Chương 47: Ngoại truyện 4: Chử tuân, chu lạc hỗ công

Trên cửa sổ căn nhà ven biển, Chu Lạc sụp hông bị Chử Tuân va chạm từ phía sau. Cơ thể anh trần trụi, mồ hôi khắp người, từ hai đầu v* trước ngực lan ra xung quanh là những dấu hôn đỏ tím chi chít khắp da thịt. Lúc này Chử Tuân đang giữ hông anh mạnh mẽ cắm vào, anh đổ người về phía trước, nhào về phía bụi hoa tường vi trước mặt.

“Mẹ nó… Chậm thôi… Súc sinh!”

Anh chống tay hút một hơi thuốc rồi quay lại phả khói vào mặt Chử Tuân, “Ông bỏ đói cháu à? Vội vàng như mới cᏂị©Ꮒ lần đầu vậy, kém cỏi.”

Chử Tuân hôn anh qua tầng tầng khói thuốc, động tác va chạm bên dưới càng thêm mạnh mẽ, dương v*t ẩm ướt ngang ngược đâm vào miệng lỗ đã hơi sưng đỏ, đâm vào nơi sâu nhất trong người anh, sau đó đè lên mông anh chậm rãi nghiền nát. Hai tay Chử Tuân bóρ ѵú anh, xoa nắn đầu nhũ và cơ ngực theo động tác đưa đẩy bên dưới. Lưỡi anh cũng bị Chử Tuân ngậm lấy, quấn quýt với lưỡi Chử Tuân, đầu lưỡi đã tê rần vì bị Chử Tuân mυ"ŧ. Trước sự tấn công từ trên xuống dưới, tiếng rêи ɾỉ khó nhịn rỉ ra từ miệng anh, không còn khí thế như lúc chửi người nữa.

“Ưm… Nhẹ thôi… Chú sắp bắn…”

Lúc Chử Tuân thả ra chân anh đã hơi nhũn, Chử Tuân mỉm cười, giữ hông anh đẩy anh về phía giường. Chỉ mấy bước ngắn ngủi mà họ bước đi vô cùng khó khăn, Chử Tuân vừa cᏂị©Ꮒ vừa đẩy anh về phía trước. Lúc di chuyển, dương v*t thô to luôn cọ vào thịt mềm bên trong khiến anh run rẩy, Chu Lạc vung tay vỗ lên mông Chử Tuân, “Mẹ nó… Đợi lát nữa rồi cᏂị©Ꮒ được không… A…”

Vừa đến cạnh giường Chử Tuân đã đẩy anh xuống, cậu nghiêng người nằm đè lên, “Hai hôm trước lúc cᏂị©Ꮒ cháu chú có cho cháu thời gian thở đâu, sắp bị chú giã nát tuyến tiền liệt rồi đây…”

“Có tin ông cᏂị©Ꮒ cháu khóc luôn không?!” Anh nâng cằm Chử Tuân, hung dữ hôn cậu.

Chử Tuân dùng đầu gối tách hai đùi anh ra rồi lại ghìm hông cắm vào, trước đó Chử Tuân đã bắn vào trong một lần, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c chảy từ miệng lỗ sưng đỏ ra ngoài, bị dương v*t của Chử Tuân kéo ra rồi lại đẩy vào.

“Tin chứ, chú giỏi vậy mà, đương nhiên là tin rồi. Nhưng chú cho cháu cᏂị©Ꮒ sướиɠ trước đã!” Nói xong Chử Tuân lại nâng hai chân anh gác lên vai mình, bắt đầu hung tợn đâm rút từ trên xuống dưới. Tốc độ của Chử Tuân quá nhanh, vòng hông khỏe khoắn đâm vào cơ thể anh nhanh như động cơ điện, xương chậu của anh kêu vang dội, bờ mông tròn đầy cũng vừa đỏ vừa sưng. Tư thế này vốn là cắm từ trên xuống, vừa sâu vừa mạnh, lại thêm cách làm như mất hết nhân tính không cho anh thở dốc của Chử Tuân, Chu Lạc dần dần không chịu được, toàn thân đỏ bừng bừng. Tuyến tiền liệt lại càng nhạy cảm, dương v*t của Chử Tuân khẽ cọ vào thôi anh đã run lẩy bẩy, Chu Lạc giơ tay che mắt, vừa run rẩy vừa kêu: “A… Chử Tuân… Lát nữa ông phải xử cháu… Ưm aaa… Con mẹ nó sướиɠ quá… Không chịu được…”

Chử Tuân cũng cᏂị©Ꮒ đỏ cả mắt, bên dưới Chu Lạc thoải mái quá, vừa chặt vừa nóng, tầng tầng lớp lớp thịt mềm tham lam mυ"ŧ chặt dương v*t cậu. Chử Tuân sung sướиɠ thở dốc, cậu vừa vỗ mông Chu Lạc vừa rút dương v*t đỏ bừng của mình ra đè trước lỗ nhỏ ướŧ áŧ của Chu Lạc. Lúc này, miệng lỗ nho nhỏ đã ướt sũng bọt trắng, thịt hồng bên trong bám lên gậy th*t bị kéo ra rồi lại đâm vào, cảnh tượng này quá dâʍ đãиɠ, cũng quá kí©h thí©ɧ.

Chử Tuân thở dốc lặp đi lặp lại động tác đâm vào rút ra, mà mỗi lần thời gian cậu chờ đợi sau khi rút ra đều khác nhau, dùng sức đâm vào cũng không giống nhau, cᏂị©Ꮒ cho Chu Lạc rùng mình, không biết lần sau cậu vào là lúc nào, và cậu sẽ mang đến cho mình bao nhiêu kí©h thí©ɧ.

“Muốn cᏂị©Ꮒ thì cᏂị©Ꮒ đi… Con mẹ cháu đừng chơi ông… Aaa…”

Chu Lạc chưa nói xong Chử Tuân đã ép đùi anh lên trước ngực, ghé lại gần chặn môi anh, “Không phải cháu đang cᏂị©Ꮒ đây sao, xem ra chú vẫn thích cháu cᏂị©Ꮒ chú hơn.”

Chử Tuân ngang ngược đâm vào sâu trong cơ thể anh, lần này cậu không chơi trò chín nông một sâu nữa mà ăn thật làm thật, cú nào cú nấy mạnh mẽ đâm thẳng vào tuyến tiền liệt của anh. Gần như không một người đàn ông vào chịu được kɧoáı ©ảʍ kí©h thí©ɧ tuyến tiền liệt trực tiếp thế này. Chu Lạc khẽ rêи ɾỉ, tiếng rầm rì từ cổ họng tràn ra đều bị Chử Tuân chặn lại, du͙© vọиɠ sôi trào không thể trút hết, nước mắt lập tức trào ra, lăn xuống từ khóe mắt xinh đẹp của anh. Chử Tuân nhíu mày đâm ngày càng mạnh, thấy mình sắp đến giới hạn, Chu Lạc run rẩy, như có dòng điện hàng vạn vôn chạy qua cơ thể, anh ôm cổ Chử Tuân, ghim chặt móng tay lên lưng cậu, muốn làm vậy để nguôi ngoai bớt du͙© vọиɠ khó chịu này.

Đau đớn kí©h thí©ɧ khiến Chử Tuân buông lỏng Chu Lạc, cậu vùi đầu bên cổ Chu Lạc, ghìm hông chạy nước rút. Tốc độ đâm vào của cậu càng lúc càng nhanh, khung giường kêu kẽo kẹt. Chu Lạc thét lên một tiếng, móng tay cào một vết dài rướm máu sau lưng Chử Tuân. Cậu cắm dương v*t nổi gân vào sâu trong Chu Lạc, run rẩy bắn tinh, mà Chu Lạc cũng lên cao trào cùng cậu giữa không gian trắng xóa.

Hai người ôm chặt nhau thở dốc, Chử Tuân vùi đầu bên gáy Chu Lạc, thè lưỡi liếʍ thịt mềm trên cổ anh. Thứ của cậu vẫn vùi trong người Chu Lạc, anh bèn giơ tay đánh lên mông cậu, “Còn liếʍ nữa! Cút xuống nhanh!”

“Ứ ừ.” Cậu làm nũng, dương v*t được tϊиɧ ɖϊ©h͙ bao bọc lại đâm vào trong, “Cho cháu cᏂị©Ꮒ lần nữa đi được không? Chú ơi…”

Vốn Chu Lạc không định làm cậu lần nữa, hai hôm trước là anh say rượu, lại tức giận cậu, cậu trêu chọc quá không chịu được mới cᏂị©Ꮒ cậu. Hôm sau tỉnh lại Chu Lạc còn thấy rất ngại, cảm giác mình từng này tuổi rồi còn bắt nạt một đứa bé. Nhưng chuyện tình ái thật sự rất gây nghiện, có một lần ắt có lần thứ hai, huống chi Chử Tuân lại là người anh ngày nhớ đêm thương, lúc này ngọn lửa trong lòng anh lại bị Chử Tuân đốt cháy.

Anh bò dậy, dương v*t của Chử Tuân trượt ra khỏi mông anh, không có gì chặn lại, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng sệt lập tức trào ra từ miệng lỗ hé mở, chảy từ đùi xuống đầu gối anh. Chu Lạc đè Chử Tuân xuống như không hay biết, anh bóp cằm Chử Tuân, đôi mắt bốc hỏa, l*иg ngực trải rộng dấu hôn, vô cùng gợi cảm. Chử Tuân mê mẩn nhìn lên, cậu thúc hông đẩy anh lên, Chu Lạc tức đến bật cười vì động tác này của cậu.

“Sao trước đây chú không phát hiện nhỉ Chử Tuân, con mẹ nó cháu hư hỏng thật!” Anh cúi đầu cắn môi Chử Tuân.

“Cháu học theo chú hết đó, do chú dạy giỏi thôi.” Chử Tuân vừa nhìn anh cười vừa thò tay ra sau bóp mông anh.

“Bớt đổ lỗi cho chú, chú không dạy cháu chuốc thuốc rồi cọ mông chú mình đâu.” Anh lại gần dùng đầu gối tách hai đùi Chử Tuân, nhẹ nhàng cọ lên khe mông cậu, “Cháu nói xem cháu cọ mông ông mấy năm liền, có phải nên bồi thường không?”

Chử Tuân hiểu ý anh, cậu vòng chân quanh eo Chu Lạc, cọ lên dương v*t của anh, “Có ạ, vậy chú cᏂị©Ꮒ cháu đi, coi như bồi thường, nha chú?”

Chử Tuân dụi khiến dương v*t anh cứng lên, Chu Lạc thở dốc cúi đầu hôn Chử Tuân, anh hung tợn cắn môi cậu, hơi thở tràn ngập tìиɧ ɖu͙© vờn quanh trước sự trêu chọc của Chử Tuân, “Được, hôm nay chú phải cᏂị©Ꮒ cho cưng khóc mới thôi.”

Anh thò tay ra sau sờ lên lỗ nhỏ vẫn hơi sưng của mình, quệt tϊиɧ ɖϊ©h͙ vẫn chưa khô lại lên tay rồi tách đùi Chử Tuân, dùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Chử Tuân chậm rãi đâm vào lỗ đ*t cậu. Chử Tuân vẫn chưa quen lắm, bên trong chặt tới đáng sợ. Anh vừa cắm ngón tay vào đã bị vách thịt mềm mại cắn chặt, Chu Lạc thở dốc, thứ bên dưới càng căng ra, “Thả lỏng, đừng hút chú…”

Giọng anh rất trầm, lại bởi vừa rồi bị Chử Tuân cᏂị©Ꮒ kêu quá nhiều, lúc này đã hơi khàn khàn gợi cảm. Anh dùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Chử Tuân mở rộng cho cậu, anh vỗ lên mông Chử Tuân bảo cậu đừng siết chặt quá, Chử Tuân nhìn dáng vẻ này của anh tới mất hồn, cậu bật dậy đè anh xuống, cưỡi lên cầm dương v*t thô dài của anh từ từ cắm vào cơ thể mình.

“Ưm…” Hành động bất chợt của Chử Tuân kí©h thí©ɧ anh nổi gân trán, dương v*t của anh dần dần phá mở thịt mềm bên trong Chử Tuân, cuối cùng cắm vào sâu bên trong. Chử Tuân gập đầu gối quỳ trên giường, hai tay chống lên ngực anh, bắt đầu nhún người lên xuống.

Hai người đàn ông làʍ t̠ìиɦ vốn không gò bó gì nhiều, sướиɠ là được, huống chi hai người lại nhiều hơn kẻ khác sự gắn bó thân thiết khi bên nhau từ nhỏ đến lớn, khi làm lại càng không rụt rè. Chử Tuân lắc hông, tốc độ càng lúc càng nhanh, mỗi lần ngồi xuống đều nuốt tận gốc dương v*t của Chu Lạc, sau đó cậu ngồi trên bụng Chu Lạc, xoay mông để nó nghiền ép trong người mình. Nơi đó của Chu Lạc rất lớn, không khác gì của cậu, thứ thô dài ấy luôn có thể đâm đúng vào tuyến tiền liệt của cậu, khiến cậu thở dốc liên tục.

Kɧoáı ©ảʍ tuyến tiền liệt và kɧoáı ©ảʍ dương v*t khắc hẳn nhau, thật ra kí©h thí©ɧ hai thứ mang lại cho cậu không thua kém gì nhau. Nếu phải phân biệt thì kɧoáı ©ảʍ tuyến tiền liệt kí©h thí©ɧ và mạnh mẽ hơn, mà kɧoáı ©ảʍ từ dương v*t lại lâu dài hơn. Thật ra cậu không quan tâm cậu và Chu Lạc ai trên ai dưới, cậu chỉ muốn kết hợp khăng khít với Chu Lạc, muốn hôn môi làʍ t̠ìиɦ với anh mà không có chút khoảng cách nào. Còn chuyện ai làm ai thì cậu đều chấp nhận được, chỉ cần Chu Lạc vui là được.

Cậu chuyển động càng lúc càng nhanh, kɧoáı ©ảʍ trong cơ thể ngày một mạnh mẽ, thịt mềm bên trong quấn chặt dương v*t của Chu Lạc. Chu Lạc khẽ gầm một tiếng, giữ eo cậu mạnh mẽ thúc lên mười mấy lần. Chử Tuân rùng mình, không khỏi rêи ɾỉ thành tiếng, Chu Lạc lại nhân lúc cậu thất thần đè cậu xuống, kéo đùi cho cậu quỳ sấp xuống, cầm dương v*t đang nảy thình thịch của mình cắm vào lần nữa.

Chu Lạc cᏂị©Ꮒ đỏ cả mắt, tư thế cưỡi ngựa quá sung sướиɠ, Chử Tuân dập rất mạnh, suýt nữa anh đã bắn ra. Chu Lạc cắm vào, giữ chặt hông Chử Tuân, hung bạo nện vào bên trong, khi làʍ t̠ìиɦ hai người rất ít khi dịu dàng tình tứ, họ đều thích kiểu giao hợp dữ dội rất đàn ông này, kɧoáı ©ảʍ khắp cơ thể được phóng đại vô bờ trong những cú đưa đẩy điên cuồng. Anh vỗ lên mông Chử Tuân, xương chậu đập bôm bốp lên mông cậu, Chử Tuân dằn hông rêи ɾỉ, mồ hôi ướt đẫm lưng.

“A… Chú ơi… Lạc Lạc… Mạnh lên… CᏂị©Ꮒ cháu mạnh lên…”

Anh đứng dậy cưỡi lên hông Chử Tuân, hung hăng cắm vào từ trên xuống, đâm mạnh đến nỗi lỗ sau của Chử Tuân sủi bọt trắng, “Thế này đã đủ chưa?… Chú cᏂị©Ꮒ cưng có sướиɠ không?”

“Ưm… Sướиɠ ạ… A… Chú ơi…”

Anh ra sức cắm vào tận gốc, tìm đúng tuyến tiền liệt của Chử Tuân rồi kéo ra, anh xoa quanh lỗ nhỏ của Chử Tuân, nở một nụ cười suồng sã, sau đó Chu Lạc cầm dương v*t ẩm ướt của mình cắm vào lần nữa. Lần này anh không cho Chử Tuân cơ hội nói chuyện mà điên cuồng tấn công cục thịt mềm mình vừa tìm thấy. Anh hung tợn khuấy đảo, gậy th*t đáng sợ nghiền lên miếng thịt run rẩy rồi cắm vào sâu trong, chưa thúc được mấy lần đã lại lùi về đâm lên nơi nhạy cảm đó. Anh cưỡi lên người Chử Tuân mạnh mẽ cắm rút mấy chục lần, Chử Tuân bị anh làm không nói được câu nào hoàn chỉnh, cả cơ thể run rẩy, kɧoáı ©ảʍ như muốn tước đoạt mạng sống lan ra từ nơi kết hợp. Chử Tuân siết chặt ga giường, há miệng lại không phát ra được âm thanh gì.

“Đủ chưa? Sướиɠ không?” Anh vừa làm vừa hỏi.

Chử Tuân biết hôm nay cậu mà không khóc thì Chu Lạc sẽ không bỏ qua, thôi vậy, dù sao với Chu Lạc thì lúc nào nước mắt của cậu cũng chờ sẵn ở viền mắt. Chử Tuân khịt mũi tìm cảm giác, ngay giây sau nước mắt đã tràn ra, cậu khóc nức nở, đáng thương quay lại nhìn Chu Lạc, “Hu hu hu… Đủ rồi, đủ rồi mà… Chú giỏi lắm… Chú tha cho cháu được không… Cháu không chịu được nữa…”

Nào ngờ lần này cậu tính sai rồi. Chu Lạc thấy cậu khóc cũng không dừng lại mà còn hưng phấn hơn. Anh nhấc tay Chử Tuân lật ngửa cậu lại, cắm vào trong tư thế đối mặt, Chu Lạc ghìm hông cắm vào, đâm cho tuyến tiền liệt của cậu run rẩy. Chu Lạc liếʍ nước mắt giúp cậu, động tác ấy vô cùng dịu dàng, nhưng ánh mắt của Chu Lạc lại kí©h thí©ɧ cậu đến thét lên. Vẻ điên cuồng đáng sợ hiện lên trong mắt Chu Lạc, anh cụng trán lên trán cậu, nói: “Em bé bị chú cᏂị©Ꮒ khóc rồi à… Chú cᏂị©Ꮒ bé tiếp được không? Hôm nay chú không chỉ muốn bé cưng khóc, còn muốn bé cưng đái dầm mới được…”

“Aaa… Chú ơi… Chu Lạc… Không chịu được thật mà… Tuyến tiền liệt sắp nát rồi… Aa… Nhẹ thôi… Chú ơi cᏂị©Ꮒ nhẹ thôi…”

Cả đêm hôm đó, từ giường phòng ngủ đến tường phòng tắm, Chu Lạc đè Chử Tuân đổi đủ tư thế làm suốt bốn tiếng. Cuối cùng Chử Tuân không chịu được nữa bị Chu Lạc cᏂị©Ꮒ bắn nướ© ŧıểυ.

Từ đó trở đi, Chử Tuân hạ quyết tâm sau này không cho Chu Lạc cᏂị©Ꮒ mình nữa, không bao giờ!!!!