Chương 28: Xin Quẻ

"Tiểu đạo sĩ, tuy đạo quan này không lớn nhưng dã tâm của ngươi lại không hề nhỏ a."

"Tử Tiêu Cung? Đạo quan nho nhỏ cũng dám dùng ba chữ kia để đặt tên?"

Quách Húc đứng ở dưới bậc thang, giễu cợt nói.

Trần Dương căn bản không để ý tới hắn, thứ người như vậy ngươi càng phản ứng với hắn, hắn lại càng thêm hăng hái.

"Đạo trưởng, xin lỗi." Thư Nhã áy náy, nhỏ giọng nói.

Hảo cảm của nàng đối với Quách Húc càng ngày càng thấp.

Biểu hiện tự cho là đúng, chỉ càng khiến cho người khác thêm chán ghét.

"Không có gì đáng ngại, thế giới rộng lớn không thiếu cái lạ, bần đạo cũng từng tiếp xúc với nhiều người như vậy."

Thư Nhã cười cười, tính khí của tiểu đạo sĩ này thật là tốt.

Quách Húc thấy lời nói của mình không được đáp lại, hừ nhẹ một tiếng, cùng đi theo vào đại điện.

Sau khi nhìn thấy tượng Thổ Địa đặt ở phía trên bàn thờ, hắn cười nói.

"Tiểu đạo sĩ, đây chính là tượng thần mà đạo quan của ngươi cung phụng sao?"

Trần Dương đứng ở bên cạnh, nhàn nhạt nói: " Ừ."

Quách Húc chỉ vào tượng gỗ nói: "Ngươi cũng đã biết Tử Tiêu Cung là cái gì? Đó là đạo trường của Hồng Quân đạo tổ, ngươi lại dùng để cung phụng một vị thần Thổ Địa nho nhỏ? Ta dâng hương cho hắn, hắn dám nhận không? Tiểu đạo sĩ ngươi đúng là không có chút hiểu biết gì cả, bất quá vận khí của ngươi lại không tệ, gặp được ta."

"Để ta chỉ dạy cho ngươi."

Quách Húc nói: "Tên Tử Tiêu Cung quá lớn, ngươi hoặc là đem bảng hiệu đổi cái khác đi, hoặc là bỏ tượng gỗ này đi. Thần vị của thần Thổ Địa quá nhỏ, không chịu nổi ba chữ Tử Tiêu Cung này, ngươi biết chưa?"

"Quách Húc!" Thư Nhã sầm mặt, nói: "Ngươi làm trò đủ chưa?"

Quách Húc ra vẻ vô tội, giang hai tay ra: "A Nhã, ta nói không có sai a, ta là đang góp ý với tên tiểu đạo sĩ này. Chính ngươi nhìn tượng thần Thổ Địa kia một chút, chính là từ một khối gỗ mục điêu khắc mà ra, hắn đối với thần tiên của đạo gia cũng không hề tôn trọng."

"Không tôn trọng thần tiên thì coi như thôi đi, còn không tôn trọng chúng ta. Chúng ta từ xa chạy tới, lại vừa lái xe lại vừa leo núi, khổ cực như vậy là vì cái gì?"

"Không phải là vì thắp hương xin quẻ sao? Nhưng mà thần Thổ Địa này có thể giúp được điều gì? Chẳng lẽ yêu cầu hắn chờ sau khi ta chết, tìm một miếng đất để chôn cho ta à ?"

"Quách Húc!" Thư Nhã tức giận đến mức l*иg ngực phập phồng.

Quách Húc giơ hai tay lên: "Được rồi . . . được rồi, ta không nói, không nói thì không được sao. Ta chính là có lòng tốt, sợ ngươi bị tiểu đạo sĩ này lừa gạt. Hơn nữa ngươi xem ở trong đạo quan này, trừ tên tiểu đạo sĩ này ra, làm gì có người khác?"

"Còn trẻ như vậy, có thể biết được cái gì là đạo? Ta xem hắn là muốn lừa gạt người khác. Đúng rồi, A Nhã !! Ngươi nghĩ như thế nào lại đi đến nơi này? Ta nhớ ra lúc trước a di đều là đi Thanh Phong quan dâng hương mà."

Thư Nhã không thèm để ý đến hắn nữa, đi tới trước thùng công đức, lấy ra xấp tiền đã chuẩn bị từ trước, bỏ vào.

Trần Dương liếc mắt một cái, một xấp kia ít nhất cũng có mấy chục nghìn.



Thật là hào phóng.

Trần Dương lấy hương đưa tới, Thư Nhã khom người nhận lấy, dùng ngọn nến ở trên bàn đốt lên, quỳ xuống trên bồ đoàn, bái tam bái.

Sau đó đứng lên, đem hương cắm vào trong lư hương.

Trần Dương hỏi:"Thí chủ xin quẻ sao?"

Thư Nhã gật đầu một cái, Trần Dương lấy ra ống trúc đưa cho nàng.

Thư Nhã không vội xin quẻ, mà đầu tiên nhắm hai mắt lại, trong lòng cầu khấn trong chốc lát.

Sau đó, mới nhẹ nhàng lung lay ba cái, lại không có tăm trúc rơi ra.

Vì vậy nàng từ trong ống lấy ra một cây tăm trúc.

Nhìn lướt qua, chân mày của Thư Nhã nhíu lên một chút.

"Mời đạo trưởng thay ta giải quẻ này." Thư Nhã cầm tăm trúc đưa lên.

Trần Dương nhận lấy tăm trúc, chân mày cũng hơi nhíu lại, hết thảy các thứ này đều bị Quách Húc thu vào ở trong mắt, cười lạnh một tiếng, nói: "A Nhã, ngươi thật sự tin cái này? Ha ha, không cần tiểu đạo sĩ mở miệng, ta đều biết hắn muốn nói gì. Nhất định là hạ hạ ký, sau đó bảo ngươi tiếp tục bỏ tiền."

"Quách Húc, xin ngươi im miệng!" Hàm dưỡng của Thư Nhã cực tốt, dù là như thế, giờ phút này tâm tình của nàng cũng khó có thể dằn lại.

Nàng biết khuyết điểm công tử ca ở trên người của Quách Húc rất nặng, cho nên chưa bao giờ cân nhắc chuyện làm người yêu với hắn.

Chỉ là không nghĩ đến, khuyết điểm lại nặng đến mức như vậy.

Ngay cả chuyện cơ bản nhất, là nhìn mặt mà nói chuyện cũng không biết.

"A Nhã, ta là muốn tốt cho ngươi, mặc dù chúng ta có tiền, nhưng cũng không phải để tiêu xài phung phí như vậy, lát nữa a di lên núi mà thấy cảnh này khẳng định sẽ la mắng ngươi."

Quách Húc trong lòng vốn cũng không vui, ta đây thì như thế nào hả? Ta vì muốn tốt cho ngươi, cho dù có nói sai thì ngươi cũng đừng ở ngay trước mặt người ngoài mà quát mắng ta.

Trần Dương biết, người này nếu như vẫn còn ở chỗ này, hắn muốn giải xăm cũng không được.

Trần Dương nhàn nhạt nói: "Thí chủ nếu không phải đến để thắp hương, xin mời đi ra ngoài, Tử Tiêu Cung là nơi cúng bái thần linh, nếu làm ồn ào náo động sẽ chỉ làm thần linh không vui."

"Hừ! Tiểu đạo sĩ ngươi đừng làm bộ để hù dọa ta, ta cho ngươi biết, bây giờ ta tuyệt đối sẽ không thắp hương, một đồng cũng đừng nghĩ ta sẽ bỏ ra."

Quách Húc xoay người đi ra ngoài, nói: "Ta đi ra bên ngoài hút điếu thuốc, A Nhã ngươi làm xong chuyện thì chúng ta mau xuống núi đi thôi."

"Chuyện của ta, không cần ngươi bận tâm đến." Thư Nhã lạnh lùng nói.

Trong đại điện chỉ còn hai người bọn họ, Thư Nhã cười khổ một tiếng, nói: "Khiến đạo trưởng chê cười."

"Không đáng ngại." Trần Dương lắc đầu, nhìn tăm trúc trong tay, hỏi: "Thí chủ muốn cầu gì?"



Thư Nhã nói: "Ta muốn biết, bà bà còn bao nhiêu dương thọ."

Trần Dương lắc đầu, đem tăm trúc thả lại vào trong ống trúc, chắp tay sau lưng đi ra khỏi đại điện.

"Đạo trưởng, sao vậy ?" Thư Nhã có chút khẩn trương hỏi.

Trần Dương đang muốn nói chuyện, thì nhìn thấy Quách Húc đang đứng ở trên đồ án Thái Cực Đồ nhả khói, lông mi của hắn cau lại quát lên: "Thí chủ, trong đạo quan cấm hút thuốc!"

" Con mẹ nó, dọa ta hết hồn!"

"Đạo sĩ thúi, ngươi hét cái gì mà hét ?"

"Hút thuốc làm phiền đến ngươi à? Khói thuốc bay ở trên không trung, đạo quan là của ngươi, không trung cũng là của ngươi à? Nhà ngươi quản rộng như vậy để làm gì, có bệnh sao ?"

Quách Húc nhặt lên bật lửa có phần tinh xảo, ngẩng đầu liền mắng.

Tiếng quát vừa rồi, phảng phất như nổ vang ngay bên trong lỗ tai của hắn, . . làm hắn còn tưởng rằng sấm sét đánh xuống.

Trần Dương trầm mặt, suy nghĩ có nên đem hắn ném ra ngoài hay không.

Hệ thống nói: "Chuyện nhỏ, không nên nổi nóng, ở trong đạo quan hắn không hút được thuốc."

"Hút không được?" Trần Dương đang muốn hỏi, đã nhìn thấy Quách Húc một mực cọ đá lửa nhưng không cháy.

" Mẹ kiếp, bật lửa rớt hư rồi?"

Quách Húc loay hoay bật lửa, cái này là lúc hắn đi chơi ở Mỹ mua được, bật lửa Zippo bản giới hạn.

"Đạo sĩ thúi nhà ngươi làm bật lửa của ta hư rồi!" Quách Húc bị Thư Nhã đối đãi lạnh nhạt, lời nói lãnh đạm, vốn tâm tình không tốt, bây giờ bật lửa lại bật không lên lửa, tâm lý giống như một bụng lửa giận, hướng về phía Trần Dương hét lên.

Trần Dương nói: "Chính thí chủ cầm không chắc, lại trách bần đạo, thật là buồn cười."

"Ngươi. . ." Quách Húc còn muốn mắng, nhưng nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Thư Nhã, đem lời nói vừa đến trên miệng đem nuốt trở lại, nặng nề hừ một tiếng, nghiêng đầu đi ra ngoài.

Đành phải nhắm mắt làm ngơ, đạo sĩ thúi, đừng để cho ta sau này nhìn thấy ngươi, nếu không . . . .

"Đạo trưởng. . ."

Trần Dương thấy nàng lại muốn nói xin lỗi, lắc đầu, nói: "Thí chủ, có một số việc, biết trước chưa hẳn là tốt."

"Bà bà. . ."

"Thư thí chủ là một người lương thiện, phúc trạch sâu đậm, đời sau cũng sẽ được phù hộ."

Trần Dương không hề nhắc đến chuyện xin quẻ vừa rồi, quẻ xăm kia cũng không tính là tốt.

Quẻ này chỉ có thể tính là trung hạ, nếu như nàng cầu tình duyên hay cầu gì khác cho nàng thì Trần Dương còn có thể giải được, dù sao cũng là trung hạ thì cũng sẽ không quá kém.

Nhưng đây lại cầu cho Thư Văn Khê. . . .