Không biết nàng học từ đâu những câu nói nửa vời này, rõ ràng chẳng biết gì mà miệng cứ không chịu ngừng, quả là dáng vẻ của một công tử thường lui tới chốn thanh lâu, phường trăng hoa.
Thịnh Thập Nguyệt cười khẽ, hơi thở nóng rực khiến đầu ngón tay người kia cảm thấy bỏng rát.
Nàng khẽ đưa tay, vén lọn tóc dính trên tai của Ninh Thanh Ca ra sau, khàn giọng nói: “Ta đã bảo rồi, tóc tỷ tỷ rối cả rồi.”
Nàng dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm đối phương, một lúc lâu mới buột miệng: “Ta thật sự cảm thấy dường như từng gặp ngươi ở đâu rồi.”
Bàn tay đang bịt miệng nàng buông lỏng, hoàn toàn không ngăn được những lời của nàng thoát ra.
Ninh Thanh Ca thoáng sững sờ, không ngờ đối phương còn nhớ tới cuộc đối thoại lúc trước, vốn nghĩ Thịnh Thập Nguyệt đã say đến chẳng còn nhớ gì.
Một cách vô thức, nàng ấy đột nhiên hỏi: “Vậy ngươi biết ta là ai không?”
Ngọn lửa từ ngọn nến bùng lên một tiếng.
Còn chưa chờ Thịnh Thập Nguyệt trả lời, nàng ấy đã bỏ cuộc, buông một câu “thôi” để kết thúc chủ đề.
Trái lại, người kia lại tỏ ra vội vã, hô lên: “Ta còn chưa nói mà…”
Người say thường rất cố chấp với một chuyện, Thịnh Thập Nguyệt cũng chẳng khác gì.
Nhưng Ninh Thanh Ca không phải là kẻ ngốc không biết đối phó, bàn tay che trên miệng nàng dời lên, bịt lấy đôi mắt nàng, rồi miễn cưỡng gượng dậy.
Thịnh Thập Nguyệt trước mắt chỉ thấy một màu đen, chỉ nghe thấy tiếng vải xao động khe khẽ, rồi cảm nhận được hơi lạnh từ người kia khi tạm rời khỏi, và sự ngứa ngáy nhẹ khi tóc vô tình lướt qua.
Còn chưa kịp phản ứng, người kia đã lại tiến đến gần, làn da mịn màng chạm vào bên môi, hương thơm dịu dàng lan tỏa khắp đầu lưỡi.
Ninh Thanh Ca nhẹ giọng nói: “Cắn một cái được không?”
Câu hỏi khó hiểu liền bị quăng ra khỏi đầu, người say ngoan ngoãn ngẩng đầu, cắn mạnh xuống.
“Á!” Có tiếng kêu đau vang lên, lại thì thầm cầu xin: “Mạnh thêm chút nữa, cắn thêm lần nữa.”
“Ngoan, lại một lần nữa nào.”
“Đừng sợ.”
Tiếng nói bị gió cuốn đi, chỉ chốc lát đã tan biến. Đến khi tỉnh dậy đã là giữa đêm, ngọn nến chỉ còn lại một đoạn nhỏ, cháy yếu ớt, bên ngoài phòng càng thêm tĩnh lặng, người bên ngoài hoặc đã về, hoặc tìm nơi khác để ngủ.
Ninh Thanh Ca nghiêng đầu nhìn thoáng qua, người bên cạnh đã thở đều, sớm chìm vào giấc ngủ say.
Nàng ấy lặng lẽ nhìn một lúc, sau đó gượng dậy.
Mái tóc dài ngang eo xõa xuống, che đi những dấu vết lấm tấm cùng hàng chữ mực nơi thắt lưng, nàng ấy tùy tiện khoác một chiếc áo rộng, sau đó thắt lại dây lưng mà Thịnh Thập Nguyệt phải gỡ mãi mới xong, bước chân có chút chậm chạp bước ra cửa.
Người bên trong không hề nhận ra, sau cơn say lại thêm mệt mỏi, dù có ai ở bên tai đánh trống gõ chiêng nàng cũng chẳng tỉnh dậy nổi, tự lật người qua một bên, ngủ càng say.
Cánh cửa phòng mở ra, Ninh Thanh Ca đi đến phòng bên cạnh, bên trong đã có người đợi sẵn, vừa thấy Ninh Thanh Ca liền vội vàng đứng dậy, không dám ngẩng nhìn, cúi đầu cung kính: “Chủ tử.”
Ninh Thanh Ca khẽ gật đầu, mùi rượu trên người còn chưa tan hết, nhưng vẻ lạnh lùng trong ánh mắt đã quay lại.
Không cần Ninh Thanh Ca hỏi, người đó đã lên tiếng: “Việc này đã lan truyền, sớm có người bẩm báo lên Thánh thượng, nghe nói Thánh thượng vừa nghe đã nổi trận lôi đình, còn đập vỡ một cái chén ngay tại chỗ.”
Người hầu như run lên, giọng nói mang theo vẻ sợ hãi, tiếp tục nói: “E rằng sáng mai sẽ có…”
Ninh Thanh Ca chỉ phất tay, dường như không nhận thấy sự nghiêm trọng của chuyện này, nói: “Tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, để khắp Biện Kinh đều biết chuyện này.”
Giọng nàng ấy rõ ràng khàn đi rất nhiều, dù cố hết sức vẫn không thể giữ được sự trong trẻo như thường ngày.
Người đó lập tức gật đầu, lại nói: “Tiểu thư Mạnh gia cùng với Tiêu Cảnh của Tiêu gia đều ở lại đây đêm nay. Hoan Nhan đã cho người thêm một thứ vào trà của họ, có thể ngủ đến trưa mai, để tránh thức dậy gây phiền phức.”
Hoan Nhan chính là hoa khôi của Ỷ Thúy Lâu.
Ninh Thanh Ca khẽ gật đầu.
Đối phương ngập ngừng như muốn nói điều gì, cuối cùng cắn răng mở lời: “Chủ tử, Hoan Nhan muốn hỏi khi nào mới có thể…”
Chưa kịp nói hết, Ninh Thanh Ca đã giơ tay ngắt lời, chỉ đáp: “Vài ngày nữa, ta sẽ tự tìm nàng ấy.”
Người kia hoàn toàn yên tâm, chuẩn bị cáo từ rời đi, nhưng lại thấy sắc mặt Ninh Thanh Ca thoáng trầm xuống, tựa hồ có điều quan trọng cần căn dặn, nên nàng đứng lại, không dám lên tiếng.