Đây là một ngôi miếu hoang đổ nát, ngay cả tượng sơn thần cũng lìa đầu.
Đêm nay là đêm trăng tròn, ánh trăng soi rọi vào ngóc ngách đầy gạch nói và vụn gỗ ở góc tây nam ngôi miếu.
Trong miếu, bên trái tượng thần, có một đống lửa. Cạnh đống lửa, có một người đang dựa lưng vào bệ thờ, khoanh chân mà ngồi, trên đùi hắn có một thanh trường kiếm vỏ đen.
Nhìn kỹ lại, thứ hắn đang ngồi lên chính là cái đầu sơn thần bị gãy. Rõ ràng, hắn chẳng hề có chút kính trọng gì đối với sơn thần nơi này.
Lâu Cận Thần nhìn ánh trăng chiếu vào lỗ thủng từ góc tây nam, giờ phút này, hắn cảm thấy hơi nhớ nhà.
Tiếng gió xào xạc thổi vào đền thờ, cũng thổi cả suy nghĩ của hắn bay về quá khứ.
Thuở nhỏ tập võ và luyện kiếm thuật gia truyền, lên trung học cơ sở thì biểu diễn múa kiếm trong đêm liên hoan của trường, thế nhưng, từ đó về sau, hắn chỉ bắt được đúng một tên trộm chứ chưa từng đánh nhau với bất cứ người nào.
Học kiếm từ tấm bé, ông đã bắt hắn phải học thuộc thơ. Ông nói, thơ là hồn và cũng là vỏ của kiếm.
Vì thế, hắn theo học đại học chuyên ngành quốc văn. Sau đó, hắn lại mê uống rượu, mỗi khi quá chén, hắn lại ước mình được sinh ra trong một thế giới có đạo kiếm, có giang hồ, nếu vậy, hắn chắc chắn sẽ cầm kiếm ra ngoài dạo chơi chốn giang hồ, uống thật nhiều rượu ngon, gặp thật nhiều danh nhân.
Thế là, mang theo khát vọng ấy, hắn đi thám hiểm và chui qua một hang động, cuối cùng đã đến thế giới này.
“Gia gia, cha, mẹ, đệ đệ, nếu biết con đến nơi này, mọi người nhất định sẽ vui mừng thay con. Bởi vì, đây quả thực là thế giới trong mộng của con, kỳ quỷ, thần bí, hắc bạch vô thường,... Tuy rằng đây không phải là thế giới giang hồ nhưng lại là thiên địa của quỷ thần, rực rỡ muôn hình vạn sắc. Đã đến đây, con muốn sống một đời rực rỡ, dù có chết cũng cam. Mọi người không cần lo lắng cho con!”
Hơi nhắm mắt lại, bầu không khí trong và ngoài miếu yên tĩnh đến đáng sợ, không có bất kỳ tiếng chim hót líu lo hay tiếng côn trùng kêu vang rin rít nào.
Hắn cảm thấy nguy hiểm, gáy hơi bị lạnh, lông tơ dựng đứng. Những phản ứng này giống như bản năng của hắn vậy, kể từ lúc đi vào thế giới này, bản năng này đã giúp hắn thoát khỏi vài lần bị quỷ dị tập kích.
Hắn biết, thứ mình đang chờ rốt cuộc cũng đã đến.
“Trong núi này có một yêu vật do tu sĩ Bí Thực phái dị hoá thành. Dù đã đánh mất đi thần trí thanh tỉnh nhưng nó vẫn vô cùng xảo trá ác độc và có sức mạnh rất lớn, thân thể cứng như gỗ trắc. Ngoài ra, nó còn có giọng nói có thể mê hoặc tâm thần con người, thích hút máu người, ăn não người, nhai tim người. Phàm khí và trọc lực khó làm nó bị thương!”
Tư liệu về yêu vật này hiện lên trong đầu Lâu Cận Thần. Mà, kiếm trong tay hắn được làm bằng hợp kim, tuy cứng rắn nhưng nó vẫn là kiếm phàm. Chính hắn cũng không có nội tức, càng không có pháp lực nên đương nhiên khí lực của bản thân cũng là trọc lực.
Thế nhưng, hắn vẫn đến đây.
Hắn cảm giác được yêu vật kia đã đến, thế nhưng không cách nào xác định được đối phương tiến vào bằng đường nào, từ cửa hay từ lỗ hổng góc tây nam của ngôi miếu.
Bỗng nhiên, luồng cảm giác nguy hiểm lửa xém lông mày kia lại ẩn đi. Hắn hơi nghi hoặc trong bụng, rồi chợt nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ đằng sau.
Tiếng bước chân có vẻ lộn xộn, rất nhanh, hắn đã nhìn thấy có người đi vào.
Người dẫn đầu là một tráng hán khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, mắt xếch môi dày, tay cầm một thanh đao, vạt áo trước ngực phanh ra, để lộ l*иg ngực màu đồng cổ, cả người toát ra một luồng hung ý.
Còn hai người đi phía sau y, hắn vừa liếc mắt đã nhìn ra đây là hai mẹ con.
Các nàng có vẻ rất chật vật, quần áo cũng không giống như thứ người trong giang hồ thường mặc, có lẽ vì đi đường nên quần áo của cả hai đều không được chỉnh tề, một vài chỗ đáng lẽ ra cần phải được quấn bằng đai lưng thì lúc này đều bị buộc bằng dây mây.
Ba người tiến vào trong miếu, cũng không ngạc nhiên khi nhìn thấy Lâu Cận Thần, bởi vì họ vốn men theo ánh lửa để tìm tới đây.
Người đàn ông cầm đao kia ôm quyến nói với Lâu Cận Thần: “Đã quấy rầy vị bằng hữu này rồi, đêm nay tại hạ không có chỗ ở, muốn ngủ lại trong miếu này, kính xin bằng hữu tạo thuận lợi”
Lâu Cận Thần nhìn hán tử này, càng thêm cảnh giác trong lòng, vì tướng mạo của hán tử này thật sự khá hung ác.
Thậm chí, hắn còn hoài nghi rằng hai mẹ con kia bị đao khách này bắt cóc, có lẽ đao khách này cũng không phải người trong giang hồ bình thường, không là sơn tặc thì cũng là hải tặc.
"Ồ!" Lâu Cận Thần nói với vẻ trầm tư: “Miếu nhỏ chốn núi rừng, tại hạ cũng chỉ đến đây trước một lát mà thôi, nhưng nói trước, nơi này không phải đất lành, bằng hữu vẫn nên mau chóng rời đi thì hơn.”
Hán tử mang đao kia hơi nhướng mày, đáp: "Miếu nhỏ chốn núi rừng, quả thực không phải nơi nên ở lâu, thế nhưng thê nữ (vợ con) đã mệt mỏi, chỉ có thể nghỉ tạm ở đây, bằng hữu không cần lo lắng, nếu có nguy hiểm, đao trong tay Triệu mỗ tự có thể tự ứng đối.”
Nếu y đã nói như vậy, Lâu Cận Thần cũng không khuyên nữa, bèo nước gặp nhau, nhắc nhở đã là hết lòng hết dạ rồi, chẳng qua, cuộc rình rập săn mồi hôm nay của mình có vẻ như khó có kết quả tốt.
Nhưng, chỉ trong chốc lát, hắn lại cảm nhận được nguy hiểm lại đang dâng trào trong lòng, dường như có kẻ đang ở phía sau đang nhìn mình chằm chằm, loại cảm giác này còn rõ ràng hơn lúc trước, hiển nhiên, đối phương đã không thèm che giấu nữa.
Lâu Cận Thần phát hiện ba người kia không có bất kỳ cảnh giác gì, bèn thầm nghĩ đường lui trong lòng. Người không biết luôn không sợ, tuy mạo hiểm dùng trọc lực đến đây săn yêu vật nhưng không có nghĩa hắn là một kẻ lỗ mãng.
Yêu ma nhìn quanh, trong sơn miếu cũ nát, bốn người có tâm tư khác nhau.
Trong đêm khuya yên tĩnh, Lâu Cận Thần nhắm mắt dưỡng thần, còn ba người kia thì uống một ít nước, ăn chút lương khô rồi ngủ thϊếp đi.
Nhưng, có lẽ do hơi người trong miếu khá vượng, vật ngoài miếu cũng khó thể nào tiến vào bên trong, chúng nó kiên nhẫn hơn trong tưởng tượng của Lâu Cận Thần.
Thời gian như bị gió thổi đu đưa, đến cả người như Lâu Cận Thần cũng cảm thấy buồn ngủ, dưới áp bách của loại nguy hiểm này, hắn khó mà không mệt mỏi.
Khoảng nửa đêm, Lâu Cận Thần phát hiện người phụ nữ trong ba người lặng lẽ đứng dậy, nàng có vẻ khá mót nên đi ra ngoài miếu, cũng không đi xa. Sau đó, có tiếng nướ© ŧıểυ xè xè vang lên. Thế nhưng, tiếng nướ© ŧıểυ chỉ vang lên nửa chừng rồi đột nhiên bị đứt đoạn, qua một hồi lâu, người phụ nữ kia mới đi vào.
Vốn đang dựa lưng vào một bức tượng sơn thần nhắm mắt lại, nhưng giờ khắc này, Lâu Cận Thần lại cực kỳ tỉnh táo, hắn cảm thấy có một luồng ác ý như nước tràn vào trong miếu.
Người phụ nhân kia đã chết, nàng đã không còn là nàng nữa mà đã bị thứ không sạch sẽ nhập vào chiếm lấy thân thể, đây là suy nghĩ trong lòng Lâu Cận Thần.
Hắn thầm thở dài, lại vừa căng thẳng. Không phải hắn không muốn cứu người, nhưng bởi vì chuyện này thật sự ngoài ý muốn, vả lại, hắn cảm giác được yêu ma kia đã đến ngoài miếu, loại cảm giác nguy hiểm đến tận tâm linh này như mũi nhọn đang chỉ vào mi tâm của hắn.
Trước khi phụ nhân nằm xuống, Lâu Cận Thần lén nhìn sang, muốn thấy rõ khuôn mặt của nàng có gì khác thường hay không. Tuy nhiên, mặt của phụ nhân đã bị tóc che khuất. Khi nhìn kỹ lại, đột nhiên, hắn phát hiện ra trên tóc của phụ nhân có một cặp mắt đang nhìn mình chằm chằm, đó là một đôi mắt vừa tràn ngập ác ý, vừa có trí tuệ và xảo trá.
Lâu Cận Thần chấn động trong lòng.