Ninh Thanh Ca vốn nghĩ nàng lại đang làm mình làm mẩy, đã chuẩn bị sẵn sàng ứng phó, nhưng không ngờ lại thấy cảnh này.
Vẻ mặt nàng ấy dịu lại, ngồi xuống chiếc ghế bên giường, giọng hạ xuống hỏi: “Thức ăn trong phủ không hợp khẩu vị của ngươi sao?”
Người trên giường gật đầu, đáp ngay không chút nể nang: “Dở.”
Ninh Thanh Ca hơi sượng mặt, đành bất đắc dĩ hỏi: “Vậy ngươi muốn ăn gì? Ta sẽ mời đầu bếp của Phàn Lâu đến?”
Kinh thành Biện Kinh có vô số tửu lầu, nhưng sang trọng nhất chỉ có Phàn Lâu, các quan chức quý tộc tổ chức tiệc tùng, nếu không tổ chức tại Phàn Lâu, thể nào cũng bị chê cười là xem thường khách, mà vị tiểu tổ tông kén ăn này, cũng thường xuyên lui tới nơi đó.
Thịnh Thập Nguyệt liếc nhìn nàng ấy, lại thốt ra một câu: “Giường cũng không dễ ngủ.”
Ninh Thanh Ca ngẩn ra, nhìn về phía chăn đệm, hỏi: “Giường có vấn đề gì sao?”
Chẳng lẽ gia nhân đã lười biếng, mấy ngày nay không thay chăn đệm?
Thịnh Thập Nguyệt đáp ngay: “Vừa nặng vừa bí bức, mùa hè ta chỉ đắp chăn mỏng làm từ lụa Hương Vân.”
Ninh Thanh Ca có chút bất đắc dĩ, người này quả nhiên là rất biết hưởng thụ, ngay cả nàng ấy là thừa tướng của triều đình, một năm cũng chỉ được vài tấm lụa Hương Vân, may mắn lắm mới làm được vài bộ áo mỏng mặc bên trong.
Thịnh Thập Nguyệt liền tiếp lời: “Còn cứng nữa.”
Ninh Thanh Ca không muốn kể ra là mình đã lót bao nhiêu lớp đệm mềm dưới giường.
Thịnh Thập Nguyệt càng nói càng thấy tủi thân, nước mắt như sắp rơi, lại thêm: “Trong màn giường cũng chẳng treo túi hương, ta hỏi thừa tướng đại nhân, ngày thường ngươi ngủ thế nào được chứ?”
Thừa tướng đại nhân chẳng biết nói gì, chỉ cúi mắt nhìn nàng.
Thịnh Thập Nguyệt quả là một mỹ nhân sắc sảo tinh tế, đôi mắt xanh nhạt phủ một lớp nước như bảo thạch lấp lánh, dù nàng có phá phách thế nào cũng khiến người ta khó lòng trách mắng.
Giống như khi nàng còn nhỏ nhìn thấy con mèo Ba Tư do một phi tần trong cung nuôi, cũng quý phái, đẹp đẽ như vậy, dù có phá phách đến đâu, có đưa móng cào nát áo của chủ nhân, cũng chỉ bị trách nhẹ vài câu.
Ninh Thanh Ca khẽ thở dài, hỏi: “Vậy ngươi muốn thế nào?”
Thịnh Thập Nguyệt ngập ngừng, rồi thử thăm dò: “Ta muốn về…”
“Được." ngoài dự liệu, Ninh Thanh Ca đồng ý ngay.
Thịnh Thập Nguyệt sững người một lúc mới phản ứng được, còn chưa kịp vui mừng thì nghe câu tiếp theo của Ninh Thanh Ca.
“Ta sẽ đi thu xếp hành lý.”
Khoé môi nàng vừa nhếch lên chợt khựng lại, Thịnh Thập Nguyệt không tin nổi hỏi: “Ngươi định về cùng ta?”
Người kia tỏ vẻ tự nhiên, thoáng liếc nhìn nàng rồi đáp: “Từ khi Đại Lương lập quốc, chưa từng có vợ chồng nào vừa thành thân đã ly thân.”
Nhưng cũng chưa từng có hôn lễ nào vội vã, kỳ lạ như vậy.
Thịnh Thập Nguyệt cắn môi kìm lời này lại, sợ đối phương đổi ý, cũng không dám ngăn cản, đành thoái lui một bước: “Vậy có thể để xe ngựa của phủ ta đến đón không…”
Nàng sợ xe ngựa của Ninh phủ cũng cứng như chiếc giường kia.
Thấy vẻ chán ghét lộ rõ của nàng, Ninh Thanh Ca hiếm khi trầm mặc, rồi gật đầu.
Dường như đã sớm có sự chuẩn bị, người hầu của Ninh phủ vừa rời đi không lâu, xe ngựa của Thịnh Thập Nguyệt đã đến cửa phủ, rồi nhanh chóng đưa nàng về nhà.
Ban ngày ở Biện Kinh vô cùng náo nhiệt, đặc biệt là phố Tây, mỗi buổi chiều dòng người chen chúc đông đúc, làm tắc cả đường đi, xe ngựa cũng khó tránh va vào người qua lại.
Có vài người nóng tính lập tức quay lại định chửi rủa, nhưng khi thấy dấu ấn trăng tròn trên xe thì liền im bặt, rụt cổ nhìn người phụ nữ ngồi ngoài khoang xe.
Khoảng tầm bốn mươi, người đó chẳng những không xinh đẹp mà còn cực kỳ đáng sợ, khuôn mặt và cổ đều đầy sẹo chằng chịt, phần da không có sẹo cũng bị thuốc ăn mòn, chỉ còn đôi mắt sắc bén mơ hồ hé lộ phong thái năm xưa.
Người Biện Kinh đều biết, người này trước đây là trợ thủ đắc lực của Võ An Quân, tên là Khúc Lê, từng bị thương trong chiến trận nên được Võ An Quân điều đến chăm sóc Thịnh Thập Nguyệt, đã nhiều năm nay, dù nói là chủ tớ nhưng hai người gần như là thân thích không cùng huyết thống.
Khi vừa phi ngựa tới, Khúc Lê thấy bộ dạng thê thảm của Thịnh Thập Nguyệt, suýt chút nữa bất chấp tất cả mà động thủ, may mắn là Thịnh Thập Nguyệt kịp kéo nàng ấy lại, mới tránh được một trận náo loạn, nhưng sắc mặt Khúc Lê vẫn u ám, thỉnh thoảng lại lạnh lùng nhìn về phía vị trí của Ninh Thanh Ca.
Ninh Thanh Ca vờ như không thấy, chỉ nghiêng đầu nhìn vào khoang xe.