- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Đảo Taroshi
- Chương 45: Ngoại truyện 2: Triệu lỗi và maria
Đảo Taroshi
Chương 45: Ngoại truyện 2: Triệu lỗi và maria
Maria vừa tách khỏi Chử Tuân là lên máy bay về đảo Taroshi ngay, chín giờ tối máy bay đáp xuống sân bay Hi Đảo, Triệu Lỗi đã đợi cô ở ngoài từ lâu.
Cô kéo valy ra, nhào thẳng vào lòng Triệu Lỗi, “Đá Nhỏ!”
Triệu Lỗi ôm Maria hôn lêи đỉиɦ đầu cô, mặt hắn ta hơi đỏ.
Mấy hôm trước hai người vừa thổ lộ xong Maria và Chử Tuân đã phải đi, gặp lại sau bốn ngày, Triệu Lỗi lại có vẻ hơi ngại ngùng. Chủ yếu là do Maria nhiệt tình quá, hắn không đỡ nổi.
Maria cọ vào lòng hắn, cô choàng cổ Triệu Lỗi đòi hôn, người qua lại trong sảnh sân bay rất đông, Triệu Lỗi ngại ngùng ngoảnh đầu né cô, “Maria, chỗ này đông quá, làm vậy không hay đâu…”
Maria là người nước ngoài, cô vẫn luôn phóng khoáng trong việc thể hiện tình cảm. Maria chu môi đòi hôn hắn, “Có gì không hay đâu? Cho em hôn đi mà Đá Nhỏ.”
“Đừng, đừng, đừng…” Triệu Lỗi kéo tay ôm cô vào lòng, hắn dẫn cô ra khỏi sân bay, “Lát nữa rồi hôn, về rồi cho em hôn thoải mái, ngoan nào…”
“Triệu Lỗi!!” Maria tức giận hét lên, nhưng cô vẫn không địch lại Triệu Lỗi, bị Triệu Lỗi kéo ra khỏi sảnh rồi tống lên xe.
Cô sầu muốn chết, cô và Triệu Lỗi mới xác định quan hệ đã phải xa ngay bốn, năm ngày, cô nhớ Triệu Lỗi gần chết rồi. Mãi đến giờ mới được gặp nhau mà cả hôn cũng không được, yêu đương kiểu quần gì thế này!
Triệu Lỗi bảo cô ngồi vào ghế phó lái rồi đóng cửa, còn hắn vòng qua bên còn lại. Cô tức giận quay sang định nổi cáu với Triệu Lỗi, nào ngờ Triệu Lỗi đột nhiên giữ gáy cô kéo cô đến trước mặt mình. Đôi mắt đen láy chứa đầy trêu chọc và yêu chiều, “Em sốt ruột làm gì?” Nói xong hắn cúi đầu hôn cô.
Triệu Lỗi hôn rất dữ dằn, vừa vội vàng vừa mạnh mẽ. Một tay hắn giữ gáy cô, tay còn lại giữ eo ấn cô lên người mình. Maria nhanh chóng run rẩy trong cái hôn mạnh bạo này, cô ôm chặt hông Triệu Lỗi, cơ thể dính lên người hắn. Bộ ngực mềm mại như bọt biển đè lên cơ ngực rắn chắc của Triệu Lỗi. Hơi thở của hai người cùng hỗn loạn, nhiệt độ trong xe tăng cao như sắp thiêu cháy Maria. Cô không nghe được gì hết nữa, chỉ còn tiếng Triệu Lỗi mυ"ŧ lưỡi mình vang lên từng tiếng nhóp nhép. Đầu cô rối mòng mòng, tiếng rêи ɾỉ quyến rũ mà mềm mại vô thức rỉ ra từ miệng cô.
“Ưm… Đá Nhỏ…”
Lúc này Triệu Lỗi mới buông cô ra, mặt Maria đỏ bừng, cô ngẩng đầu nhìn Triệu Lỗi, phát hiện mặt Triệu Lỗi cũng đỏ, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập tìиɧ ɖu͙©. Chỉ nhìn vậy thôi cô đã bất chấp tất cả nhào lên hôn Triệu Lỗi, “Đá Nhỏ… anh đẹp trai quá…”
Cô cưỡi lên người Triệu Lỗi, ôm đầu Triệu Lỗi hôn hắn ta. Triệu Lỗi cũng ngẩng đầu đáp lại cô, hai người hôn rất gợϊ ȶìиᏂ. Hắn thò tay ra sau lưng Maria, dừng lại nơi eo cô một lát rồi trượt ra sau bóp mông cô. Tiếng rêи ɾỉ mờ ám tràn ra từ xoang mũi Maria, cơ thể vô thức dán lên người Triệu Lỗi. Bên dưới hai người cọ vào nhau qua một lớp vải mỏng, hôm nay cô mặc váy, lúc này ngồi trên hông Triệu Lỗi, không ngừng cọ lên “cậu em” của hắn ta qua chiếc qυầи ɭóŧ ren màu hồng. Triệu Lỗi nhanh chóng cứng lên, dương v*t to lớn cộm bên dưới cô, chiếc quần ren màu hồng lập tức ẩm ướt.
Triệu Lỗi thở dốc kéo cô xuống khỏi người mình, đè cô lên ghế phó lái. Maria nâng chân day phần dưới đã cương cứng của Triệu Lỗi, “Đá Nhỏ, anh cứng quá…” Nói xong, cô với tay kéo khóa váy của mình, “Làm không baby?”
Triệu Lỗi đỏ mắt ôm cô, nhưng cuối cùng hắn vẫn dằn tay cô lại, “Em ngồi máy bay hai mấy tiếng rồi, hôm nay mệt quá, anh đưa xem về nghỉ trước.”
“Em không mệt!!” Cô ôm cổ Triệu Lỗi hôn hắn, hỏi tiếp: “Làm đi anh, nha? Em muốn mà.”
Triệu Lỗi ôm cô cắn hai phát rồi ấn cô về chỗ, cài dây an toàn cho cô rồi hậm hực nói: “Không làm!”
Maria hét lên: “Triệu Lỗi, anh không làm được đúng không?! Thế mà cũng không làm!”
Triệu Lỗi mặc kệ cô, chỉ im lặng lái xe. Thật ra không phải Triệu Lỗi không muốn, bên dưới của hắn cứng sắp nổ tung rồi sao lại không muốn được. Chẳng qua hắn thấy hai người phát triển nhanh quá, họ mới ở bên nhau đã làm khiến hắn có vẻ cầm thú quá mức. Vả lại Maria mới đi chuyến bay dài như vậy, đúng là hắn ta không nỡ, muốn Maria nghỉ ngơi nhiều hơn. Hắn ta biết mình đã làm rồi thì có thể làm Maria tới bán sống bán chết.
Maria cạn lời. Rốt cuộc ban đầu cô mù lòa kiểu gì mới thích tên đàn ông kỳ cục này thế?! Đã cởi cả quần rồi mà cuối cùng lại nói không làm?!! Maria tức giận không nói chuyện với Triệu Lỗi suốt cả đường về.
Nửa tiếng sau, hắn đỗ xe trước cửa khách sạn Maria ở. Khách sạn hướng ra biển, họ có thể nghe tiếng sóng biển vỗ lên bờ cát. Gió biển về đêm rất dịu dàng, ẩm ướt thổi qua mặt. Maria vừa xuống xe đã tức anh ách đi thẳng, nhưng chưa đi được bao xa cô đã bị Triệu Lỗi kéo lại. Triệu Lỗi đè cô dưới gốc cây tường vi bên tường, cúi người mỉm cười nhin cô, “Em nói xem sao em dễ cáu thể? Hửm? Tức giận với anh cả đường, sao thế, đi Mexico về đã không thích anh nữa rồi à?”
Oan quá đi mất thôi!
Maria ngẩng đầu lườm hắn ta, “Đúng, không thích, không thích chút nào hết á!”
Hắn ta cười bất cần, khoe hai chiếc ranh khểnh nhòn nhọn, “Không sao, ông thích em là được.”
“Anh…” Maria vừa định đánh trả đã bị hắn đè lên cây hôn tiếp. Sóng biển vỗ lên bờ cát cách đó không xa, gió nhè nhẹ thổi qua, cánh hoa tường vi màu hồng lả lướt theo gió, rơi xuống mặt họ như mưa. Vóc dáng Triệu Lỗi rất cao, hắn ta đè Maria lên cây rồi cúi người hôn cô, tựa như ngọn núi cao ngất lan tỏa hơi ấm. Hắn ta dán lên người Maria, ngang ngược đưa lưỡi tách hai hàng răng của cô, sau khi vươn vào lại khuấy đảo trắng trợn, nước bọt không ngừng chảy ra từ khóe miệng Maria.
Không thể không nói kỹ thuật hôn của hắn ta rất tốt, không người phụ nữ nào có thể chịu được nụ hôn ngang ngược vội vã lại triền miên này. Cơ thể Maria mềm nhũn, thở không ra hơi. Hắn ta thả Maria ra, sợi chỉ bạc rất dài kéo ra từ khóe miệng khi hai người tách ra. Hắn ta cụng trán lên trán Maria, khẽ hỏi: “Không thích thật sao? Cho em một cơ hội nữa, nói sai sẽ bị phạt.”
Khóe mắt Maria ửng đỏ, tất cả là tại Triệu Lỗi trêu chọc cô, cô nhón chân ôm cổ Triệu Lỗi, ngọt ngào nói: “Thích chứ, thích anh nhất luôn.”
Hắn ta lau nước bọt bên khóe miệng Maria, khàn giọng nói: “Đừng quyến rũ ông, nếu làm thật ngày mai em không xuống giường được đâu Ngồi máy bay lâu vậy em không mệt à? Ông thương em, cô nhóc tóc vàng như em thì biết gì!”
Maria thở dài, “Em không mệt thật mà… Không mệt chút nào hết… Hai mươi mấy tiếng qua em vẫn luôn nhớ anh…”
Hắn ta không nói gì mà lẳng lặng nhìn cô, cô có thể cảm nhận được l*иg ngực hắn ta nhấp nhô dữ dội. Ba mươi giây sau, Triệu Lỗi kéo tay cô đi về phía khách sạn, “Em đừng hối hận, tối nay ông phải xử em!!”
Maria cười nói: “Còn lâu mới hối hận, anh là người em vất vả chờ đợi hai năm, em thích anh nhất luôn Đá Nhỏ.”
Triệu Lỗi húc mở cửa, đè Maria lên cửa rồi hôn cô. Hắn ta thò tay ra sau lưng kéo khóa váy của Maria, vội vàng tụt váy cô xuống đất. Họ không mở đèn phòng nhưng bên ngoài có ánh trăng, ánh trăng rọi qua cửa sổ hắt lên người Maria, Triệu Lỗi nhìn mà như sắp ngừng thở.
Maria quá trắng, trắng đến phát sáng, tựa như lớp kem bơ trên chiếc bánh gato. Không chỉ trắng mà cô còn tỏa ngát hương thơm, như dụ dỗ người ta nhấm nháp hương vị của cô. Hôm nay Maria mặc một chiếc áσ ɭóŧ ren màu hồng, ôm chặt lấy hai bầu ngực căng đầy của cô, như đôi quả đào mật mọng nước. Triệu Lỗi thở dốc, hai tay bọc lên ngực cô, hắn ta cúi đầu vùi mặt giữa khe ngực, khẽ than thở: “Đ*t, em trắng muốn mù mắt ông luôn.”
Maria khẽ thở dốc, Triệu Lỗi ngậm đầu v* cô, hắn ta đẩy áσ ɭóŧ cô xuống, lưỡi cuốn đầu nhũ mυ"ŧ vào miệng, bên còn lại cũng được Triệu Lỗi ôm trọn xoa nắn. Triệu Lỗi tách hai chân Maria, đè cô lên tường, mái đầu đen dày vùi trước ngực cô như đứa trẻ đang bú sữa, tiếng nước nhóp nhép vang lên trong miệng. Lúc này Triệu Lỗi sắp điên rồi, hai viên thịt mềm mại bên dưới như hai miếng bọt biển hút nước, mềm mại đến nỗi có thể nổi lên mặt nước.
“Maria…” Hắn ta vừa mυ"ŧ vừa gọi tên Maria, Maria cũng được liếʍ đến nổi da gà. Qυầи ɭóŧ của cô đã ướt, bên dưới bắt đầu ngập nước, cô l*иg tay vào mái tóc đen cứng cáp, ngửa cổ rêи ɾỉ, “Đá Nhỏ… Đừng mυ"ŧ nữa… Em khó chịu quá…”
Triệu Lỗi bế cô thả xuống giường rồi cúi người đè lên, hắn ta kéo chiếc quần ren đã ướt đẫm của cô xuống, tách hai đùi Maria, “Mở đùi ra, cho anh nhìn bên dưới.”
Maria không ngại ngùng chút nào, cô rất tự tin với cơ thể mình. Maria đạp chân lên vai Triệu Lỗi, tách hai bên đùi mình ra, cô phơi bày cả vườn hoa trần trụi trước mắt Triệu Lỗi. Maria đã cạo lông từ trước, nơi đó không một cọng lông, âʍ ɦộ cũng là màu hồng mọng nước. Hai bên môi bé nhạt màu ôm lấy phong cảnh bên trong, phía trên môi bé là một điểm nhỏ gồ lên, óng ánh nước khiến người ta thèm thuồng. Triệu Lỗi nuốt nước bọt rồi lại gần, hắn ta miết hai bên môi bé của Maria, phơi bày phong cảnh bên trong. Bên trong hai mép thịt là thịt mềm ướŧ áŧ đang thẹn thùng run rẩy theo nhịp thở của Maria. Mắt Triệu Lỗi đỏ bừng, hắn ta cúi đầu dán mặt lên nơi đó, vươn lưỡi liếʍ hai bên mép và thịt mềm bên trong rồi lại cụng mũi lên âʍ ɦộ mọng nước. Triệu Lỗi vùi mặt bên dưới Maria, phả ra hơi thở nóng hổi. Maria thét lên, kɧoáı ©ảʍ khổng lồ khiến cô phải cong người.
Triệu Lỗi vừa liếʍ vừa xoa nắn điểm nhỏ gồ lên kia, hắn ta vừa chạm vào Maria đã thét lớn. Triệu Lỗi liếʍ láp âʍ ѵậŧ nhạy cảm của Maria vài lần, rồi đổi sang day nó trong tiếng rêи ɾỉ của Maria. Triệu Lỗi ngậm môi âʍ ɦộ của Maria rồi liếʍ mυ"ŧ mạnh mẽ, kɧoáı ©ảʍ nghiêng trời lệch đất ùn ùn kéo đến, tay Triệu Lỗi càng lúc càng nhanh, cơ thể Maria run rẩy như bị điện giật. Cuối cùng Triệu Lỗi mυ"ŧ mạnh một hơi, Maria trực tiếp lêи đỉиɦ qua âʍ ѵậŧ, cô phun từng luồng nước lên mặt Triệu Lỗi, cô đạt tới cao trào.
Triệu Lỗi vuốt mặt, nhổm dậy vừa cười vừa cởϊ qυầи áo, “Sướиɠ xong chưa? Giờ đến lượt ông sướиɠ.”
Nói xong hắn ta tóm chân Maria kéo về phía mình, dương v*t to dài kề sát cô bé đang chảy nước của Maria. Hắn ta nhịn đến đỏ cả mắt, nhưng lúc hắn ta ghìm hông chuẩn bị cắm vào thì Maria lại đá hắn ta, lùi về sau, “Đeo bao vào!”
Hắn ta không nhịn được nữa, kéo Maria đè cô xuống, “Bao con c*c, ông n*ng sắp chết rồi, mau lại đây!”
Maria là người phương Tây, cực kỳ chú trọng chuyện đeo bao giữ an toàn này. Cô tiếp tục lùi lại, vừa lùi vừa hét: “Không được, không đeo thì không làm!”
Triệu Lỗi bực bội nhảy xuống giường, vung vẩy chú chim dựng thẳng hằm hằm đi lấy bao, “Đệt! Vừa rồi đi đường ai gạ ông? Không làm cũng không được, giờ chọc ông cứng lên rồi lại không cho đâm.” Triệu Lỗi vùng vằng đeo bao vào, sau đó nhào lên người Maria như hổ vồ mồi, hắn ta hung dữ nói: “Nhóc tóc vàng, hôm nay ông không cᏂị©Ꮒ em phát khóc thì ông không họ Triệu.”
“Sợ quá đi mất, tới luôn đi.” Maria ôm cổ, vòng chân lên hông hắn ta, “Mau vào.”
Triệu Lỗi nhìn đôi mắt xanh biếc của Maria, bầu ngực trắng nõn dưới ánh đèn lại càng thêm quyến rũ, Maria quá xinh đẹp, đẹp đến mức hắn ta không nỡ mạnh bạo với cô. Hắn ta cúi đầu cắn đầu v* của Maria, “Gọi chồng thì ông mới vào, gọi mau!”
“Ưm… A…” Maria rêи ɾỉ, cô kề sát bên tai Triệu Lỗi: “Daddy, làm ơn vào đi!”
Daddy! Dù hắn ta ngu tiếng Anh cũng biết từ này có nghĩa là “Bố”, Maria không gọi hắn ta là chồng mà gọi là bố. Bố đó! Bố đó trời! Nào có gã đàn ông nào chịu nổi khi được gọi “bố” trên giường? Maria vừa gọi, Triệu Lỗi đã chửi thề một câu rồi chùng eo cắm vào cô bé của cô.
“Ư…” Kích cỡ của Triệu Lỗi lớn quá khiến Maria hơi khó ăn, đã lâu lắm rồi cô không làm, từ khi thích Triệu Lỗi cũng chưa từng lên giường với ai. Lúc này lối vào thẹn thùng ẩm ướt siết chặt, Triệu Lỗi vừa cắm vào đã không nhịn được ra vào nhanh hơn.
“Maria… Bé cưng à… Sao em chặt thế…”
“Ưm… Thích không…”
“Thích… Ông thích sắp điên rồi…”
Triệu Lỗi giữ eo Maria đâm vào như lắp mô tơ điện, mỗi lần đều đâm vào nơi sâu nhất rồi lại rút ra, sau đó lại cắm vào thật mạnh. âm đ*o chặt chẽ bị hắn ta ma sát ra vào, kɧoáı ©ảʍ to lớn tràn lan khắp cơ thể Maria. Chẳng mấy chốc Triệu Lỗi đã tìm ra điểm G của cô, hắn ta điều chỉnh vị trí đâm từng hồi mạnh mẽ vào nơi đó, Maria thét lên, nước mắt tràn ra.
“Nhẹ thôi… Daddy… Nhẹ thôi…”
“Không nhẹ được đâu bé con… Sao cᏂị©Ꮒ em thích thế này… Nước ở đâu ra mà nhiều thế… Hử?” Triệu Lỗi cúi đầu hôn cô, tốc độ ra vào càng lúc càng nhanh càng mạnh. Cô ôm cổ Triệu Lỗi, toàn thân ửng đỏ vì bị cᏂị©Ꮒ. Bên dưới cô chảy rất nhiều nước, thấm ướt cả ga giường, dương v*t của Triệu Lỗi ra vào khuấy đảo trong âm đ*o cô càng lúc càng nhanh, càng mạnh. Triệu Lỗi làm cô trong tư thế này gần 30 phút, sau đó hắn ta bế cô lên, lật cô lại đâm vào từ phía sau. Tư thế này vào sâu quá, Triệu Lỗi vừa đâm mấy lần cô đã không chịu nổi, cơ thể run rẩy gục xuống giường. Triệu Lỗi lại kéo tay cô ôm vào lòng mình, vừa ra vào trong cơ thể cô vừa cúi đầu cắn cổ cô. Maria khóc nức nở, thích quá, thích đến muốn khóc.
Triệu Lỗi cười toe nhìn cô, hắn tiếp tục đâm vào sâu bên trong, “Sao thế? Mới vậy đã không chịu được rồi à? Daddy mới bắt đầu cᏂị©Ꮒ em mà.”
Maria khóc lóc ngoảnh đầu, “Hu hu hu… Chồng ơi nhẹ chút được không? Người ta đi máy bay mệt lắm…”
“Giờ biết mệt rồi à? Bảo em đừng chọc bố thì không nghe, giờ gọi chồng cũng muộn rồi. Em cứ gọi bố đi, bé con à…” Nói xong hắn ta lại đè Maria xuống giường, xoay bờ mông trắng nõn của cô lại rồi cắm vào, bắt đầu cuộc chinh phạt “vô nhân tính”!
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Đảo Taroshi
- Chương 45: Ngoại truyện 2: Triệu lỗi và maria