Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đạo Quán Dưỡng Thành Hệ Thống

Chương 20: Nha Nha

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trần Dương nhìn về phía đám ác quỷ, nói: "Chuyện các ngươi gặp phải, bần đạo đã biết. Cố Vân Phàm chôn sống các ngươi, khiến cho oán hận của các ngươi tích tụ không tan. Oan có đầu nợ có chủ, Cố Vân Phàm đã chết mấy trăm năm, thù này khó mà báo được. Người chết như đèn tắt, khi đã vào địa phủ thì chúng sinh ngang hàng, lúc Cố Vân Phàm còn sống đã làm nhiều việc ác, sau khi chết xuống địa ngục chắc chắn phải chịu khổ để trả giá cho những gì hắn đã làm. Đây có lẽ không phải là kết quả tốt nhất, nhưng chỉ vì một kẻ cặn bã như hắn mà các ngươi phải ở nhân gian chịu giày vò thì thật không đáng."

Oán khí trong mắt đám lệ quỷ từ từ giảm đi, hắc khí lượn quanh trên người bọn họ cũng phai nhạt đi rất nhiều.

Hiển nhiên sau khi nghe được tin tức này, oán khí trong lòng bọn họ cũng đã giảm rất nhiều.

Trần Dương nhìn về phía Cố Thập Thất, cảm thấy có chút cạn lời.

Oán khí trên người nữ nhân này không giảm đi chút nào.

"Làm phiền hai vị quỷ sai đưa bọn họ lên đường." Trần Dương nói.

Quỷ sai gật đầu, nói với đám lệ quỷ: "Các ngươi may mắn gặp được một vị đạo trưởng có thiện tâm. Ít nhất, ta còn chưa từng nhìn thấy vị đạo trưởng nào sẽ vì một đám lệ quỷ mà hỏi thăm tin tức."

Bọn lệ quỷ nhìn về phía Trần Dương, bỗng nhiên quỳ xuống.

"Cảm ơn lòng tốt của đạo trưởng, xin nhận một lạy của chúng ta."

"Ân này lớn như trời biển, cuộc đời này tiểu nhân khó mà đáp lại, nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ báo đáp ngài."

Bọn lệ quỷ dập đầu ba cái, cực kỳ chân thành.

Trần Dương bước sang một bên tránh bọn họ quỳ lạy.

"Không cần như thế, đứng lên đi."

Ma quỷ quỳ lạy, không thể tùy tiện nhận lấy, rất dễ dàng khiến nhân quả quấn thân.

Trần Dương trợ giúp bọn họ, bọn họ quỳ lạy Trần Dương cũng là hợp tình hợp lý.

Nhưng hắn chỉ sợ bỗng nhiên có tên nào đầu óc không tỉnh táo sẽ nói ra yêu cầu gì nhờ hắn giúp đỡ.

Nếu như vậy thì Trần Dương chẳng khác gì đang bị gác trên lửa mà nướng.

Quỷ sai mang theo tổng cộng chín âm hồn ác quỷ rời đi.

Trần Dương vừa đốt tiền vàng mã vừa nói: "Hệ thống, khen thưởng của ta đâu?"

"Kí chủ chớ vội, ta sẽ phát thưởng khi về đạo quan."

"Con em ngươi!" Trần Dương tức muốn chửi mẹ nó.

Lần nào đến lúc khen thưởng cũng chậm chạp, lằng nhằng.

Nhưng lúc đưa ra nhiệm vụ thì lần sau nhanh hơn so với lần trước.

Sau khi đốt hết tiền vàng mã, Trần Dương đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc trở về nhà.

"Ngươi quay về trong ô đi." Trần Dương nói với Cố Thập Thất.

Hai mắt của Cố Thập Thất nhẹ nhàng đung đưa, giống như có thiên ngôn vạn ngữ nhưng lại không biết nói ra như thế nào.

Trần Dương thấy vậy thì trợn mắt, đại tỷ ngươi có lời thì cứ nói đi, đừng có như vậy chứ?

Đám đồng bọn của ngươi đã đi đầu thai, chỉ còn thừa có một mình ngươi thôi đấy!

Hắn cảm thấy, cần phải truyền thụ cho nàng khái niệm “ Thua ngay từ vạch xuất phát” để nàng mau chóng đi đầu thai.

"Bịch!"

"Đạo trưởng, xin hãy giúp tiểu nữ."

Cố Thập Thất trực tiếp quỳ xuống, Trần Dương há hốc miệng, thiếu chút nữa thì chửi bậy.



Ngươi quỳ cái gì mà quỳ!

Trần Dương vội vàng tránh, nhưng Cố Thập Thất lại ôm lấy ống quần của hắn.

"Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo. . . thật mẹ nó muốn đánh ngươi!"

Trần Dương nghiến răng nghiến lợi nói.

Hai mắt Cố Thập Thất ngấn lệ, nói: "Đạo trưởng, tiểu nữ chỉ có một chuyện vướng bận trong lòng, xin đạo trưởng hãy giúp tiểu nữ."

"Đạo trưởng nếu chịu giúp tiểu nữ, kiếp sau ta xin được làm trâu làm ngựa cho đạo trưởng."

Loại cảm giác bị ép phải giúp đỡ người khác này thật sự rất khó chịu.

Nhưng hắn nghĩ tới nếu mình siêu độ nàng sẽ có thêm một cơ hội bốc thăm nữa, cho nên cũng đành nhịn xuống.

Trần Dương sầm mặt, nói: "Nếu là muốn bần đạo đi đào mộ tổ tiên của Cố gia thì bần đạo sẽ không đồng ý."

Cố Thập Thất lắc đầu liên tục: "Đạo trưởng hiểu lầm, không phải chuyện này."

"Tiểu nữ từng có một cô con gái, trước khi bị chôn sống nàng đã được hai tuổi. . ."

Trần Dương chen miệng hỏi "Ngươi mấy tuổi?"

"Tiểu nữ hai mươi hai tuổi."

22 tuổi?

Trần Dương kinh ngạc, hắn cũng không nhận ra người này vậy mà rất trẻ.

"Ngươi nói tiếp đi."

"Sau khi tiểu nữ chết, vào lúc đêm khuya thường quanh quẩn ở bên ngoài Cố gia, nhưng mãi cũng không thấy Nha Nha đâu."

Nàng bị chôn sống trong mộ của cha Cố Vân Phàm. Lúc ấy Cố Vân Phàm còn sống, nhưng hắn là Huyện Lệnh, trên người có hoàng khí quấn thân.

Hơn nữa vào lúc đó bọn họ cũng chưa biến thành ác quỷ. Ngay cả Cố gia, bọn hắn cũng không thể đi vào chứ đừng nói là báo thù.

"Năm thứ hai sau khi ta chết, cả nhà Cố gia chuyển nhà ngay trong đêm, tiểu nữ nhìn thấy Nha Nha ở trong đám người."

"Nữ nhi đáng thương của ta, tuổi còn nhỏ đã phải hầu hạ người khác, còn hay bị người của Cố gia đánh đập, chửi rủa."

"Sau khi đám người Cố gia ra khỏi thành, sợ nàng biến thành gánh nặng, cuối cùng vứt nàng ở nơi hoang dã, Nha Nha nàng. . ."

Nói đến đây, Cố Thập Thất đã khóc không thành tiếng, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy.

Trần Dương cau mày nói: "Cha của nàng là ai ?"

"Cha của Nha Nha là Cố Vân Phàm."

"Ngươi. . ." Trần Dương há miệng, nhưng cũng không nói gì thêm.

Nàng là một nha hoàn, tại sao lại có con với gia chủ Cố gia?

Lời này không cần phải hỏi Trần Dương cũng đoán được.

Thời đại kia, người hầu làm gì có quyền lợi gì?

Hơn nữa Cố Thập Thất lại xinh đẹp, ở trong Cố gia chắc hẳn có không ít người có ý đồ xấu với nàng.

Sinh ra xinh đẹp, nhưng lại mang thân phận người hầu. Ở thời đại kia, gần như đã chắc chắn là số phận bất hạnh.

" Sau đó Nha Nha ra sao?" Trần Dương hỏi.



Thực ra từ trong giọng nói và sắc mặt của Cố Thập Thất, hắn đã đoán được một, hai.

Giờ phút này Cố Thập Thất ngược lại là bình tĩnh lại, nói: "Nàng bị chết đói."

"Ngươi muốn bần đạo làm gì?"

"Bần đạo chỉ có thể giúp ngươi cầu phúc cho Nha Nha, cầu nguyện cho kiếp sau nàng không mang số phận lận đận. Còn chuyện đã xảy ra, bần đạo không có năng lực thay đổi."

Trong lòng Trần Dương phẫn nộ, dù là hắn đã đoán được nhưng vẫn phẫn nộ.

Một tiểu cô nương mới có mấy tuổi, có thể là gánh nặng gì chứ?

Tên Cố Vân Phàm kia dù gì cũng là cha ruột của nàng, nhưng lại không hề quan tâm, bỏ nàng lại mặc cho nàng chết đói?

Thật là đồ súc sinh!

"Tiểu nữ hy vọng có thể gặp Nha Nha một lần, chỉ một lần mà thôi."

"Cầu xin đạo trưởng cho tiểu nữ được gặp lại nữ nhi của mình."

Cố Thập Thất dùng sức dập đầu, tuy nàng không có thân thể máu thịt thế nhưng sự quyết tâm và thành tâm này Trần Dương cũng có thể cảm giác được.

Trần Dương nói: "Bần đạo có thể thử một lần, nhưng ta cũng không chắc chắn Nha Nha còn ở trần gian hay không. . . Ngươi hiểu ý của ta chứ?"

"Tiểu nữ hiểu."

Cố Thập Thất mím môi.

Sau khi Nha Nha chết, nàng ngồi ở bên cạnh thi thể đợi rất lâu nhưng cũng không thấy hồn phách của Nha Nha.

Nàng không biết tại sao lại như vậy.

Có lẽ Nha Nha còn quá nhỏ, cũng không biết oán hận là cái gì cho nên đã đi Địa Phủ đầu thai.

Trần Dương nói: "Cho ta biết sinh thần bát tự của Nha Nha."

Cố Thập Thất vội vàng nói ra, không có chút dừng lại. Có thể thấy được chấp niệm trong lòng của nàng đối Nha Nha rất sâu.

Trần Dương nhắm mắt, yên lặng sử dụng tướng thuật.

Tướng thuật không cách nào trực tiếp tính ra Nha Nha ở nơi nào, nhưng lại có thể thông qua sinh thần bát tự biết được Nha Nha đã vào luân hồi hay chưa, nhìn thấy một vài hình ảnh khi nàng còn sống.

Nếu nàng chưa vào luân hồi, hắn có thể dùng lệnh kỳ đưa Nha Nha tới đây.

"Việc lớn như vậy, trong lòng bần đạo cũng không nắm chắc có thể làm được." Trần Dương thầm nói trong lòng.

Hắn nhắm mắt, thi triển pháp quyết, bỗng có một vài hình ảnh giống như cuốn phim nhựa thời xưa không ngừng xẹt qua trước mắt hắn.

Thoáng một cái đã qua mấy trăm năm, cuối cùng tầm mắt của hắn dừng lại trên một tiểu cô nương hai, ba tuổi để tóc xõa.

Cô bé này có một khuôn mặt tròn trịa rất đáng yêu, hai mắt rất to cùng với khuôn mặt mũm mĩm, khi cười lên khiến người khác không kìm được mà muốn ôm nàng một cái.

Hình ảnh lại biến đổi, trong bóng đêm mờ mịt, tiểu cô nương mặc chiếc áo bông cũ nát, trong tay cầm một miếng bánh ngọt nhỏ, đứng ở giữa nơi hoang vu, xung quanh không hề có đường đi, nhìn đoàn xe đang ngày càng đi xa.

Cặp mắt to trong suốt kia không còn vẻ trong sáng vô tư nữa mà chỉ còn lại sự hoảng hốt và sợ hãi với những thứ chưa biết xung quanh.

Hình ảnh lại thay đổi, là lúc trời có chút nắng vào ban ngày, gió đông thổi vù vù. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nha Nha bị thổi đến mức ửng hồng, trong đôi mắt chỉ còn lại sự mệt mỏi.

Nàng đang nằm co rúc ở dưới một gốc cây khô, áo bông cũ nát cũng không làm nàng ấm áp hơn chút nào.

Mí mắt của nàng càng ngày càng nặng, nhưng trong miệng vẫn lẩm bẩm âm thanh khiến người nghe được phải cảm thấy đau xót.

"Mẹ không cần Nha Nha nữa, cha cũng không cần Nha Nha nữa."
« Chương TrướcChương Tiếp »