- 🏠 Home
- Linh Dị
- Huyền Huyễn
- Đạo Quán Dưỡng Thành Hệ Thống
- Chương 23: Đạo Của Ta
Đạo Quán Dưỡng Thành Hệ Thống
Chương 23: Đạo Của Ta
"Đạo hiệu của bần đạo là Huyền Dương." Trần Dương ngồi ngay ngắn, nhẹ nhàng nói.
"Huyền Dương đạo trưởng." Lão bà bà đối với hắn khẽ gật đầu, xem như là thi lễ.
Lão bà bà hình như cũng không bài xích đạo sĩ.
Đổi thành người bình thường, phỏng chừng sẽ giống như Thư Nhã, trực tiếp chặn ở ngoài cửa.
"Thí chủ xưng hô như thế nào?"
"Thư Văn Khê." Thư bà bà hòa ái cười một tiếng, hỏi "Xin hỏi Huyền Dương đạo trưởng, tìm Nha Nha có chuyện gì?"
Từ giọng nói của nàng mà xem, nàng đúng là biết Nha Nha.
Ngay từ đầu Trần Dương cho rằng, nàng là loại người giống như bà đồng, nhưng xem ra không phải như vậy.
Trên người nàng ngoại trừ âm khí quá nặng, cũng không có năng lực tương ứng nào.
Hoàn toàn là một bà lão bình thường.
Điều này rất kỳ quái, trong lòng Trần Dương cảm thấy rất khó hiểu.
"Đạo trưởng, mời dùng trà." Lúc này, Thư Nhã đi tới, bưng lên một ly nước trà.
"Đa tạ thí chủ."
Thư Nhã lại dời một cái bàn nhỏ đặt ở bên cạnh, một lát sau, có một người trẻ tuổi gõ cửa, đưa tới một phần bánh đậu xanh.
Thư Nhã đem bánh đậu xanh đặt ở trên bàn nhỏ, sau đó lui ra sau lưng Thư Văn Khê, không có ý tứ muốn rời đi.
Trần Dương nói thẳng: "Thí chủ, bần đạo được người nhờ vả đi tìm Nha Nha. Có thể nói cho bần đạo biết, bây giờ Nha Nha đang ở nơi nào hay không ?"
Lông mày Thư Nhã nhíu lại thật chặt, Thư Văn Khê thì nhìn bình tĩnh hơn rất nhiều.
"Được ai nhờ vả?" Thư Văn Khê hỏi.
Trần Dương nói: "Mẹ của Nha Nha."
"Nói bậy!" Thư Nhã không nhịn được, trực tiếp quát lên.
Thư Văn Khê cũng nhíu đôi lông mi lại, hỏi "lời này của đạo trưởng là thật sao?"
Trần Dương gật đầu: "Thí chủ chắc hẳn cũng biết thân phận của Nha Nha, vậy bần đạo cũng không vòng vo cùng thí chủ. Nha Nha chính là vong linh, vốn nên vào luân hồi đầu thai, lưu lại nhân gian đối với nàng cũng không phải là chuyện tốt. . ."
"Làm sao ngươi biết không phải là chuyện tốt?" Thư Nhã ngắt lời nói: "Nha Nha ở nhà chúng ta sinh hoạt lâu như vậy vẫn luôn rất tốt, bà nội nuôi dưỡng nàng, xem nàng như con gái, như vậy có gì không tốt?"
Trần Dương trong lòng có chút kinh ngạc, người một nhà này thật trâu bò.
Lại xem tiểu quỷ như con gái mà nuôi dưỡng?
Đây là nghĩ ra làm sao ?
Hắn lắc đầu một cái, nói: "Thí chủ nói lời ấy sai rồi, người quỷ khác đường, quỷ cuối cùng vẫn là quỷ, dương gian cũng không phải là nơi quy tụ của bọn họ."
"Ngươi. . ."
"Thư Nhã." Thư Văn Khê nhẹ nhàng kêu một tiếng, Thư Nhã lập tức im miệng, nhưng vẫn trợn mắt nhìn Trần Dương.
Thư Văn Khê cầm khay bánh trên bàn đẩy tới trước mặt Trần Dương, cười nói: " Mời đạo trưởng nếm thử, bánh đậu xanh nhà ta rất ngọt."
"Thí chủ. . ."
"Nha Nha đã bầu bạn ở bên cạnh ta hơn năm mươi năm rồi."
Trần Dương há miệng, mi tâm nhíu chặt hơn.
Một người một quỷ, sống chung hơn năm mươi năm?
Lão bà bà này, lại có thể an an ổn ổn sống sót?
Thư Văn Khê cầm lên một miếng bánh đậu xanh bỏ vào trong miệng, nhìn trời một chút, lại nhìn cây hòe một chút, trên mặt lộ ra một nụ cười hiền hòa.
Một tiểu cô nương khoảng ba tuổi, mặc váy công chúa, không biết từ lúc nào xuất hiện ở dưới tán cây hòe, ngồi chồm hổm dưới đất, cầm trong tay xẻng nhỏ đang đào đất.
Hình như nhận ra được ánh mắt của Thư Văn Khê, tiểu cô nương quay đầu nhìn sang, cười hì hì nói: "Bà bà, ngươi có thể chơi đắp đất cùng với ta hay không?"
Thư Văn Khê cười nói: "Thư Nhã tỷ tỷ chơi với ngươi."
Thư Nhã do dự một chút, nở một nụ cười đi tới.
Hai người một lớn một nhỏ chơi đùa dưới tán cây rất vui vẻ, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng cười của tiểu cô nương.
Trần Dương nhìn thấy thế, tâm tình ngược lại càng nặng nề.
Sự tình cùng suy đoán của hắn khác nhau hoàn toàn.
Hắn cho rằng Nha Nha bị người ta giam giữ, nhưng bây giờ xem ra, lại được người ta xem như là tôn nữ mà nuôi dưỡng.
Hơn nữa, nuôi dưỡng còn cực kỳ tốt.
Hơn năm mươi năm dưỡng dục, hơn mười nghìn ngày đêm ở cùng với nhau, nếu như đột nhiên đem Nha Nha mang đi, vị lão bà bà này chưa chắc đã chịu được sự đả kích.
Trần Dương cảm giác nhức cả đầu.
"Bà lão như ta năm nay đã 84 tuổi, không sống được mấy năm nữa, mấy năm nay, cũng may có Nha Nha luôn bên cạnh phụng bồi, nếu không, ta khả năng cũng đã sớm đi rồi."
"Thí chủ không có con cháu sao?."
Thư Văn Khê lắc đầu: "Ta cả đời không có con cái, mẹ của Thư Nhã, là dưỡng nữ của ta."
"Ha ha, không nên cùng đạo trưởng nói những thứ này."
Thư Văn Khê cười một tiếng, nói: "Đạo trưởng, ta muốn thỉnh cầu ngươi một chuyện."
Trần Dương rất muốn trực tiếp cự tuyệt, hắn không cần đoán cũng biết, Thư Văn Khê muốn yêu cầu chuyện gì.
Nhưng khi nhìn ánh mắt tràn đầy mong đợi của Thư Văn Khê, lời cự tuyệt như thế đều không thể phát ra khỏi miệng.
"Thí chủ mời nói."
"Đạo trưởng có thể chờ sau khi ta chết đi, lúc đó lại đến siêu độ cho Nha Nha được không?"
"Được." Trần Dương gật đầu, nói: "Nhưng bần đạo cũng có một thỉnh cầu."
"Đạo trường xin mời nói."
"Bần đạo tới nơi này, là được sự nhờ vả của mẹ Nha Nha, bần đạo hy vọng mẹ con các nàng có thể gặp mặt nhau một lần."
"Đây là tự nhiên." Thư Văn Khê nói: " Nếu đạo trưởng không chê, có thể mời mẹ của Nha Nha ra gặp mặt."
"Được rồi."
Trần Dương không làm chủ được chuyện này.
Hắn đứng dậy tháo ô trúc xuống, nhìn Thư Văn Khê nói: "Thí chủ, ngươi nói chuyện này với Nha Nha đi."
"Đa tạ đạo trưởng nhắc nhở."
Thư Văn Khê vịn ghế mây đứng lên, loạng choạng đi về phía cây hòe.
"Nha Nha, ngươi có nhớ mẹ không?" Thư Văn Khê nhỏ giọng hỏi.
Nha Nha đang chơi đùa, nghe được từ mẹ, bàn tay nhỏ bỗng nhiên dừng một chút.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương, bỗng nhiên lộ ra nét hoang mang cùng bi thương.
"Mẹ. . . ." Con mắt của Nha Nha đột nhiên ướŧ áŧ, nước mắt thế nào cũng không ngừng được.
Cánh cửa trí nhớ như được mở ra, giống như đê vỡ không thể dừng lại.
Toàn bộ trí nhớ khi nàng còn sống, cơ hồ đều có liên quan đến mẹ của nàng.
"Nha Nha đừng khóc, mẹ đến thăm ngươi a." Thư Văn Khê nhẹ giọng, vừa nói vừa an ủi.
Trần Dương mở ra ô trúc, Cố Thập Thất đã sớm nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ.
Giờ phút này nàng nắm ô trúc, nhìn thân ảnh nho nhỏ dưới cây hòe, miệng mấp máy, bả vai khẽ run rẩy.
"Nha Nha!"
Nàng kêu lên.
Thanh âm khẽ run.
Nha Nha nghe theo thanh âm nhìn sang.
Mẹ con hai người, vượt qua thời không mấy trăm năm, lấy thân phận vong linh, một lần nữa gặp lại nhau.
Cố Thập Thất từng bước đi tới, muốn ôm lấy nàng, lại sợ hù dọa đến Nha Nha.
Nhưng ngay lập tức Nha Nha nhào vào trong ngực nàng, . . Trong miệng kêu "Mẹ ơi", thanh âm non nớt, ai nghe được cũng làm cho trong lòng người ta cảm thấy xót xa.
Thư Văn Khê cùng Thư Nhã yên lặng lui về phía sau.
Thư Nhã nhìn hai mẹ con dưới tán cây, lại nhìn Trần Dương một chút, trong lòng đối với hắn phát ra một tia cảm kích.
"Đa tạ đạo trưởng." Thư Nhã nhẹ giọng nói.
Trần Dương lắc đầu, không nói gì.
Hắn than thở: "Cơ hội rút thưởng của ta a . . . .."
Dựa theo tình huống trước mắt, nếu như hắn có thể đem hai người siêu độ, ít nhất cũng có một cơ hội rút thưởng.
Nhưng nhìn tình huống bây giờ, đừng suy nghĩ đến.
"Hệ thống, ta có phải là quá thiếu quyết đoán không?"
Hệ thống đáp: " Ừ."
Trần Dương lập tức sầm mặt lại: "Ngôn từ của ngươi có thể uyển chuyển một chút không?"
Hệ thống nói: "Kí chủ thực ra không cần suy nghĩ quá nhiều, nghĩ quá nhiều, chỉ có thể tăng thêm phiền não."
Trần Dương nói: "Ngươi tại sao không ngăn cản ta? Để mặc cho quỷ quái lưu lại ở dương gian, có thích hợp hay không?"
Hệ thống chợt hỏi: "Kí chủ cho rằng, đạo sĩ là gì?"
Trần Dương nói: "Còn có thể là gì, kính sợ thiên địa, không sợ yêu ma, gặp chuyện không cưỡng cầu."
Hệ thống : "Kí chủ có thể nói ra lời này, nói rõ kí chủ thật sự có đạo tâm. Thế nhân cảm thấy, đạo sĩ chỉ có thể hàng yêu trừ ma, chém chém giết giết, tâm sát lục quá nặng, thực ra không phải như vậy."
"Đạo pháp tự nhiên, đạo sĩ chỉ là thuận theo bản tâm, làm chuyện mình cảm thấy nên làm."
"Đạo sĩ cũng là người, cũng sẽ bị hồng trần cám dỗ, sẽ có hỉ nộ ai oán, sẽ giận dữ xông quan vì hồng nhan, sẽ động lòng trắc ẩn."
"Kí chủ cần biết, thần tiên đã từng là người, cho dù thành tiên, vẫn như cũ là có nhân tính."
"Kí chủ không cần xoắn xuýt quá mức, đây là đạo của ngươi, làm những chuyện ngươi cho là đúng là được rồi."
Trần Dương yên lặng tự nói: "Đạo của ta. . ."
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Huyền Huyễn
- Đạo Quán Dưỡng Thành Hệ Thống
- Chương 23: Đạo Của Ta