đạo Thiên không có gì là nguy hiểm, lại thấy gương mặt hắn tuy hiền hòa nhưng vẫn toát lên loại thần thái cao thượng khiến hắn khó chịu. Liền vung đao phía sau chém tới một nhát, tốc độ tưởng chừng như đã cắt đôi người hắn làm hai.
Nhưng cuối cùng, khi hắn còn chưa kịp hạ xuống trường đao thì toàn thân đã cứng đờ lại, phát hiện trên trán có một hàng máu chảy ra, kéo dài xuống phía dưới. Quần áo trên người bị xé thành hai mảnh, lộ ra thân thể nữ nhân lúc này đã không còn sức sống, cũng đồng thời bị tách làm hai nữa, vô cùng thê thảm.
Lưu Giang Sơ tay vẫn động trên chuôi kiếm nhưng từ nãy đến giờ không ai nhìn thấy nàng rút ra. Đến đám người phía sau cũng đều trợn mắt, tâm thần run rẩy mà nhìn bốn kẻ trước mắt.
“Ngươi…các ngươi…gϊếŧ nàng ta? Các ngươi là ai? Có biết chúng ta là Hắc Kỵ Binh của Thái Âm Điện không?” Một kẻ trong số đó trở nên run rẩy nói ra.
Nhận thấy đám người này nguy hiểm nhưng hắn lại không nhận ra thực lực đối phương nông sâu đến đâu. Lại nghĩ lấy uy danh của Thái Âm Điện đã có thể khiến bọn hắn run sợ không dám phản kháng rồi, lập tức ra lệnh cho đám phía sau: “Mau xông lên bắt bọn hắn! Đem về Thái Âm Điện xét xử!”
Đám người chần chừ còn chưa dám chắc chắn xông lên, nhưng tên kia lại tức giận quát: “Mau xông lên cho ta! Thống lĩnh đã chết, hiện tại ta là chỉ huy ở đây, mau bắt bọn hắn lại!”
Lúc này bọn hắn mới kiên định mà xông lên, khí thế hùng hổ muốn tóm lấy Đế Đạo Thiên đầu tiên, sau đó mới chuyển sang những tên còn lại.
Mà tên thống lĩnh lúc này chỉ nhìn chằm chằm vào Lưu Giang Sở cùng Đoạn Ngọc, ánh mắt lộ vẻ thèm thuồng không ngớt.
Trông thấy vẻ mặt đó, Lăng Thiên càng thêm tức giận, đang định xông lên thì đã thấy Lưu Giang Sở bên cạnh rút kiếm ra. Một kiếm vừa xuất, mang theo thanh phong bạo kích hóa thành kiếm vũ lao ra ngoài, từng cái chém lên người đối phương khiến tất cả đều bay đầu trong vòng một hơi thở.
Chỉ còn lại duy nhất tên thống lĩnh ngồi trên lưng ngựa đang vô cùng sợ hãi, đến mức run rẩy mà ngã lăn xuống dưới, vội vã cầu xin: “Các vị đại nhân, làm ơn tha cho tiểu nhân một mạng! Tất cả là bởi cái miệng chó này nói linh tinh, cầu xin các vị tha cho ta!”
Thấy bộ dạng hắn như thế, Đế Đạo Thiên khiêm tốn bước đến, ngồi xuống thở dài, sau đó nói như thể dặn dò: “Ngươi phải biết nữ nhân luôn luôn nguy hiểm, không nên nhìn các nàng với vẻ mặt như vậy, biết chưa?”
“Ta biết, ta biết rồi đại nhân! Tha cho ta!” Tên đó khúm rúm cúi đầu xuống đất, không dám ngẩng lên.
Sau đó lại nghe Đế Đạo Thiên nói: “Vậy giờ nói cho chúng ta biết tất tần tật về Thái Âm Điện của các ngươi đi! Nếu khiến ta hài lòng thì ta có thể tha cho ngươi!”
Tên đó nghe vậy, cảm thấy có được một tia hi vọng sống, lập tức nắm lấy không buông, liên tục kể ra mọi chuyện mà hắn biết cho Đế Đạo Thiên cùng với ba người.