- 🏠 Home
- Linh Dị
- Huyền Huyễn
- Đạo Quán Dưỡng Thành Hệ Thống
- Chương 35: Thắp Hương Có Lẽ Có Tác Dụng
Đạo Quán Dưỡng Thành Hệ Thống
Chương 35: Thắp Hương Có Lẽ Có Tác Dụng
"Đã là vợ chồng, thì xem như một thể."
Quách Chí Sơn nhìn câu này, thần sắc có chút hoảng hốt, khóe miệng lộ ra một nụ cười.
Trần Dương nhìn thấy, mỉm cười nói: "Xem ra thí chủ không cần bần đạo phải giải quẻ xăm nữa rồi."
"Đa tạ đạo trưởng." Quách Chí Sơn đem xăm trúc bỏ vào ống trúc, đứng lên nói tạ ơn.
"Tuy trong lòng thí chủ đã có câu trả lời, nhưng để ta làm rõ ý nghĩa của quẻ xăm này." Ý nghĩa của quẻ xăm này rất đơn giản, cả đời làm vợ chồng, thân như tay chân, sướиɠ khổ cùng nhau.
Đây là một câu viết trên "Bình ký".
"Tĩnh Hoa, ngươi cũng dâng một nén hương đi." Quách Chí Sơn đi tới, nói.
"Hừ." trong lòng Lưu Tĩnh Hoa đã không còn tức giận, nhưng mà cảm thấy cứ như vậy, lại không thoải mái.
Nàng đi tới, sau khi dâng hương, Trần Dương vẫn theo lẽ thường hỏi: "Thí chủ, muốn xin xăm không ?"
"Không. . . Vậy. . .cầu một lần đi."
Nàng nhận lấy ống trúc, nhẹ nhàng lắc, lấy ra một cây xăm trúc.
Trên quẻ xăm chỉ có ba chữ.
"Khả thê vậy."
Nàng nhìn ba chữ kia, có chút mê muội.
"Tiểu đạo. . . đạo trưởng, đây là ý gì?" Lưu Tĩnh Hoa có chút ngượng ngùng, lúc nãy nàng đối với người ta có thể nói là gây khó khăn, nhưng bây giờ bình tâm suy nghĩ một chút, con trai gặp phải những tai nạn kia đều là ngoài ý muốn.
Cùng với vị tiểu đạo sĩ này thì có quan hệ gì?
Hơn nữa vị tiểu đạo sĩ này tuổi còn trẻ như vậy, mà một mình đã phải gánh vác cả đạo quan, cũng thật làm cho lòng người thương xót.
Trần Dương nhận lấy cây xăm trúc, hỏi "Thí chủ muốn cầu cái gì?"
Lưu Tĩnh Hoa quay đầu, nhìn Quách Chí Sơn một cái, nhỏ giọng nói: "Cảm tình."
Trần Dương khẽ gật đầu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt cây xăm trúc, nói: "Đây là một câu viết trên thượng ký, ý nghĩa ngược lại cũng rất đơn giản."
"Kiếp trước tu đạo ngàn năm, cùng người liên kết như cây liền cành. Cả đời này hai vị thí chủ kết làm đạo lữ, sống chung tự nhiên sẽ có nhiều vấn đề phát sinh, nhưng đều là những chuyện vặt vãnh, không cần để ở trong lòng. Hôn nhân cũng là một lần tu hành, muốn có kết quả tốt thì cũng phải mài dũa nhiều lần. Thí chủ lúc cần buông thì nên buông xuống , có vài thứ không cần phải quá xem trọng."
Ánh mắt của Lưu Tĩnh Hoa rung động, tinh tế suy nghĩ, nói một câu cám ơn, hướng cửa đại điện đi ra.
Nàng nhớ đến đoạn thời gian yêu nhau, Quách Chí Sơn đối với mình rất tốt, còn mình hay làm khó dễ cho hắn nhưng chung quy hắn không bao giờ tức giận.
Nàng nhớ đến lúc nàng đang mang thai, cố ý gây sự nhiều lần nhưng Quách Chí Sơn cũng hầu như là kiên nhẫn đáp ứng, chưa bao giờ làm mình tức giận.
Nàng nhớ đến lúc tới tháng, Quách Chí Sơn dù bận bịu gây dựng sự nghiệp mỗi ngày vẫn như cũ không quên chiếu cố hài tử, xử lý công việc gia đình.
Nàng nhớ đến. . .
Suy nghĩ một lúc, con mắt của Lưu Tĩnh Hoa bỗng nhiên lại đỏ.
Tựa hồ, cho tới bây giờ đều là Quách Chí Sơn bỏ ra, còn bản thân mình thế mà vẫn luôn đòi lấy.
"Tĩnh Hoa, ngươi sao vậy ?" Quách Chí Sơn đi tới, lấy ra một cái khăn tay, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, trong đôi mắt hiện lên vẻ đau lòng.
"Cái khăn tay này. . . Ngươi vẫn còn giữ sao?" Lưu Tĩnh Hoa nhìn chiếc khăn tay đã ngả màu trắng bệt vì giặt nhiều lần, kinh ngạc đến ngẩn người.
Bên trên chiếc khăn tay có thêu tên của hai người, chiếc khăn tay này là năm đó hai người bọn họ cầu được ở miếu Nguyệt Lão.
Trên khăn tay còn thêu một một đôi uyên ương nhưng giờ đã không còn nhìn thấy, chỉ còn thấy mờ mờ hai cái tên.
Nàng không nghĩ đến, Quách Chí Sơn vẫn còn giữ lại chiếc khăn tay này.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ áy náy ở trong lòng đột nhiên hóa thành nước mắt chảy ra.
"Chí Sơn ca, thật xin lỗi."
Lưu Tĩnh Hoa đứng ở đằng kia, tay chân luống cuống, giống như một đứa bé làm sai chuyện gì, một mực khóc nhè.
Quách Chí Sơn sửng sốt một chút, ôm lấy nàng, để cho đầu nàng tựa vào trong lòng ngực của mình, ánh mắt ôn nhu vô hạn.
Câu "Chí Sơn ca" này, lại giống như trở về khi đó.
"Không có việc gì, khóc làm cái gì." Quách Chí Sơn cũng cảm thấy nghẹn ngào.
"Đều là do ta không tốt, ngươi khổ cực nhiều như vậy, ta thế mà luôn oán trách ngươi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, ô ô. . ."
Trần Dương nhìn chỉ cảm thấy nhức hết cả trứng, đại thúc a di, các ngươi rốt cuộc là tới để làm gì a?
Một lát sau, dưới sự an ủi của Quách Chí Sơn, cảm tình của hai người càng ngày càng tốt lên.
Có vài thứ, nghĩ thông suốt rồi thì sẽ tốt lên, chỉ sợ sẽ luôn để tâm vào chuyện vụn vặt.
Kiếm nhiều tiền hơn nữa, địa vị cao hơn nữa, đến lúc cuối cùng vẫn là hai vợ chồng sống với nhau.
"Chuyện này. . . Hai vị thí chủ, các ngươi đi hậu viện ngồi một lúc đi, bần đạo phải đi xuống núi gánh nước rồi."
Trần Dương phá vỡ sự ngọt ngào của hai người, hắn thật sự không thể chịu nổi hai người này, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của hắn a.
Những lời tỏ tình kia quá buồn nôn, da gà của hắn đều đem quần áo phồng lên.
"Khụ . . khụ." Quách Chí Sơn ho nhẹ một tiếng, cùng Lưu Tĩnh Hoa tách ra, nhỏ giọng tự nói: "Thiếu chút nữa quên chuyện chính."
"Đạo trưởng, con trai của ta ngày hôm qua có nhiều mạo phạm, không biết làm cách nào mới có thể giải quyết được?"
Lưu Tĩnh Hoa cũng không còn thái độ hùng hổ dọa người như lúc trước, giọng thành khẩn nói: "Đạo trưởng, con trai của ta trẻ tuổi nóng tính, tính khí không tốt lắm, ta thay hắn xin lỗi ngươi."
Trần Dương lắc đầu nói: "Nhị vị thí chủ, bần đạo nói, chuyện này cùng bần đạo không liên quan, nhị vị cũng không cần phải nói xin lỗi."
"Nhưng mà tiểu Húc vẫn luôn sốt cao không giảm, uống thuốc của bệnh viện hay truyền nước đều vô dụng, chuyện này. . ." Nếu như không phải Quách Chí Sơn đã hết cách thì hắn cũng không đến nơi này.
Trần Dương thực sự không có biện pháp giải quyết, Quách Húc mạo phạm Thổ Địa, đó là cơn giận của Thổ Địa giáng xuống, ta chỉ là tiểu đạo sĩ, Thổ Địa cũng không khả năng cho ta mặt mũi.
Hắn suy nghĩ một chút, hỏi: "Thí chủ có biết, con trai của mình hôm qua ở đạo quan đã làm những chuyện gì không ?"
Quách Chí Sơn lắc đầu.
Trần Dương nói: "Hôm qua hắn vũ nhục đạo quan, lại mạo phạm Thổ Địa Thần ."
Sắc mặt hai vợ chồng lập tức tái xanh.
Bọn họ chỉ biết Quách Húc gây chuyện ở đây , lại không nghĩ rằng huyên náo lớn đến như thế.
Làm nhục đạo quan, còn mạo phạm thần vị.
Bất kể bọn họ có tin thần hay không, ngươi đang ở đạo quan của người ta mà lại làm nhục người ta, đúng là không có chuyện nào quá đáng hơn chuyện này.
Bọn họ đột nhiên cảm thấy, vị tiểu đạo sĩ này biết bọn họ là cha mẹ của Quách Húc, còn có thể tâm bình khí hòa nói chuyện, hàm dưỡng đúng là quá tốt.
"Chuyện này. . . Phải xử lý như thế nào đây ?" Lưu Tĩnh Hoa luống cuống nói. ..
Trần Dương nói: "Bần đạo thực sự không có cách nào, thí chủ có thể để cho hắn lên núi dâng một nén hương, có lẽ sẽ có chút hiệu quả đi."
Hắn không dám cam đoan, lỡ đâu mắt của Thổ Địa Thần cũng nhỏ giống như hắn, khẳng định sẽ không bỏ qua chuyện một cách dễ dàng như vậy.
"Tiểu Húc hắn vẫn đang lên cơn sốt, núi lại cao như vậy. . ."
"Ta sẽ để hắn tới ngay bây giờ." Quách Chí Sơn cắt ngang, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại sắp xếp.
. ..
"Không biết cha ta nghĩ như thế nào, mà lại bảo ta đi đạo quan dâng hương?"
"Tại sao ngay cả cha cũng tin tưởng những thứ này?"
Một chiếc xe thương vụ hướng Lăng Sơn chạy tới, Quách Húc tựa vào ghế, hút thuốc lá nói.
"Được rồi, ngươi bớt tranh cãi một tí, thúc thúc cũng chỉ muốn tốt cho ngươi." Thư Tử Ninh một bên không biết nói gì.
Hai ngày, con mẹ nó hắn được leo núi hai lần.
Hắn cũng không hiểu, tại sao Quách Chí Sơn lại muốn để hắn đến đó ?
Nhưng dù sao cũng là trưởng bối, lời nói lại còn khách sáo như vậy, hắn cũng không tiện từ chối.
Bên trong xe thương vụ, trừ hai người bọn họ còn có một bác sĩ riêng đi theo.
Xe lái đến dưới chân núi, ngẩng đầu nhìn lên ngọn núi hơn 800m, Quách Húc nói: "Bác sĩ Trương, ta cảm giác toàn thân không còn chút sức lực nào, nhất định là do sốt quá nặng, ngươi giúp ta kiểm tra nhiệt độ cơ thể một chút, nói với cha của ta, ta không thể leo lên núi được."
Bác sĩ Trương sau khi đo cho hắn, nhìn ống nhiệt kế nói: "Đã hết sốt, có thể trèo lên."
Quách Húc: ". . ."
Nhắc đến cũng kỳ quái, vừa đến chân núi, cơn sốt hành hạ hắn đau đến mức rút cả cơ bắp đều hoàn toàn biến mất.
"Ta thật không muốn leo núi a." Quách Húc buồn bã nói.
"Mẹ kiếp, ngươi nghĩ ta cũng muốn leo núi à ? Đừng có nói nhảm, nhanh lên đi, buổi tối ta còn có hẹn với mấy em gái đây, đừng làm chậm trễ thời gian của ta."
Nói xong, Thư Tử Ninh cầm lấy gậy leo núi, lập tức hướng trên núi mà đi.
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Huyền Huyễn
- Đạo Quán Dưỡng Thành Hệ Thống
- Chương 35: Thắp Hương Có Lẽ Có Tác Dụng