Ánh mắt tên này nhìn hai người Diệp Vô Trần cùng Vân Nhu, miệng lại hơi nhếch lên cười, tạo cảm giác quái dị khó tả. Hắn lại nói: “Tại hạ tên Không Sơn, đến từ phía đông. Không biết hai vị đây xưng hô thế nào?”
“Tại hạ Diệp Vô Trần, còn đây là đồng môn của ta, nàng tên Vân Nhu!” Diệp Vô Trần nói ra, sau đó lại nhìn hắn một hồi đánh giá, hỏi lại: “Chẳng lẽ ngươi cũng định tham gia sao? Là người thuộc thế lực khác đến?”
Không Sơn vui vẻ ngồi xuống, phía sau lão giả vẫn đứng im bên cạnh, Không Sơn nói: “Tại hạ là từ một gia tộc ít danh tiếng. Khi nghe thấy thanh danh Đại Thiên cũng muốn tìm đến chiêm ngưỡng một lần, quả thật như lời đồn, rất lớn mạnh!”
Thấy vậy, Diệp Vô Trần càng thêm hiếu kỳ, kẻ này tỏ ra bình thường nhưng khí tức khó đoán, phong phạm càng không giống như con nhà bình thường. Chưa kể đến lão giả phía sau kia, một thân khí chất bình thường nhưng lại giống như là tỏ ra không thèm quan tâm đến xung quanh, đối với hắn tất cả chỉ là sâu kiến một dạng.
“Không huynh, nếu đã vậy liền hẹn gặp trên lôi đài a! Chúng ta cũng là muốn tới thử sức một phen!” Diệp Vô Trần khách khí nói.
“Được, vậy mời hai vị!” Không Sơn vui vẻ đáp, nâng lên chén rượu mời.
…
Bên trong rừng rậm gần Tây Hoang, có một thân ảnh trùm kín người xuất hiện, hắn đang hướng theo phía tây mà đi, đích đến có lẽ chính là Man Quốc.
Người này tay chống một cây gậy mộc cũ kỹ, bàn tay khô gầy lại còn có vết sẹo bỏng chưa lành. Hắn hơi ngẩng lên, bên trong đôi mắt có vệt màu lục huyết sắc lượn lờ.
Đột nhiên, phía sau lưng xuất hiện một con yêu thú, là một cự tích thất giai toàn thân chứa đầy nọc độc. Nó nhắm đến kẻ trước mắt định tấn công, nhưng khi vừa chạm vào, cảm giác như chiếc đuôi nhọn đã đâm xuyên qua cơ thể hắn, một nhát rút ra khiến cho máu tươi thấm đẫm một vùng. Thì đột nhiên, trong sự sợ hãi, cự tích lại trông thấy máu dần dần thu ngược lại, cuối cùng nâng lên cơ thể kia, khôi phục như ban đầu.
Chỉ là khi hắn quay ra bên trong hắn đã hoàn toàn một màu đỏ rực nhìn lấy cự tích. Bàn tay vươn đến, mặc kệ cho nọc độc chạm vào cơ thể bốc cháy xèo xèo, cự tích đồng thời liên tục dãy dụa.
Chỉ trong chốc lát, cơ thể nó nứt ra, rơi xuống chỉ là lớp vỏ cứng cáp bên ngoài, máu huyết bên trong đã không còn chút nào nữa. Còn người kia bỗng trở nên khoan khoái hơn bình thường, miệng nhếch lên một nụ cười.
“Khặc khặc, cơ thể này thật đúng là tiện lợi. Còn có thể hấp thu máu huyết của các loại khác khiến cho huyết mạch bản thân tăng lên. Đợi khi ta tu luyện Bất Tử Thần Công đến tầng thứ hai, lúc đó sinh ra Bất Tử Minh lực, nhất định sẽ quay lại báo thù! Tà Thiên Đế!”
Người này phát ra hận thù, sau đó lại tiếp tục bước đến hướng Man Quốc mà đi, lúc này vết bỏng trên cơ thể hắn đã khôi phục được thêm một phần, lấy lại nước da trắng nõn như tuyết, nhưng lại hiện lên mạch máu xanh rờn bên trong, vô cùng đáng sợ.
…
Đạo Tà quay về tẩm cung, mà theo sau là Tư Uyển vẫn giữ im lặng không nói lấy một lời nào, có vẻ như nàng vẫn đang không hiểu chuyện gì xảy ra.
Hắn bước vào bên trong, mà Tư Uyển nhanh chóng đi pha trà, hương thơm ngào ngạt bốc lên tạo cảm giác dễ chịu. Đào Tà tựa lưng ra sau, nhìn bóng dáng uyển chuyển đang đi lại, trong lòng không khỏi xuất hiện cảm xúc lạ.
“Tư Uyển, lúc trước chẳng phải ngươi nói đến khi đột phá Hợp Thể cảnh sẽ bước chân ra ngoài chu du hay sao? Lúc này sao lại muốn vào trong cung làm việc?” Đạo Tà hỏi. Bởi vì hắn thấy tu vi hiện tại của Tư Uyển cũng đã là Hợp Thể cảnh trung kỳ rồi, tốc độ phải nói là rất nhanh.
Nàng lại không nghĩ đến Đạo Tà còn nhớ câu nói đó, trong lòng không hiểu có cảm giác vui vẻ. Sau đó bưng ấm trà lại trên bàn, đang định rót thì bị một bàn tay nắm lấy, nhịp tim nhanh chóng tăng cao, ấp úng: “Bệ…bệ hạ, ta…ta không muốn nữa!”
Nói xong, tay đã buông ra ấm trà khiến cho suýt nữa thì đổ. Sau đó lại im lặng, mặc cho Đạo Tà nắm lấy tay mình, nhìn chằm chằm xuống đất, gương mặt xấu hổ không thôi.
Đạo Tà khẽ híp mắt cười, sau đó nhanh tay kéo nàng lại, đặt ngồi trên đùi, một tay khác lại chậm rãi đưa đi khắp nơi, giọng nói nhỏ ghé vào tai nàng: “Nếu đã bước vào đây rồi, tất cả mọi thứ đều sẽ là của ta, không một ai ngoại lệ!”
Tư Uyển căng cứng người, không dám di chuyển cũng không dám phản kháng bàn tay của hắn. Thế nhưng vẫn cố nói chuyện: “Bệ hạ, ta muốn giúp người xây dựng giang sơn! A…ta còn muốn…muốn…!”
Nhưng nàng không thể nói rõ ràng được, chốc lát thôi đã như vừa trải qua một trận chiến khốc liệt. Nhưng lúc này Đạo Tà lại buông tay ra, sau đó nói: “Ngươi chắc hẳn đã được biết về tên Hồng Long kia, thấy ta và hắn có điểm nào giống nhau?”
Nghe thấy hắn hỏi vậy, Tư Uyển khôi phục tâm tình, tuy vẫn còn rất ngại thế nhưng nhanh nói: “Bệ hạ hoàn toàn khác so với hắn. Hồng Long không xứng để đem ra so sánh với bệ hạ!”
Đạo Tà nhưng lại lắc đầu, hắn thở dài một hơi sau: “Không đúng, ta cũng giống hắn!”
Tư Uyển nghe không hiểu, mà lúc này cũng không muốn hiểu nữa rồi. Chỉ có thân thể khẽ động đậy một chút, lại càng tỏ ra ngượng ngùng hơn.
Hắn lại tiếp tục: “Trước khi làm hoàng đế, ta cũng nghĩ hắn là một tên tiểu nhân. Thế nhưng sau khi ngồi lên vương tọa, nhìn xuống phía dưới là vô số bách tính con dân, lại có bên cạnh vô số bầy tôi trung thành cùng với hồng nhan lưu luyến. Ta cảm giác, ngày càng giống hắn hơn!”
Tư Uyển rốt cuộc cũng hiểu hắn muốn nói gì, nhưng miệng nhỏ lại mỉm cười, quay mặt vào nhìn hắn mà nói: “Không đúng, chính vì như vậy nên bệ hạ càng không giống với hắn!”
“Ồ, vậy ngươi nói thử xem?” Đạo Tà ngạc nhiên, lại có chút hứng thú muốn nghe. Dù sao thì vấn đề này hắn đã nghĩ đến từ lâu, vẫn đang không có một lời giải đáp rõ ràng.
“Hồng Long có bách tính, nhưng bách tính của hắn đói khổ cùng ngu muội. Hắn có bầy tôi nhưng không có sự trung thành. Hắn cũng có hồng nhan, thế nhưng lại bị chính hồng nhan quay lưng gϊếŧ chết. Cuối cùng, tất cả đều sẽ quay lưng với hắn!”
“Nhưng bệ hạ thì khác, bách tính của người hiện này vừa sung túc vừa cường thịnh. Trung thần lại càng thêm tận tụy hết lòng. Còn hồng nhan…cũng có…có ta hết lòng vì người!”
Tư Uyển nói ra câu cuối, như thể đã nói ra tâm ý của mình, trong lòng loạn nhịp liên hồi chờ đợi hắn phản ứng. Thế nhưng, sau khi nghe nàng nói xong, Đạo Tà lập tức giống như bừng tỉnh ra cái gì, vội bất ngờ đẩy nàng ra, lại khoanh chân nhắm mắt.
Tư Uyển không thể hiểu nổi, đến lúc này mà hắn vẫn còn có thể tu luyện được sao? Không lẽ vừa rồi không hề quan tâm đến nàng nói chuyện gì? Trong lúc Tư Uyển còn đang tỏ ra buồn bã uất ức thì lại nghe hắn nói: “Mau ra ngoài đi! Ta sẽ thưởng cho nàng sau!”
Tư Uyển liền chuyển biến sang vui vẻ, sau đó khẽ cúi đầu rồi bước ra ngoài, trong lòng không khỏi chờ mong lấy.
Mà bên trong đó, Đạo Tà đang chìm vào Thiên Địa Pháp Tướng, một mình hắn đứng trên thương khung, giữa ranh giới hắc ám cùng quang minh mà nhìn xuống vô vàn sinh linh mà bản thân tạo ra.
Nhìn thấy hắn, phía bên dưới lập tức xuất hiện năm tên tà ma cùng năm thiên sứ, bọn chúng là mười kẻ mạnh nhất vùng thiên địa này, tới quỳ bái trước mặt Đạo Tà, đồng thời nói: “Tham kiến bệ hạ!”
Đạo Tà nhìn bọn hắn khẽ gật, sau đó lại nghĩ: “Thiên Địa đã diễn hóa đến gần như hoàn chỉnh rồi, sinh linh của ta cũng đều có được linh trí rõ ràng, không thua kém gì bên ngoài kia. Chỉ có điều, chúng vẫn chỉ tồn tại dựa vào ý chí của ta, không hề có ý chí tự chủ, thế nên không thể tự mình phát triển!”
Hắn lại nhớ đến những lời vừa nghe từ miệng Tư Uyển, rốt cuộc lại cười: “Ta bước lên Đế đạo, vốn dĩ là nên cầm lấy mọi quyền hành, chưởng khống thiên hạ sinh linh. Thế nhưng ngay từ đầu, hồn ta là Ma, lại không có bất kỳ ý chí trói buộc nào như thế.”
“Có lẽ chính là vì như vậy, bách tính cùng những người xung quanh ta mới thấy ta bao dung độ lượng, lại vô cùng nghiêm khắc sát phạt. Ta không muốn nắm quyền chưởng khống, nhưng có thể ban cho quyền chưởng khống. Chỉ cần tâm thiên hạ luôn hướng về ta, mọi thứ cũng đều sẽ theo ý ta mà vận hành!”
Sau đó, xung quanh Đạo Tà thả ra từng luồng chí ý khác nhau, đều là do hắn diễn hóa ra từ Ma ý của bản thân. Hắn liên tục diễn hóa điên cuồng, càng lúc càng có nhiều sợi ý chí hiện ra, dung nhập vào bên trong thiên địa này.
Đồng thời, trên người hắn cũng có cả Đế ý, cũng từ đó mà diễn hóa ra vô tận ý chí khác biệt trộn lẫn mà nhập vào không gian xung quanh.
“Sinh linh có ác cũng có thiện, có thiện cũng có ác. Không một kẻ nào có thể đơn thuần mang tâm thiện, cũng không một kẻ đơn thuần mang tâm ác. Sinh linh có ý chí riêng mình, ý chí có thể thay đổi, có thể biến chất. Thế nhưng vĩnh viễn phụ thuộc vào bản tâm. Trong tay ta nắm lấy tâm vạn vật, từ đó ý chí vạn vật đều hướng ta!”
Giọng nói của hắn dường như hóa thành từng luồng pháp tắc đại đạo mờ nhạt xông ra, chìm đắm bên trong thiên địa pháp tướng. Khiến cho khắp nơi huyết hải sôi trào, quang minh rực rỡ.
Đại địa nứt vỡ trôi nổi trên huyết hải, quang minh phía trên cùng với hắc ám thay nhau luân chuyển tuần hoàn, không lúc nào là cố định. Cuối cùng, thiên địa của hắn hòa thành một hình cầu, mà trên đó, có thiện ác lẫn lộn, có thần ma cùng tồn, có sinh linh vươn lên cũng có sinh linh ngã xuống. Mà ý chí của bọn hắn đều hướng tới điểm phía trên cao kia, vô hình vô dạng, cũng chính là Đạo Tà.
“Thiên địa đã thành, pháp tướng đạt đến cực hạn. Hiện tại, ta có thể bắt đầu bước sang cảnh giới tiếp theo, Hợp Thể!” Đạo Tà nói, liền đưa tay nắm lấy khỏa tinh cầu trước mặt, xuất hiện một vòm sáng bao bọc xung quanh nó, cuối cùng dần dần thu nhỏ lại và bị hắn nuốt vào.
Ngay sau đó, Đế Kinh vận chuyển, đế nguyên trong cơ thể sôi trào lên, thúc đẩy cho đan điền mở rộng hơn gấp vô số lần. Lúc này xung quanh đan điền được một loại lực lượng như thể bích chướng bao quanh, khiến bên trong nó mở lớn vô cùng nhưng bên ngoài thì vẫn nhỏ bé nằm gọn bên trong cơ thể của hắn.
Theo các đường Đế Mạch, đế nguyên dần dần luân chuyển theo công pháp, thực hiện từng tầng lại từng tầng đột phá khác nhau. Hắn đã dừng lại ở tầng Đế Vương chi tâm từ rất lâu, hiện tại liên tiếp nhảy vọt qua các tầng Đế Vương chi vận, cuối cùng là Đế Vương chi thân rồi mới dần dần chậm lại.
Rồi đến khỏa tinh cầu chính là pháp tướng mà hắn vừa mới nuốt vào kia dần dần tan ra thành những hạt bụi sáng, chúng tiến đến bên trong đan điền của hắn, rồi lại dần dần ngưng tụ lại như ban đầu.
Cùng với vô số các loại ý chí xuất hiện, khiến cho bên trong đan điền lúc này hình thành nên một mảnh tinh cầu hoàn toàn khác so với khi trước. Giống như thiên địa sơ khai, không có bất cứ sinh linh nào khác tồn tại.
Sau đó, đế nguyên trong đan điền bắt đầu thấm vào nó, từ bên trong nhìn ra sẽ thấy giống như là đang đổ mưa. Hạt nước mưa óng ánh chất chứa năng lượng vô cùng tận thấm vào trời đất cùng không gian xung quanh, bắt đầu kí©h thí©ɧ nguồn năng lương tích tụ bên trong lõi của tinh cầu kia.
Phía dưới đất, từng đoàn sáng vô vàn màu sắc thi nhau chui lên, cùng với năng lượng đế nguyên hòa làm một tạo nên loại năng lượng khác biệt.
“Cuối cùng lại có thể hình thành nên một mảnh thiên địa trong người, đồng nghĩa với việc ta có thể đang chứa đựng lực lượng của cả một thế giới. Mà khi thế giới này phát triển lên, nếu như sánh ngang với thiên địa bên ngoài thì sao?”
Nghĩ đến đây, tâm trạng của hắn không thể nào vui hơn được nữa. Cho dù hiện tại chỉ có thể tập trung diễn hóa thế giới, chưa thể vận dụng lực lượng của nó. Thế nhưng hắn tin chắc, chỉ cần một khi thế giới của hắn bắt đầu tạo ra sinh linh, khi đó có thể bước lên con đường phát triển thành một tân thiên địa.
“Nhưng thiên địa này sơ khai vốn là từ hỗn độn bắt đầu. Thiên địa của ta lại không hề có mà trực tiếp hình thành luôn, không biết có ảnh hưởng gì không?” Đạo Tà lại có suy nghĩ. Thế nhưng nếu nói đến khí hỗn độn, hiện tại mà nạp vào cơ thể hắn thì chỉ có chết, vậy nên đành lắc đầu cho qua.
“Hỗn động chung quy cũng chỉ là một thứ giống như căn nguyên. Sau này có tìm được, dùng đến Đạo Nhãn cũng có thể cấy ghép vào trong thế giới của ta!”
Sau đó, hắn toàn tâm ý thôi thúc đế nguyên đến bồi bổ cho thiên địa bên trong đan điền này, từng chút một mà khiến cho mọi thứ của nó trở nên hoàn hảo hơn.
“Hiện tại coi như mới hình thành Chân ý, còn cần đến pháp tắc cùng đại đạo nữa mới coi như hoàn thiện. Tiếp đó có lẽ mới tạo ra được sinh linh!”
Xong xuôi đâu đấy, tu vi của hắn cũng bước đến Hợp Thể cảnh, lại một trường hợp dị loại nhưng không khiến cho thiên kiếp giáng lâm. Bởi vì lúc này trên người hắn có bản nguyên thiên đạo, tuy chỉ một ít nhưng cũng có thể che mắt được phía trên kia.