Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đạo Quán Dưỡng Thành Hệ Thống

Chương 19: Đạo Gia Rất Lợi Hại, Không Cần Ngươi Giúp

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đám lệ quỷ quỳ dưới đất, trên người dường như có gánh nặng ngàn cân đè lên, khiến chúng không thể động đậy.

Mọi người lúc này nhìn đến mức ngơ ngẩn.

Thật sự có quỷ sao?

Gương mặt Trần Dương trở nên âm trầm, đi về phía Chân Không, vừa đến gần đã bắt đầu mắng: "Đầu óc ngươi có bệnh à?"

Sắc mặt Chân Không vốn hơi trắng bệch, bây giờ lại đang nhìn chằm chằm vào đám quỷ bị đè ép đến mức

quỳ xuống. Nghe thấy tiếng Trần Dương mắng hắn, ngay lập tức đã phản ứng lại.

"Tên đạo sĩ này, ngươi mắng ai đó? Bần tăng lo lắng ngươi không giải quyết được đám ác quỷ này nên mới ra tay giúp ngươi!"

Trần Dương chỉ vào đám ác quỷ đang quỳ trên mặt đất, hỏi: "Ngươi thấy đạo gia cần ngươi giúp sao? Xen vào việc của người khác, đầu óc của ngươi không có bệnh thì là gì?"

Chân Không hừ nói: "Dù vậy nhưng hành động của bần tăng cũng xuất phát từ lòng tốt."

"Lòng tốt cái đầu ngươi!"

Trần Dương trực tiếp mắng hắn, Chân Không bị chửi, sửng sốt một chút mới kịp phản ứng, tức giận nói: "Tên đạo sĩ này tại sao trong miệng ngươi lại toàn ô ngôn uế ngữ? Thân là người tu đạo, ngươi. . ."

"Ta là đạo sĩ, không phải là hòa thượng, lão tử tu là đạo pháp tự nhiên, là tùy tâm sở dục. Không có nhiều quy củ vớ vẩn như đám hòa thượng các ngươi. Ta cũng không cần lòng tốt của ngươi. Chỉ là mấy con ác quỷ, đạo gia ta chỉ cần nửa phút là có thể đánh cho bọn hắn nằm trên đất, cần gì ngươi giúp đỡ ?"

Trần Dương thực sự rất tức giận, nếu không cũng sẽ không trực tiếp mắng người.

"Ngươi. . ." Chân Không không có cách nào phản bác.

Hắn tưởng Trần Dương là một tên lừa gạt giả danh đạo sĩ. Nhưng không ngờ đến Trần Dương lại thật sự có đạo hạnh, hơn nữa đạo hạnh còn không thấp.

Nhiều ác quỷ như vậy, hắn chỉ cần hét một tiếng đã có thể trấn trụ toàn bộ.

Thần thông bậc này, cho dù là sư phụ của hắn cũng chưa chắc có thể sánh bằng.

Nhưng hắn vẫn không phục mà nói: "Bần tăng cũng là xuất phát từ lòng tốt mới ra tay giúp ngươi, đạo sĩ nhà ngươi không cảm ơn ta lại còn mắng ta!"

"Lòng tốt?"

Trần Dương cười lạnh, mắng: "Lòng tốt cái đầu ngươi! Lúc nãy ngươi đọc là kinh văn gì? Con mẹ nó, đây là kinh văn siêu độ àb? Ta khai đàn làm phép là vì siêu độ bọn họ, không phải muốn tiêu diệt bọn họ!"

"Ta. . ."

"Tâm cảnh ngươi còn chưa ổn định, chỉ biết ganh đua cao thấp. Có phải ngươi nhìn thấy ta là đạo sĩ thì cảm thấy bản thân mình lợi hại hơn ta? Đã cảm thấy phật pháp mạnh hơn so với đạo pháp? Muốn ra oai trước mặt ta?"

"Ta không so đo với ngươi, là vì lười để ý đến ngươi. Đạo hạnh chỉ có nửa thùng nước cũng dám ra ngoài khai đàn làm phép, có phải sư phụ ngươi có thù với ngươi ? Sai ngươi đi ra ngoài tìm đường chết?"

"Ngươi, ngươi. . ." Chân Không tức nói không ra lời.

"Đừng có ngươi ngươi ngươi, mau cút, đừng có đứng ở đó cản trở ta làm phép."

"Bần tăng không đi!" Chân Không hừ một tiếng, dứt khoát xếp bằng ngồi dưới đất.

"Ngươi muốn ngồi ở đó thì cứ ngồi. Nhưng ta cảnh cáo ngươi, nếu như cái miệng của ngươi lại dám há miệng nói bậy, ta tuyệt đối sẽ đánh cho ngươi một trận nhừ tử!"

Chân Không nhắm mắt lại, giả vờ không nghe thấy, nhưng trong lòng thì tức giận đến mức phát điên rồi.

Chính mình dù sao cũng là có chút tu hành, sư phụ cũng nói ngộ tính của mình cực cao.



Nhưng hôm nay hắn lại bị một tên đạo sĩ nhỏ tuổi hơn mình dạy dỗ.

"Ta xem ngươi làm thế nào siêu độ đám vong hồn này!" trong lòng Chân Không vẫn không tin Trần Dương có bản lĩnh có thể siêu độ được nhiều ác quỷ như vậy.

Dù sao trấn áp là một chuyện, siêu độ lại là một chuyện khác.

Chuyện này giống như với soái ca có ưu thế trời ban trong việc tán gái, nhưng chưa chắc đã có thể thỏa mãn yêu cầu của nữ nhân.

Việc này chỉ liên quan đến to nhỏ, không liên quan đến nhan sắc.

"Sư huynh, ta cảm thấy hắn nói rất đúng, vừa rồi ngươi không nên đọc « Phục Hổ Kinh » ."

Chân Giác đi tới, nhỏ giọng nói.

"Im miệng." Chân Không không thèm để ý đến người sư đệ này, không nhìn thấy ta đang không vui sao?

Chân Giác nhìn về phía Trần Dương, nhỏ giọng nói: "Không biết đạo môn siêu độ vong hồn như thế nào, thật là tò mò a."

Trần Dương đi tới trước bàn làm phép, cởi xuống cái ô sau lưng rồi mở ra.

Mọi người thấy vậy thì không hiểu được, đám ác quỷ kia vẫn còn đang quỳ trên mặt đất, cứ mặc kệ chúng nó như vậy sao?

Đám ác quỷ cũng suốt ruột, rốt cuộc là gϊếŧ hay thả, dù sao cũng nên nói một câu chứ?

Cỗ áp lực trên người đang ép cho chúng nó không thở nổi.

Cột cờ của Đông Phương Thanh Diện Quỷ lệnh kỳ vẫn đang tung bay ở trên bàn, lơ lửng mà không rơi xuống, nhìn rất thần kỳ.

Áp lực mà đám ác quỷ cảm nhận được chính là phát ra từ lệnh kỳ này.

Trần Dương cũng chưa hoàn toàn sử dụng lệnh kỳ. Chỉ là đối phó mấy con tiểu ác quỷ mà cũng triệu hoán vạn thần thì thật sự là dùng dao mổ trâu gϊếŧ gà.

Sau khi mở ra ô trúc, Trần Dương buông lỏng tay ra.

Mọi người giật mình nhìn thấy, ô trúc lại tự lơ lửng trên không trung.

Tiếp đó, có một thân ảnh màu trắng xuất hiện phía dưới ô.

Chính là Cố Thập Thất.

Mọi người thấy cảnh này lại vội vàng lùi về phía sau mấy bước, thân thể trực tiếp run rẩy.

"Tiểu đạo sĩ này lại mang theo một con quỷ trên người! Tên đạo sĩ này quá mức không đứng đắn!"

Chân Không thấp giọng mắng.

Trần Dương nói: "Thập Thất, ngươi đi nói cho bọn hắn biết, muốn vào luân hồi cứ tới đây, bần đạo sẽ thay bọn họ chỉ đường. Nếu bọn họ không muốn vào luân hồi cũng được, ta sẽ tìm cho bọn họ một nơi rừng núi hoang vắng, từ nay về sau bọn hắn sẽ ở nơi đó, không được phép ra ngoài."

Cố Thập Thất gật đầu một cái: "Đạo trưởng yên tâm, bọn họ nguyện ý."

Cừu nhân đã chết, không có cách nào có thể báo thù, đầu thai là lựa chọn tốt nhất.

Cố Thập Thất bay về phía đám quỷ. Lúc nàng đi ngang qua, đám người đều rất căng thẳng, không dám nhúc nhích.

"Trương, Trương Đổng, những thứ kia. . . Là quỷ?" Nghiêm Đống Lương nuốt nước miếng, nhỏ tiếng hỏi.

Thân thể Trương Quân cứng ngắc, gật một cái ừ một tiếng.

Mặc dù ban ngày đã gặp một lần nhưng lúc đó không đáng sợ như bây giờ.



Hơn nữa, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện nhiều quỷ như vậy.

Vốn là còn có một vài người không tin vào ma quỷ, nhưng giờ phút này tất cả bọn họ đều tin.

Coi như là làm ảo thuật, cũng không có khả năng chân thật như vậy chứ?

Vị tiểu đạo trưởng này đúng là rất lợi hại.

Gương mặt Nghiêm Đông trắng như bôi phấn, hắn không ngừng nuốt nước miếng. Trong lòng âm thầm vui mừng, cũng còn tốt, mình chưa đắc tội quán mức vị tiểu đạo sĩ này.

Cố Thập Thất đi qua nói chuyện, sau vài chục phút trở về nói với Trần Dương: "Đạo trưởng, bọn họ nguyện ý để ngài siêu độ."

Trần Dương đưa tay nắm lấy lệnh kỳ, bọn lệ quỷ chỉ cảm thấy cơ thể trở nên nhẹ nhàng, từ từ đứng lên bay về phía Trần Dương.

“ Làm phiền đạo trưởng." Bọn lệ quỷ sợ hãi nói.

Trần Dương ừ một tiếng, lại nói: "Không phiền phức, đây là chức trách của bần đạo."

Sau đó hắn bắt đầu niệm kinh.

Không lâu lắm, từng trận gió lạnh lại bắt đầu thổi.

Đám người rất vất vả mới thích ứng được hoàn cảnh hiện tại, bây giờ lại một lần nữa cảm thấy lông tơ dựng ngược.

Trần Dương nhíu mày một cái, nói với ba người lão Chu: "Ba vị thí chủ, dẫn bọn hắn rời đi một lát đi thôi."

" Được."

Ba người đã sớm không muốn ở lại. Nghe hắn nói vậy như được đại xá, vội vàng dẫn người rời đi.

Trần Dương để cho bọn họ tránh mặt, là vì muốn tốt cho bọn họ.

Người thường gặp quỷ sẽ có bệnh nhẹ, vận rủi nhưng cũng sẽ không ảnh hưởng đến căn bản.

Nhưng nếu nhìn thấy quỷ sai, nhẹ thì bệnh nặng một trận, nặng thì hao tổn tuổi thọ.

Nếu là người thường cũng có thể gặp quỷ, dân gian cũng sẽ không có những nghề nghiệp như thần bà, âm dương sư.

Sau khi bọn họ rời đi, hai gã Quỷ Sai chậm rãi hiện lên từ trong bóng tối, đi về phía bên này.

"Đạo trưởng." Quỷ sai nhìn thấy Trần Dương, lập tức nở nụ cười.

"Lại làm phiền hai vị quỷ sai rồi." Trần Dương khẽ mỉm cười.

"Đều là chức trách, không thể nói là làm phiền."

Quỷ sai lắc đầu một cái, lại nói: "Đạo trưởng, việc lần trước ngài hỏi ta, sau khi ta trở về cũng đã dò hỏi."

Con mắt của Trần Dương sáng lên, đây đúng là niềm vui ngoài ý muốn.

Không nghĩ tới thuận miệng hỏi một chút, đối phương lại thật sự dò hỏi thay cho mình.

Quỷ Sai nói: "Sau khi Cố Vân Phàm chết đã bị đưa vào địa ngục chịu phạt, đến nay vẫn chưa được đi ra."

Trần Dương chắp tay nói: "Đa tạ hai vị."

"Đạo trưởng quá lời."
« Chương TrướcChương Tiếp »