Chương 5

Năm nay Chử Tuân đang học kỳ cuối cấp ba, sau tiết tiếng Anh cuối cùng của buổi chiều, cậu chính thức nghỉ học. Trên đảo Taroshi không có đại học chính quy gì, những đứa trẻ bình thường học cấp ba xong sẽ bắt đầu làm việc trên đảo, sau kỳ nghỉ hè, Chử Tuân cũng bắt đầu suy nghĩ đến chuyện này. Sau này cậu sẽ đi đâu? Làm gì?

Thật ra cậu đã nghĩ xong rồi, cậu muốn ở bên cạnh Chu Lạc, làm tay chân bình thường của anh cũng được, ít nhất cậu được nhìn Chu Lạc mọi lúc mọi nơi, được bảo vệ Chu Lạc, không để Chu Lạc bị thương, chảy máu nữa.

Nhưng cậu biết Chu Lạc sẽ không đồng ý.

Từ khi Chử Xuyên qua đời, Chu Lạc không cho cậu đυ.ng vào bất cứ việc gì trong bang, cũng không cho cậu tham gia những trận tranh đấu đánh gϊếŧ. Cậu biết, đây là lời dặn của Chử Xuyên trước khi qua đời, Chu Lạc sẽ không trái lời ông.

Ra khỏi trường, cậu gọi điện thoại cho Chu Lạc, nói mình đi ăn với bạn học, tối sẽ về nhà muộn. Chu Lạc rất vui vẻ, bởi anh vẫn luôn nghĩ cậu cô độc quá, cũng không có bạn bè gì ở trường, lúc nào Chu Lạc cũng khuyên cậu kết bạn nhiều vào, đi chơi với bạn bè nhiều vào.

Cúp máy, cậu cũng không rủ rê bạn bè ăn uống gì, mà lên xe đến một lớp dạy võ ở trung tâm thành phố, cậu lén tập tán thủ[1] ở đây đã hai năm rồi.

Đến lớp, cậu vào phòng thay đồ cởi đồng phục trước, sau đó lấy một chiếc quần đùi đen và một đôi găng đấm bốc đỏ ra khỏi cặp, cởi trần bước lên sàn đấu.

Thầy giáo của cậu, Eric đã chờ sẵn ở đó.

Eric là người Mỹ, anh ta học tán thủ từ nhỏ, lúc này đã đạt cấp tám Ngân Long[2]. Nhưng anh ta vốn là người tự phát, khi anh ta đến đảo Taroshi du lịch, thích phong cảnh và khí hậu nơi đây bèn ở lại luôn, mở một lớp học võ sống qua ngày.

[1][2] Tán thủ là môn võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa. Các cấp bậc trong võ thuật Trung Quốc: Cấp một Thanh Ưng, cấp hai Ngân Kim, cấp ba Kim Ưng, cấp bốn Thanh Hổ, cấp năm Ngân Hổ, cấp sáu Kim Hổ, cấp bảy Thanh Long, cấp tám Ngân Long, cấp chín Kim Long.

Trước đây khi Chử Tuân nhờ anh ta dạy mình tán thủ, anh ta không nói không rằng đồng ý ngay, bởi vì anh ta cảm nhận được sự hung hãn đang kìm mình trong cậu, là một hạt giống võ thuật tốt.

“Not enough! Andrien, not enough! You’re too weak!”

Chử Tuân mướt mải mồ hôi, gân xanh gồ lên trên l*иg ngực để trần. Sau hai năm tập luyện, cậu dần trút đi vẻ gầy yếu và mảnh mai của thiếu niên, những đường nét cường tráng của đàn ông trưởng thành bắt đầu xuất hiện trên cơ thể cậu. Cậu trượt đến trước mặt Eric, tay trái vung quyền, một cú đấm thẳng lướt qua, tay phải thừa cơ dồn lực đấm lên mặt Eric. Chiêu đấm đầu ngoắc chân này là động tác nhập môn cơ bản của tán thủ, Chử Tuân đã tập luyện hai năm, vốn đã rất chắc chắn rồi. Nhưng không ngờ khi cậu cúi người, trượt chân phải ra chuẩn bị đánh vào hạ bộ của đối phương, Eric đã nghiêng người né khỏi cú đấu của cậu, nhanh chóng ngoắc đùi trái vào đầu gối cậu, tay phải khóa cổ Chử Tuân từ phía sau, chỉ một cú ghìm chân đã quật cậu xuống đất.

Cậu bị Eric đè dưới thân, úp mặt xuống sàn, Eric thở dốc, nói: “Tốc độ của cậu rất nhanh, nhưng vẫn chưa đủ. Cậu ra đường gặp mấy đứa ất ơ thì đúng là có thể nhẹ nhàng hạ gục chúng, nhưng nếu gặp cao thủ có kinh nghiệm thực chiến thì vẫn thua xa. Tán thủ cần phải nhanh, dài, nặng, chuẩn, vững, bất chấp, linh hoạt, kỹ xảo, hiện giờ cậu mới chỉ có tốc độ và kỹ xảo. Andrien, không phải tôi đả kích cậu đâu, cậu vẫn còn quá yếu, còn lâu mới đạt đến kỳ vọng của tôi.”

Cậu biết cậu yếu, cậu quá yếu, vậy nên cậu chỉ có thể núp sau lưng để Chu Lạc bảo vệ mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Lạc đổ máu hết lần này đến lần khác, treo mình bên bờ sống chết hết trận này qua trận nọ, lại chẳng thể làm gì. Cậu thế này sao xứng có những tâm tư đê hèn với Chu Lạc?! Đến người mình thích còn không bảo vệ được thì còn gì là đàn ông?!

“AAAA!!” Cậu nằm ra sàn, nện từng đấm thật mạnh xuống đất, phát ra những tiếng hét giằng xé và bất cam.

Eric kéo cậu dậy, chân thành vỗ vai cậu, “Đừng có nôn nóng, tập võ kị nhất là nóng lòng. Cậu mới chỉ theo tôi hai năm, bây giờ tốc độ và sức nặng trong cú đấm của cậu đã là tốt nhất trong lớp võ của tôi rồi, huống chi cậu mới chỉ mười tám tuổi. Chẳng qua tôi có kỳ vọng cao hơn ở cậu, vậy nên mới nghiêm khắc với cậu hơn. Tôi tin cậu cũng mong đợi nhiều hơn ở bản thân mình, đúng không Andrien?”

Chử Tuân đưa tay quệt mặt, lau bớt mồ hôi. Hôm nay cậu đã tập suốt ba tiếng, lúc này không chỉ mướt mải mồ hôi, cơ thể cũng chằng chịt những dấu xanh tím, cậu ngẩng đầu nhìn Eric, “Thầy nói đúng lắm, đúng là em còn quá yếu. Mục tiêu của em không phải so với người trong lớp võ, có đánh thắng họ cũng chẳng có ý nghĩa gì. Chừng nào có thể so qua mười chiêu với thầy em mới hài lòng.”

“Ha ha ha.” Eric đặt cốc nước vào tay cậu, cười nói: “Đánh được hơn mười chiêu với tôi kiểu gì cũng phải đến cấp năm rồi, thằng nhóc này có dã tâm đấy.”

Chử Tuân không nói gì, ngửa đầu uống cạn cốc nước.

Khi Chử Tuân về nhà, Chu Lạc đang ngồi trên sô pha phòng khách, cúi đầu nhìn điện thoại. Chu Lạc và Mạch Khắc bên Tháp Cốc đã hẹn ngày giờ gặp mặt, ngay hôm tới anh sẽ xuất phát đến Tháp Cốc.

Chử Tuân cởi cặp sách xuống, ỉu xìu ngồi cạnh Chu Lạc. Chu Lạc đặt điện thoại xuống, quay sang nhìn cậu, “Sao thế? Không vui à? Cãi nhau với các bạn?”

“Không ạ.” Chử Tuân nói nhỏ, cậu nằm xuống, gác đầu lên đùi anh, “Vừa rồi chú nói chuyện với ai mà tập trung thế, cháu vào cũng không nhìn thấy.”

“À, hai hôm nữa chú dẫn Triệu Lỗi và Nhiêu Hà Lý đến Tháp Cốc một chuyến, vừa rồi cũng đang nói chuyện này. Mấy hôm nữa cháu ở nhà một mình, nếu chán quá có thể đi chơi với bạn bè nhiều vào. Không phải mấy đứa đang nghỉ hè sao? Cháu phải qua lại với bạn bè nhiều vào chứ.” Chu Lạc vuốt tóc Chử Tuân, tựa vào lưng ghế.

Khoảng hai, ba phút sau, Chử Tuân vẫn không đáp lại, Chu Lạc cúi xuống nhìn cậu, “Sao không nói gì thế?”

Chử Tuân nhìn ra đại dương bên ngoài, khẽ nói: “Cháu còn nói gì được nữa? Dù sao chú đã sắp xếp cả rồi, ý kiến của cháu có quan trọng không?”

“Tiểu Tuân làm sao thế? Có lúc nào chú không tôn trọng ý kiến của cháu đâu? Tối nay cháu lạ lắm, rốt cuộc có chuyện gì? Thất tình rồi à?”Chu Lạc ôm đầu Chử Tuân, bắt cậu ngoảnh lại nhìn mình, “Dù có chuyện gì cháu cũng có thể nói với chú, chú đồng ý hết mà.”

Vậy sao? Chuyện gì cũng đồng ý? Vậy nếu cháu cho chú biết tình cảm thật sự của mình, chú cũng đồng ý chứ? Không đâu, chắc chắn chú sẽ tránh xa cháu…

Chử Tuân rũ mắt cười khổ, hồi lâu sau mới điều chỉnh giọng nói, ra vẻ tủi thân nói với Chu Lạc: “Cháu cũng muốn đến Tháp Cốc với chú, mãi cháu mới được nghỉ mà chú lại đưa đám Triệu Lỗi đi chơi, bỏ cháu ở nhà một mình. Có ai làm chú như chú không?!”

Cậu vừa nói vừa giương cặp mắt xanh nhạt lên nhìn Chu Lạc, Chu Lạc chột dạ, thầm nghĩ chú có đi chơi đâu?! Rõ ràng chú đi bàn công chuyện mà! Nhưng Chử Tuân nói cũng phải, giờ cậu đang nghỉ hè, mình làm chú đúng là nên đưa cậu đi chơi, huống chi, anh vẫn luôn khó nói “không” với Chử Tuân.

“Chú ơi…”

“Rồi, rồi, rồi, chú đưa cháu đi, được chưa?!” Chu Lạc bất đắc dĩ gật đầu.

Chử Tuân nghe anh nói vậy, lập tức ngồi bật dậy khỏi đùi anh, ôm cổ Chu Lạc, “Thật à?! Cháu biết chú không bỏ lại cháu đâu mà, chú tốt với cháu nhất…”

Không biết Chử Tuân vô tình hay cố ý, lúc cậu nói chuyện luôn dán môi lên cổ Chu Lạc, phả ra hơi thở nóng rực.

Từ đầu xuống chân Chu Lạc chỉ có cổ là nơi chạy cảm nhất, từ trước đến giờ, dù là lúc thân mật nhất anh cũng không cho bạn giường chạm vào cổ mình. Nhưng lúc này Chử Tuân lại treo trên người anh như gấu Koala, khi nói chuyện còn thỉnh thoảng cọ môi lên làn da mỏng nơi cổ Chu Lạc, hơi thở nóng rực như lông vũ nhẹ nhàng trêu chọc dây thần kinh nhạy cảm của anh. Người anh bỗng nóng bừng, vội vàng đẩy Chử Tuân ra, đứng dậy.

“Chú đi tắm đã.”

“Vâng, chú đi đi ạ.” Chử Tuân ngoan ngoãn gật đầu, cầm cặp sách lên tầng.

Để đưa Chử Tuân đi chơi, Chu Lạc quyết định rời khỏi Hi Đảo trước hai ngày. Lần này họ âm thầm đến Tháp Cốc, không có nhiều người biết chuyến đi này của họ. Bởi vậy Triệu Lỗi đề nghị họ đóng giả thành du khách, đi lẫn cùng đám đông, Chu Lạc cũng muốn đi chơi với Chử Tuân, bèn đồng ý.

Nào ngờ đến ngày xuất phát, Triệu Lỗi thẳng tay lái một chiếc Porsche 911 màu đỏ thắm ngầu vô địch đến trước nhà Chu Lạc và Chử Tuân. Triệu Lỗi và Nhiêu Hà Lý mặc áo sơ mi hoa, ngồi trong xe mui trần huýt sáo với Chu Lạc, “Đại ca, thế nào? Oách xà lách không? Ngầu trái bầu không? Đỉnh của chóp không?!”

Chu Lạc cạn lời mắng: “Mẹ mày, bị ngu à? Lái con xe chói mắt thế này, sợ người ta không biết chúng ta đến Tháp Cốc à? Mẹ mày nói khiêm tốn cơ mà, khiêm tốn thế này à?”

Triệu Lỗi nịnh nọt cười xòa, “Đại ca, đại ca, anh đừng nóng vội. Anh nghe em phân tích đã, thế này gọi là gì? Gọi là con bà nó người thành công luôn có lối đi riêng, mình càng trắng trợn người ta lại càng không nghĩ ra thân phận của mình, đại ca thấy em nói đúng không?”

Đúng con kẹc!

Chu Lạc cũng lười đôi co với hắn ta, anh mở cửa xe toan vào chỗ. Nào ngờ Triệu Lội lấy hai chiếc áo sơ mi hoa ra ném vào tay Chu Lạc, “Đại ca, để mình giả vờ giống chút, em còn mua cho mỗi người một chiếc sơ mi hoa này, anh với cậu chủ nhỏ cũng thay đi. Có ai đi biển không mặc sơ mi hoa đâu, anh xem em với Hà Lý cũng mặc này.”

Nhiêu Hà Lý nghe hắn ta gọi tên mình, bèn nhéo cánh tay hắn ta, “Tôi là Healy, không phải Hà Lý, là Healy!!”

Chu Lạc thật sự không muốn quan tâm đến họ, cầm sơ mi hoa quay sang nhìn Chử Tuân.

Hiển nhiên, hai người đều không muốn mặc chiếc sơ mi hoa ngốc nghếch này, nhưng cũng không thể phủ nhận Triệu Lỗi nói cũng có điều hợp lý. Nếu đã muốn đóng giả du khách thì phải đóng giả cho giống chút, vậy nên hai người lại vào trong nhà.

Năm phút sau, hai người đeo kính râm, mặc chiếc áo sơ mi màu sắc chói lóa, hình vẽ ngáo ngơ, nghiêm mặt ngồi vào ghế sau.

Tháp Cốc nằm ở phía Bắc Hi Đảo, đi xe cần hơn một tiếng, là nơi nhộn nhịp nhất, cũng đông người nhất đảo Taroshi. Càng đi về phía Bắc không khí càng nóng, vậy nên họ cố ý chọn xuất phát vào chập tối. Lúc này đang là kỳ nghỉ hè, xe cộ qua lại trên quốc lộ ven biển rất đông, chiếc xe màu đỏ phóng đi như chớp, băng qua dòng xe chạy về phía chân trời.

Chập tối, gió biển dịu dàng đến lạ. Trước khi họ xuất phát vừa có một cơn mưa, có điều chẳng mấy đã tạnh. Quốc lộ chạy dọc men theo đường bờ biển dài như vô tận, phóng mắt về phía trước không thấy điểm kết thúc. Mặt trời đã rơi xuống mặt biển, bị áng mây vàng chậm rãi kéo xuống, chìm vào trong biển. Từng mảng tím trải rộng cùng đám mây màu quýt ngang ngược thiêu cháy mặt biển.

Sóng biển như bọt khí sôi trào trong biển nước có ga màu cam, bầu trời hóa thành kẹo bông màu tím.

Trong xe đang phát bài “Mùa hè của đảo”, giai điệu êm dịu linh hoạt phối cùng giọng nữ kiểu Nhật trầm khàn, mỗi nhịp đều như sóng biển căng tràn, chậm rãi vuốt ve dây thần kinh vui sướиɠ của người nghe, đưa họ vào giấc mộng ẩm ướt nồng nhiệt, mà giấc mộng ấy lại bay theo gió biển dịu dàng, tan ra giữa bầu trời hồng tím lúc chạng vạng.

Chu Lạc chống cằm tựa lên thành xe, gió thổi tung mái tóc dài của anh, rồi xõa tung trên đầu vai như rong biển. Anh đeo kính râm, mặc chiếc áo sơ mi màu xanh vẽ hoa keo dậu, bình tĩnh nhìn ra biển, sau lưng là hàng dừa và bầu trời màu tím vυ"t qua. Nhìn từ góc của Chử Tuân, đường nét anh thoáng mờ giữa ánh sáng màu cam. Chử Tuân nhìn anh, bất giác lại gần anh, tựa đầu lên vai Chu Lạc, khẽ nhắm mắt lại.

Cơn gió mùa hè như nỗi niềm lưu luyến của thiếu niên, dường như chẳng bao giờ ngừng lại.

Hơn một tiếng sau, cuối cùng họ cũng đến khách sạn Mạch Hàm ở Tháp Cốc, đây là khách sạn lớn nhất mà nhà họ Mạch mở ở Tháp Cốc. Khách sạn được xây men theo bãi Mạch Hàm, ngay trước cửa khách sạn là bãi cát, gần như phòng nào cũng hướng ra biển, phòng nào cũng là phòng view biển.

Đỗ xe xong, bốn người đến nhà hàng ăn đại chút gì đó rồi về phòng nghỉ hơi. Mặc dù Nhiêu Hà Lý rất muốn ở cùng Chu Lạc, nhưng anh ta biết chỉ cần Chử Tuân có ở đây, Chu Lạc sẽ không cùng phòng với anh ta, vậy nên anh ta đành hụt hẫng về phòng mình.

Chu Lạc và Chử Tuân ở cùng phòng, đây đã là thói quen của họ nhiều năm qua rồi, dù ở đâu, họ cũng ngủ cùng nhau. Chử Tuân tắm rửa trong phòng, Chu Lạc đã tắm từ trước, lúc này anh ngồi trên sô pha xem điện thoại. Ngày mai anh sẽ ra biển chơi với Chử Tuân một ngày, ngày kia sẽ gặp Mạch Khắc, bàn chuyện đảo Ly và nhà họ Kim.

Chu Lạc đang thảo luận vài chi tiết với Mạch Khắc, bỗng có người gõ cửa. Anh đứng dậy mở cửa, Nhiêu Hà Lý đỏ mắt đứng bên ngoài. Thấy anh, Nhiêu Hà Lý lập tức nhào vào lòng anh, nũng nịu nói: “Đêm nay ngủ với em đi, trên đường tới đây em chưa được nói với anh câu nào đâu đấy, tối anh ngủ với em được không?”

Chu Lạc ra khỏi cửa, nhẹ nhàng đóng cửa lại, anh nắm vai Nhiêu Hà Lý đẩy ra, “Tiểu Tuân đang ở bên trong, sao anh ngủ với em được? Tối nay em tự ngủ đi, nghe lời, đừng nghịch.”

Chu Lạc vừa tắm xong vẫn chưa mặc áo, bên dưới chỉ mặc một chiếc quần đùi rộng thùng thình. Nhiêu Hà Lý hất tay anh, sau đó lại dán người lại, tay phải trượt khỏi hông với vào quần đùi, nắm cây gậy của anh, “Đã bao lâu rồi chúng ta chưa làm?! Anh không muốn à?!”

Nhiêu Hà Lý thành thạo lột bao qυყ đầυ của anh, bao lấy đầu khấc mẫn cảm rồi cọ xát, nào có tên đàn ông nào có thể thờ ơ khi “sinh mạng” của mình nằm trong tay người khác. Huống chi khoảng thời gian vừa rồi bận rộn, đúng là đã lâu chưa làm, Nhiêu Hà Lý dán lên người xoa nắn một hồi, chẳng mấy chốc anh đã cứng. Chu Lạc hít sâu một hơi, thò tay ra sau bóp mông Nhiêu Hà Lý, vỗ hai cái thật mạnh, khàn giọng nói: “Về tắm rửa sạch sẽ chờ anh, chờ Tiểu Tuân ngủ anh sẽ qua.”

“Được! Em đợi anh trên giường đấy, nhanh đến cᏂị©Ꮒ người ta nha.” Nhiêu Hà Lý hưng phấn ôm cổ anh cắn một phát rồi lắc eo chạy đi.

Anh đứng trước cửa hít sâu mấy lần, đợi thứ dưới háng mềm xuống mới mở cửa.

Chử Tuân đã tắm xong, cậu mặc áo phông trắng nằm trên giường, thấy anh vào cũng không hỏi gì, vỗ lên giường nói: “Mau qua đây ngủ đi, chú.”

Anh “ừ” một tiếng, tắt đèn rồi nằm lên giường. Chử Tuân kéo tay anh qua gối lên, nhắm mắt ngủ.

Hơn nửa tiếng sau, anh thấy hẳn Chử Tuân đã ngủ rồi, bèn nghiêng người sang nhìn Chử Tuân.

Chử Tuân đã ngủ rất say, anh khẽ vén chăn lên, chuẩn bị đứng dậy, Chử Tuân bỗng run lên bần bật, thét lên: “Đừng lại đây!! Đừng gϊếŧ tôi!!”

Giữa đêm khuya yên tĩnh, tiếng kêu này có vẻ thê lương lạ thường, anh vặn đèn ngủ, cúi đầu nhìn, “Chử Tuân, Chử Tuân, cháu sao thế?”

Song Chử Tuân như bị nhốt trong giấc mộng, khuôn mặt trắng bệch, mày nhíu chặt, miệng thì thào mấy chữ, trông vô cùng đau khổ, “Đừng… Đừng mà… Chú ơi… Chú ơi…”

Chử Tuân vùng dậy khỏi giường, hai tay vội vàng sờ soạng xung quanh, bắt được cánh tay Chu Lạc, cậu lập tức kéo tay anh, rúc cả người vào lòng Chu Lạc, “Chú ơi… Chú ơi…”

Chu Lạc biết cậu lại mơ ác mộng. Từ nhỏ Chử Tuân đã hay gặp ác mộng, lần nào cũng như thế này, có điều từ khi cậu và Chu Lạc ngủ cùng nhau, đã lâu lắm rồi cậu không gặp ác mộng. Chẳng lẽ hôm nay ngủ xa nhà, lạ giường nên vậy sao?

Chu Lạc nằm lại xuống giường, ôm Chử Tuân đang run rẩy vào lòng, nhẹ giọng dỗ cậu, “Đừng sợ, không sợ nữa, chú ôm này. Không có ai gϊếŧ Tiểu Tuân của chúng ta đâu, người xấu bị chú đánh đuổi hết rồi.”

Anh nghiêng người ôm Chử Tuân, tay vỗ nhẹ sau lưng cậu. Chử Tuân như sợ hãi quá mức, đã rúc hẳn vào lòng anh rồi còn cứ nhích lại gần thêm, l*иg ngực hai người gần như dán vào nhau. Như vậy còn chưa đủ, Chử Tuân bỗng rùng mình, sau đó giơ đùi phải lên quàng quanh hông anh.

Hai người vốn đã dán chặt vào nhau, trên người lại chẳng có mấy quần áo. Chu Lạc cởi trần, bên dưới chỉ độc một chiếc qυầи ɭóŧ trắng, còn Chử Tuân mặc áo phông quần đùi, nhưng cậu dán vào quá gần, chút quần áo đó căn bản chẳng có chút tác dụng ngăn cách nào. Cậu bất giác nhích người, không ngừng cọ lên người Chu Lạc, cùng với động tác của Chử Tuân, Chu Lạc cong eo né ra sau, nhưng anh vừa dịch được hai lần, Chử Tuân lại dán lên như băng dính.

Chu Lạc là một người đàn ông thích đàn ông. Dù anh chưa từng có suy nghĩ gì khác với Chử Tuân, nhưng cũng không chống cự nổi phản ứng tự nhiên của cơ thể. Anh nhanh chóng cương lên, gậy th*t thô to chống chiếc qυầи ɭóŧ trắng thành một túp lều nhỏ cao cao.

Chử Tuân vẫn đang cọ anh, cái đầu mềm mại vùi lên cổ anh, đôi lúc lại cọ môi vào cổ anh. Anh như bị điện giật, vừa tê vừa ngứa, nhưng lại không thể mặc kệ Chử Tuân đáng thương như vậy, Chu Lạc đành phải gồng mình, cắn răng kìm lại cơn sóng tình trong cơ thể.

“Đệt!” Anh khẽ mắng một câu.

Mà Chử Tuân vừa rồi còn vô cùng đáng thương, lúc này đang ngoác miệng cười trong lòng anh.

———————-