- 🏠 Home
- Linh Dị
- Huyền Huyễn
- Đạo Quán Dưỡng Thành Hệ Thống
- Chương 42: Gọi Ta Một Tiếng Sư Thúc
Đạo Quán Dưỡng Thành Hệ Thống
Chương 42: Gọi Ta Một Tiếng Sư Thúc
“Thanh Phong, Thanh Phong...”
Bờ môi Thư Văn Khê run rẩy, nước mắt tuôn trào.
Lý Thanh Phong đưa tay ra, Thư Văn Khê cũng run rẩy làm theo, bàn tay của hai người chậm rãi đan thật chặt vào nhau.
Khi Thư Văn Khê từ trên ghế mây đứng lên, vẻ già nua vốn có ở trên người bà đã biến mất, thay vào đó là hư ảnh của một cô thiếu nữ trê tuổi, xuất hiện ở trong mắt của mọi người xung quanh.
Mà cơ thể của Thư Văn Khê, vẫn còn nằm bất động ở trên ghế mây, đôi mắt nhắm nghiền, vẻ mặt hết sức an tường.
“Lý đại ca!”
Thư Văn Khê cẩn thận ôm lấy hắn, không ngừng gọi:
“Lý đại ca, xin lỗi ngươi, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi......”
Ánh mắt Lý Thanh Phong dịu dàng, nhưng Trần Dương có thể nhìn ra được, tâm tình của hắn bây giờ, thật ra cũng vô cùng kích động.
Đợi hơn năm mươi năm, đợi từ khi còn sống cho đến khi chết cũng vẫn tiếp tục đợi, đợi cả một luân hồi, rốt cuộc đã đợi được chân tâm của người mình yêu.
Mấy người Thư Niệm Huân đứng ở bên cạnh lặng yên lau nước mắt, nhưng trên mặt lại nở nụ cười.
“Đây là bà ngoại ?” Thư Tử Ninh há hốc mồm.
“Thanh Phong đạo trưởng.” Trần Dương đi tới, hai tay ôm quyền, bên ngoài hiện Âm Dương, bên trong bắt Tử Ngọ Quyết, hướng về phía Lý Thanh Phong hành lễ vãn bối.
“Phúc sinh Vô Lượng Thiên Tôn.” Lý Thanh Phong đáp lễ, nói: “Lần này, cảm ơn đạo trưởng rất nhiều.”
Trần Dương lắc đầu: “Đạo trưởng si tình như thế, bần đạo vô cùng kính nể. Xin đạo trưởng sau khi xong chuyện, thì đến Lăng Sơn đạo quan, bần đạo sẽ vì hai vị tiến hành siêu độ.”
“Cảm ơn.” Lý Thanh Phong hiểu được ý của hắn.
Trần Dương ngay bây giờ không để bọn họ tiến vào địa phủ, đã là ân huệ cực lớn.
Nếu hắn thật sự tham luyến chuyện ở lại cùng Thư Văn Khê, Trần Dương tất nhiên sẽ xuất ra thủ đoạn của mình, cưỡng ép đưa bọn hắn vào địa phủ.
Hắn biết, Trần Dương có năng lực như thế.
“Vào ngày 15 tháng 3, bần đạo sẽ cùng Văn Khê đến đó.”
“Tốt.”
“Đại ca, nhị ca.”
Thư Văn Khê nhìn về phía hai người, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Chợt, Lý Thanh Phong tiến lên một bước, nắm chặt tay Thư Văn Khê, nói: “Văn Khê, khi còn sống chúng ta không thể kết làm phu thê, bây giờ, ngươi có nguyện cùng ta cây lá liền cành?”
Thư Văn Khê không chút do dự gật đầu: “Ta nguyện ý.”
Lý Thanh Phong hết sức kích động, nhìn về phía hai người Thư Hạo Hải: “Xin hai vị ca ca, chủ trì hôn sự cho ta cùng với Văn Khê.”
Trần Dương nhìn sững sờ, ai nói vị tiền bối này không biết tán gái?
Ta thấy kỹ năng tán gái của hắn rõ ràng là max điểm a!
Chọn đúng lúc tâm tình thiếu nữ nhộn nhạo, tiến hành cầu hôn, vậy mà khi còn sống lại không thể cưa đổ Thư Văn Khê ?
Trần Dương không hiểu, thật sự không thể hiểu nổi.
Dưới sự chứng kiến của hai vị lão nhân, bọn họ cúi đầu bái ba lần, thực hiện nghi thức thành hôn.
Mặc dù không có người thân và bạn bè, cũng không có sắp đặt yến hội, thậm chí cũng không phải loại hôn nhân chân chính như khi còn sống.
Nhưng tất cả những thứ này, đối với Lý Thanh Phong mà nói, đều không quan trọng.
Chỉ cần ngay bây giờ, Thư Văn Khê trở thành vợ của hắn, vậy là đủ.
“Hình như ta từ trên mặt bà ngoại, nhìn thấy được tia sáng hạnh phúc.” Thư Tử Ninh nhìn hai người, lẩm bẩm.
Trần Dương nhìn về phía mẹ con Cố Thập Thất, nói: “Bây giờ Thư thí chủ đi về cõi tiên, hai mẹ con các người...”
“Đạo trưởng!” Thư Nhã gọi, mắt nàng nhòe lệ, muốn mở miệng cầu tình, nhưng lại cảm thấy, lời này có chút quá phận.
Cố Thập Thất lại thoải mái nở nụ cười, nói: “Ta có thể gặp lại Nha Nha, đã là trời xanh ban ân, sao lại có thể yêu cầu nhiều hơn được ?”
Khẽ lắc đầu, Cố Thập Thất lại nói tiếp: “Xin làm phiền đạo trưởng siêu độ cho chúng ta.”
“Được.” Trần Dương từ tốn nói.
Hắn tính thời gian một chút, chợt phát hiện, ngày mai sẽ là ngày Mậu.
Ngày Mậu thiên môn sẽ không mở, không nên thượng tấu, cũng không thể siêu độ.
Bây giờ đã gần mười một giờ khuya, nếu làm nhanh một chút, cũng có thể làm xong.
Nhưng nếu chỉ vì hoàn thành trước ngày Mậu mà quá trình siêu độ trở nên gấp rút sơ sài, đối với mẹ con Cố Thập Thất, vẫn sẽ có chút ảnh hưởng.
Nghĩ tới đây, Trần Dương nói: “Hai vị theo bần đạo trở về đạo quan trước, đến ngày 15 tháng 3 lại vì hai vị làm phép siêu độ.”
Khó trách Lý Thanh Phong lại chọn ngày 15 tháng 3, như vậy chắc hẳn là cũng đã tính toán kỹ thời gian.
Bệnh nghề nghiệp của đạo sĩ, đã ăn sâu vào tận xương tủy.
Cố Thập Thất mừng rỡ không thôi, có thể ở bên cạnh con gái trọn vẹn thêm một ngày, quả thật là chuyện tốt.
“Cảm ơn đạo trưởng.” Cố Thập Thất vội vàng cúi người cảm ơn.
Trần Dương nhìn chung quanh một vòng, không tìm được dù trúc, Cố Thập Thất thấy thế nói: "Dù trúc ở trong phòng có.”
"Để tôi đi lấy.” Thư Nhã đi vào nhà, rất nhanh lấy ra dù trúc.
Đúng lúc này, lại có tiếng đập cửa vang lên.
“Đêm hôm khuya khoắt, ai còn đến gõ cửa?”
Thư Tử Ninh nghi hoặc tiến lên, vừa mới mở cửa ra, đã nhìn thấy ba tên đạo sĩ đứng ở ngoài cửa.
Thư Tử Ninh sửng sốt một chút, sau đó trực tiếp đóng cửa lại, cũng chẳng muốn nói nhiều thêm một câu nào.
“Khoan đã.” Đạo sĩ trung niên đưa tay chống lên cánh cửa, mặc cho Thư Tử Ninh cố sức ra sao, cũng không đóng cửa lại được.
Đạo sĩ kia chính là đệ tử của Lý Thanh Phong, trụ trì đương nhiệm Thanh Phong Quan, đạo trưởng Tống Tĩnh Vi.
Người cao hơn một thước bảy, dưới cằm có một chùm râu dê, đầu đội khăn thuần dương, mặt mũi phát ra chính khí.
Ánh mắt Tĩnh Vi đạo trưởng khẽ đảo qua đại viện, lập tức hướng về phía hai người Cố Thập Thất.
Ngay từ lúc cửa mở, mẹ con Cố Thập Thất đã lập tức ẩn đi thân hình, nhưng Tĩnh Vi đạo trưởng đạt được truyền thừa của Lý Thanh Phong, nên vẫn có thể trông thấy.
“Ma quỷ lớn mật! Còn không mau hiện hình!”
Tĩnh Vi đạo trưởng quát lớn một tiếng đầy giận dữ, sau đó cất bước đi vào, Thư Tử Ninh trực tiếp bị hắn đẩy lui lại mấy bước.
“Bá!”Tĩnh Vi đạo trưởng đặt tay lên thắt lưng, một cây phất trần tinh xảo nằm ở trong tay, chỉ hướng mẹ con Cố Thập Thất, đây là chuẩn bị niệm chú.
Trần Dương thấy vậy, sắc mặt tối đen như mực, trầm giọng nói: “Im miệng!”
“Ở đâu ra đạo sĩ rởm? Yêu quỷ ở ngay bên cạnh mà không biết được, cũng dám tới này giả thần giả quỷ?” Tĩnh Vi hừ một tiếng.
“Tĩnh Vi đạo trưởng, mời ngài ra ngoài.” Thư Niệm Huân trầm giọng nói.
Tĩnh Vi cho rằng mình nghe nhầm, khó hiểu nói:
“Thư thí chủ, ngài......”
Thanh âm Thư Niệm Huân lạnh nhạt nói: “Mẹ tôi vừa mới qua đời, trong nhà không tiện đãi khách.”
“Thư thí chủ, trong nhà của ngài có quỷ...”
“Có quỷ hay không có quan hệ gì với ngài không ?”
Thư Tử Ninh đi tới khẽ nói: “Có Huyền Dương đạo trưởng ở đây, cho dù là bách quỷ dạ hành, cũng có thể hàng phục, còn cần ngài xen vào việc của người khác?”
“Hắn?” Tĩnh Vi cười ha ha, lắc đầu nói: “Thí chủ e là đã bị hắn lừa gạt, tên tiểu đạo sĩ này, ngay cả quỷ ở bên cạnh cũng không phát giác được, nếu thật sự gặp phải bách quỷ dạ hành, chỉ sợ những người ở nơi đây, không còn ai có thể sống sót.”
“A Nhã, tiễn khách.” Lão gia tử Thư Hạo Hải không thèm liếc nhìn Tĩnh Vi phát nào, phất tay nói.
Thư Nhã tiến lên, nói: “Đạo trưởng, mời trở về đi, trưởng bối trong nhà muốn nghỉ ngơi, hậu sự của bà ngoại cũng cần phải xử lý, xin đạo trưởng đừng nên quấy rầy.”
“Quấy rầy?” Tĩnh Vi lông mày nhếch lên, hắn phát giác người nhà họ Thư, hình như đối với mình có một cỗ địch ý nhàn nhạt.
Hắn khẽ nói: “Thí chủ, lời ấy sai rồi, bần đạo chính là đạo sĩ, nào có chuyện gặp quỷ mà không hàng ? Thí chủ mau mau tránh đi, ngay bây giờ bần đạo sẽ đi thu thập con quỷ kia.”
“Đạo trưởng!”
“Thí chủ, vẫn là để cho bần đạo xử lý đi.” Trần Dương đối với Thư Nhã cười cười, nàng sau khi do dự một chút, gật gật đầu lùi ra.
“Tiểu đạo sĩ, ngươi tránh ra.”
Trần Dương cười tủm tỉm nói: “Đạo trưởng đang nói chuyện với bần đạo à ?”
“Ngươi thuộc núi nào, tên đệm là gì? Sư phụ của ngươi là ai? Đạo quan ở đâu? Quét sân được mấy lần? Gánh được bao nhiêu thùng nước? Tu đạo được mấy năm ? Niệm kinh được mấy năm ? Sư phụ của ngươi có từng dạy cho ngươi, nhìn thấy trưởng bối đồng môn, phải gọi một tiếng sư thúc không?” Tĩnh Vi tung ra một chuỗi câu hỏi, hùng hổ dọa người, nếu là người bình thường, phỏng chừng đã sớm choáng váng.
Hai tên đệ tử đứng ở đằng sau, cười tủm tỉm nhìn về phía Trần Dương, đứng xem hắn xấu mặt.
“Huyền Nguyên văn kiến xử, tổng hợp thánh hiền tâm. Đạo đức hoành thanh tĩnh, pháp nguyên quảng đại thành.”
“Nếu bàn về tên đệm, bần đạo thuộc bối phận chữ Huyền, tên đệm của ngươi là Tĩnh, ngược lại phải gọi bần đạo một tiếng sư thúc.”
Trần Dương ngoài cười nhưng trong không cười lên tiếng.
Chỉ thấy, khuôn mặt của Tĩnh Vi thoáng cái đen như đáy nồi.
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Huyền Huyễn
- Đạo Quán Dưỡng Thành Hệ Thống
- Chương 42: Gọi Ta Một Tiếng Sư Thúc