"Không được, không được, ta thực sự không leo nổi nữa, bắp chân của ta vẫn còn đang bị sưng."
Leo được hơn hai trăm thước, Quách Húc bắt đầu kêu khổ, ngồi dưới đất không chịu đứng lên.
Thư Tử Ninh liếc mắt nhìn thời gian, đã gần mười hai giờ rồi.
Hắn cuống cuồng nói: "Đứng lên, nhanh lên núi đi, rồi còn phải trở về nữa."
"Không leo nữa, thật sự leo không nổi nữa."
"Được, ta sẽ gọi điện thoại cho thúc thúc."
"Gọi cũng vô dụng, ngươi có gọi cho ai ta cũng không leo nữa." Quách Húc dứt khoát dựa vào một bên sườn núi giả chết.
Thư Tử Ninh tức đến mức nghiến răng, bác sĩ ở bên cạnh cũng bất đắc dĩ.
"Ngao ô ~ "
Bỗng nhiên, có một tiếng sói tru vang lên từ trong rừng.
Quách Húc vội vàng bò dậy, nhìn chằm chằm về phương hướng âm thanh truyền tới, trở nên luống cuống.
"Các ngươi có nghe không? Hình như có tiếng sói tru." Hắn nuốt nước miếng nói.
Vừa mới nói xong.
"Xào xạc ~ "
Một con sói xám chui ra từ trong cánh rừng bên phải, bước lên một tảng đá nhô ra, nhìn chằm chằm vào Quách Húc, "ngao ô" một tiếng, sau đó chạy về phía hắn.
"A! Con mẹ nó, tại sao lại là ngươi nữa!"
Quách Húc kinh hoảng mắng một câu, dùng cả tay cả chân bò lên trên núi.
Bác sĩ cũng lộ vẻ sợ hãi muốn bỏ chạy, Thư Tử Ninh lại ổn định châm một điếu thuốc, nói: "Đừng hoảng hốt, con sói kia không cắn người."
Bác sĩ còn chưa kịp phản ứng là có chuyện gì đang xảy ra, thì đã nhìn thấy sói xám chạy qua người hắn, hắn còn cảm thấy được lông sói chạm vào quần áo của mình.
"Thật. . . Thật sự không cắn người?" Bác sĩ sững sờ, nhìn sói xám đang đuổi theo Quách Húc.
Hắn nhìn thấy Quách Húc ngã lộn nhào một cái, sau đó con sói xám kia lại dừng lại, chờ hắn bò dậy mới tiếp tục đuổi.
"Lang ca ngươi đừng đuổi ta nữa, ta van xin ngươi a."
"Lang gia, Lang đại gia, lần sau ta sẽ mang xương cho ngươi, ngươi đừng đuổi theo ta nữa !"
Thư Tử Ninh nhìn Quách Húc chạy còn nhanh hơn thỏ, nhìn thế nào cũng không giống người bị sốt cao 40 độ, hơn nữa nhiều chỗ xương ở trên người còn bị rạn nứt ?
Nói hắn là vận động viên leo núi có khi cũng có người tin.
Trần Dương múc hai thùng nước ở giữa sườn núi, đường núi dưới chân khó đi đối với hắn mà nói thì cũng chẳng khác gì đất bằng.
Hai thùng nước cộng lại cũng nặng hơn hai mươi cân, ở trong tay Trần Dương cứ như không có gì vậy.
"Con mẹ ngươi !! thế mà vẫn còn đuổi theo, lão tử chạy sắp tắc thở rồi!"
Phía dưới có tiếng mắng chửi.
Trần Dương nghe được cảm thấy rất quen thuộc, quay đầu lại nhìn thì thấy Quách Húc rất chật vật đang bị một con sói xám điên cuồng đuổi theo.
"Chà chà, tấm lòng của Thổ địa gia thực sự rộng rãi không kém ta nha." Trần Dương vui vẻ.
"Tiểu đạo sĩ!" Quách Húc nhìn thấy Trần Dương thì hô lớn: "Ngươi mau giúp ta đuổi con sói này đi, nhanh lên a!"
Trần Dương hỏi: "Tại sao ta phải đuổi đi?"
"Ngươi !! Con mẹ nó. . ." Quách Húc tức muốn hộc máu, hô lên: "Ngươi giúp ta đuổi nó đi, ta sẽ cho ngươi tiền, một nghìn đồng, ngươi nhanh lên một chút đuổi nó đi đi !"
"Ha ha." Trần Dương nói: "Nơi này vốn là nhà của nó, thí chủ mới là người ngoại lai, nếu phải đuổi thì cũng là đuổi thí chủ mới đúng. Ngoài ra, bần đạo không thiếu tiền."
Nói xong, Trần Dương bình tĩnh gánh thùng nước đi nhanh lên núi, nhìn qua cực kỳ nhẹ nhàng.
Trong miệng còn hát một đoạn: "Cừu vui vẻ và sói xám, dê đẹp dê lười dê béo~ đừng nhìn ta chỉ là một con sói~ có một tên ngốc bị ta đuổi đến mức chửi mẹ..."
"Phốc!"
Quách Húc suýt chút nữa thì thật sự hộc máu.
Tiểu đạo sĩ, ngươi thật khốn kiếp!
Thấy chết mà không cứu cũng thôi đi, còn mẹ nó ca hát mắng đểu ta!
"Thí chủ cẩn thận ở dưới chân, nơi này có rất nhiều cây mây." Trần Dương có lòng tốt nhắc nhở.
Vừa nói xong, thì. . .Bịch ~
Quách Húc vấp vào một sợi dây mây lớn, ngã sấp mặt xuống đất.
Trần Dương nhìn thấy thì rất vui vẻ, tiếp tục nhắc nhở: "Thí chủ nhanh bò dậy, con sói kia đã sắp đuổi đến nơi rồi."
"Mẹ nó !! Ta biết rồi, không cần ngươi phải nhắc!"
Quách Húc nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xông lên bắt lấy Trần Dương nhét vào bên trong miệng của sói xám.
Một đường chạy, một đường vấp ngã, rốt cuộc cũng tới đỉnh núi.
Khi hắn nhìn thấy cây ngân hạnh trên đỉnh núi, cũng đã sắp khóc.
"Cuối cùng cũng đã lên đến đỉnh núi."
Nhưng mà sói xám vẫn đi theo phía sau, dường như hoàn toàn không muốn bỏ qua cho hắn.
"Lang ca, rốt cuộc là ngươi muốn như thế nào a ?"
Quách Húc muốn khóc, hắn nói: " Ngươi muốn ép ta nhảy xuống núi phải không? Muốn chém gϊếŧ hay muốn róc thịt, ngươi cho ta một câu trả lời, con mẹ nó ta không chạy nữa!"
"Ngao ô!"
Sói xám tru lên một tiếng, nhìn cây ngân hạnh một chút, lại nhìn Quách Húc.
"Ngươi để cho ta đi đến cái cây kia? Úp mặt suy nghĩ?"
Quách Húc cẩn thận hỏi một câu, hắn đi đến dưới cây ngân hạnh, sói xám cũng đi theo.
Lúc này, Thư Tử Ninh và bác sĩ cũng lên tới.
"Tòa đạo quan này thật đẹp." Người bác sĩ kia khen.
"Ồ, tại sao con sói kia vẫn ở đây?"
Hai người trong lòng nghi ngờ, đi theo sau.
Dù sao sói xám cũng không cắn người, bọn họ cũng không cần phải sợ hãi.
Trần Dương rót nước từ thùng vào vại.
Vợ chồng Quách Chí Sơn nghe tiếng sói tru, vội hỏi: "Đạo trưởng, hình như ta nghe thấy có tiếng sói tru."
Trần Dương ừ một tiếng, nói: "Trên núi có rất nhiều dã thú, đúng rồi, con trai hai vị cũng đã đến, hắn đang ở ngoài cửa đấy."
"Để ta đi ra xem một chút."
Hai vợ chồng vội vàng đi ra ngoài, Trần Dương cũng theo sau.
Kết quả vừa ra khỏi cửa, hai vợ chồng đều trợn tròn mắt.
"Sói!" Lưu Tĩnh Hoa che miệng, nhất là nhìn thấy sói xám đứng sát Quách Húc, nàng bị dọa sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.
"A di, ngươi đừng lo lắng, con sói này không cắn người, nó đi cùng Quách Húc từ dưới núi lên đến đây." Thư Tử Ninh liền vội vàng nói.
"Làm gì có chuyện chó sói không cắn người?" Lưu Tĩnh Hoa nhìn quanh, muốn tìm một tảng đá nhưng nơi này quá sạch sẽ, không có tảng đá nào.
Nàng cắn môi một cái, muốn lao lên: "Tiểu Húc đừng sợ, ta sẽ đuổi nó đi giúp ngươi!"
"Thí chủ đừng có kích động." Trần Dương đưa tay ngăn lại, nói: "Sói xám sẽ không hại người, nó đang muốn dạy dỗ con trai hai vị ăn năn hối cải."
"Hối cải?"
Vẻ mặt hai vợ chồng vô cùng nghi hoặc, hối cải gì cơ chứ ?
Ngay từ đầu Trần Dương cũng không hiểu, nhưng khi nhìn thấy hắn bị sói xám ép đến trước cây ngân hạnh, hắn đã đoán được một ít.
" Mời hai vị thí chủ đi theo bần đạo."
Trần Dương đi tới, ba người đứng cách một thước ở bên ngoài.
Có thể cảm nhận rõ ràng được dã tính tỏa ra từ trên người sói xám.
Con sói xám này có khung xương rất lớn, đoán chừng chắc là vua sói.
"Cha, mẹ. . ." Quách Húc đứng ở trước cây ngân hạnh, run lẩy bẩy.
Lúc trước sói xám một mực đuổi theo hắn, nhưng cũng sẽ không đến quá gần.
Nhưng bây giờ, sói xám gần như đang đẩy hắn đi về phía trước, làm sao có thể không sợ hãi?
"Ngao ô ~ "
Sói xám kêu lên một tiếng, đưa chân trước ra vỗ nhẹ lên thân cây.
Mấy người cũng chăm chú nhìn theo, nhìn thấy ở trên thân cây có một dấu đen, giống như là bị thứ gì đó hun nóng tạo thành.
Thư Tử Ninh liếc mắt đã nhìn ra, đó là vết mà chỉ có người dí tàn thuốc vào tạo thành.
Hắn hỏi: "Quách Húc, ngươi dí tàn thuốc lên thân cây?"
Quách Húc muốn chối nhưng dưới tình huống này, hắn nào dám nói dối.
Nhắm mắt nói: "Ta không cẩn thận. . ."
"Nghịch tử !" Quách Chí Sơn mắng một câu, tức giận nói: " Trời đất rộng như thế còn không đủ cho ngươi giẫm đạp hay sao? Tại sao tay của ngươi lại tùy tiện như vậy?"
"Cha, ta. . ."
"Hừ!" Hai hàng lông mày của Quách Chí Sơn nhíu lại.
"Ngao ô ~" Sói xám lại vỗ một cái lên thân cây ngân hạnh, nhìn Quách Húc.
Ý tứ này rất rõ ràng rồi, muốn hắn nói xin lỗi nhận sai với cây ngân hạnh.
Quách Húc cảm thấy, mình nói xin lỗi với một cái cây, chuyện này thực sự cũng quá buồn cười. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, người khác sẽ nghĩ mình là một tên điên mất.
"Ta dạy ngươi thế nào? Làm sai thì phải nhận sai, bị đánh thì phải đứng vững! Ngươi ở trên núi của đạo trưởng phá hỏng cây của người ta, ngươi không hề cảm thấy áy náy một chút nào hay sao?" Quách Chí Sơn lớn tiếng mắng.
Quách Húc không lên tiếng, mà ra vẻ tội nghiệp nhìn về phía mẹ mình.
Hắn cho rằng mẹ mình nhất định sẽ nói chuyện giúp mình, bởi vì trước giờ đều là như vậy.
Nhưng lần này Lưu Tĩnh Hoa lại lắc đầu, nàng nói: "Cha của ngươi nói đúng, đã làm sai thì phải biết nhận lỗi."
Quách Húc cảm thấy tuyệt vọng.
Hắn có cảm giác mình bị thế giới ghét bỏ.
"Phì phì"
Sói xám thở mạnh một cái, dường như đang nhắc nhở hắn đừng lãng phí thời gian của nó.
"Ta xin lỗi, ta xin lỗi."
Quách Húc ủ rũ cúi đầu, nói xin lỗi với cây ngân hạnh.