Mấy tháng đầu Ninh Thanh Ca làm quan, sớ phản đối chất cao như núi, cả triều đình và dân chúng đều xôn xao, không ai dám chắc có tái diễn bi kịch của Ninh gia không. May mắn thay có hoàng đế chống lưng và Ninh Thanh Ca liên tục thể hiện tài năng, nên cuối cùng sự phản đối dần lắng xuống.
Vì vậy, thân phận tội nô của Ninh Thanh Ca ảnh hưởng rất lớn, dù đến tận hôm nay vẫn có người nhắc lại để chế giễu, nhưng sao hoàng đế có thể nhắc lại từ này?
Thịnh Thập Nguyệt lướt qua vài dòng, hy vọng cuối cùng tan biến sạch.
Bỏ qua mấy lời rườm rà, tóm gọn lại chỉ là vài câu, tội nô với kẻ phóng đãng bất học như nàng, một kẻ không biết kiềm chế
Một người vô sỉ thì có lẽ cũng không cần làm đủ sáu lễ, chỉ cần nâng kiệu vào cửa trong đêm tối, tránh để người ngoài chê cười.
Ở Đại Lương, chỉ có nạp thϊếp mới không cần hành lễ sáu lần, lợi dụng bóng đêm để đưa kiệu vào nhà.
Thánh chỉ được đặt xuống, ngay cả một người mặt dày như Thịnh Thập Nguyệt cũng thấy nhức nhối, đôi tay vô thức lau lên y phục, nàng gần như có thể tưởng tượng ra vẻ giận dữ của bệ hạ khi biết tin này, đến mức có thể nói ra những lời như vậy với một vị sủng thần được kỳ vọng.
"Ngươi…" Thịnh Thập Nguyệt chậm rãi quay người nhìn đối phương, miệng vừa hé ra lại không nói được gì.
Ninh Thanh Ca ngước mắt nhìn nàng, vẻ mặt vẫn điềm nhiên như trước, ánh mắt có chút thắc mắc, ra hiệu để nàng nói rõ.
Thịnh Thập Nguyệt không dám nhìn vào đôi mắt ấy, phân vân không biết sắc đỏ nơi khóe mắt là son phấn hay là sự cố gắng kìm nén nước mắt, nàng chỉ có thể quay đầu nói: "Thánh chỉ này... là khi nào..."
Không thể thốt ra trọn câu, Thịnh Thập Nguyệt bặm môi, định nói rằng không có gì nữa, nhưng Ninh Thanh Ca đã đoán được điều nàng muốn hỏi, bèn trả lời: "Lúc sáng nay, giờ Thìn, do Y đại nhân ở ngoài cửa Ỷ Thúy Lâu tuyên đọc."
Thịnh Thập Nguyệt cắn môi, biểu cảm càng thêm phức tạp. Khó mà tưởng tượng được người mang vẻ lạnh lùng như ánh trăng này lại từng phải quỳ ngoài cửa thanh lâu, nghe từng lời châm chọc, từng câu từ trong thánh chỉ cứa vào lòng. Trong khi đó, bản thân nàng lại đang yên giấc…
Dù trước đó có chuyện gì xảy ra, Thịnh Thập Nguyệt cũng không thể duy trì cơn giận như trước được nữa.
"Ta... Ngươi..." Thịnh Thập Nguyệt lúng túng bước tới gần, ánh mắt dừng lại trên chiếc váy của đối phương, càng nhìn càng thêm nhói lòng.
Nàng ngồi xuống mép giường, tư thế không tự nhiên như trước, sau một hồi đắn đo, nàng mới thốt ra được câu: "Chúng ta... đang ở đâu vậy?"
Ninh Thanh Ca đáp: "Phủ Thừa Tướng."
Ồ, nàng là kẻ bị âm thầm đưa vào phủ làm thϊếp.
Thịnh Thập Nguyệt khẽ nhếch môi, ngồi nhích lại gần Ninh Thanh Ca một chút, chần chừ rồi lên tiếng: "Ninh đại nhân, ta tuy ngu muội nhưng vẫn cảm thấy cuộc hôn sự này quả là vô lý, một trọng thần của triều đình như ngươi lại phải hạ giá lấy ta, chẳng phải là uổng phí lắm sao?"
Nàng nghiến răng, như thể quyết tâm nói ra điều gì, rồi tiếp: "Dù trước đó ngươi có mưu tính gì đi nữa, nhưng quả thực ta là kẻ đầu tiên muốn tránh cuộc hôn sự này, nên mới chuốc say ở Ỷ Thúy Lâu, vô tình làm ô danh đại nhân."
Nàng ngừng một chút, nói: "Đợi đến khi bệ hạ nguôi giận, ta sẽ tự xin tội và xin hòa ly."
"Hòa ly?" Ninh Thanh Ca nhìn nàng, lặp lại hai chữ này.
Thịnh Thập Nguyệt cảm thấy kỳ quặc, nhìn lại: "Phải, hòa ly. Chẳng lẽ ngươi muốn hưu ta?"
Thịnh Thập Nguyệt cảm thấy mình đã nhượng bộ đủ rồi. Nếu là người khác dám tính kế nàng như vậy, nàng đã sớm đạp đối phương một cái rồi, đâu có ngồi đây nói năng nhã nhặn thế này.
Ninh Thanh Ca chưa kịp nói gì, thì Thịnh Thập Nguyệt đã hít một hơi lạnh, không tin nổi: "Ngươi không định hòa ly thật sao?"
"Ninh Thanh Ca, đầu óc ngươi có vấn đề à? Ngươi là thừa tướng tiền đồ sáng lạn, lại dây dưa với một kẻ phóng đãng như ta làm gì? Không sợ ảnh hưởng đến con đường phía trước sao?"
Thịnh Thập Nguyệt vỗ đầu, nói tiếp: "Ngươi sợ sau khi hòa ly không ai dám lấy ngươi à? Ta sẽ viết thư, chứng minh rằng chúng ta chưa từng kết duyên, lại tặng nửa gia sản làm sính lễ cho ngươi, thế nào?"
Ánh mắt Ninh Thanh Ca khẽ động.
Đúng là hào phóng, Thịnh Thập Nguyệt tuy có gia tộc quyền quý, nhưng huyết mạch mỏng manh. Từ sau khi Quý phi qua đời, trong tộc chỉ còn Võ An Quân trấn giữ biên cương, vốn dĩ cưng chiều Thịnh Thập Nguyệt nhất, nên đã chuyển hết sản nghiệp gia tộc, cả phần ban thưởng ngày xưa về phủ của Thịnh Thập Nguyệt. Trong Đại Lương này, trừ hoàng đế ra, e là Thịnh Thập Nguyệt là người giàu có nhất.
Chưa cần biết thân phận của Ninh Thanh Ca ra sao, sở hữu khối gia sản lớn như vậy, không nói đến Càn Nguyên, ngay cả Khôn Trạch cũng sẽ không thể không động lòng.
Thậm chí Thịnh Thập Nguyệt, kẻ vung tiền không tiếc tay, cũng thấy đau lòng, lần đầu tiên bị người ta tính kế lại phải dâng tiền tận cửa.
Nàng nhướng mày nhìn đối phương, tựa như chắc chắn rằng Ninh Thanh Ca sẽ đồng ý.