Hút xong một điếu thuốc, Chu Lạc rời mắt khỏi hai người đang quấn quýt trên sàn nhảy, anh xoay người ra khỏi sảnh.
Trước khách sạn hướng biển này là một bãi cát, hồi chiều vừa có một trận mưa, đến chập tối mới tạnh. Rặng mây đỏ khổng lồ ngang ngược sôi trào như mắc ma, đốt cháy cả bầu trời thành màu vỏ quýt, Chu Lạc tựa lên lan can bên ngoài khách sạn hút thuốc, gió biển thổi tóc anh rối tung, xõa xuống trán và vai. Anh nhìn ra mặt biển phía xa, nhả ra làn khói màu xám nhạt.
“Sao chú lại ra đây hút thuốc?” Không biết Chử Tuân ra đây từ lúc nào, cậu đứng cạnh anh, sóng vai anh.
Anh quay sang nhìn Chử Tuân, không nói gì, chỉ ra sức hút một hơi thuốc.
Chử Tuân không để ý đến sự lạnh lùng của anh, cậu chạm vào vai anh, nói: “Cháu ra đây thông báo cho chú một tin vui, cháu cầu hôn Maria rồi, cô ấy cũng đồng ý rồi, mấy hôm nữa chúng cháu sẽ về Mexico tổ chức đám cưới, sau lễ cưới cháu không định về nữa. Cháu ở lại đây, chú thấy cháu cũng phiền lòng, nên cháu đến đây tạm biệt chú.”
Anh vẫn không nói chỉ, chỉ có nhịp thở dần trở nên vội vã, điếu thuốc trong tay đã cháy hết, mà anh lại quên vứt.
Chử Tuân vờ như không thấy, đuôi đã lòi ra rồi, hắn phải kiên nhẫn, từ từ thử anh, “Chú, lần này cháu chắc chắn rồi, cháu không quấy rầy chú nữa đâu. Cháu yêu Maria, mong chú chúc phúc, tạm biệt chú.”
Dứt lời, Chử Tuân quay người rời đi. Tim cậu đập rất nhanh, cậu buộc mình phải bình tĩnh lại, bước đi thật vững vàng, chậm rãi đi tới lối vào khách sạn.
Cậu đang cược, một ván cược không nắm chắc phần thắng.
Phía sau yên tĩnh hồi lâu, bỗng tiếng bước chân dồn dập vang lên, Chử Tuân gian trá mỉm cười. Ngay lúc đó, một bàn tay bỗng kéo cậu lại.
Chu Lạc đứng trước mặt cậu, l*иg ngực rộng lớn nhấp nhô, tựa như đang dồn nén thứ cảm xúc khủng khϊếp nào đó, ngón tay giữ cậu lại đã trắng bệch.
“Chú sao thế?” Cậu cúi xuống hỏi Chu Lạc.
Chu Lạc mở miệng lại không nói tiếng nào, ngón tay siết chặt khiến cánh tay cậu tím bầm.
Cậu lẳng lặng nhìn Chu Lạc, Chu Lạc nhắm mắt, hít một hơi thật sâu rồi mở miệng, cuối cùng anh vẫn không nói gì.
Chu Lạc như bị dồn đến đường cùng, toàn thân run rẩy, hai người đứng đó đấu tranh gần hai phút, cuối cùng Chu Lạc thở dài, cơ thề cao lớn như bỗng nhiên sụp xuống, chậm rãi buông tay Chử Tuân.
“Không có gì, cháu đi đi.” Nói xong anh lại quay lưng đi, bỏ mặc Chử Tuân.
Lúc này Chử Tuân lại chạy lên kéo Chu Lạc, cậu vòng qua hông anh kéo anh vào lòng, chóp mũi hai người chạm nhau, “Chú không nỡ để cháu đi đúng không? Có phải chú không muốn cháu kết hôn với người khác không?”
Thật ra Chử Tuân vốn không mong chờ Chu Lạc mở miệng giữ cậu lại, cậu chỉ cần Chu Lạc kéo cậu, chỉ cần anh giữ cậu lại, cậu sẽ bất chấp tất cả để quay đầu.
Nếu khoảng cách hai người là một trăm bước, Chu Lạc chỉ cần đi một bước, cậu sẵn lòng đi hết chín mươi chín bước còn lại, cam tâm tình nguyện, không oán thán lời nào.
Chu Lạc vẫn không lên tiếng, chỉ run rẩy trong lòng Chử Tuân. Chử Tuân cọ lên chóp mũi anh, cười nói: “Chú không nói nữa là cháu đi thật đấy, cháu kết hôn với người khác rồi là không cần chú nữa đâu.”
“Mẹ nó, cháu dám à!” Chu Lạc bỗng hung dữ nhìn cậu, “Cô bạn gái đó của cháu có biết cháu nhốt chú mình lại cᏂị©Ꮒ bảy ngảy bảy đêm không? Có biết cháu thích chú mình từ năm 13 tuổi không?!”
Chử Tuân nói: “Cô ấy biết, cô ấy không để bụng.”
Chu Lạc gầm lên: “Chú để bụng, chú không cho phép…”
Chử Tuân áp sát anh, môi cậu quanh quẩn bên môi anh, “Chú để bụng cái gì? Không cho phép chuyện gì?”
Chu Lạc như sói đói bị dồn vào đường cùng, tơ máu giăng đỏ bừng giăng đầy mắt anh, vô cùng đáng sợ. Anh kéo cổ áo Chử Tuân, hung dữ gằn từng chữ, nói: “Không cho cháu đi, không cho cháu kết hôn với người khác, đã cᏂị©Ꮒ ông rồi thì là người của ông.”
Chử Tuân bật cười, cười không biết trời đất là gì, sau đó cúi đầu toan hôn anh, “Được rồi, cháu không đi nữa, cũng không kết hôn với người khác.”
Anh lại ngoảnh đầu đi, ghét bỏ nói: “Miệng vừa hôn người khác, mẹ nó đừng đυ.ng vào chú.”
Chử Tuân vặn đầu anh lại, không nói không rằng đã chặn môi anh, “Đó là lừa chú thôi, cháu không hôn cô ấy. Lớn thế này rồi mới hôn mỗi chú thôi đấy, sau này cũng chỉ hôn chú thôi, được không? Chú ơi… Lạc Lạc…”
Môi hai người nhanh chống quấn quýt vào nhau, tham lam nuốt nước bọt của người kia. Chu Lạc tựa vào lan can, ôm hông Chử Tuân, giữ chặt cậu trên người mình. Hai tay Chử Tuân ôm mặt anh, đầu lưỡi càn quét hàm trên, mυ"ŧ lưỡi Chu Lạc, họ điên cuồng mơn trớn cơ thể nhau, tựa như hai con thú hoang cắn xé lẫn nhau.
Mặt biển màu quýt đằng xa sục sôi, tầng mây màu hồng tím cuồn cuộn trên cao, họ ôm hôn giữa ánh chiều tà, cả hòn đảo đang hò reo vì họ.
Chiếc Mercedes màu trắng vυ"t đi trên quốc lộ ven biển, Chử Tuân lái xe, Chu Lạc ngồi cạnh cậu, mặt anh đanh lại. Áo sơ mi của hai người đều đã bị vò nát, tóc cũng rối bù. Trong xe rất nóng, tìиɧ ɖu͙© lan tràn vô tận, mùi tanh ngọt lan tỏa khắp buồng xe.
“Lái nhanh lên.” Chu Lạc xoay cửa sổ lên, mò tay xuống háng Chử Tuân.
Cửa căn nhà ven biển mở tung, hai bóng người quấy quýt cùng nhau, lảo đảo vào phòng. Chử Tuân đè Chu Lạc lên tường mà gặm, tay luồn vào dưới áo sơ mi của anh, vuốt ve cơ ngực anh. Chu Lạc cắn môi Chử Tuân, mυ"ŧ lưỡi cậu, hai tay vội vã gỡ thắt lưng Chử Tuân, kéo quần cậu xuống, xoa nắn mông Chử Tuân.
Tiếng thở dốc nặng nền vang lên không ngừng, tựa như hai con thú đang ra sức cấu xé, đầu gối Chử Tuân tách hai đùi Chu Lạc, ghim anh lên tường. Chu Lạc vòng tay lên cổ Chử Tuân, đùi quắp lên hông cậu, anh gặm yết đầu Chử Tuân, Chử Tuân khẽ kêu một tiếng, sau đó kéo hai tay Chu Lạc lêи đỉиɦ đầu rồi vùi đầu xuống cổ Chu Lạc.
“Ưm…”
Chu Lạc khẽ rên lên, thịt mềm nơi cổ bị Chử Tuân ngậm vào, răng nanh cậu chậm rãi nghiền vùng thịt mềm mại ấy, thứ cứng rắn bên dưới chậm rãi cọ lên bụng Chu Lạc.
“Lạc Lạc… Chú…”
Tiếng rên của Chu Lạc ngày càng lớn, cổ anh rất nhạy cảm, lúc này lại bị Chử Tuân ngậm lấy vừa cắn vừa liếʍ khiến người anh đỏ bừng. Anh vùng khỏi tay Chử Tuân, vươn tay ấn công tắc trên tường, phòng khách sáng bừng.
Chử Tuân ngẩng đầu nhìn anh, ánh sáng nhấp nháy sâu trong đôi mắt xanh nhạt, “Giờ chú muốn chạy vẫn kịp đấy.”
“Chạy con cu!”
Anh kéo áo Chử Tuân, tay vừa giật, áo cậu lập tức bung nút. Anh vừa hôn vừa đẩy Chử Tuân về phía sau, Chử Tuân ôm eo Chu Lạc mặc cho anh đẩy cậu, trên môi là nụ cười thỏa mãn.
Chử Tuân ngã xuống sô pha, Chu Lạc lập tức cưỡi lên hông cậu, cúi đầu ngậm môi Chử Tuân, “Không được cười, ranh con!”
Bàn tay Chu Lạc chạy học từ cổ Chử Tuân xuống, vuốt ve cơ ngực cậu. Vóc dáng Chử Tuân rất đẹp, cơ ngực cậu nở nang, Chu Lạc tham lam xoa nắn hai mảng cơ bắp vạm vỡ ấy, dương v*t cứng rắn trong quần dán chặt vào cây hàng của Chử Tuân, cọ xát. Chử Tuân cởϊ áσ sơ mi giúp anh, hai tay chơi đùa với hai núʍ ѵú, anh nhíu mày rêи ɾỉ, gỡ tay Chử Tuân xuống. Chử Tuân lại ngồi phắt dậy đảo ngược vị trí, cúi đầu ngậm núʍ ѵú anh.
Nơi đó của anh nhạy cảm, Chử Tuân vẫn nhớ. Chiếc lưỡi trơn ẩm bao quanh đầu v* mềm mại màu hồng, gặm cắn xung quanh, chẳng mấy chốc nó đã cứng lên. Cơn sướиɠ như dòng điện vụt qua cơ thể, anh l*иg tay vào tóc Chử Tuân, cắn môi rêи ɾỉ.
“Đừng mυ"ŧ nữa… A…”
Chử Tuân vừa liếʍ mυ"ŧ vυ" anh, vừa lần tay xuống hông cởi thắt lưng giúp Chu Lạc. Anh phối hợp nâng chân lên đá chiếc quầy tây màu đen xuống dưới ghế, cuối cùng hai người cũng trần trụi đối mặt.
Dù không phải lần đầu, nhưng lúc này tâm tình của họ khác hoàn toàn. Chử Tuân quỳ trên người anh, đôi mắt sáng ngời, Chu Lạc bèn ôm cổ Chử Tuân hôn môi cậu.
Họ ôm nhau rất chặt, môi lưỡi triền miên, hơi thở tan vào nhau. Tay Chử Tuân mò ra sau lưng anh, bao lấy cánh mông mà xoa nắn. Anh gác đùi lên hông Chử Tuân, ưỡn lưng cọ vào háng cậu, Chu Lạc thở dốc khẽ rên bên tai Chử Tuân, “Muốn ** thì ** nhanh… Đừng có hành nhau…”
Chử Tuân ngậm môi anh, nỉ non: “Chú ơi, chú muốn cᏂị©Ꮒ cháu không?”
Anh không đáp lại mà xoay người quỳ trên ghế, nói với Chử Tuân, “Đến đi, nhanh lên, con mẹ nó n*ng sắp nổ rồi.”
Anh quỳ trên ghế, gò mông cong vểnh phơi bày trước mặt Chử Tuân. Mắt Chử Tuân đỏ bừng, cậu xoa nắn mông Chu Lạc, tách hai cánh mông ra, nhìn khe nhỏ chính giữa. Ở đây không có gel bôi trơn, Chử Tuân không dám liều, cậu bèn liếʍ lên hai gò mông, ghẹo cho anh rên liên hồi, sau đó trượt lưỡi xuống khe mông, liếʍ láp lỗ sau của anh.
“Đệt, đừng liếʍ… Ưm…”
Anh run bần bật, eo sụp xuống ghế. Chử Tuân vẫn chôn giữa khe mông, chậm rãi liếʍ láp nếp uốn đỏ mềm, cậu vòng tay ra trước, nắm dương v*t Chu Lạc, nhanh chóng tuốt từ gốc đến đỉnh.
Không lâu sau Chu Lạc đã thả lỏng, nếp nhăn thít chặt cũng xốp mềm, lúc này Chử Tuân mới buông “cậu em” của anh, hai tay tách hai bên mông, khi lỗ sau đã mở ra một lối nhỏ, cậu lập tức với lưỡi vào.
“A…” Dù không phải lần đầu tiên Chử Tuân liếʍ giúp anh, nhưng Chu Lạc vẫn xấu hổ không biết chui vào đâu. Anh vùi đầu xuống sô pha, từ cổ xuống ngực đến cả vùng lưng cũng đỏ ửng. Da Chu Lạc vốn trắng, lúc này lại ửng hồng, vô cùng khiêu gợi.
Lưỡi Chử Tuân linh hoạt quấy phá trong lỗ nhỏ thẹn thùng, bàn tay lại vuốt ve trên cây thịt sưng đỏ của anh, chất nhầy dính nhớp chảy ra từ lỗ sau, Chu Lạc càng rên càng lớn, mà bên dưới của Chử Tuân cũng ngày càng đau.
Chử Tuân thu lưỡi về, cậu nhổ nước bọt lên lỗ nhỏ phía sau, sau đó bôi quanh lỗ sau của anh, ngón tay chậm rãi tách từng nếp uốn hồng nhạt rồi cắm vào.
Chử Tuân rất dịu dàng, từng động tác đều cẩn thận từng li, ngoài cảm giác có vật lạ đâm vào, anh không đau đớn chút nào. Huống chi trước đó Chử Tuân đã cᏂị©Ꮒ anh bảy ngày bảy đêm, nơi đó đám bị cᏂị©Ꮒ mở từ lâu, Chử Tuân chưa đâm mấy nhát đã chảy nước dầm dề.
“Đau không?” Chử Tuân hôn lên lưng anh, khẽ hỏi.
“Không đau… Mẹ mày có cᏂị©Ꮒ nhanh được không?” Anh gầm lên.
Chử Tuân khẽ cười, đỡ dương v*t của mình đè lên lỗ đ*t anh, nói: “Chú ơi, cháu vào đây.”
“A..”
dương v*t thô to đâm vào lỗ nhỏ chật hẹp, đầy vào trong từng chút. Vách thịt trong lối vào dần dần mở ra, từng thớ thịt ma sát mang đến kɧoáı ©ảʍ lâm râm, càng lúc lỗ sau của anh càng ướŧ áŧ, mà không lâu sau dương v*t của Chử Tuân đã vào đến tận gốc. Chử Tuân thở dốc, đỡ eo anh bắt đầu cử động, ban đầu Chử Tuân còn kìm nén bản thân, chín nông một sâu chậm rãi đưa đẩy. Nhưng không lâu sau cậu đã hung hãn xỏ xuyên, vòng eo cường tráng đẩy nhanh, dập từng cú vào sâu trong người anh.
Mông Chu Lạc bị đυ.ng đến đỏ bừng, như hai quả đào mật múp míp đâm vào mắt Chử Tuân. Chử Tuân không nhịn được vung tay đánh lên, đánh cho hai quả đào mật kia rung rinh trên cành, tiếng xương chậu va vào mông anh vang dội, lại thêm tiếng rêи ɾỉ nghẹn ngào của Chu Lạc. Chử Tuân cảm giác mình sắp điên rồi, dù gì cậu cũng mới đôi mươi, vừa phải gắng gượng qua mười mấy năm mới đợi được người thương tình nguyện nằm dưới thân mình. Sao cậu giữ được bình tĩnh nữa?
Cậu gần như cưỡi trên người Chu Lạc, dương v*t nổi gân xanh cắm vào tận gốc rồi rút ra toàn bộ, kéo theo chất nhầy trắng đυ.c, sau đó cậu lại cắm vào lỗ thịt đỏ bừng. Cậu đã tìm ra tuyến tiền liệt của anh từ lâu, lần nào cũng cố ý đâm vào tuyến tiền liệt nho nhỏ đó. Chu Lạc quá nhạy cảm, cậu đâm một lần, Chu Lạc sẽ run một lần. Cuối cùng cậu giữ hông Chu Lạc, nửa dưới như lắp mô tơ điện điên cuồng thúc vào cục thịt nhỏ như hạt dẻ kia mấy chục lần. Chu Lạc rên lên từng tiếng nức nở, anh co gối bò về phía trước, lại bị cậu kéo chân về, đè xuống hung hăng đâm chọc.
Chu Lạc không chịu nổi, anh nằm sấp trên sô pha, Chử Tuân dán chặt lên lưng anh, làm Chu Lạc từ phía sau. Cậu vùi đầu bên tai Chu Lạc, vừa đâm vừa ép hỏi anh: “Sướиɠ không? Hửm?”
Chu Lạc vùi mặt xuống ghế không đáp lại, cậu bèn thúc eo đâm vào tuyến tiền liệt của Chu Lạc, Chu Lạc không chịu nổi, gào lên: “Sướиɠ… Sướиɠ được chưa, chậm thôi, đệt…”
“Chậm thì không sướиɠ đâu.” Nói xong, cậu lật người Chu Lạc, đối mặt cᏂị©Ꮒ anh. Cậu gác đùi Chu Lạc lên vai mình, tay nắm cây hàng của anh, dương v*t ra vào phía sau Chu Lạc, mạnh mẽ đâm chọc. Nơi kết hợp của hai người rỉ ra rất nhiều chất lỏng trắng đυ.c, thấm xuống sô pha. Cậu vừa đâm rút dương v*t của mình, vừa tuốt giúp Chu Lạc, đôi mắt xanh nhạt tràn đầy ý cười dâʍ đãиɠ, “Chú ơi, sô pha toàn là nước của chú không kìa, sau này e là không tiếp khách được nữa rồi…”
Dáng vẻ này của cậu thật sự rất quyến rũ, đúng là lẳиɠ ɭơ. Chu Lạc híp mắt nhìn cậu, sau đó anh bật dậy, đè cậu xuống sô pha, còn mình thì cầm “thằng cu” của cậu đặt sau đ*t mình, chậm rãi nuốt vào.
Chu Lạc ôm cổ cậu, hai bắp chân trơn bóng đặt xuống đất, từ từ chuyển động.
Chu Lạc cúi đầu hôn mặt Chử Tuân, xoa tóc cậu, rồi liếʍ môi cậu, “Tiểu Tuân…”
Chu Lạc như có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng cuối cùng anh chọn cách im lặng. Nhưng lạ thay, không cần anh phải nói gì, Chử Tuân vẫn hiểu được những lời anh chưa từng nói.
Chử Tuân bóp mông Chu Lạc, thúc hông đυ.ng lên khiến anh vừa nảy lên đã lại rơi xuống, lúc lên lúc xuống, dương v*t to dài nện đúng tuyến tiền liệt của anh, niềm sung sướиɠ dâng trào khiến anh ngửa cổ thét lên, như một con thiên nga xinh đẹp sắp chết.
“Chú, bố cháu không trách chú đâu, chỉ khi ở bên chú cháu mới được hạnh phúc. Bây giờ cháu rất hạnh phúc, chú không trái lời ông ấy, chú chỉ cần yêu cháu thật nhiều, mãi mãi yêu cháu, đừng bao giờ bỏ rơi cháu nữa…”
Chử Tuân hôn anh, thân dưới mạnh bạo đưa đẩy, anh cũng phối hợp đưa mông theo nhịp thúc của Chử Tuân, không lâu sau hai người cùng chạm đến kɧoáı ©ảʍ cực hạn như sắp nổ tung.
“Chú ơi… Cháu bắn đây…”
“Tiểu Tuân… bắn cho chú…Ưm… A…”
Lần đâm cuối cùng, dương v*t đỏ bừng giã thẳng lên tuyến tiền liệt run rẩy của Chu Lạc, thành ruột nhanh chóng siết chặt, từng thớ thịt mềm bao quanh “cây gậy” của Chử Tuân, Chử Tuân cắn môi Chu Lạc khẽ rêи ɾỉ, từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi phun vào cơ thể Chu Lạc. Mà cùng lúc đó, Chu Lạc cũng bắn ra luồng tinh nóng bỏng.
Họ ôm nhau thở dốc, không lâu sau lại bắt đầu gặm cắn nhau, dương v*t chôn trong người Chu Lạc lại chuyển động, nhanh chóng cắm rút trong lỗ đ*t Chu Lạc cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính dớp.