Dã Chính không biết đã trải qua những gì, nhận được những gì và hiện tại đã trở thành ai. Thế nhưng, Diệp Vô Trần biết, tên đang đứng trước mặt lúc này chắc chắn không thua kém gì bản thân mình.
Hắn lại được nghe Độn Không Tí nói rằng: “Thân phận của Địa Ma đệ không tầm thường, kẻ có thể khiến hắn cung kính như vậy cũng không thể tầm thường. Ngươi và hắn là đồng môn, chí ít cũng nên giữ quan hệ không đến mức cừu hận!”
Như vậy, Diệp Vô Trần không suy nghĩ nhiều, đúng thật là cũng chẳng có lí do nào cho hắn cùng Dã Chính xảy ra xích mích cả. Ngược lại, cả hai còn có thể kết giao hảo hữu, sau này tương trợ lẫn nhau, ít nhất đó là trường hợp có thể xảy ra.
“Được, vậy Huyền Dương Quả cho sư đệ một phần, ta cũng chỉ lấy được có một quả. Không ý kiến gì chứ?” Diệp Vô Trần bình tĩnh đáp lại, không lộ ra chút khó khăn nào.
Điều này khiến Dã Chính hơi ngạc nhiên, thế nhưng cũng lập tức gật đầu, thần sắc quay trở lại bộ dạng tiêu dao khoái hoạt trước kia, hoàn toàn trái ngược với hình tượng lãnh khốc vừa nãy, nói: “Được, vậy đa tạ sư huynh đã nhường!”
Hai người sau đó tiếp tục tách nhau ra, tự đi tìm kiếm cơ duyên khác cho mình trong thời gian ba ngày còn lại. Trong khi đó, ba người Lâu Dạ Phong mang theo Vân Nhu đang bị thương nặng nghỉ chân bên trong hang động kín đáo, tránh đi yêu thú dò xét nên đã tạo một kết giới trận đơn sơ bao bọc lấy xung quanh.
“Sư huynh, không ngờ lại có đến ba đại yêu hung dữ như thế. Không biết Diệp sư huynh có đoạt được Huyền Dương Quả nào không?” Hùng Ngưu ngồi trước ngọn lửa, cả người đầy những vết thương ăn mòn do ma khí gây ra, nhưng lúc này cũng đang tự động được lực lượng kỳ lạ trong người hắn chữa trị.
“Ta cũng không biết! Có điều, khả năng cao là hắn có thể. Diệp Vô Trần không đơn giản như ta đã nghĩ. Có lẽ trong hắn còn chứa rất nhiều bí mật khác.” Lâu Dạ Phong mở miệng liền thở dài, một đời đứng đầu Thái Vân Tông của hắn đã coi như đi vào dĩ vãng.
“Sư huynh, nhất định khi quay về ta sẽ báo chuyện này với sư phụ, để cho nàng ra tay trừng phạt Diệp Vô Trần đó! Hắn không những không nể tình đồng môn chiếm đoạt cơ duyên riêng mình, lại có thể bỏ mặc chúng ta bị yêu thú tấn công mà không giúp đỡ!” Đúng lúc này, Vân Nhu khẽ tức giận lên tiếng, hai tay nắm chặt mặc dù bị thương rất nghiêm trọng.
Lâu Dạ Phong lắc đầu: “Ngươi nghĩ như vậy là quá ấu trĩ. Diệp Vô Trần không làm gì sai cả, dù có nói thế nào thì hành động của hắn mới là chuẩn mực của giới tu sĩ bây giờ. Nói với sư phụ ngươi chỉ khiến nàng thêm xấu hổ mà thôi”
— QUẢNG CÁO —
Event
Vân Nhu cùng với Hùng Ngưu nghe vậy lập tức trầm ngâm, cả hai đều dành ra hơn ba năm kể từ khi bước lên Thái Vân Tông chỉ để tu hành, nào có được kiến thức cùng kinh nghiệm giống như Lâu Dạ Phong. Chỉ có điều, chính Lâu Dạ Phong cũng chưa có nói ra hết, việc hắn biết, cho dù Vân Nhu có nói thì sư phụ nàng Vũ Ngưng Thường cũng sẽ không ra tay bởi một nguyên nhân khác.
Ba ngày tiếp theo trôi qua một cách nhanh chóng, do Vân Nhu cùng với Hùng Ngưu bị thương cho nên bọn họ cùng với Lâu Dạ Phong chỉ có thể hoạt động chậm rãi từng chút một. Kiếm được bao nhiêu linh dược, linh bảo thì đều phân bằng nhau, Lâu Dạ Phong tuy có thể bỏ lại họ nhưng hắn không làm vậy. Điều này càng khiến cho Vân Nhu cùng với Hùng Ngưu trở nên sùng kính hắn nhiều hơn, coi như một người có thể tin tưởng mà giao cả tính mạng vậy.
Diệp Vô Trần cùng với Dã Chính cũng đoạt được không ít cơ duyên khác, thực lực cả hai đều thăng tiến nhanh chóng. Để bọn người Diệp Vô Trần kinh ngạc chính là, Địa Ma Xà mới chỉ đi theo Dã Chính có mấy hôm nhưng dường như huyết mạch thăng tiến không nhỏ, hình dáng bề ngoài đã thay đổi rõ rệt.
Vốn là toàn thân đen tuyền thì lúc này có thêm chút huyết sắc chạy dọc theo sống lưng. Đôi mắt cũng hóa thành một màu tử sắc huyền ảo, nhìn vào giống như chất chứa vô số linh hồn bị giam cầm. Đặc biệt, khí chất Địa Ma xà cũng thay đổi, tiến gần đến cảm giác giống như một loại thần thú nào đó hơn, thâm sâu huyền bí khó mà nhìn ra được tiềm lực sâu cạn.
“Đến lúc rời khỏi nơi này rồi!” Dã Chính cười khẽ, sau đó chỉ thấy Địa Ma Xà hóa thành cơ thể nhỏ bé, giống như một con tiểu xà non nớt cuộn tròn nằm trên vai hắn.
Độn Không Tí thì không cần hóa nhỏ hơn nữa, chỉ có Xích Viêm Hổ là hóa thành một mèo con lông xù đứng trên một bên vai Diệp Vô Trần. Đám người cùng nhau sử dụng lệnh phù được phát cho từ đầu để ra ngoài.
Lệnh Phù tỏa ra màn sáng bao bọc lấy cơ thể bọn họ và còn có cả ba yêu thú bên trong, khiến cho chúng có thể xông quan trận pháp tiến ra ngoài. Một phần nữa cũng là vì bọn họ đã sử dụng đến huyết khế, sinh mạng là một.
….
Bên trong dung nham, Đế Đạo Thiên vẫn còn đang tu luyện chăm chỉ không ngơi. Đột nhiên, xung quanh cơ thể hắn bùng lên kim ám sắc màu, khiến cho dung nham xung quanh cuộn trào hình thành một dòng xoáy, để ra một không gian trống trải cho hắn.
— QUẢNG CÁO —
Event
Sau đó, hư ảnh Đế Ma song linh hiện lên, mỗi tôn đều ngự trên một cực của Đế Ma Đồ, phát ra khí tức mạnh mẽ vô song, giống như tồn tại đứng trên tất cả, nắm giữ vận mệnh.
“Đế vương nắm giữ vận mệnh chúng sinh, Ma thần đánh vỡ gông cùm vận mệnh! Nay ta có Đế Ma song linh đạt tới đỉnh phong, tức ý chí nắm giữ cùng phá vỡ đã hình thành trọn vẹn! Tiếp theo đó, ý chí này sẽ giúp ta bước tới nơi cao hơn!” Đế Đạo Thiên khẽ lẩm bẩm, trong đầu lập tức hiện ra tầng thứ ba Đế Kinh cùng Ma Điển.
Đế vương chi hồn cùng với Ma thần chi hồn cùng lúc tu luyện. Bên trong cơ thể hắn, đế nguyên cùng với ma nguyên một lần nữa chạy dọc khắp cơ thể, sau đó xâm nhập vào bên trong trái tim của hắn.
Mà trái tim của Đế Đạo Thiên bây giờ không giống như bình thường. Ngoại trừ Thái Cực Đồ ở bên trong thì hai bên trái phải đã hiện ra màu sắc khác nhau rõ rệt, một kim sắc một hắc sắc. Đó là khi hắn luyện thành tầng thứ hai, đế vương chi tâm cùng với ma thần chi tâm.
Hai cái đồng thời kết hợp hình thành nên Đế Ma chi tâm, tâm khống thiên hạ, tâm diệt vận mệnh. Sau đó, từ bên trong Đế Ma tâm, bắt đầu sản sinh ra ý chí tiến tới não của Đế Đạo Thiên. Ý chí dựa theo sự chỉ dẫn của hắn dần dần bao bọc lấy ý thức của bản thân, dần dần mở ra hồn hải, bước vào Tụ Hồn cảnh.
“Tụ Hồn cũng giống với Ngưng Linh, có điều đây là ý chí cùng với linh lực dung hợp, sau đó do ý thức bản thân nắm giữ, sinh ra hình dạng chân chính của linh hồn. Mà để cho linh hồn có thể tồn tại, cần phải có được hồn hải là chỗ dựa!”
Lập tức, ý chí sinh ra từ Đế Ma Tâm bắt đầu tăng lên, sau đó hoàn toàn cuốn lấy ý thức của hắn vào trong. Đế Đạo Thiên nhận thấy bản thân đang ở trong một không gian hư vô chỉ có hai loại màu sắc đặc trưng, một sáng một tối xen lẫn nhau.
Sau đó, hắn làm theo như trong công pháp, bắt đầu phân rõ hai loại ý chí, dần dần hình thành nên hồn hải riêng biệt.
“Thế nhưng mỗi người chỉ có một linh hồn, tương đương là chỉ có một cái hồn hải. Không lẽ lần này lại muốn ngưng ra hai cái? Nhỡ may có thiên kiếp nữa thì sao?” Đế Đạo Thiên đắn đo.
Lần trước khi bắt gặp thiên kiếp chính là do hắn ngưng tụ ra hai Linh khác nhau có chứa hai loại ý chí khác nhau. Lần này cũng tương tự như vậy, chỉ là hắn không biết thiên kiếp khi ngưng tụ linh hồn thì sẽ như thế nào mà thôi.
— QUẢNG CÁO —
Event
“Dù sao cũng đã đi đến bước này, ta còn sợ gì nữa sao? Ý chí của ta đâu rồi? Ít nhiều cũng là khí vận chi tử, biết đâu sau thiên kiếp lại bị đánh đến nơi có bảo vật thì sao?” Đế Đạo Thiên quyết tâm, hắn không thể chỉ vì sợ hãi mà bỏ được.
“Chỉ một cái thiên kiếp nho nhỏ, tự tay ta sẽ đối mặt với ngươi!” Đế Đạo Thiên vẫn còn bên trong lòng dung nham nhưng lúc này dung nham đã cách hắn rất xa do lực lượng chống đỡ.
Hắn bắt đầu lục lọi bên trong không gian Kim Sắc Tự và Tam Hắc Liên một hồi, lấy ra liền lúc ba mươi sáu cờ trận cùng với ba chiếc trận bàn, đây là một loại trận mà hắn cho là có khả năng chống chịu được nhiều loại lực lượng nhất- Tam Thiên Lục Hợp Thôn Thiên Trận.
Trận pháp được xưng là có thể thôn phệ và hủy diệt mọi thứ đánh lên, đồng thời chuyển hóa thành một phần cung cấp cho mắt trận để duy trì tự thân nó. Nghe thôi cũng đã thấy khủng bố, Đế Đạo Thiên nhanh chóng bày bố ba mươi sáu cờ trận, bản thân ngồi ngay tại chính giữa ba cái trận bàn, chính là vị trí mắt trận.
Sau khi bày xong trận pháp, hắn tiếp tục lấy ra một thần giáp cực phẩm mặc lên người. Chuẩn bị hết thảy, Đế Đạo Thiên nhìn lại xung quanh bản thân thêm một lần nữa, sau đó chợt lấy thêm ra hai viên đan dược nuốt vào.
“Bất Tử Kỳ Đan cùng với tất cả những thứ này, ta tự tin có thể tự mình chống lại thiên kiếp! Ha ha ha! Đến đây đi!”
Khí tức của hắn nhanh chóng tăng lên, chủ yếu là lực lượng linh hồn đề thăng cấp tốc, cuộn tròn thành lốc xoáy bên trong đầu hắn. Trước đó Đế Đạo Thiên cũng đã nhờ Ma Tâʍ đa͙σ Hồn Chủng mà tu luyện ra hồn lực cực phẩm, lúc này áp lực nó tạo ra là vô cùng kinh khủng. Nhìn thoáng qua còn thấy giống như một tôn ma thần đang điên cuồng gào thét, mở miệng nuốt chửng tất cả sinh linh vào cơ thể.