Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đạo Quán Dưỡng Thành Hệ Thống

Chương 13: Tiểu Muội

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Tại sao bây giờ mới nói ?"

Trần Dương nói: "Bảo sao ta cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó."

Sau khi đạo quan được sửa chữa, Trần Dương vì quá hưng phấn nên đã quên mất phần thưởng đạt được khi hoàn thành nhiệm vụ.

"Rút thưởng đi."

"Keng, chúc mừng kí chủ đạt được ."

Trần Dương vội vàng nhìn sang, đây là một lá cờ hình tam giác màu xanh, lá cờ được bện bằng dây leo, phía trên vẽ một bức họa "Cửu long vân tiêu", viết thêm bốn chữ lớn "Hiệu triệu vạn thần".

"Ngũ hành lệnh kỳ - Đông phương thanh diện quỷ lệnh kỳ: Trừ tà tránh ma, có thể hiệu lệnh chín vạn chín nghìn tướng lĩnh quân Đông doanh thuộc Cửu Di quân."

Trần Dương thấy vậy lập tức kinh hãi.

Thần thông của lệnh kỳ này lớn đến mức đáng sợ.

"Hệ thống, xem như ngươi đáng tin được một lần, mỗi lần rút thưởng ngay cả một cái bàn quay thưởng cũng không có, ta còn tưởng là ngươi cố ý cắt xén." Trần Dương khen một câu.

Hệ thống nói: "Uy lực của ngũ hành lệnh kỳ dựa theo tu vi của kí chủ mà định ra, nếu tu vi kí chủ quá thấp thì không thể nào hiệu lệnh chín vạn chín nghìn cửu di quân."

"Ta cần nhiều người như vậy để làm gì, đủ dùng là được rồi." Trần Dương cũng không tham lam, ngược lại hắn cũng hiểu đồ vật mà hệ thống ban thưởng thường sẽ bị suy yếu.

Hệ thống nói: "Bây giờ bắt đầu phát nhiệm vụ mới."

Trần Dương nhổ nước bọt nói: "Lúc ban thưởng thì lề mề chậm chạp, sao lúc phát nhiệm vụ thì không thấy ngươi như vậy."

Hệ thống không để ý đến hắn, nói: "Nhiệm vụ: Hương hỏa."

"Chi tiết nhiệm vụ:

Kí chủ đã nắm giữ một đạo quan thuộc về mình, đây cũng là thời điểm tuyên dương đạo pháp, truyền bá danh tiếng của đạo môn.

Trong vòng một tháng kí chủ phải hoàn thành nhiệm vụ : một trăm cây hương."

"Một trăm cây hương?" Trần Dương cảm thấy có chút khó khăn.

Ngọn núi rách nát này bình thường đến một bóng ma cũng không thấy.

Đừng nghĩ một trăm nén hương không nhiều, nhưng muốn hoàn thành, căn bản là chuyện không thể.

Trần Dương hỏi: "Có thể lôi kéo người từ trên đường đến không?"

Hệ thống nói: "Không được, kí chủ là truyền nhân của đạo môn, một người có thân phận, hơn nữa lại là một người tu đạo. Đạo pháp tự nhiên, không cần tận lực yêu cầu người khác, người ta phải cam tâm tình nguyện thì mới được."

Vẫn kiêu ngạo như vậy, nội tâm của Trần Dương cảm thấy mệt mỏi.

Hắn chỉ thuận miệng hỏi một chút, thật sự để cho hắn đi lôi kéo người ở trên đường, chưa chắc đã có khả năng lôi kéo được a.

Đúng lúc này xe buýt dừng lại, trải qua hai giờ ngồi xe rốt cục đã đi vào trung tâm thành phố.

Xe buýt dừng ở trạm xe phía nam, nhà của Trần Dương thì ở khu phố cổ trong nội thành.

Hắn bước xuống từ trên xe, định đi đến trạm xe lửa gần đó.

Bởi vì hắn mặc đạo phục, phong cách có chút cổ xưa, dáng vẻ thanh tú, thu hút không ít ánh mắt của người đi đường.

Từ lâu Trần Dương đã miễn dịch với những ánh mắt này, dù sao đạo sĩ cùng hòa thượng, đi lại trong đô thị hiện đại hóa, cũng thật có chút kỳ lạ.



"Ca !"

Giọng một cô gái từ bên kia đường vọng đến.

Trần Dương ngẩng đầu nhìn qua, vẻ mặt hơi ngạc nhiên sau đó nở một nụ cười.

Hắn đi tới, nói: "Mẹ sai ngươi đến đón ta à ?"

"Đúng vậy, mẹ sợ ngươi quên mất đường về nhà, lần gần nhất ngươi trở về nhà cũng cách đây vài năm rồi."

Cô gái khoảng mười tám mười chín tuổi, mặc quần jean, áo T-Shirt màu trắng, bên trên in hình siêu nhân, tóc cột kiểu đuôi ngựa, cả người toát ra khí tức thanh xuân.

Tên nàng là Trần Tiểu Vũ, là muội muội của Trần Dương, năm nay mười chín tuổi, sinh viên năm hai của đại học Lăng Sơn.

Hai huynh muội mặc dù số lần gặp mặt nhau không nhiều, nhưng không vì vậy mà tình cảm trở nên xa cách.

Mỗi khi đến kì nghỉ đông hay nghỉ hè, cha mẹ sẽ mang Trần Tiểu Vũ đưa đến đạo quan, ở cùng một chỗ với Trần Dương.

Nàng cũng không cảm thấy khổ sở, ngược lại còn cảm thấy trong núi rất thú vị.

Ngọn núi kia, nàng còn quen thuộc hơn cả Trần Dương.

"Ồ, ngươi mua xe rồi à?" Trần Dương nhìn chiếc xe màu đỏ đậm kiểu dáng như con bọ ở phía sau nàng , hỏi.

Trần Tiểu Vũ lắc đầu một cái: "Xe của bạn học ta."

Cô gái ở trong xe, tuổi tác với Trần Tiểu Vũ không khác nhau lắm.

Mái tóc đen dài phủ trên hai vai.

Khuôn mặt trang điểm rất đậm, trên người mặc áo hai dây màu đen, ở dưới mặc váy ngắn.

Nhìn rất gợi cảm, tạo sự tương phản rất lớn với Trần Tiểu Vũ.

"Xin chào thí chủ." Trần Dương nhìn cô gái khẽ mỉm cười.

"Ai nha~ Tiểu Vũ, ca ca của ngươi thật thú vị a."

Cô gái gỡ kính mát ra, nhìn chằm chằm vào Trần Dương nói: "Ta tên là Dương Mai, là bạn thân của Tiểu Vũ."

"Hì hì,cứ gọi nàng là Mai Tử, đừng gọi là thí chủ, nghe thật kỳ quái."

"Xin chào, Dương Mai thí chủ, ta tên là Trần Dương."

Dương Mai liếc mắt, nàng cảm thấy ca ca của Tiểu Vũ đúng là hết thuốc chữa.

Leo lên xe, Trần Dương ngồi ở phía sau, Tiểu Vũ ngồi ở vị trí kế bên tài xế.

Hai cô gái một mực nói chuyện phiếm, nói về đồ trang điểm, nói về đám con trai ở trường học, nói về bộ phim Hàn đang theo dõi gần đây.

Chủ đề nói đến đều là những thứ mà Trần Dương không có hứng thú.

Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, chiếc xe lướt qua các tòa nhà chọc trời, rẽ một cái, tiến vào một con hẻm nhỏ đông đúc, nhìn các quán ăn vặt huyên náo bên đường, hắn cảm thán :

"Ở thành phố vẫn tốt hơn."

"Khó trách nhiều thần tiên thà vào hồng trần chứ không thành tiên."



"Những thứ cám dỗ hoa lệ thế này, thần tiên cũng khó mà chống đỡ được a."

Trong lòng Trần Dương thầm ghi nhớ.

Hệ thống nói: "Kí chủ không cần hâm mộ, chẳng qua chỉ là vẻ hào nhoáng, ngươi hâm mộ cuộc sống của bọn họ phong phú nhiều màu sắc, bọn họ cũng hâm mộ sự yên tĩnh thanh đạm của ngươi."

Trần Dương: "Ha ha, nghe theo ngươi."

Xe dừng ở ngoài cửa một quán ăn nhỏ, Trần Tiểu Vũ cùng Trần Dương xuống xe.

"Mai Tử, . . Ngươi đi trước đi, lát nữa ta sẽ tự về."

"Vậy ngươi nhớ nhanh lên một chút nha."

"Biết rồi."

Dương Mai lái xe đi, hai người đi vào phòng ăn.

Vừa ngồi xuống, Trần Tiểu Vũ liền gọi một bàn đầy đồ ăn.

Đồ ăn rất nhanh được đưa lên, Trần Dương thực sự rất đói, hơn nữa sức ăn bây giờ của hắn rất lớn.

Năm sáu món ăn, một mình hắn đã ăn hơn phân nửa, thêm cả năm bát cơm.

Trần Tiểu Vũ nhìn trợn mắt há mồm, có chút đau lòng nói: " Anh, ở trên núi cơm ăn có phải là không đủ no?"

"Không có, sáng nay vội vàng xuống núi nên quên ăn sáng."

Trần Dương lau miệng nói: "Đi thôi, về nhà."

Trả tiền xong, hai người đi ra khỏi quán ăn.

Lúc chờ taxi, Trần Tiểu Vũ nói: " Ca, lát nữa ta muốn đi chơi với bạn học, chiều tối mới về nhà, ngàn vạn lần đừng nói chuyện này với mẹ, nếu như mẹ có hỏi,cứ nói ta đi thư viện."

"Ngươi đi chơi ở đâu? Đi cùng với cô nàng Dương Mai kia à ?" Trần Dương thuận miệng hỏi.

" Vâng, hôm nay mấy người bạn học của ta hẹn nhau cùng nhau đi karaoke."

"À, đi đi,ta biết rồi."

Thanh niên thích đi chơi rất bình thường, hơn nữa đã lớn như vậy, sẽ không gây ra họa gì.

"Chút nữa đi nhìn qua một chút."

Trần Dương nói thầm trong lòng, nhìn mặt Trần Tiểu Vũ.

Trong tay bấm thủ quyết, vận dụng tướng thuật.

Nhất thời, Trần Dương chỉ cảm thấy thế giới trong mắt đột nhiên trở nên sáng tỏ.

Tiếp đó, hắn nhìn mi tâm của Trần Tiểu Vũ, thấy một luồng hắc khí nhàn nhạt lượn lờ.

Một cỗ tin tức, tràn vào trong đầu hắn.

Kết quả của lần xem tướng này, Trần Dương đã nắm rõ trong lòng.

"Họa sát thân!"

Trong lòng Trần Dương kinh hãi.
« Chương TrướcChương Tiếp »