Chương 79: Nữ Nhân Tranh

Trong khi đó, tại bên trong di tích, Hiên Viên Hoàng vẫn còn đang tiếp nhận lấy pháp tắc trên bộ hài cốt đó. Xung quanh lúc này cũng chỉ còn một mình Hoắc Kha đứng hộ pháp, không lúc nào nghỉ ngơi.

Những người khác đến tranh đoạt thì đa phần đều chết dưới kiếm của Hiên Viên Hoàng, còn lại những kẻ sống sót thì đều đã rời đi nơi khác. Bọn hắn thấy, bên trong này chắc hẳn vẫn còn nhiều truyền thừa cùng cơ duyên Thần cảnh khác, nhất định sẽ có cơ hội.

“Vân Nhu, sau khi ra khỏi đây, cùng ta đến bái kiến Tà Thiên Đế một lần, sau đó hắn sẽ cùng chúng ta tiến về Hoang Man!” Hỏa Viêm ngồi trên một cỗ xương yêu thú to lớn, đưa mắt nhìn xuống dưới là nữ tử đang tu luyện.

Nàng ngẩng lên, nghĩ đến Tà Thiên Đế đó lại cảm giác bồn chồn, nhưng vẫn gật đầu: “Được, nhưng tại sao hắn lại muốn đến Hoang Man cùng chúng ta?”

“Tà Thiên Đế bản lĩnh cao cường, tuyệt thế vô song. Tâm tư của hắn, ta đoán hẳn là muốn bá chủ thiên hạ đi! Chúng ta có thể theo chân hắn một phần, sau này cũng khó tưởng tượng được tương lai!” Hỏa Viêm nhắc đến Tà Thiên Đế lúc này hoàn toàn chỉ có khâm phục, cũng bởi vì chính hắn được nhận lấy bản lĩnh của Tà Thiên Đế mới có thể như bây giờ.

Vân Nhu cúi xuống như thể đang nghĩ gì đó, sau lại gật đầu: “Vậy ta cũng muốn gặp hắn một lần. Lúc đó khi hắn Tế Thiên, cũng chỉ nhìn từ xa, chưa thấy rõ được hết nét mặt của hắn ra sao!”

Nhưng khi nghĩ tới Tà Thiên Đế, không hiểu sao trong lòng Vân Nhu chợt hiện ra gương mặt khác, cũng rất quen thuộc khiến nàng thở dài. “Không biết hiện tại ngươi sống thế nào? Chắc có lẽ vẫn là cuộc sống an nhàn mà ngươi mong muốn sao, Đạo Thiên!”

….

Hai ngày tiếp tục trôi qua, bên dưới di tích Băng Viêm Thần Tông, Hồng Bạch Y cùng với Nhược Vân Hoa có vẻ đã chạm đến giới hạn tu vi đột phá. Phía trên đỉnh đầu kim quang vương miện cùng với lam hỏa băng lãnh đã ngưng tụ đến gần như đồ vật chân thực, uy lực ngang với một món thần khí vô song.

Đạo Tà lúc này cũng mở mắt ra, cùng với Hồng Trấn Chu bên cạnh đồng thời quan sát lên, ánh mắt có chút chờ mong.

“Bệ hạ, hai người này nhận truyền thừa, có vẻ như không giống chỉ ở mức Thần Chủ cảnh!” Hồng Trấn Chu khẽ nuốt nước bọt nói.

“Không quan trọng, chỉ cần biết rất mạnh là đủ!” Đạo Tà mỉm cười.

Dù là Thần Chủ hay Thần Tôn, đến lúc đó chẳng phải đều là người của hắn hay sao? Tất cả đều không có ý nghĩa, có ý nghĩa thì phải xem các nàng làm được gì.

Xung quanh Hồng Bạch Y ngập tràn hàn băng cùng hỏa diễm cuộn trào, đóa lam hoa chậm rãi đưa xuống trước ngực, sau đó nhập vào bên trong cơ thể. Kéo theo tu vi của nàng kéo lên, đột phá Thiên Quân rồi tiếp tục tăng cao hơn, khiến cho khí chất quanh người thay đổi, trở nên càng lúc càng thanh lãnh.

Bên cạnh Nhược Vân Hoa, quang minh ôm sát lấy cơ thể, kim quang vương miện chìm vào bên trong đầu nàng, hóa thành Chân đan trên cả Đế phẩm, lực lượng hỏa diễm bên trong người thoát ra, sau đó hòa làm một với quang minh, sinh ra kim sắc chi hỏa, cao quý vô cùng. Tu vi cũng theo đó mà đột phá đến Thiên Quân, nhưng ngay tại lúc đó, từ dưới bức tượng đã vỡ kia, bay ra một luồng kim quang khác đến người nàng, hình thành nên một bộ thần y kiều diễm.

Nhược Vân Hoa mặc lên nó, lại thêm khí chất lúc này phát ra cực kỳ xuất trần, giống như một vị nữ đế bước xuống từ cửu thiên. Nàng mở ra đôi mắt, bên trong còn hiện tinh quang như thể chất chứa lấy vô vàn vì sao, lại khẽ nhìn Đạo Tà mỉm cười.

“Ha, Trấn Chu, mau chóng đến tham kiến Đế Hậu a!” Đạo Tà cũng nhìn nàng, trên khóe miệng hiện lên nụ cười hài lòng, phong thái đó, không nàng thì cũng chẳng có ai được nữa.

Hồng Trần Chu sửng sốt, không nghĩ tới Đạo Tà lại thoải mái nhưu vậy. Còn đại tỷ của hắn thì sao, khí thế cũng đâu có kem a. Hay nói chỉ vì cái khí chất kia thôi sao?

Nhưng hắn không thể làm gì được, chỉ đành than thở thay cho đại tỷ của mình, rốt cuộc cũng đánh rơi bệ hạ vào tay người khác a.

“Tham kiến hoàng hậu nương nương!” Hồng Trấn Chu bước tới, liền quỳ xuống cung kính nói.

Nhược Vân Hoa cùng với Hồng Bạch Y đồng thời kết thúc quá trình, nhìn xuống Hồng Trấn Chu như vậy, trong lòng Hồng Bạch Y có vẻ như không cam.

Nàng quay sang, trên tay ngưng tụ một thanh lam sắc chi kiếm chỉ thẳng trước mặt Nhược Vân Hoa, kiên quyết nói: “Đánh với ta một trận!”

Phía dưới, Hồng Trấn Chu giật mình, đại tỷ vậy mà dám bạo gan như vậy, Nhược Vân Hoa đã coi như là hoàng hậu, thế nhưng vẫn muốn quyết chiến? Mà Đạo Tà cũng chỉ đứng đó thích thú quan sát, không nói thêm gì.

“Đôi khi có một số chuyện, nam nhân đứng giữa nhưng bất lực a!” Hắn than thở một câu, sau lại nhìn lên.

Nhược Vân Hoa khẽ cười, liếc mắt nhìn đối phương sau đó nói: “Đã ngươi không phục, bản cung liền thỏa mãn cho ngươi!”



Nói xong, nàng lập tức bắn ra kim quang xông phá bên trên, sau đó dẫn trước lao ra bên ngoài di tích, Hồng Bạch Y lạnh lùng đuổi theo sau, khí thế tăng cao không hạ thấp.

“Mau ra xem!” Đạo Tà quay sang nói, sau đó hắn nhoáng cái đã xuất hiện phía trên, đứng dưới mặt đất mà ngóng phía trên.

Kiếm chỉ phía trước, hội tụ lấy băng viêm chân ý hùng hậu, hủy diệt lực lượng tràn ngập xung quanh người khiến cho Hồng Bạch Y trông như thể một nữ chiến thần, nhìn tới Nhược Vân Hoa nói: “Đánh bại được ta, ngươi mới có thể làm hoàng hậu!”

Nhược Vân Hoa điềm tĩnh, phong thái tự tin không gì phá nổi, khí chất đoan trang cao quý bên trong thần y, tuyệt thế ánh nhìn hướng đến nàng mở miệng: “Cứ thoải mái a, ta cũng muốn làm cho ngươi tâm phục! Dù sao cũng có thể trở thành tỷ muội a, ai là tỷ ai là muội cũng đâu nhất thiết phải cố chấp như vậy?”

“Vậy sao ngươi không bước xuống?” Hồng Bạch Y bỗng lại có ý lôi co.

“Ha ha, đơn giản vì ta mạnh hơn!” Nhược Vân Hoa cười, cánh tay từ từ đưa lên trước, ngưng tụ hỏa chân ý cùng quang minh chân ý, phát ra tia sáng chói mắt, đứng trên cao giáng xuống một tôn thần phượng thét dài.

Hồng Bạch Y thấy vậy, kiếm xuất động, toàn thân hình thành nên băng viêm giáp bao bọc, mạnh mẽ phóng lên đối đầu. Mũi kiếm chỉ ra, công kích vô cùng mãnh liệt trực diện đâm vào đầu thần phương.

Nhưng khi đó, xung quanh thần phượng xuất ra những sợi xích đến quấn quanh người nàng, trói buộc lấy tất cả dù là lực lượng băng viêm chân ý. Khiến cho Hồng Bạch Y không cách nào phản kháng.

“Còn chưa phục sao?” Nhược Vân Hoa phát ra giọng uy nghi nhìn xuống, xung quanh tỏa ra kim quang thất thải, hình thành một vòng tròn sau lưng.

“Hừ, còn chưa có hết!” Hồng Bạch Y trừng mắt, bên trong sôi sục huyết mạch thần bí, giống như một tôn thượng cổ hung thú sắp sửa xuất thế, hủy thiên diệt địa.

Khí tức hủy diệt quanh người của nàng phát ra dưới hình dạng lãnh hỏa, khiến cho những sợi xích bị đốt nhưng đông cứng thành băng, sau đó tan biến trong hư vô.

Lãnh hỏa phát ra tiếng gào thét, hình thành một tôn hung thú tà ác, há miệng lớn phun ra tia sáng hủy diệt đến tôn thần phượng kia.

“Hừ, ngoan cố!” Nhược Vân Hoa lật tay, quang minh chân ý cùng hỏa chân ý dung hợp, tạo ra loại lực lượng bao gồm những tấm kim bài hình con thoi, dần dần ngưng tụ thành dòng sông khổng lồ chảy tới, nuốt trôi hết thảy năng lượng hủy diệt.

Sau đó lại vòng qua quanh người hung thú hình thành từ lãnh hỏa, nhiệt độ kinh người khiến cho lãnh hỏa cũng phải dần dần bị thiêu đốt. Hồng Bạch Y vội tay kết ấn, khiến cho lãnh hỏa hình thành từng cái lam sắc tiểu kiếm, tấn công vào những tấm kim bài xung quanh.

Hai bên giằng co hồi lâu, khiến cho xung quanh gây đến chú ý của nhiều người, bọn hắn hiếu kỳ chạy đến xem nhưng lại sợ, căn bản vì hai loại lực lượng giao tranh kia vượt quá sức chịu đựng của họ.

Đến cuối cùng, Nhược Vân Hoa vận dụng đến thần ý mặc trên người, xung quanh hoa quang lấp lánh xuất hiện, vòng trong thấy thải sau lưng thu nhỏ trên bàn tay nàng rồi trực tiếp ném ra.

Nó bất chấp mọi lực lượng của lãnh hỏa hòa thành tiểu kiếm, một đường xuyên phá qua hết mọi thứ khiến Hồng Bạch Y sợ hãi. Nàng vận dụng đến toàn bộ lực lượng nhưng cuối cùng vẫn không làm gì được vòng tròn thất thải kia, bị nó kề ngay cạnh cổ.

Nhược Vân Hoa cũng tái nhợt đi, nhưng cuối cùng vẫn nhếch miệng nói: “Ngươi còn dị nghị gì hay không?”

Hồng Bạch Y không nói, chỉ có hai nắm tay thật chặt, lại liếc sang nhìn Đạo Tà, thấy hắn cũng không có nói gì, đành phải buông bỏ xuống.

Nhược Vân Hoa thu lại vòng tròn, khí tức đột ngột giảm mạnh sau đó hạ xuống phía dưới như thể đã hết lực. Cũng may, nàng rơi xuống lại trúng chỗ Đạo Tà đang đứng, hay nói cách khác, là chọn chỗ mà rơi, để hắn phải ra tay giữ lấy nàng, ôm bên cạnh.

“Ngươi sắp làm hoàng hậu, thế nhưng vẫn tinh ranh như thế?” Đạo Tà bất lực nhìn nữ nhân trong lòng đang hí hửng cười, không khỏi chất vấn.

“Ta thực sự mệt a! Hiện tại bệ hạ có làm gì, cũng không có sức phản kháng!” Nhược Vân Hoa yếu đuối nói ra, cơ thể lại hơi uốn một chút.

“Hừ, ngươi không mệt lại có thể phản kháng trẫm?” Đạo Tà cười theo, sau đó nhìn đến Hồng Bạch Y đứng phía xa, định nói gì nhưng lại thôi.

Sau đó, hắn lại cùng bọn người quan sát cuộc thi vẫn đang diễn ra.

Số lượng hiện tại chỉ còn khoảng gần bốn mươi người, tức đã có hơn sáu mươi kẻ chết đi, trong đó cũng có một số người thuộc thế lực bên ngoài Đại Thiên.

Cạnh một bờ sông, ba người nữ tử chiến đầu cùng một đám thiên tài trẻ tuổi Đại Thiên. Các nàng dùng kiếm, hàn băng cùng tuyết chân ý hiện ra, khiến cho toàn bộ một mảng sông đông cứng.



Phía đó, một số kẻ đã bị đóng băng chết đi, thế nhưng cũng có kẻ mạnh mẽ phá tan lớp băng lao đến. Bọn hắn có mười người, tu vi đều Hợp Thể đỉnh phong, còn ba nữ nhân Tuyết Thần cung cũng đồng thời là Hợp Thể cảnh, duy nhất một người dường như đã đột phá Địa Quân nhưng khí tức không rõ ràng.

“Mau giao ra Hàn Ngọc Châu, nể mặt Tuyết Thần cung, chúng ta sẽ không gϊếŧ các ngươi!” Một tên nam tử đi đầu nói, khí tức trên người sắc bén như kiếm, chính là được bao bọc bởi kim chân ý xung quanh cơ thể.

Phía sau hắn chín người khác đồng thời hiện ra toàn bộ lực lượng, cẩn thận đối đầu với ba nữ nhân này.

“Tuyết Nhi, mau chạy trước củng cố tu vi! Chúng ra sẽ ở lại ngăn cản bọn chúng!” Một nữ tử nhìn sang phía bên cạnh, nói với người đang có khí tức Địa Quân không rõ ràng, tên nàng là Tuyết Nhi.

“Thu Vân sư tỷ, ta sẽ ở lại giúp các ngươi!” Nhưng Tuyết Nhi liên tục lắc đầu, dù sao nàng cũng có tu vi cao nhất ở đây, không có chuyện sợ một đám phía trước. Chỉ là do tu vi chưa vững, ra tay tất sẽ khiến căn cơ tổn thương, cắt đứt tiền đồ.

“Ngu xuẩn, ngươi mau đi!” Người còn lại tức giận quát mắng, thực chất là muốn Tuyết Nhi mau chóng rời đi, nhận được an toàn.

“Thu Vân sư tỷ, Thu Sương sư tỷ, ta sẽ giúp các người!” Tuyết Nhi vẫn kiên quyết như vậy, Khí tức bộc phát, hình thành nên khí sương băng lãnh bao bọc quanh thân, cộng thêm phía xung quanh phạm vi ba chục trượng xuất hiện tuyết rơi mờ ảo.

“Mau xông lên! Đừng để nàng ta động thủ!” Tên đứng đầu vội hô, lập tức phóng đến phìa trước, kim quang chắn trước người bất chấp công kích từ Thu Sương cùng với Thu Vân.

Phía sau chín người vòng ra xung quanh, sau đó cũng cấp tốc phóng đến, đánh ra rất nhiều công kích muốn phá bỏ đi lớp băng sương kia.

Phụt!

Tuyết Nhi hộc ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt không thôi. Nhưng vẫn cố kìm nén, sau quay trở lại rút ra thanh kiếm, đang chuẩn bị lao đến tấn công đối phương.

Nhưng đúng lúc đó, từ trên trời có một bóng người xuất hiện, mang theo áp lực nặng nề giáng xuống thân thể của mười tên kia, đánh bật bọn chúng ra bên ngoài.

Đồng thời khiến cho màn băng sương kia tan vỡ, Tuyết Nhi cùng hai vị sư tỷ mất lực mà ngã khụy xuống, một tay cầm kiếm chống đất.

Thiếu niên áo trắng hiện thân, khí chất bất phàm, ánh mắt sáng ngời nhìn đến ba nử tử phía sau, lại nhìn quanh thấy mười tên nam tử khác, giọng nói không khỏi khinh thường: “Mười tên nam nhân đi ức hϊếp ba vị cô nương xinh đẹp, các ngươi khiến ta quá xấu hổ đi. Cũng khiến vẻ mặt Đại Thiên chúng ra mất hết!”

Hắn chính là Võ Phàm, đúng lúc đi ngang qua thấy ba người gặp nạn, không ngại ra tay giúp đỡ, dù cho đối phương là thế lực bên ngoài.

Nhưng đó là suy nghĩ bình thường mà thôi, lúc này, phía xa có thêm một đám người khác chính là Tịch Vân, Hạ Trương cùng với những kẻ theo Đoan Mộc Thanh đã hội họp đến đây. Bọn hắn đồng thời quan sát biểu hiện của Võ Phàm, không khỏi tỏ ra kinh ngạc.

Đoan Mộc Thanh tấm tắc: “Cái tên đó, miệng nói quân tử nhưng lòng là vì nữ sắc a! Ta thấy có lẽ công tử thu nhận hắn là vì cái tính nết giống nhau đi!”

Nghe hắn nói thế, người phía sau không khỏi cười khổ, đúng thật là vị Thiên công tử kia bản tính có chút …khó nói ra.

Mười tên kia tập hợp lại, đứng trước mặt Võ Phàm chăm chăm như nhìn địch nhân, lúc này bọn hắn chỉ quan tâm đến bảo vật, nào có chú ý tới hắn nó gì.

Tất cả đều coi hắn giống như thù địch, sau đó đồng thời lao lên tấn công.

Võ Phàm cười lạnh, quanh thân bốc lên một cỗ lực lượng xám tro, kèm theo cảm giác lạnh lẽo như địa ngục, lại có được lực lượng thuần túy vô cùng mạnh mẽ.

“Minh Tượng Trấn!” Võ Phàm quát lớn, lập tức lực lượng hóa thành hư ảnh cự tượng to lớn. Bàn chân giơ cao giẫm mạnh xuống, tạo ra rung chấn đánh bật hết thảy đòn tấn công, lực lượng kinh khủng lan truyền ra cũng khiến ba tên đi trước hộc máu, thân thể như diều đứt dây bay ngược về sau.

“Minh Tượng Kích!” Võ Phàm lại lao đến, một tay nắm đấm mạnh mẽ đâm ra, như thể cự tượng lao tới dùng hai chiếc ngà cứng cáp sắc nhọn mà đâm vào đám người còn lại.

Lực phá vạn pháp!

Tất cả các loại linh nguyên hay chân ý hình thành chiêu thức tấn công đều bị duy nhất nắm đấm của Võ Phàm đánh tan, hắn tiếp tục tiếp cận từng người, tay đấm chân đạp, khiến cho bọn hắn tan thành, cơ thể mềm nhũn như bột.