Lâu Cận Thần ra đạo quan, không phải một người, cũng không phải hai người, mà là ba người.
Đặng Định cũng đi theo, Lâu Cận Thần suy nghĩ một chút, cảm thấy trải qua một ít chuyện, có lẽ sẽ làm cho tâm chí của bọn họ trưởng thành, đối với tu hành có lợi, cho nên mang theo hắn đi cùng, quan chủ cũng không phản đối.
Mà Thương Quy An vốn cũng muốn đi, chủ yếu là muốn trở về Thành Tù Thủy một chuyến, nhưng Lâu Cận Thần lại cảm thấy một mình quan chủ ở chỗ này, cần có người ở bên chiếu cố, mặc dù quan chủ không cần, nhưng làm đệ tử sao có thể chạy xuống núi chơi.
Nên Thương Quy An đành ở lại, chỉ là lúc Lâu Cận Thần thu dọn đồ đạc, Thương Quy An nhân cơ hội đi vào trong phòng hắn, lặng lẽ nói: “ Sư huynh, nếu như có thể, giúp ta đến nhà xem một chút được không? Xem cha ta đã trở về hay chưa. ”
Lâu như vậy, lần trước biết phụ thân hắn có việc đi ngoại huyện xử lý, cũng không biết đã xử lý xong hay chưa, bởi vì lâu rồi trong nhà hắn không truyền tin tức đến, mà trong nhà Đặng Định thì cách năm lần năm ngày sẽ đưa đồ đến, không chỉ cho Đặng Định, mà còn cho những người khác trong quan, điều này làm cho tâm Thương Quy An rất không có tư vị, rất hâm mộ.
Gần đây hắn cũng gầy đi rất nhiều, khuôn mặt tuy vẫn tròn trịa, nhưng trên người quả thật không có bao nhiêu thịt.
Nói thật, Lâu Cận Thần vẫn tương đối lo lắng cho hắn.
Ba người ra Hoả Linh Quan, xuống sườn núi, một đường hướng Thành TùThủy mà đi.
Bộ Khoái kia cũng rất trẻ tuổi, thậm chí có thể chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, bộ khoái phục trên người mới tinh, bên hông treo yêu đao, nhưng thân hình nhìn qua rất rắn chắc, eo hơi khom, như là một con vượn đi về phía trước, trong hai mắt lộ ra tinh quang, bước chân rất lớn.
“ Hà Phương ca, đến tột cùng là gặp phải vụ án gì, mà phụ thân lại phải bảo ngươi đến Hỏa Linh Quan mời sư phụ?”
Gia phả nhà Đặng Định đã làm bộ đầu nhiều năm, Đặng Định cũng rất quen thuộc với bộ khoái.
“ Các ngươi còn nhớ vị tiêu sư đi âm tiêu đi ra từ Mã Đầu Pha lần trước không? ” Hà Phương hỏi.
“ Tiêu sư kia làm sao? ” Đặng Định kinh ngạc hỏi.
“ Mọi người trong cái thôn hắn ở đều biến mất.” Hà Phương nói.
“ Cả một cái thôn? Sao có thể biến mất? ” Đặng Định là con cháu thế gia bộ đầu, biết đây nhất định là đại án.
“ Bộ Đầu suy đoán hẳn là có liên quan đến tiêu sư kia.” Hà Phương nói.
Lâu Cận Thần kỳ thật đã sớm có nghi hoặc, nhiều người đi vào như vậy đều chết, vì sao tiêu sư kia có thể chạy thoát.
Lúc ấy nghe được chính là, người kia vừa vặn được Lỗ đại tiên sinh cứu, bởi vì lúc ấy tất cả mọi người đều không rõ tình huống ở Mã Đầu Pha, cho rằng Lỗ đại tiên sinh từng trấn phong thôn trang kia, cho nên Lỗ đại tiên sinh có thể đưa một người ra ngoài là chuyện bình thường.
Nhưng Lâu Cận Thần từng vào nơi đó nên biết, những người đó không ngăn cản được đôi mắt kia sinh trưởng trong thân thể, chạy ra cũng vô dụng, thậm chí có thể nói là chạy ra là mang theo ánh mắt đi ra.
“ Người này sau khi từ Mã Đầu Pha đi ra còn đi gặp ai không?” Lâu Cận Thần hỏi.
“ Không biết. ” Hà Phương mượn cơ hội trả lời đánh giá người gần đây thanh danh lên cao này, hắn có một chút tò mò, dù sao tuổi tác chênh lệch không lớn, nhưng lại làm mấy chuyện thật lớn. Trong Mã Đầu Pha, hắn chính là người duy nhất tham dự nhưng hoàn hảo không tổn hao gì trở về, mà mấy người ở trong Thành Tù Thủy có danh vọng mấy chục năm, đều chiết ở trong đó.
Bộ Đầu cũng từng dặn dò, nếu Hoả Linh Quan quan chủ không đến được, vậy thì nhất định phải mời mời Lâu đạo trưởng tới.
Lâu Cận Thần mặc một bộ bào sĩ màu đen, ống tay áo, cổ áo buộc chặt, còn tóc thì không cách nào buộc tất cả lại nên luôn che mắt, điều này khiến hắn một mực suy nghĩ là giữ lại, hay là cắt ngắn, giữ lại một tấc mới là phong cách hắn thích.
Bản thân hắn vóc người tương đối cao, kiếm trong tay là do hắn định chế ( hàng đặt theo yêu cầu), so với kiếm của người bình thường dài hơn một chút, hơn nữa nhìn qua phong mỏng, nhưng lại cứng cỏi, tương đối nặng, lúc này được hắn khoác lên vai, ngược gió nắng mà đi, có vài phần không bị chọi buộc.
Trước kia hắn tuy rằng tập kiếm nhiều năm, nhưng cũng khó sửa dáng vẻ thư sinh, dù sao cũng đọc sách học thơ nhiều năm, mà hiện tại mấy phen sinh tử, tinh thần lột xác thăng hoa, trong người tập kiếm, đọc sách hình thành đặc tính, ngưng tụ thành một cỗ, gặp thế sự mài giũa, dĩ nhiên sinh ra vần điệu phát sáng, cả người cũng sáng ngời.
“ Vậy có người đi dò xét thôn trang kia chưa. ” Đặng Định hỏi.
“ Có, cũng đều nói trong thôn không một bóng người, nhưng cửa sổ các nhà cùng đầu giường có rất nhiều chỗ đều vẽ con mắt quỷ dị.” Hà Phương nói.
Đặng Định lại hỏi một ít tình huống, ví dụ như hiện tại có bao nhiêu người đến trong thôn đó dò xét, phụ thân hắn Đặng Bộ Đầu có ở đó hay không, còn có ngoại trừ mời sư huynh đến, còn mời người nào nữa không, những thứ này là hắn muốn biểu hiện một chút mình đối với quá trình điều tra những vụ án quỷ dị quen thuộc này, cũng là vì để cho Lâu Cận Thần càng hiểu rõ tình huống.
Bộ Đầu vẫn đang tổ chức nhân thủ cùng đi dò xét, cho nên hai người trực tiếp đi đến Đặng phủ, còn Hà Phương nào thì đi nha môn.
Trở lại Đặng phủ, Đặng Định cùng mẫu thân hắn tự nhiên là một phen thân cận, nhưng Đặng phu nhân là người hiền thục tri lễ, tất nhiên cũng sẽ không lạnh nhạt Lâu Cận Thần, hơn nữa biết Lâu Cận Thần đã được nhận định là sư huynh, còn cảnh cáo Đặng Định nhất định phải tôn kính Lâu Cận Thần.
Sau khi ăn cơm trưa ở Đặng phủ, Hà Phương lại đến, cũng tiện thể nhắn là bộ đầu đã đi Từ Khanh thôn trước.
Thôn danh mang hố, tự nhiên là vì địa hình của nó như hố, vả lại người trong đó đều họ Từ. Đặng Định nói muốn đi, nhưng Đặng phu nhân không cho, cuối cùng trong ánh mắt ôn nhu của Đặng phu nhân, hắn chỉ có thể ở lại trong nhà.
Lâu Cận Thần đi theo Hà Phương, mỗi người một ngựa, mang theo lương khô Đặng phủ chuẩn bị, sau đó đi thẳng đến Từ Khanh thôn.
“ Tên của tiêu sư kia là gì?” Lâu Cận Thần chợt nhớ đến mình không biết danh tính của hắn.
“ Tiêu sư kia tên là Từ Tâm, nghe nói là tình nhân của Đỗ Đức Thắng Đỗ gia trang.” Hà Phương nói.
“ Tình nhân? Từ Tâm này là nữ tử ư? ”Lâu Cận Thần kinh ngạc hỏi.
“ Đúng vậy, đều là con cái giang hồ, cũng không thèm để ý danh phận, huống chi nữ tử Từ Khanh không gả ra ngoài, cho nên hai người vẫn chưa thành hôn.” Hà Phương nói.
Lâu Cận Thần đối với việc riêng của Đỗ Đức Thắng từng gây ra một hồi tai họa lớn cũng không muốn biết, nhưng Từ Tâm này cùng cái thôn Từ khánh này hình như rất có chuyện để nói.
“ À mà vì sao nữ tử Từ Khanh không gả ra ngoài?” Lâu Cận Thần hỏi.
“ Nghe nói là bởi vì nguyên nhân thần linh tín ngưỡng, Từ Khanh thôn từ trước đến nay bế tắc, ít trao đổi với người ngoài, trong đó đến tột cùng tín phụng thần linh gì, cũng không có người nói rõ được, nghe nói đây là đại bí mật của Từ Khanh thôn.” Hà Phương nói.
Lâu Cận Thần nghĩ đến quyển sách trước đó mới đọc có nói: “ Người tế thần, thường thường chết vì tế thần. ”
“ Từ Khanh thôn này ở nơi hẻo lánh như vậy, là người nào phát hiện người trong thôn biến mất? Có người báo cáo không? ” Lâu Cận Thần hỏi.
“ Là một tên bán hàng rong hàng tháng theo thời gian định sẵn, đi đến Từ Khanh thôn, sau khi đến phát hiện không có người, liền đến huyện nha báo quan.” Hà Phương ngồi trên lưng ngựa, ngựa cũng không đi nhanh, hai người tán gẫu, cũng không vội vàng chạy đi.
“ Vậy quan phủ đến tột cùng là có thái độ gì với Từ Khanh thôn?” Lâu Cận Thần hỏi.
“ Huyện quân có lệnh, thăm dò xem thôn Từ Khanh này có Quỷ Thần Dịch lây nhiễm hay không, nếu có thì khua sạch, nếu khó làm được, thì lập vòng cấm, lập bài cảnh cáo, chớ cho người đến gần.” Hà Phương cũng không có giấu diếm gì với Lâu Cận Thần, vả lại việc này vốn cũng cần giấu diếm, trong lòng Hà Phương, Hỏa Linh Quan đã là một phương đại phái của Địa giới Tù Thủy, tuy chỉ có mấy người, nhưng người trong đó bản lĩnh lại cao.
Không nói Hoả Linh quan chủ, thần bí khó lường, nghe nói là nhân vật phủ quân cũng muốn mời chào, lại chọn thành Tù Thủy thanh tịnh, chỉ riêng Lâu Cận Thần này được người gọi là Trảm Tiên kiếm khách đã đủ, hai chữ Trảm Tiên này chính là đến từ trận chiến tích trước đó đánh tan Hoàng Tiên trong núi.
Lâu Cận Thần nghe hắn nói, trong nháy mắt liền bắt được trọng điểm, hỏi: “ Cái gì gọi là Quỷ Thần Dịch?? ”