Chương 21: Mắt Bị Mù

"Hô ~ "

Cặp mắt Trần Dương trừng lớn, phun ra một hơi ngột ngạt ở trong ngực.

"Đạo trưởng. . ."

Cố Thập Thất khao khát nhìn hắn.

Trần Dương lắc đầu, không nói gì.

Hắn hướng đi mấy bước về phía bãi đất trống, mũi giày vẽ một vòng tròn trên mặt đất, đem lệnh kỳ thả xuống, lệnh kỳ rơi xuống cách mặt đất ba thước liền dừng lại.

Trần Dương lấy ra tấm bùa màu vàng, cắn rách đầu ngón tay, dùng máu viết xuống ngày sinh tháng đẻ của Nha Nha.

Sau đó dùng nến đốt cháy trụi, thả vào trong vòng tròn.

Lá bùa màu vàng vừa cháy hết, lệnh kỳ chấn động phát ra tiếng ong ong sau đó chậm rãi xoay tròn, cuối cùng chỉ về một phương hướng.

Cố Thập Thất khẩn trương nhìn, không dám nói lời nào.

Qua hồi lâu, chân mày Trần Dương cau lại.

"Kỳ quái, tại sao có thể như vậy được ?"

"Không thể như vậy được."

"Hệ thống, ngươi chắc chắn lệnh kỳ có thể dẫn Nha Nha tới?"

Hệ thống nói: "Kí chủ không cần hoài nghi."

Trần Dương nói: "Vậy chuyện gì đang xảy ra? Rõ ràng Nha Nha vẫn tồn tại ở trần gian nhưng tại sao không có nửa điểm dấu hiệu?"

Hệ thống nói: "Có hai loại tình huống."

"Một, Nha Nha oán khí trùng thiên, với đạo hạnh của kí chủ khó có thể dẫn động tới."

"Hai, Nha Nha bị người ta bắt rồi."

Khoé miệng của Trần Dương co giật một cái: "Ngươi đùa ta ư ?"

"Lợi hại hơn nữa, thì có thể lợi hại đến mức độ nào? Nếu thật sự lợi hại như vậy, quốc gia cũng không cho phép a."

Hệ thống đáp: "Vậy thì chính là loại tình huống thứ hai rồi."

"Bị người bắt?" Trần Dương cau mày, đây cũng không phải là chuyện không thể.

Có một ít kỳ nhân dị sĩ, xác thực thích nuôi quỷ.

"Không dẫn đến được, vậy thì bần đạo chỉ có thể tìm đến tận cửa."

"Quả nhiên không dễ dàng như vậy a."

Than thở một hồi, Trần Dương thu hồi lệnh kỳ, cầm lên ô trúc nói: "Về nhà thôi."

"Đạo trưởng."

"Nha Nha còn chưa đầu thai, yên tâm đi, chuyện này bần đạo nhất định sẽ giúp ngươi."

Nghe vậy, gánh nặng trong lòng Cố Thập Thất liền được giải khai, luôn miệng nói cám ơn: "Đa tạ đạo trưởng."

"Vào đi."

" Ừ."

Cố Thập Thất vào trong ô trúc, Trần Dương đem cột ở sau lưng, tiện tay đem phất trần ném vào hệ thống, hướng cửa chính đi tới.



"Tiểu đạo sĩ!" Chân Không hô.

Trần Dương hừ nói: "Có chuyện gì?"

Chân Không chỉ ô trúc sau lưng hắn: "Ngươi thân là người tu đạo, há có thể giam giữ quỷ phách?"

"Giam giữ ? Con lừa trọc nhà ngươi, bắt đầu muốn đổ oan cho bần đạo. Sư phụ của ngươi không có dạy cho ngươi, tai nghe chưa chắc đã là đúng, mắt thấy chưa chắc đã là thật sao, mọi việc đều nên nhìn nhận và suy nghĩ rồi hẵng nói?"

Trần Dương thực sự ngứa mắt tên hòa thượng này, ấn tượng của hắn từ lúc gặp mặt ban đầu đã không tốt, suýt chút nữa còn làm hỏng pháp sự của mình.

Chân Không nói: "Bất kể như thế nào, ngươi thân là đạo sĩ, cũng không nên như thế."

"Bần đạo làm gì, còn chưa tới phiên ngươi để ý tới, chó khôn không cản đường, con lừa trọc mau tránh ra."

Trần Dương khoát khoát tay, không kiên nhẫn nói.

"Hôm nay ngươi phải cho bần tăng một câu trả lời, nếu không bần tăng tuyệt sẽ không để cho tên yêu đạo nhà ngươi rời đi!" Chân Không giang hai tay ra, một bộ dù có chết cũng không sợ.

"Yêu đạo? Con mẹ ngươi, ngươi nghĩ là đang đóng phim sao?"

Trần Dương lười dây dưa cùng hắn, hướng bên ngoài kêu lớn: "Ba vị thí chủ, pháp sự đã làm xong, xin đem hai vị cao tăng này mang đi."

Nghe lời nói của hắn, đoàn người vội vàng chạy vào.

Thấy Chân Không ngăn lại Trần Dương không buông, Trương Quân tính tình nóng nảy liền đi lên.

"Tiểu hòa thượng ngươi có phải là muốn gây sự hay không ?"

"Thí chủ hiểu lầm, chỉ là vị đạo nhân này giam giữ một nữ quỷ, bần tăng khuyên hắn nên buông tha nhưng hắn không nghe."

"Giam giữ cái gì? Ngươi biết câu chuyện trong đó sao? Nữ quỷ cùng đạo trưởng là bằng hữu, hai người rất quen thuộc, ngươi rảnh rỗi quản việc không đâu sao ?"

Trương Quân quay đầu nói: "Đạo trưởng, làm pháp sự có mệt mỏi không? Chúng ta đi ăn một chút gì đi."

"Hơi đói một chút."

Trần Dương sờ sờ bụng, vừa mới làm phép, khí lực của hắn tiêu hao không ít.

"Ta biết một quán chuyên làm đồ ăn chay, mùi vị cũng rất ngon”.

Ba người Trương Quân vừa đi theo bên cạnh Trần Dương vừa nói.

Chân Không đang muốn ngăn lại thì Nghiêm Đống Lương lên tiếng: "Hai vị, các ngươi mà gây rối nữa, cũng đừng trách chúng ta không khách khí."

"Hắn. . ." Chân Không thật muốn chửi má nó.

Ta nói đều là sự thật a, hắn thật sự giam giữ một nữ quỷ.

Tại sao lời ta nói ra đều không ai tin?

Nhìn đãi ngộ của Trần Dương, lại nhìn chính bản thân mình, đúng là khác nhau một trời một vực, so sánh một cái trong lòng liền cảm thấy vừa chua xót vừa muốn khóc.

Mười giờ rưỡi đêm, Trần Dương mới về đến nhà.

"Thức ăn hôm nay thật ngon, thành phố lớn vẫn tốt a, thật không muốn trở về trên núi."

Vừa nghĩ đến, chờ giải quyết xong chuyện của Cố Thập Thất thì phải quay trở lại đạo quan, tiếp tục cuộc sống kham khổ, trong lòng của Trần Dương có một chút không nỡ.

Hệ thống bỗng nhiên nói: "Kí chủ không cần phải như thế, ăn gió uống sương càng thêm khỏe mạnh. Bao nhiêu người đều không được ăn rau củ đến từ tự nhiên, kí chủ thì bữa nào cũng có, như thế chẳng lẽ còn chưa đủ sao?"

"Thỏa mãn em gái ngươi, ta muốn ăn phật nhảy tường, muốn ăn đậu phụ lướt ván, muốn ăn thịt kho tàu, coi như không thuần thiên nhiên, ta cũng muốn ăn."

Hệ thống: "Kí chủ nếu muốn ăn thịt, rảnh rỗi có thể đi dạo trong rừng thì có thịt ăn ngay."

Trần Dương: ". . ."



Đạo sĩ xác thực có thể ăn thịt, nhưng những đạo sĩ tu hành chân chính, cảm thấy thịt là trọc khí, không có lợi cho việc tu hành.

Lúc trước lão đầu cũng không cho hắn ăn thịt, suốt hai mươi năm ở trong đạo quan hắn chưa từng ăn một miếng thịt nào.

Bây giờ cho dù thật sự cho hắn thịt, lúc nghĩ đến thì có lẽ là thèm ăn, nhưng nếu thật sự ăn vào, dạ dày của hắn chưa chắc có thể thích ứng được.

Suy nghĩ đến đây trong lòng hắn lại rơi lệ.

Về nhà, cha mẹ còn chưa ngủ, vẫn đang chờ đợi hắn.

Cũng không phải là có chuyện gì muốn nói với hắn, chẳng qua là muốn nhìn hắn nhiều thêm vài lần.

Tắm rửa xong, trở về phòng, Trần Dương nằm xuống liền đi vào giấc ngủ.

Sáng sớm ngày thứ hai, mẹ mua cháo, súp cay, bánh tiêu, tàu hũ. . .

Bữa ăn sáng rất phong phú.

" Ca, ngươi ăn thật khỏe a." Trần Tiểu Vũ nhìn một bàn đồ ăn bị ca ca quét sạch sẽ, ngạc nhiên há hốc mồm.

"Anh của ngươi vẫn còn đang trong giai đoạn phát triển thân thể, đương nhiên là ăn nhiều rồi."

Mẹ nói: "Ngươi hôm nay không đi học à? Đi nhanh đi nhanh, đừng để đến trễ."

Trần Tiểu Vũ bĩu môi một cái, . .nói: "Ta đi học đây, đúng rồi, ca, hôm nay ngươi chưa quay trở lại đạo quan chứ ?"

"Chưa biết được, khi nào xong việc ta sẽ trở về."

Trần Dương cũng không biết, hôm nay có thể giải quyết xong công việc hay không.

Ăn xong điểm tâm, Trần Dương đem ô trúc cột lên sau lưng rồi đi ra khỏi nhà.

Vừa mới xuống lầu, Trần Dương đi chưa được mấy bước, đột nhiên bị người ngăn cản.

"Tiểu đạo sĩ, đứng lại!"

Chân Không vừa vuốt lấy hai mắt vành đen, vừa ngăn Trần Dương lại.

Chân Giác ở bên cạnh thì ngáp một cái, khuôn mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.

"Ngươi. . ." Trần Dương thật là hết nói nổi, người này có bệnh sao ?

Thế mà đi theo mình tới tận nhà.

Chân Không đắc ý nói: "Có phải cảm thấy bất ngờ hay không ? Hừ, bần tăng tối hôm qua đã tới rồi, bần tăng nói cho ngươi biết, nếu như ngươi không đem nữ quỷ kia thả ra, bần tăng tuyệt đối sẽ không buông tha cho ngươi!"

"Sư huynh, đạo hạnh của Huyền Dương đạo trưởng cao hơn chúng ta, ngươi đánh không lại hắn." Chân Giác ở một bên nói.

"Không đánh lại cũng phải đánh, ngã phật từ bi, há có thể thấy chết mà không cứu?"

"Sư đệ, ý nghĩ “gặp mạnh thì lui” của ngươi là không đúng."

Chân Không giáo dục nói.

Trần Dương thở dài, nói: "Ta không giam giữ nữ quỷ kia, nàng có chấp niệm chưa hóa giải, không chịu đầu thai, bần đạo mới mang nàng theo bên người."

"Tiểu đạo sĩ, ngươi đừng hoa ngôn xảo ngữ, đang ở trước mặt ngươi chính là đệ tử ưu tú nhất của phật gia Kim Ngưu Tự, há sẽ tin vào lời nói một phía của ngươi?"

Chân Không đưa tay: "Đem ô trúc giao cho bần tăng đi."

"Hòa thượng nhà ngươi có phải bị bệnh hay không? Ngươi hỏi ta, ta nói, ta nói rồi ngươi lại không tin, ngươi con mẹ nó sao có thể như vậy?"

Trần Dương vẫn cho là, với tính tình của hắn mà vẫn làm được đạo sĩ là mắt ông trời bị mù.

Cho đến khi gặp Chân Không, Trần Dương mới phát hiện, mắt của ông trời thật sự giống như thường xuyên bị mù a.