Bên trong Đạo Nhãn, ý thức bản nguyên của Đế Đạo Thiên đang dần dần rõ ràng nơi này. Xung quanh hắn được vô số những sợi pháp tắc đại đạo vờn quanh, chậm rãi tiến vào dung nhập làm một với hắn. Đây cũng giống như đang trong quá trình ngưng tụ Hồn Linh vậy.
Chỉ có điều, ý chí mà hắn dùng để dung nhập lúc này lại khác hoàn toàn, nó là một thứ mà ngay cả Đế Đạo Thiên cũng không nhận ra rõ ràng. Nó hư vô, mờ ảo giống như tồn tại cũng lại không tồn tại. Nó chiếm giữ phần lớn ý thức của hắn, chi phối hết thảy những ý chí khác.
“Đây là…ý chí của ta lại trống rỗng như vậy sao? Như vậy có nghĩa, trước giờ mọi thứ mà bản thân cho là đúng, lúc này lại chỉ hóa thành hư vô như vậy? Hay là nó còn có ý nghĩa nào khác?”
Đế Đạo Thiên nhìn thấy quang cảnh trước mắt của mình, hoàn toàn trống rỗng, không có một chút khác thường nào, cũng chính vì thế mà nó lại thành sự khác thường rất lớn.
“Ý chí bản nguyên của ta trống rỗng nhưng tại sao ta vẫn tồn tại ý chí? Ý chí nắm giữ mọi thứ hay phá vỡ mọi thứ đều không tính là ý chí sao?”
“Không, đó là do ta nhờ tu luyện Đế Kinh cùng với Ma Điển mà tùy ý sinh ra. Đúng, tùy ý…!”
Đế Đạo Thiên chợt tỉnh ngộ, quang cảnh trước mắt từ một nơi hoàn toàn trống rỗng không có gì bỗng nhiên hiện ra thêm hai hình tượng đế vương cùng ma thần, đó chính là biểu hiện cho hai loại ý chí của hắn, của Đế Hồn cùng Ma Hồn.
“Ý chí của ta, có thể tùy tâm tùy ý mà biến hóa, cũng có thể nói, nó là vô biên!”
Ngay sau đó, Đạo Nhãn bên ngoài bỗng phát sáng rực rỡ hơn hết, kéo theo Đế Hồn cùng với Ma Hồn cùng tiến vào bên trong không gian đó, cùng Hồn Linh chân thân ngồi ngang bằng nhau, bắt đầu chậm rãi suy tưởng, diễn hóa ý chí.
Mà điều này khiến cho cơ thể của hắn mất đi chủ đạo, Độ Thế Ma Hỏa cùng với Ngũ Sắc Thiên Lôi đồng thời thu lại, để mặc cho dung nham chậm rãi thiêu đốt cơ thể.
…
Sau khi thiên kiếp tán đi, cũng là lúc tam đại thế lực nghênh đón khách đến từ phương xa, không ai khác ngoài đoàn người từ Đại Diễm Vương triều.
Bên trong Thái Vân Tông, người đến là ba thanh niên hai nam một nữ, bọn họ đều có khí chất cao quý hơn người, cộng thêm tu vi thực lực cũng vô cùng cao thâm. Đứng trước đám đệ tử hạch tâm Thái Vân Tông nhìn xuống, thể hiện sự coi thường nhất định.
Cùng với đó là lão tổ của Đại Diễm, hắn tên Hồng Quảng và sứ giả Đại Diễm là Lâm Giang Trần. Bọn họ đang ngồi cùng ba vị thái thượng trưởng lão Thái Vân Tông trò chuyện.
Ngụy Thường Phong mở miệng khách sáo: “Hồng đế, không nghĩ ngài lại tìm tới Thái Vân Tông ta đầu tiên, quả thực là vinh hạnh!”
Hồng Quảng chỉ khẽ gật đầu cười, sau đó nói: “Ta đến đây cũng là vì Nam Cương các ngươi có dấu hiệu chân Đế giáng lâm. Không biết, trong tông môn có vị đệ tử nào đáng tin?”
Khi Hồng Quang vừa nói xong lời này, lại nhìn xuống một lượt phía bên dưới, từng người đệ tử hạch tâm Thái Vân Tông đều bị hắn xem thấu. Có điều, hắn vẫn thấy ngạc nhiên, bởi có một số kẻ che giấu rất sâu mà hắn cũng không nhìn ra được.
Vân Nhu cùng với Hùng Ngưu thì đều nhộn nhạo trong lòng, cố gắng bình tĩnh tâm tình nhưng không được. Chỉ có ba người Lâu Dạ Phong, Diệp Vô Trần cùng với Dã Chính là thâm tàng bất lộ, bí mật nhiều không đếm xuể.
Riêng Diệp Vô Trần cùng Dã Chính thì không nói, vậy mà Hồng Quảng còn không nhìn ra sâu cạn của Lâu Dạ Phong. Chứng tỏ hắn cũng vẫn che giấu rất nhiều thứ bên trong, thậm chí còn không để lộ bất cứ sơ hở nào ra ngoài như hai người còn lại.
“Quả nhiên là vậy! Thái Vân Tông đúng thực là ngọa hổ tàng long! Xem ra trong số đó có người có thể là chân Đế!” Hồng Quảng chỉ nói một câu, sau đó lắc mình biến mất tăm. Trước đó hắn đã truyền âm cho Lâm Giang Trần, nói để cho ba tên con cháu kia ở lại giao lưu cùng bọn người Diệp Vô Trần một chút.
“Sứ giả đại nhân! Ngươi xem Hồng Đế nói là thật? Thái Vân Tông thực sự có khả năng xuất hiện chân Đế sao?” Lúc này, Liệt Hỏa Dã mới vội quay sang mở miệng, ánh mắt tràn đầy hi vọng nhìn vào đệ tử của mình.
Nhận thấy điều này, chỉ có Vũ Ngưng Thường là thầm cười, nàng không nghĩ đồ đệ của hắn là Hùng Ngưu lại có thể là chân Đế gì cả, ngay đến Vân Nhu là đồ đệ nàng cũng không. Có điều, thứ mà nàng ta quan tâm đến lại không phải thân phận chân Đế, mà là một người khác hoàn toàn.
— QUẢNG CÁO —
Event
“Hừ, lão tổ chỉ nể mặt các người nên mới nói như vậy mà thôi! Thái Vân Tông có một đám như vậy, sao có thể là chân Đế?” Đúng lúc đó, chưa kịp để Lâm Giang Trần lên tiếng, thanh niên mặc áo xanh đứng phía sau đã nói đầy khinh thường.
Ba người bọn họ ở đây đều là con cháu dòng dõi hoàng tộc Đại Diễm, ai ai cũng thiên phú phi phàm cộng thêm tâm cao khí ngạo, chuyện như này xảy ra cũng là điều bình thường. Thế nhưng, vị sứ giả Lâm Giang Trần nghe thấy được lời này, sắc mặt hiện lên không có chút nào tự hào, ngược lại cảm thấy xấu hổ thay mà nói: “Các vị thông cảm, Lôi nhi còn chưa hiểu hết chuyện! Để về sau sẽ nói hoàng thượng dạy dỗ nghiêm chỉnh!”
“Lâm Sứ, ngươi…!” Thanh niên vừa mới lên tiếng có tên Hồng Trấn Lôi, là thập hoàng tử.
“Trấn Lôi, im miệng đi! Đừng làm mất mặt chúng ta nữa!” Thanh niên nam tử ở phía sau bỗng chen lời, giọng nói hùng hồn khiến cho Hồng Trấn Lôi im bặt, cau có mà quay về chỗ mình.
Sau đó, người kia lại đứng ra tiếp tục, hắn là ngũ hoàng tử Hồng Trấn Chu, nói: “Thập đệ quản giáo không nghiêm, mong các vị Thái Vân Tông bỏ qua cho! Nhưng tiện đây, chúng ta cũng muốn xem thử một chút thực lực của các vị đệ tử này, không biết có vị nào muốn lên?”
Hồng Trấn Chu mở miệng nói xong, bản thân đã nhanh chóng bay ra bên ngoài, chọn một khu vực trống trải sau đó nhìn tới năm người Diệp Vô Trần.
“Sư huynh, chúng ta làm sao đây?” Vân Nhu nóng lòng quay sang hỏi Lâu Dạ Phong, đang trong lúc hắn do dự thì người bên cạnh đã tiến tới, không ai khác ngoài Diệp Vô Trần.
“Thái Vân Tông Diệp Vô Trần, xin chỉ giáo!” Diệp Vô Trần nói xong, khí thế toàn thân bừng bừng, xuất hiện thần long gào thét, linh nguyên quấy động mà lao tới ngay lập tức.
“Tính cách này không giống hắn chút nào. Diệp Vô Trần đang muốn làm gì đây?” Lâu Dạ Phong còn cả Dã Chính đều đang nghi ngờ, hành động này của Diệp Vô Trần quá khác so với bình thường.
“Thánh tử, có lẽ là Tử ca đã nhìn ra điều gì nên mới xui khiến Diệp Vô Trần làm như vậy, chúng ta trước hết cứ quan sát đã!” Bên trong suy nghĩ, Địa Ma Xà bỗng truyền âm cho Dã Chính biết, sau đó hắn cũng khẽ gật đầu mà quan sát.
Trong trận chiến, thấy Diệp Vô Trần đột nhiên lao tới như vậy, Hồng Trấn Chú khẽ cười, khí tức cũng lập tức xuất ra, hóa thân thành hồng long lao đến đối đầu. Hai bên đều là chân long, khí thế mạnh mẽ không thể lường trước được.
Một bên Diệp Vô Trần lăng lệ ác liệt hơn thường ngày, còn một bên lại là Hồng Trấn Chu bình tĩnh điềm đạm. Hai bên như nước với lửa, liên tục đối đầu không phân thắng bại.
Từ xa quan sát, lúc này Hồng Trấn Lôi mới thốt lên kinh ngạc: “Hắn có thể cầm cự lâu vậy với Ngũ ca? Sao có thể?”
Phải biết, trong mắt Hồng Trấn Lôi thì thực lực của Hồng Trấn Chu thuộc hàng bậc nhất trong tất cả các hoàng tử, không có mấy ai so được với hắn cả. Vậy nhưng thiếu nữ bên cạnh lại khẽ lắc đầu nói: “Cả hai người đều chưa xuất ra bản lĩnh thực sự. Ngươi chỉ cần nhìn kỹ là biết, ngũ điện hạ vẫn chỉ đang thăm dò mà thôi!”
“Vậy còn tên kia thì sao?” Hồng Trấn Lôi có vẻ rất cẩn thận với thiếu nữ trước mắt này.
“Người kia sao? Ngươi có để ý thấy sắc mặt của bốn người Thái Vân Tông kia không? Trận chiến này ảnh hưởng đến ít nhiều danh dự của bọn họ. Thế nhưng từ nãy đến giờ không kẻ nào hiện lên sắc mặt lo lắng hết. Chứng tỏ bọn hắn rất tin tưởng vào tên kia, tin chắc hắn còn mạnh hơn hiện tại nhiều lắm!” Thiếu nữ nói ra khiến cho Hồng Trấn Lôi gật đầu lia lịa, không phản bác được câu nào.
“Quả đúng là thiên kiêu chi nữ được chọn làm Nữ Tế tương lai, mắt nhìn rất hơn ngươi a!” Đúng lúc đó, Vũ Ngưng Thường đột nhiên xuất hiện bên cạnh nàng, mở miệng là giọng nói vui vẻ hóa ái.
“Vũ trưởng lão quá khen! Ta cũng chỉ có chút may mắn mà thôi!” Thiếu nữ khẽ đáp.
Đại Diễm vương triều tôn thờ Thần Hỏa, cứ mỗi mười năm sẽ lại tổ chức Diễm Thần Đại Điển một lần, cũng chính tại nơi cất chứa Thần Hỏa, gọi là Tế Đàn Thần Hỏa. Mà muốn thôi động Tế Đàn thì cần một nữ tử được Thần Hỏa lựa chọn, từ đó ban cho năng lực liên kết đến Hỏa Thần trên kia. Thiếu nữ này tên Nhược Vân Hoa, là một người được Thần Hỏa hưởng ứng, chỉ là hưởng ứng chứ chưa có lựa chọn nên mới gọi là Nữ Tế tương lai.
Vũ Ngưng Thường híp hai mắt đánh giá đối phương, bên trong có dị sắc nhưng nhanh chóng biến mất, nàng vui vẻ nói: “Nhược tiểu thư quá khiêm tốn. Người như ngươi gọi là may mắn, vậy cỡ như các vị hoàng tử nào đó thì sao đây?”
— QUẢNG CÁO —
Event
“Vũ trưởng lão, chớ nên quá lời!” Đúng lúc này, sử giả Lâm Giang Trần phía trên nói lại, thần sắc có vẻ không được vui cho lắm.
Thấy thế, Vũ Ngưng Thường cũng chỉ cười cười, đánh mắt sang nhìn phía Hồng Trấn Lôi một cái, khiến cho hắn cũng hiện lên chút biểu hiện kỳ lạ.
Cả bọn tiếp tục quan sát trận chiến, lúc này, Diệp Vô Trần dường như chuẩn bị ra đòn quyết định. Xung quanh dồn nén linh khí cực hạn, đại đao trên tay nắm chắc sau đó bổ tới phía đối phương. Trong chiêu thức còn chứa một loại ý chí tự nhiên mơ hồ mà mạnh mẽ, giống như vạn vật cùng hưởng ứng, khiến cho Hồng Trấn Chu cau mày.
“Không ngờ tới vị đệ tử nãy đã chạm đến Chân Ý! Tuy chỉ mới tiếp xúc nhưng cũng không thể coi thường được!” Nhược Vân Hoa khẽ giật mình, ánh mắt chăm chú quan sát như thể không muốn bỏ lỡ bất cứ điều gì.
Hồng Trấn Lôi đứng bên cạnh thì chỉ thoáng ngạc nhiên mà không chú ý lắm, lúc này hắn vẫn còn đang suy nghĩ đến ánh nhìn vừa rồi của Vũ Ngưng Thường, có vẻ như nàng muốn nói gì đó với hắn.
Hồng Trấn Chu lập tức cười, trong thân cũng bắt đầu dâng lên cỗ ý chí thiên địa mạnh mẽ, giống như địa hỏa cuộn trào phóng tới ngăn chặn đại đao. Hai bên đều đã chạm tới tầng thứ của Chân Ý, thứ mà chỉ có Hợp Thể cảnh mới có thể tiếp xúc, chưa nói đến lĩnh ngộ được.
Hai đón tấn công mang theo hai loại Chân Ý va chạm, tạo ra gió lốc cùng khí áp kinh khủng, thổi tung mặt đá, cây cối xung quanh dù ở xa cũng đều bị thổi tung tán loạn.
Vù! Vù! Vù!
Chốc lát sau, hai bên lập tức tách ra, họ đứng đó lặng lẽ nhìn nhau một hồi, cuối cùng Diệp Vô Trần thu tay, khách khí nói: “Thực lực điện hạ quả thực cao cường! Diệp mỗ khó lòng sánh kịp! Mong rằng Diễm Thần Đại Điển sẽ có một chỗ cho ta, một lần nữa cùng ngài so tài!”
“Ha ha, Diệp huynh khách sáo! Chúng ta đến đây chính là muốn mời những người như huynh tham dự Đại Điển lần này!” Hồng Trấn Chu cười lớn, sau đó cùng nhau bước lại về trong đại điện trò chuyện vui vẻ.
“Ba vị trưởng lão, nói chung thực lực đệ tử Thái Vân Tông cũng đã được đảm bảo. Tất nhiên như vị Diệp công tử đây chắc chắn đem lại thanh danh không nhỏ. Chúng ta rất háo hức chờ đợi a!” Lâm Giang Trần cười nói, sau đó cũng liền đứng dậy mà cáo từ. Bọn hắn đã xong việc cần làm, ở lại đây thêm nữa cũng không tác dụng gì.
Bốn người vừa mới bước ra khỏi cửa Thái Vân Tông, đột nhiên từ đằng xa lao đến thân ảnh hốt hoảng, là một vị thanh niên nam tử tài tuấn nào đó mặc trang phục Đại Diễm vương triều đến.
Khi trông thấy đám người Lâm Giang Trần, hắn nhanh chóng chạy lại, vừa lo lắng vừa nói: “Lâm Sứ, tại…tại…Bá Đao Tông có…có…hắn gϊếŧ…gϊếŧ chết bát hoàng tử!”
“Cái gì? Gϊếŧ chết Hồng Trấn Liệt? Kẻ nào cả gan làm vậy?” Đồng thời cả Lâm Giang Trần cùng với đám người Hồng Trấn Chu đều ngạc nhiên, sau đó là một mực lên cơn thịnh nộ.
“Tên đó, hắn một lời không hợp liền ra tay, một đao chém bát điện hạ bay đầu. Sau đó…hắn còn nói, Đại Diễm vương triều toàn là một lũ rác rưởi!” Tên nam tử hấp tấp, lúc này vẻ mặt hắn vẫn còn đang vô cùng hoảng sợ, giống như vừa chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng nào đó.
“Lâm Sứ giả, có chuyện gì xảy ra sao?” Đúng lúc này, bên trong Thái Vân Tông lại có người chạy ra hỏi, chính là ba vị thái thượng trưởng lão cũng năm đệ tử hạch tâm, thêm cả tông chủ Hoàng Thiên lặng lẽ đi theo phía sau.
“Các vị, hiện tại Bát hoàng tử của chúng ta ở Bá Đao Tông bị kẻ ác gϊếŧ hại. Phiền các vị cùng ta tới đó một chuyến đòi lại công đạo!” Lâm Giang Trần quay ra, lúc này không hề sót lại chút khách khí nào, giống như hiện tại mới đúng là Sứ giả của vương triều.
“Thật có chuyện này? Vậy chúng ta cùng các vị đi tới đó!” Tông chủ Hoàng Thiên đột nhiên lên tiếng, vẻ mặt giống như rất lo lắng thế nhưng trong bụng thì ai cũng biết, hắn rất hả hê.
Đoàn người cùng nhau kéo tới Bá Đao Tông, nhưng vừa đến nơi thì đã kinh ngạc trông cảnh tượng phía trước. Hoàn toàn không có chút nào gọi là phong thái của đại thế lực, toàn bộ tông môn nhuộm đỏ một màu, máu chảy lênh láng, thây chất thành đống không khác gì bãi chiến trường.
Bọn họ đi tới đại điện Bá Đao Tông, bất ngờ lại nhìn thấy người ngồi trên ghế tông chủ lại không phải Trần Thái Vinh mà là một thiếu niên hắc bào, thần sắc lãnh khốc vô cùng.
“Chuyện này là sao? Ngươi là kẻ đã gϊếŧ chết bát hoàng tử?” Lâm Giang Trần tức giận, đối diện với người mặc hắc bào mà nói.
— QUẢNG CÁO —
Event
Lão lại nhìn xuống dưới chân hắn, cùng với tất cả mọi người cũng đều sững sờ, vậy mà lại là tông chủ Trần Thái Vinh nằm đó. Toàn thân hắn nhuốm máu đỏ, mắt nhắm chặt đã không còn lại chút hơi thở nào.
Mà bên cạnh thiếu niên hắc bào, là một nữ tử xinh đẹp động lòng người, mặc một bộ váy đỏ rực rỡ không biết là do máu tươi bám lên hay gì. Chỉ có sắc thái của nàng vô cùng quyết liệt, nhìn đám người phía dưới như thể địch thù.
“Hắn là Diêm Huyền! Không ngờ lại có một ngày trông thấy hắn trong bộ dạng như vậy!” Đột nhiên, Dã Chính ở phía sau lên tiếng than thở. Sau trận chiến dở dang đó, hắn đã từng muốn có một trận chiến khác nhưng đáng tiếc, lúc này Dã Chính biết thực lực Diêm Huyền cũng không còn như xưa nữa.
“Các ngươi là người Đại Diễm vương triều? Một đám sâu kiến mà thôi! Tới bao nhiêu bổn tọa liền gϊếŧ bấy nhiêu!” Diêm Huyền bình tĩnh ngồi trên bảo tọa, ung dung tự tại như không có gì. Quanh thân có thể cảm giác khí tức tịch diệt khủng bố, giống như một vị cường giả ma đạo vừa mới đồ thán sinh linh.
“Diêm Huyền, mặc kệ bọn chúng đến bao nhiêu, ta cũng sẽ ở cùng ngươi!” Hỏa Du đứng bên cạnh cũng đồng thời lạnh lùng nói, có vẻ hai người này là nguyên nhân khiến cho Bá Đao Tông bị diệt.
“Hừ, hai kẻ non nớt tự cho mình là vô địch! Để ta xem các ngươi tự đắc được bao nhiêu!” Lâm Giang Trần bình thường điềm đạm đến đâu nhưng cũng không thể điềm đạm trong lúc này nữa. Hắn là trung thần, tôn nghiêm của hoàng triều bị sỉ nhục làm sao có thể buông tha.
Nhưng đúng lúc, Hồng Trấn Chu bước lên ngăn cản, bình tĩnh cười nói: “Diêm Huyền huynh đệ thực lực phi phàm, một mình có thể diệt đi cả đại tông môn như vậy, tại hạ bái phục. Thế nhưng, trước đó có thể nói cho chúng ta biết nguyên nhân là gì hay không? Tại sao lại gϊếŧ bát đệ?”
Lâm Giang Trần bên cạnh định lên tiếng hỏi, thế nhưng Hồng Trấn Chu đã đưa tay ý nói nên bình tĩnh lại. Hắn kiên nhẫn nhìn Diêm Huyền, ánh mắt hiện lên hoàn toàn là hảo ý.
“Ha ha, không nghĩ ngươi có thể mang thái độ như vậy, coi như ta đánh giá sai về Đại Diễm các ngươi đi. Được, nếu muốn biết thì xem đây!” Diêm Huyền cười lớn, sau đó ném cho đối phương một viên ngọc châu trong suốt.
Hồng Trấn Chu nhanh chóng bắt lấy, thứ đồ này gọi là Ảnh Châu, có thể lưu giữ lại khung cảnh từng xảy ra trước đó.
Đám người Lâm Giang Trần cùng với Thái Vân Tông cùng nhau nhìn đến, Hồng Trấn Chu truyền vào linh nguyên khiến cho hình ảnh xuất hiện.
Sau khi xem xong, không khí mới chợt trở nên im ắng lạ thường.
Bát hoàng tử Hồng Trấn Liệt sai là đúng, Diêm Huyền gϊếŧ hắn cũng hợp tình hợp lí thế nhưng, cảnh tượng mà hắn đồ sát hàng ngàn người trên Bá Đao Tông quả thực kinh khủng. Hoàn toàn giống với một tên ma đầu điên loạn, hắn thả ra tịch diệt chi hỏa đến đâu liền khiến cho sinh mạng bị thiêu rụi đến đó, phương pháp gϊếŧ người huyết lãnh bá đạo.
“Ngươi, nhập ma sao?” Đúng lúc này, Vũ Ngưng Thường bước tới hỏi Diêm Huyền, giọng nói có lạnh lùng nhưng biểu hiện trên mặt lại thoáng hiện lên vui mừng.
“Nhập ma? Ta vốn là ma!” Diêm Huyền cười lạnh, hắn cũng đang không hiểu sao Vũ Ngưng Thường lại có thần thái khác lạ khi nhìn bản thân mình.
“Chuyện lần này là bát đệ có lỗi trước. Nhưng hắn cũng không thể đại diện cho Đại Diễm chúng ta. Lời mời vẫn còn đó, năm năm sau mời hai vị tới tham gia Đại Điển!” Hỗng Trấn Chu bình tĩnh đáp, sau đó dứt khoát quay lưng bỏ đi không nói thêm lời nào nữa.
Đám người Thái Vân Tông cũng lần lượt rời đi, từ nay đã không còn Bá Đao Tông đối đầu với họ nữa. Chỉ là, Dã Chính vẫn đứng tại đó, nhìn chằm chằm Diêm Huyền, sau đó mở miệng: “Hẹn năm năm sau gặp tại Đại Diễm, trận chiến đó giữa chúng ta cũng nên tiếp tục!”
Diêm Huyền cười, đồng thời gật đầu: “Ngươi đã muốn thì ta sẵn sàng phụng bồi! Chỉ có điều, năm năm sau, chúng ta rất có thể không còn ở cùng một tầng thứ nữa!”
Dã Chính không có nói gì, thực lực của Diêm Huyền hiện rõ ra đó không thể chối cãi. Nhưng hắn cũng không tin bản thân lại thua kém, bất cứ ai cũng có chí hướng của mình, cùng cả cơ duyên bí mật.