Tiếp tục trôi nổi không biết qua thời gian bao nhiêu lâu, Đế Đạo Thiên cuối cùng đã luyện đến cực hạn có thể lúc này của Kim Cương Thể. Hắn không thể tiếp tục sử dụng năng lượng dung nham ở đây cho việc luyện thể được nữa, đã không còn tác dụng gì nữa rồi.
Trong đầu hắn suy nghĩ một hồi, sau đó quyết định sẽ tu luyện hai môn Đế Kinh cùng với Ma Điển , thăng tiến tu vi đến Tụ Hồn cảnh.
“Đợi lúc bước vào Tụ Hồn cảnh, ta có thể chân chính tu luyện Ma Tâʍ đa͙σ Hồn Chủng được rồi. Lúc đó dựa vào lực lượng linh hồn, xuyên qua lớp dung nham này để tìm đường thoát!” Đế Đạo Thiên lập tức nhắm mắt, để mặc cho bản thân trôi nổi trong biển dung nham vô tận. Xung quanh hắn, linh lực cuồn cuộn chảy vào cơ thể, chuyển hóa linh nguyên, ngưng tụ Đế Ma song linh đến cấp độ đỉnh điểm.
…
Trong thời gian đó, tại bên ngoài, trên Thái Vân Tông,
Tông chủ Hoàng Thiên đã triệu tập năm tên đệ tử hạch tâm đứng đầu tông môn, trong đó gồm Lâu Dạ Phong, Diệp Vô Trần, Vân Nhu, Dã Chính cùng với Hùng Ngưu.
Bên trong đại điện, năm người đứng trước mặt Hoàng Thiên, nghe hắn nhắc nhở: “Huyền Môn Bí Địa là một không gian bí cảnh truyền thừa của Thái Vân Tông chúng ta, bên trong chất chứa nhiều yêu thú nguy hiểm nhưng cũng đồng thời có nhiều cơ duyên mà các ngươi khó tưởng tượng đến. Lần này tiến vào trong đó, đặc biệt lưu ý đến loại bảo vật có tên là Huyền Dương Linh Quả. Loại quả này ngàn năm mới kết trái một lần, mỗi lần vừa đúng bốn quả nên tranh đoạt thế nào là dựa vào tự thân các ngươi.”
Hoàng Thiên nói đến đây, chú ý tới nét mặt của đám đệ tử một chút rồi lại tiếp tục: “Quan trọng là, Huyền Dương Linh Quả có tác dụng hỗ trợ điều hòa hồn lực cùng với linh lực, chính là nói, nó có thể giúp các ngươi ngưng tụ pháp tướng, bước vào Pháp Tướng Cảnh sau này!”
Nói đến đây, hắn đã thấy được sự thay đổi sắc mặt khác nhau của năm người đệ tử này, có người điềm tĩnh không động, có người nhìn như ung dung không lo nghĩ nhưng kỳ thực trong lòng đang rất sốt ruột.
Chuyến đi bí cảnh lần này, dự đoán sẽ khiến cho quan hệ năm người đệ tử Thái Vân Tông phát sinh thay đổi hơn trước rất nhiều. Nhưng cũng không còn cách nào khác, bọn hắn nhất định phải học được, sinh tồn trong thế giới này, nhất định phải đủ bản lĩnh đối đầu với kẻ mà bản thân không mong muốn nhất!
Huyền Môn Bí Địa có lối vào nằm tại một góc phía tây Huyền Sơn, được bố trí trận pháp canh phòng nghiêm ngặt cùng sự bảo hộ của thái thượng trưởng lão Ngụy Thường Phong.
— QUẢNG CÁO —
Event
Sau khi đến nơi, mỗi người được cấp cho một tấm lệnh bài có thể thông qua trận pháp mà tiến vào bí cảnh, sau khi vào đó, mỗi người một nơi.
Hùng Ngưu xuất hiện tại một khu vực giống như sa mạc hoang vắng khiến cho hắn bỗng cảm thấy quen thuộc nhưng không biết vì sao. Cuối cùng, do tính cách bản thân đơn thuần, suy nghĩ cũng không quá tranh đua nên hắn đã một đường tiến tới, gặp yêu thú liền chiến đấu. Cuối cùng, hắn bước vào trong một sơn động sâu dưới lòng đất, bên trong tràn ngập linh khí cùng với một cái bàn ngọc thạch lục sắc, bên trên là một cuốn sách cũ kỹ cùng với ba bình đựng nhỏ..
Dã Chính thì xuất hiện ngay trên mặt hồ rộng lớn, phía dưới lại là vô số thủy yêu công kích mãnh liệt. Hắn sử dụng thân pháp điêu luyện, giống như cơn gió nhẹ nhàng lướt trên mặt hồ mà tránh đi nguy hiểm. Đồng thời, trên tay cầm một thanh kiếm, kiếm chiêu thanh thoát, như gió thổi nhẹ lại có lúc như cuồng phong càn quét mà gϊếŧ chết đỏ cả một vùng nước. Nhưng điều này lại khiến cho thủy yêu cường đại phía dưới tức giận, nó xuất hiện kèm theo xúc tu khổng lồ cuốn hắn chìm xuống nước.
“Chết tiệt! Mới vào bí cảnh đã gặp nguy, lại phải tốn mất một tấm bùa hộ mệnh của sư phụ!” Dã Chính vội hoảng hốt lấy ra một tấm phù lục, sau khi truyền vào linh nguyên thì lập tức khiến cho tấm phù phát sáng, tạo ra đồ án trận pháp kéo hắn di chuyển tức thời, thoáng cái đã xuất hiện tại một nơi cách cái hồ đó trăm dặm.
Dã Chính cả người ướt nhẹp, lững thững bước đi nhưng không may cho hắn, vừa được chục bước thì lại bắt gặp đàn yêu bức ngập trời tấn công. Chúng phát ra lực lượng sóng âm khiến Dã Chính không thể dùng thân pháp tránh khỏi, chỉ có thể hao tổn vô số linh nguyên mà ngăn chặn đồng thời chạy trốn.
Một bên khác, Diệp Vô Trần cùng với Vân Nhu đã bắt gặp nhau bên trong một động phủ bí mật, phía trước là một bộ xương cùng với ba chiếc rương khác nhau bày trước mắt.
“Vân Nhu, mau rời đi! Nơi này ta đã đến trước!” Diệp Vô Trần mở miệng lạnh lùng.
Vân Nhu hiện lên sắc mặt bất đắc dĩ, nàng nhìn vào số đồ vật trước mắt kia, không thể nói là không muốn cho được. Thế nhưng thực lực của Diệp Vô Trần mạnh đến đâu thì nàng lại hiểu, bản thân không thể là đối thủ của hắn.
“Diệp sư huynh, nơi này chúng ta cùng nhau phát hiện ra, lại là đồng môn, ngươi không định chiếm lấy hết đó chứ?” Vân Nhu vẫn còn cố gắng lay động đối phương, bộ mặt xinh đẹp mỹ cảm bỗng như thể rưng rưng, khiến người khác nhìn vào mà lập tức muốn nhường nhịn.
— QUẢNG CÁO —
Event
Diệp Vô Trần nghe nói vậy, miệng lập tức cười khinh bỉ. Hắn quay lại nhìn Vân Nhu, ánh mắt không chút nào thương tiếc đánh ra một chưởng. Chưởng này mang theo lực lượng mạnh mẽ như chân long, lại còn có thêm một vài phần ý chí tự nhiên mỏng manh khiến Vân Nhu không kịp phản ứng mà ngã bay ra ngoài.
Nàng vội ôm trước ngực đau đớn đứng dậy, sắc mặt khó coi mà bỏ đi nơi khác, miệng đồng thời lầm bầm: “Tên Diệp Vô Trần này vậy mà lại có thể không quan tâm nữ sắc, ta đành phải tìm biện pháp khác mới được!” Nói xong, nàng bỗng lấy ra một viên châu phát sáng, dựa theo nó mà chạy đến một hướng phía xa.
Còn tại nơi đây, Diệp Vô Trần đi đến gần bộ xương khô, nhưng bỗng nhiên trên đó phát ra ánh sáng mạnh mẽ khiến hắn không kìm được mà cách thật xa.
Sau khi nhìn lại, Diệp Vô Trần liền trông thấy hư ảnh phía trên bộ xương là một dáng người lão giả gầy yếu, gương mặt âm u quỷ dị. Lão ta cất giọng: “Tiểu bối, đã đến đây coi như có duyên! Ngươi có thể mang theo tất cả bảo vật bên trong này cùng với truyền thừa của bản vương. Có điều, trước đó phải để ta truyền lại toàn bộ lực lượng linh hồn cho ngươi!”
Diệp Vô Trần nghe thấy lão giả nói vậy, ánh mắt ánh lên sự sắc bén, linh cảm hắn mách bảo chuyện này không bình thường chút nào.
“Một đám lão quái đại năng đều rất mưu mô xảo quyệt. Bên trong truyền thừa Long Đế cũng có nhắc đến, một số kẻ đạt đến tầng thứ nhất định, linh hồn có thể giữ được ý thức cực lâu, có thể tiến hành đoạt xá sống lại.” Hắn nhanh chóng tìm tòi ký ức bên trong truyền thừa, sau đó khẽ cười lạnh.
“Ta đã được Long nhãn cải tạo huyết mạch, tụ được Long Hồn chí tôn, hiện tại đã có thể coi như là long tộc chân chính, sao có thể để ngươi đoạt xá dễ dàng như vậy được? Để xem ngươi giấu cái gì?” Diệp Vô Trần thoát khỏi suy nghĩ, sau đó đứng im gật đầu, cho linh hồn trước mặt tùy ý xâm nhập vào bản thân.
“Tốt, nhớ kỹ, mở rộng hồn hải của ngươi, để ta có thể truyền toàn bộ mọi thứ truyền thừa!” Linh hồn gật đầu, cuối cùng mang theo gương mặt âm lãnh tiến sâu vào hồn hải của Diệp Vô Trần.
Đó là một không gian trống rỗng, tĩnh lặng giống như mặt biển bao la. Khi linh hồn kẻ này tiến vào đây, hắn chỉ trông thấy có duy nhất một chấm sáng lơ lửng phía trước mặt, lúc này mới bật cười ha hả: “Không ngờ tới, hóa ra lại là một tên phế vật! Hồn linh chỉ là một cái tiểu cầu như vậy thôi sao? Nhưng ta thấy thân thể ngươi tố chất cực tốt, sau này hứa sẽ chăm sóc thật tốt! Giờ thì biến mất đi!”
Linh hồn nhanh chóng lao đến, há chiếc miệng thật to giống như miệng thú định nuốt lấy quả cầu đó. Nhưng bỗng nhiên, mặt biển dậy sóng, kéo theo đó là cuồng phong mưa bão, sấm chớp lôi đình ẩn hiện.
— QUẢNG CÁO —
Event
“Chuyện gì xảy ra? Tại sao hồn hải của hắn có thể hình thành nên thiên tượng mức độ này?” Linh hồn kia trở nên sợ hãi, giống như bản thân chỉ là một con kiến nhỏ đứng giữa muôn trùng phong ba mà run rẩy.
Từ dưới mặt biến, vòi rồng xuất hiện, bên trong dần hiện ra cái bóng khổng lồ chậm rãi cuộn mình, lúc ẩn lúc hiện không rõ ràng. Chỉ có tiếng ngâm vang chất chứa uy năng khiến cho linh hồn chấn động gần như tan vỡ.
“Ngươi…ngươi lừa ta! Ngươi rốt cuộc là ai?” Lúc này, linh hồn muốn đoạt xá mới bắt đầu hoảng loạn nhìn về bên trong vòi rồng, hắn trông thấy một cặp sừng to lớn, sau đó lại dần dần hiện ra lớp long lân lấp lánh kim sắc.
“Ngươi…ngươi lại có thể ngưng ra Long Hồn? Không thể nào! Rốt cuộc chỉ là tiểu bối, tại sao lại có thể…aaaa!” Chưa kịp nói hết câu, Long Hồn đã lao ra bên ngoài, dùng một bên Long trảo cự đại tóm lấy hắn ta, sau đó dùng lực bóp nát vụn.
Long Hồn há miệng nuốt, toàn bộ lực lượng linh hồn của cường giả đó bị hắn thôn phệ không còn một giọt, kèm theo đó là vô số cảm ngộ về ý chí tự nhiên của hắn.
Bên ngoài, Diệp Vô Trần khẽ thở ra một hơi giống như vừa trải qua bữa ăn no, gương mặt thỏa mãn hiện lên.
Hắn khẽ động, xung quanh thân thể lập tức tràn ngập ý chí tự nhiên xông lên từ mặt đất, hội tụ thành những đường vân huyền ảo đa sắc.
“Nhờ có Hoàng Long Quyết, ta có thể nhanh chóng lĩnh ngộ được chân ý thiên địa mà cảnh giới cực cao mới có thể. Cũng có nghĩa, chỉ cần có chân ý, ta liền là vô địch cùng cảnh giới, thậm chí là Pháp Tướng cũng khó chống lại được ta!” Diệp Vô Trần tràn ngập thư sướиɠ, đây chính là cảm giác vô địch mà hắn khao khát có được từ lâu.